Buổi tối, Khấu Nam Trúc để Bối Bác Văn đem Triệu y phủ cùng Trương Phong gọi đến đây, tám người ngồi cùng với nhau ăn sủi cảo đón mùa đông đến.
Giữa bàn bày ra mấy mâm lớn, bên trong đều là sủi cảo trắng bóng còn bốc lên hơi nóng, trước mặt mọi người còn đặt một cái chén nhỏ.
"Thê chủ, sủi cảo hôm nay có nhân thịt heo hành tây, trứng gà rau hẹ, thịt dê cà rốt cùng với thịt bò rau cần." Bối Bác Văn chỉ vào những mâm trên bàn giới thiệu qua.
"Ân ân, sáng sớm Bác Văn ca ca đã cất công làm nhân trước, ước chừng tới bốn cái bồn lớn." Giang Hưng Nghiêu lên tiếng, Bối Bác Văn vất vả bọn họ xem ở trong mắt.
"Vất vả chàng rồi Bác Văn.
Ta gần đây mỗi ngày đều bận rộn không về nhà, ít nhiều đều nhờ có chàng chủ trì trong nhà."
"Không vất vả, thê chủ.
Đều là việc của ta."
"Ta sẽ nếm trước sủi cảo nhân thịt bò rau cần." Khấu Nam Trúc dùng đũa gắp một cái sủi cảo thịt bò đặt vào trong chén, cắn vào miệng hương vị tươi ngon tràn ngập khoang miệng, sủi cảo nhỏ nhắn một ngụm rất vừa miệng.
"Ân, quả nhiên là tay nghề Bác Văn rất tốt, ăn rất ngon.
Ha ha ha.
Mọi người cũng nhanh động đũa ăn đi, đừng có thất thần nhìn ta ăn làm gì."
"Ân, thê chủ ngài lại nếm thử vị khác đi."
"Được." Khấu Nam Trúc lại gắp một cái sủi cảo thịt dê, thịt được xử lý rất tốt, không hề có chút mùi tanh nào.
Chỉ là...!
"Đây là cái gì?" Khấu Nam Trúc đem sủi cảo cắn được một nửa nhả ra, phát hiện bên trong có một đồ vật cứng rắn, sau khi lấy ra mới phát hiện đây là một văn tiền đồng.
"Thê chủ! Nàng quá may mắn rồi.
Chỉ mới ăn hai cái sủi cảo đã cắn trúng tiền đồng."
Khấu Nam Trúc phản ứng lại, đây là tập tục nơi này, hôm nay đông chí đem tiền đồng bao vào sủi cảo, người ăn trúng sang năm sau sẽ có vận khí tốt, được thần may mắn chiếu cố.
"Mọi người thả tổng cộng mấy cái tiền đồng vậy."
"Chỉ có bốn cái, mỗi một loại nhân sẽ có một cái."
Xem ra vận khí nàng cũng không tệ lắm.
"Vậy nhanh ăn đi.
Nhìn xem ai là người may mắn tiếp theo." Khấu Nam Trúc tuy rằng không tin thứ này, nhưng cũng khó tránh tâm tình có chút vui vẻ.
Bốn mâm sủi cảo tràn đầy, tám người ăn cũng rất no, cuối cùng mỗi người lại uống thêm một chén canh xương sườn, cả người đều rất thỏa mãn.
Về phần bốn tiền đồng kia, Khấu Nam Trúc ăn được trúng hai cái, còn lại hai cái, trong đó Minh Mộc ăn trúng một cái, cái còn lại Tư Ngọc ăn trúng.
"Ha ha, không ăn trúng cũng không cần buồn, mọi người ở bên nhau mới quan trọng nhất." Khấu Nam Trúc nhìn trên mặt Linh Thánh có chút buồn bực, lên tiếng an ủi nói.
"Ta còn có một tin tức tốt muốn nói cho mọi người biết."
Lời Khấu Nam Trúc nói thành công đem lực chú ý của mấy người đang buồn bực ăn không trúng tiền đồng chuyển sang hướng khác.
"Tin tức gì?"
"Minh Mộc hiện tại đã mang thai năm tháng, đến tháng 3 năm sau sẽ lâm bồn.
Tuy hài tử sau khi sinh ra ở cùng Minh Mộc cũng không có vấn đề gì, nhưng sau này hài tử lớn hơn một chút vẫn phải có phòng riêng cho hắn mới tốt.
Cho nên ta chuẩn bị xây thêm phòng ở."
"Vậy có nghĩa là chúng ta lại muốn xây nhà mới?" Minh Mộc có điểm ngốc, phòng ở này mới chuyển vào chưa đến nửa năm.
Khấu Nam Trúc cho rằng hắn đang luyến tiếc: "Đúng vậy, ta đã xem xét chuẩn bị trước, cho các chàng mỗi người một sân viện riêng biệt.
Về phần nhà này đến lúc đó để hạ nhân vào ở đi."
"Để hạ nhân ở có phải quá lãng phí rồi hay không?" Tòa nhà này diện tích đã rất lớn rồi, hạ nhân cũng chỉ có hai người tiểu Trúc, tiểu Cúc.
"Sẽ không, đến lúc đó ta còn mua thêm một ít hạ nhân về, trong viện mỗi người các chàng đều sẽ có hạ nhân hầu hạ riêng.
Cho nên, đến lúc đó nhân số tất nhiên sẽ tăng lên không ít."
Mấy người vừa nghe Khấu Nam Trúc nói như vậy, hoảng sợ.
"Thê chủ, chúng ta không cần nhiều người hầu hạ như vậy."
"Cần là cần, đến lúc đó sân viện lớn, chỉ tính riêng hạ nhân quét tước cũng không phải chỉ có một người.
Lại nói, sân viện các chàng thích kiểu cách hay bố trí như thế nào thì cứ suy nghĩ rồi nói cho ta biêt, đến lúc đó ta sẽ vẽ ra bản thiết kế.
Sân viện của hai người Triệu y phủ cùng Trương Phong cũng vậy, cùng nhau thương lượng rồi nói ta biết."
Triệu y phủ không nghĩ tới còn có phần hai người bọn họ: "Không cần không cần, không cần phải tiêu tốn xây sân viện riêng cho chúng ta đâu."
Bà tuy không phải nô tịch, nhưng nói cho cùng thì Khấu Nam Trúc cũng là chủ nhân bà, bà gánh không nổi Khấu Nam Trúc cất công an bài viện riêng cho mình.
Khấu Nam Trúc cũng không tiếp tục kiên trì: "Vậy đến lúc đó cứ lấy phòng ở của ta hiện tại dành cho hai người đi, phía sau cũng có một cái tiểu viện, phòng cũng đủ lớn, nếu sau này hai người có hài tử thì cũng có thể cho chúng ở nhà kề."
"Cảm ơn, ngươi có thể thu lưu hai người chúng ta, ta đã cảm thấy rất cảm kích rồi." Lời này của Triệu y phủ là suy nghĩ từ tận đáy lòng.
Trước kia bà làm thái y, dù sao cũng hầu hạ Hoàng gia, Trương Phong đi theo bà lúc nào cũng