Bối Bác Văn vốn định nói không cần, bọn họ căn bản không cần dùng tiền vào chỗ nào cả, ăn mặc ở đi lại thê chủ đã lo cho bọn họ đầy đủ.
Nhưng khi nhìn đến ánh mắt thê chủ, hắn đành đáp ứng.
Kiếm tiền đối với Khấu Nam Trúc mà nói hoàn toàn không khó, cho nên nàng cũng không muốn bạc đãi bọn họ.
Ngân lượng trên tay nàng càng ngày càng nhiều, tiền tiêu vặt của mọi người tất nhiên cũng theo đó tăng lên.
Mua xong sách ba người lại đi tới nhà bán gia súc, Bối Bác Văn suy nghĩ một chút muốn mười con gà trống một con gà mái, còn có hai mươi con gà con.
"Thê chủ, nuôi heo được không? Người trong nhà nhiều, nuôi heo tới lúc mổ thịt có thể dự trữ chút."
"Đương nhiên có thể, dê bò cũng đều mua, sau núi có nhiều cỏ, không lo chúng nó không có gì ăn."
Bối Bác Văn vừa nghe liền buông tay thu mua, hắn mua ba đầu heo đực một đầu heo mẹ.
Heo mẹ dùng để phối giống, heo đực một lần sinh nhiều heo con, nên không cần phải mua nhiều, giữ lại một đầu heo để sinh, hai con còn lại có thể để dành mổ thịt ăn Tết.
Dê, bò cũng có thể mang thai nhưng lại không thể sinh được nhiều con non, cho nên Bối Bác Văn mua năm con đực, một con cái.
Dê, bò không cần phải làm thịt gấp, chờ con đực sinh xong lại cho con non bú sữa đến khi cứng cáp rồi làm thịt cũng không muộn.
Cứ như vậy thống nhất số lượng gia súc cần mua, sau khi thanh toán tiền, Khấu Nam Trúc mang theo hai người đi vào một con đường phố hẻo lánh trên trấn.
Tuy nói hẻo lánh, nhưng cũng không phải quá vắng vẻ.
Chỉ là này dãy phố này xây tương đối khuất đường lớn, hơn nữa con đường nhiều ngõ nhỏ nhiều khúc ngoặt, cho nên hiếm có người đi về hướng bên này.
Mục tiêu Khấu Nam Trúc là một võ quán trên đường nhỏ này.
Vốn dĩ hôm nay tính toán sẽ dẫn Tư Ngọc tới nơi này, võ quán cũng có một nam tử dạy võ, tên Võ Long.
Mẫu thân hắn vốn là sơn tặc, phụ thân hắn trước kia bị bức ép vào trại trong núi làm áp trai phu lang.
Từ nhỏ hắn ở trong trại học võ lớn lên, chờ đến khi cánh chim cứng cáp, quay đầu dẫn theo quan binh tới bứng luôn sơn trại mà hắn đã sinh sống từ nhỏ.
Sau đó hắn còn cải trang thành nữ tử tiến vào quân doanh, ban đầu bởi vì phỉ khí*(khí thế giặc, cướp) trên người áp đảo nên không bị người phát hiện thân phận nam tử của hắn.
Sau này có một đêm hắn đi tắm rửa, bị đồng đội đi nhà xí phát hiện thân phận nam nhi.
Ngày đó người này trước mặt thì nói sẽ che giấu giúp hắn nhưng sau lưng lại lấy chuyện này ra uy hiếp muốn cùng hắn hoan hảo*(quan hệ).
Võ Long không chấp nhận, nàng ta liền dùng sức mạnh, thậm chí còn muốn kêu những đồng đội khác tới vạch trần bí mật của hắn.
Võ Long dưới cơn tức giận chính tay đâm chết nàng ta, trở thành đào binh, mai danh ẩn tích đi đến Vạn Thạch trấn làm một sư phó dạy võ.
Khấu Nam Trúc cũng chỉ trong lúc vô tình nhận thức được hắn, liếc mắt qua một cái đã nhìn thấu giới tính thật sự của hắn.
Sau đó nàng dùng phương thức luận võ để hắn thu Tư Ngọc làm đồ đệ.
Võ Long vốn dĩ không muốn, nhưng sau khi biết Khấu Nam Trúc muốn hắn dạy phu lang của nàng, liền đáp ứng.
Hắn cả đời cũng được xưng là truyền kỳ, biết nam tử tập võ cũng không dễ dàng gì, cho nên rất nhanh đã đồng ý chuyện này.
"Ngươi đã đến rồi Khấu nương tử."
"Ân."
"Không biết trong hai vị phu lang này ai muốn học võ?" Võ Long nhìn hai người phía sau Khấu Nam Trúc, hỏi.
"Không phải hai người bọn họ, hai người này là Bối Bác Văn cùng Giang Hưng Nghiêu.
Muốn bái ngươi làm sư tên là Tư Ngọc, vốn dĩ hôm nay sẽ tới, nhưng tối hôm qua bị thương không thể ra cửa, cho nên ta đành tới đón ngươi về nhà ta."
Võ Long cũng không rối rắm ai tới đón hắn, đi lấy hành lý, liền cáo biệt lão chủ nhân của mình.
"Võ Long a, con cũng coi như có nơi ở mới.
Vừa vặn võ quán này của ta cũng làm không nổi nữa, đang dự định đi ra ngoài."
"Quán Trường, ngài có kế hoạch nào khác rồi sao." Võ Long làm ở chỗ này đã mười năm, võ quán hiện tại đã không thể phát triển hơn được nữa, hắn cũng có chút luyến tiếc.
"Haiz, ta à, chuẩn bị đi cậy nhờ nữ nhi của ta, tuổi tác ta cũng đã lớn, không thể làm được việc gì."
Võ Long gật đầu, nữ nhi của Quán Trường ở Châu thành làm chức vụ tiêu cục, hơn nữa Quán Trường cũng đã hơn 50 tuổi, trên người còn có thương tích ngầm, xác thật không còn thích hợp ở võ quán.
Khấu Nam Trúc đứng an tĩnh ở một bên.
Chờ đến khi hai người nói xong, nàng đã đánh giá qua võ quán một lượt.
Bởi vì là võ quán, cho nên diện tích rất lớn, trừ bỏ đại sảnh ở bên ngoài, phía sau còn có một cái sân lớn, có thể chứa được trên dưới một trăm người.
Bên cạnh đó là mấy gian phòng nhỏ hẳn là dùng để làm phòng bếp cùng phòng nghỉ cho học đồ.
Trong thôn tất nhiên tốt, nhưng nhóm phu lang trong nhà ngẫu nhiên cũng muốn đi lên trấn trên dạo một chút, mua một chút đồ vật cá nhân.
Hơn nữa sang năm nàng cũng muốn ở trấn trên mở mấy gian cửa hàng, cho nên muốn lưu ý trước xem có nơi nào thích hợp hay