Dư Chu bị tiếng thở ngắn than dài bên cạnh đánh thức, vừa muốn mở mắt ra nhìn rõ xem người đang làm phiền đến giấc ngủ của mình là ai liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, hai bên huyệt thái dương nảy lên đau nhói từng hồi.
Đây là...!bị bệnh rồi sao?
Không đúng! Hắn nhớ rằng bản thân vừa gặp phải tai nạn giao thông liên hoàn trên đường đi tới buổi công bố sản phẩm mới của công ty mình, lúc đó đi bên cạnh xe của hắn là một chiếc xe chở hàng, chiếc xe chở hàng to lớn trực tiếp nghiền ép lên chiếc sedan của Dư Chu.
Nhớ tới đây đôi mắt Dư Chu nhanh chóng mở lớn, hắn muốn làm rõ tình huống hiện tại của bản thân ra sao, ngoài chuyện có chút đau đầu ra vậy mà trên thân thể hắn không có bất cứ một chút khác lạ nào.
Kết quả những sự vật hiện ra trước mắt làm hắn kinh ngạc tới lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.
Hiện tại hắn không phải đang nằm trong bệnh viện mà là nằm trên chiếc giường có mành che vô cùng cũ kĩ, chiếc khăn trải giường màu xanh từ trên đỉnh giường rũ xuống chằng chịt miếng vá, không biết đã được dùng bao nhiêu năm rồi.
Chiếc chăn đắp trên người cũng có màu xanh tương tự, mang theo mùi ẩm mốc dường như đã lâu không được đem ra phơi nắng.
Đây là đâu?
Dư Chu ngơ ngác hướng mắt nhìn ra bên ngoài chiếc giường, kết quả ánh mắt hắn bất ngờ đụng phải người phụ nữ mặc quần áo màu xanh, đầu tóc búi cao đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường.
Người phụ nữ thấy hắn tỉnh lại trong mắt chợt lóe lên một tia vui mừng, sau đó lại nghiêm mặt mở miệng nói lời khiển trách:
"Tiểu tử Chu này, ngươi đây là bị lừa đá vào đầu đấy hả, vì một cái cô nương yêu phú quý ghét bần hàn mà đi tự sát, ngươi làm vậy có thấy có lỗi với ông bà cha mẹ đã mất của mình không?"
Mỗi một lời nàng nói Dư Chu đều có thể nghe hiểu, thế nhưng khi ghép lại với nhau lại làm hắn không hiểu được gì hết.
Cái gọi là tự sát vì một cô nương là sao cơ chứ, chẳng lẽ lần tai nạn xe cộ này của hắn không phải do ngoài ý muốn hả?
Trong lúc Dư Chu cau mày suy nghĩ thì bên trong đầu bỗng xuất hiện một đoạn hình ảnh, sau khi hắn uống rượu tới say khướt mới đi ngang qua hồ nước, nhìn thấy một con cá trắm cỏ đang nổi lên trên mặt nước ăn cỏ, hắn bùm một tiếng liền nhảy thẳng xuống, thầm nghĩ bắt lấy con cá trắm cỏ kia...
"Trần thẩm à, ta nào có ý định đi tự tử chứ, ta chỉ muốn bắt cá thôi."
Dư Chu buột miệng nói, nói xong hắn mới cảm thấy có chút sững sờ, hắn...!sao hắn lại biết được người phụ nữ này gọi là Trần thẩm, đoạn hình ảnh vừa rồi lại là chuyện gì nữa chứ.
Trần thẩm nghe hắn nói thế mới đầu là ngơ người một lúc, sau đó mới giống như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn Dư Chu một cái, thấy vẻ mặt hắn đặc biệt bình tĩnh mới nói:
"Tốt nhất là không phải vậy, sau này đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy nữa, cá bên trong hồ là thứ mà ngươi có thể dùng tay không bắt được chắc? Nếu không phải may mắn có thúc của ngươi đi ngang qua, còn không biết là ngươi muốn ăn cá hay là cá ăn ngươi nữa đâu."
"Sau này ta sẽ không dám vậy nữa ạ."
Dư Chu nhanh chóng nhận sai, tạm thời không quan tâm chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nếu chuyện bắt cá là do chính hắn nói ra vậy thì nhận sai cũng là lẽ đương nhiên.
Huống hồ cái chuyện dùng tay không bắt cá gì đó đúng là không được thông minh cho lắm.
Thấy thái độ nhận lỗi thành khẩn của hắn, ngữ khí nói chuyện của Trần thẩm cũng dịu đi mấy phần,
"Sắc mặt ngươi lúc này cũng không tốt lắm, thời gian này vẫn lên nằm nghỉ cho khỏe đi, ta với thúc của ngươi còn có việc cần làm, chúng ta tạm thời đi về trước, cơm tối ngươi cũng đừng có nấu làm gì, để ta bảo Phong ca của ngươi mang qua cho."
Nói xong nàng liền đứng dậy rời đi, lúc này Dư Chu mới phát hiện thì ra trong phòng vẫn còn một người nữa, chỉ là vừa rồi bị rèm giường che khuất, lại thêm người ấy không nói tiếng nào lên hắn mới không có phát hiện ra.
Mắt thấy hai người đã sắp bước chân ra khỏi ngưỡng cửa căn phòng, Dư Chu vội vàng phản ứng lại, nói với ra:
"Làm phiền Trần thẩm với Trần thúc rồi ạ."
Trần thúc nghe vậy liền xoay người gật nhẹ đầu với hắn, coi như đáp lời rồi mới thuận tay khép hai cánh cửa lại.
Đợi đến khi cánh cửa được đóng chặt Dư Chu nhanh chóng bình tĩnh lại bắt đầu phân tích một loạt những sự việc không chút khoa học vừa mới diễn ra.
Việc hắn bị đâm xe là chuyện chắc chắn trăm phần trăm, huống hồ hắn còn là người trong cuộc tại tình huống lúc đó, Dư Chu không nghĩ rằng bản thân còn có được bất cứ khả năng sống sót nào.
Sau đó thì hắn phát hiện bản thân mình xuất hiện tại nơi này, trở thành một người khác, một người bị chết đuối mới được cứu lên, đồng thời hắn cũng có được một phần kí ức không thuộc về bản thân.
Tất cả những điều này làm hắn không thể không nghĩ đến cái từ xuyên không kia.
Là một thanh niên trong thời đại mới, Dư Chu không hề cảm thấy xa lạ với cái từ xuyên không này, chỉ không nghĩ tới có một ngày nó sẽ phát sinh trên chính con người mình mà thôi.
Sau khi ngồi trên giường ngẩn người một lúc lâu, Dư Chu cố gắng nhẫn nhịn cảm giác đầu đau như búa bổ, tính toán đứng dậy kiểm tra hết một lượt những thứ có ở trong căn phòng này.
Bất kể như thế nào, nếu hắn đã may mắn nhận được một cơ hội sống sót, xuyên đến trên người cái tên Chu gì đó này thì sẽ không có chuyện hắn chấp nhận từ bỏ.
Có điều ngoài đoạn kí ức nguyên thân vì lí do gì mà rơi xuống nước ra, đối với những chuyện khác hắn lại không biết chút gì, phải nhanh chóng nắm bắt được những thông tin khác mới được.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ tối, sau khi Dư Chu quét mắt nhìn một lượt liền đi tới bên cạnh cửa sổ, vươn tay đẩy mở cánh cửa gỗ được dán một tầng giấy dầu thật dày.
Cửa sổ vừa hé ra thành một khe hở, từng đợt gió lạnh rét căm căm tranh nhau ồ ập tới, thổi cho Dư Chu nhịn không được phải đánh cái rùng mình.
Thế nhưng hắn vẫn đứng im bất động tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh đồng cùng với rừng núi phía bên ngoài cánh cửa.
Bên ngoài là cánh đồng lúa mì xanh tươi mơn mởn, những luống cây cải ngồng đang đâm chồi nảy lộc.
Dư Chu là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, từ sự phát triển của cây cỏ mùa màng, cùng với nhiệt độ trong không khí hắn có thể đoán được lúc này có lẽ thuộc vào khoảng đầu mùa xuân.
Là mùa hồi sinh của vạn vật, mùa của sự sống trỗi dậy mãnh liệt vươn cao, có lẽ với hắn mà nói đây cũng chính là một sự khởi đầu mới.
Từ trước tới giờ, tính cách của Dư Chu chính là tự đề cao bản thân không bao giờ chịu nhận thua, bằng không dưới tình huống tất cả người thân đều không còn khi hắn còn chưa cả tốt nghiệp cấp ba năm đó, hắn cũng sẽ không chỉ dựa vào sự nỗ lực của bản thân mình, chẳng những kiếm đủ tiền học phí cùng tiền phí sinh hoạt cho bốn năm đại học, còn có thể hợp tác gây dựng sư nghiệp của riêng mình với đứa bạn khi mới vừa tốt nghiệp.
Sau khi lặng thinh đứng một lúc, tâm trí của Dư Chu liền trở lên kiên định hơn nhiều.
Gió lạnh làm đầu óc hắn trở lên thanh tỉnh, càng dễ dàng suy ngẫm phân tích sự việc hơn, khổ nỗi thân thể hắn lúc này không thích hợp đứng ngoài gió lạnh quá lâu.
Thêm một cơn gió lạnh khác ập tới, Dư Chu cũng đã bắt đầu bắt tay vào kiểm tra các loại đồ đạc trong nhà.
Đồ vật trong phòng rất ít, dựa vào những tia sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, quét mắt một lượt là có thể nhìn rõ tất cả, một chiếc giường, một cái tủ quần áo, một cái ghế cùng với một chiếc bàn.
Có thể nói là bày trí cực kì đơn giản.
Có điều nằm ngoài dự đoán của Dư Chu là bên trên chiếc bàn còn được bày thêm hai quyển sách, còn là hai quyển và mà hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Dư Chu vui mừng lật mở sách, kết quả là không tìm thấy được thông tin mà mình cần, nhưng cũng làm hắn trầm tư thật lâu với dòng chữ trong trang sách.
Đại Viêm năm một trăm hai mươi bảy.
Dư Chu không rõ trong các triều đại lịch sử có hoàng đế nào lấy niên hiệu là Đại Viêm hay không, nhưng hắn có thể khẳng định rằng từ trước đến nay chưa có một hoàng đế nào có thể tại vị trị vì hơn một trăm năm.
Cho nên cái cách viết niên kỉ trong này không phải được tính bằng niên hiệu của hoàng đế.
Hoặc có lẽ là được tính bằng tên của triều đại nhỉ?
Thế nhưng trong lịch sử không có triều đại nào lấy tên là Đại Viêm cả.
Dư Chu không khỏi suy nghĩ sâu xa, lẽ nào hắn đã xuyên tới một triều đại không có tồn tại trong lịch sử sao?
Rất nhanh thì cái suy đoán này của Dư Chu đã được chứng thực.
Bởi vì trong lúc kiểm tra những thứ khác trong phòng, Dư Chu nhìn thấy ớt khô cùng bắp ngô bên trong nhà bếp.
Hai thứ này đều là vào cuối đời nhà Minh mới bắt đầu du nhập vào Trung Quốc, mà bắt đầu từ thời Vũ hán đế thì các triều đại trong lịch sử đều sử dụng niên hiệu dùng làm tên năm.
Dư Chu nhìn đám ớt khô cùng bắp ngô treo lơ lửng trên tường, trong lòng vừa cảm thấy vui mừng lại có chút thất vọng.
Vui mừng vì