Dư Chu trừng mắt nhìn hồi lâu thì cảm giác hân hoan vui mừng mới dần khuếch tán tới từng ngóc ngách trong cơ thể.
Nên nói không phải chỉ có cảm giác hân hoan vui mừng, mà còn có cả kiêu ngạo đắc ý nữa.
Trước khi xuyên tới đây hắn đã biết tới, dưới chế độ khoa cử của thời phong kiến thì những thư sinh có xuất thân nghèo khổ muốn khoa khảo thi đỗ được cử nhân sẽ phải khó khăn tới nhường nào.
Thế nhưng hắn cũng chẳng đắc ý được bao lâu thì bên cạnh truyền tới từng đợt tiếng gào khóc thê lương khiến hắn lập tức bình tĩnh trở lại.
Dư Chu chuyển ánh mắt nhìn về nơi phát ra khóc trong dòng người đông đúc, thấy được chủ nhân của tiếng khóc này là một vị lão tiên sinh mặc trên người bộ y phục cũ kĩ, mái tóc cũng đã bạc trắng không ít.
Hắn nhất thời không cách nào cười nổi nữa, tiếc thương thu hồi ánh mắt của mình, sau đó lại tỉ mỉ nhìn kĩ danh sách yết bảng dán trên bức bình phong của lần thi này thêm một lượt nữa rồi mới lặng lẽ rút lui khỏi đám đông.
Cẩm Xuyên đứng bên ngoài nôn nóng chờ đợi đã lâu, nếu không phải bản thân còn đang bế theo Thần Thần thì cậu đã muốn chen chúc đi vào bên trong để xem rồi.
Kết quả là đợi thật lâu mới thấy được phu quân nhà mình đi ra, có điều vẻ mặt hắn lúc này lại trầm trọng nghiêm túc không có chút ý cười nào hết.
Lòng Cẩm Xuyên có chút thắt lại, đang không ngừng tính toán xem chút nữa phu quân đi tới đây thì nên nói gì mới tốt.
Đáng tiếc là còn chưa kịp suy nghĩ xong thì Dư Chu đã đi tới trước mặt cậu rồi.
Cẩm Xuyên hoảng thần đưa Thần Thần qua cho Dư Chu nói: "Vừa rồi lúc huynh rời đi Thần Thần cứ gọi phụ thân mãi."
Dư Chu nghe những lời này của cậu liền vươn tay qua đón lấy Thần Thần, ánh mắt vô thức liếc nhìn phản ứng của nhi tử nhà mình một cái, kết quả lại phát hiện nhi tử lúc này không có điểm gì khác so với thường ngày hết, nào có dáng vẻ nhớ thương mong chờ gì với hắn cơ chứ, đang tính mở miệng hỏi nhi tử một tiếng thì trong đầu bất chợt ý thức được điều gì đó, hắn không khỏi mỉm cười hỏi Cẩm Xuyên,
"Đệ không cảm thấy hiếu kì xem ta có trúng cử nhân hay không à?"
Nếu ban đầu Cẩm Xuyên không thấy được dáng vẻ kia của Dư Chu thì chỉ cần vừa nghe thấy hắn hỏi có hiếu kì xem bản thân hắn có trúng cử nhân hay không là cậu liền đoán trúng được mọi chuyện, có điều một màn trước đó làm cậu dù cảm thấy phu quân mình hẳn là đã trúng cử rồi nhưng ít nhiều lại không dám hoàn toàn xác định, cân nhắc một chút cậu mới hỏi lại Dư Chu:
"Phu quân đừng có thể đừng nhử ta nữa có được không?"
"Đỗ rồi, hạng thứ ba mươi chín." Dư Chu nói, nụ cười cũng dần xuất hiện trở lại trên khuôn mặt hắn, trở về bên cạnh phu lang với hài tử thì những cảm xúc tiêu cực do bị ảnh hưởng từ bên ngoài giống như một vùng hắc ám dần được ánh sáng xua tan vậy, dẫu biết sự việc vẫn còn tiếp diễn tại cách đó không xa nhưng nó đã không cách nào ảnh hưởng tới hắn nữa.
Trên mặt Dư Chu rất nhanh đã lan tràn nụ cười vui vẻ, dáng vẻ cũng tùy ý thoải mái hơn nhiều.
Cẩm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy vui mừng cho phu quân nhà mình, nhưng cậu vẫn không kiềm chế được trừng mắt nhìn Dư Chu một cái:
"Vừa bị huynh doạ chết khiếp rồi."
"Ta không cố ý," Dư Chu tùy ý mở miệng nói lời xin lỗi, sau đó lại cười nói, "Chúc mừng cử nhân phu lang."
Cẩm Xuyên cũng cười tới mắt mày cong cong nói: "Cũng chúc mừng cử nhân lão gia."
Hai người ngọt ngấy xong thì mấy người bên chỗ Đào Khương cũng đã xem xong yết bảng đang chen chúc đi ra ngoài, Dư Chu nhướng mày một cái gọi Cẩm Xuyên,
"Đi, chúng ta đi tìm Hạ Vân Kỳ."
Cẩm Xuyên thấy vẻ mặt của phu quân nhà mình liền biết hắn nhất định là đang tính toán làm việc xấu nào đó nên không khỏi có chút khó hiểu hỏi:
"Vân Kỳ làm sao à?"
Dư Chu chỉ ném lại một câu: "Cậu ta là giải nguyên."
Cẩm Xuyên:...
Giờ không chỉ có Dư Chu mà ngay chính cậu cũng muốn tìm người tra khảo một chút.
Trước đó thấy bộ dáng ngã bệnh của Hạ Vân Kỳ thì có ai trong số họ không cảm thấy lo lắng cơ chứ? Nhất là ngày yết bảng ngày càng tới gần, lúc nói chuyện với cậu ta cũng phải cân nhắc tránh né đủ điều, chỉ sợ không may bản thân nói sai cái gì lại khiến cậu ta cảm thấy buồn lòng.
Bởi vì mọi người đều cho rằng ngay từ đêm đầu tiên của đợt thi thứ ba thì Hạ Vân Kỳ đã bị nhiễm lạnh nên khẳng định sẽ ảnh hưởng tới đáp án làm bài thi của cậu ta.
Nào có ngờ vậy mà trúng giải nguyên chứ.
Lúc phu phu hai người bế Thần Thần tìm tới thì Đào Khương đã đứng bên cạnh tra hỏi Hạ Vân Kỳ rồi,
"Biểu ca, ngươi thế mà làm bài tốt tới vậy, tại sao mấy ngày nay thấy được bộ dạng nói năng cẩn thận từng ly từng tý, ấp úng sợ sệt của chúng ta thì không nhắc nhở một tiếng cơ chứ!"
"Khó lắm mới thấy được bộ dáng đó của ngươi, chẳng phải mới mẻ lắm sao?" Hạ Vân Kỳ cười tới thong dong thoải mái, "Huống hồ trước khi yết bảng được công bố thì ta cũng đâu biết mình sẽ được giải nguyên đâu."
Đồng sinh tiểu tam nguyên lại thêm thi Hương đạt được giải nguyên, bất cứ thành tích nào cũng đều là thứ đáng để bản thân kiêu ngạo cả, Dư Chu là bằng hữu thân thiết thì việc đầu tiên lựa chọn làm vẫn là nói lời chúc mừng với Hạ Vân Ký trước,
"Chúc mừng Vân Kỳ."
"Cùng mừng, cùng mừng." Hạ Vân Kỳ cũng cười tới đặc biệt chân thành nói.
Dù có chân thành tới đâu thì cũng không thoát khỏi được lời chất vấn giống hệt với Đào Khương của Dư Chu, chỉ là cách nói của hắn uyển chuyển hơn nhiều mà thôi,
"Chúng ta cứ lo lắng lần sinh bệnh này sẽ làm ảnh hưởng tới thành tích thi cử của ngươi nữa chứ, thật may, đúng là may mắn mà."
"Đúng là có bị ảnh hưởng đôi chút," Hạ Vân Kỳ nói với Dư Chu khẳng định không còn là thái độ trêu đùa chọc ghẹo khi nói với Đào Khương trước đó mà đổi thành dáng vẻ đặc biệt thành khẩn nói, "Sáng sớm ngày thứ hai biết được bản thân đã nhiễm lạnh thì cũng là sợ về sau thân thể không chịu nổi sẽ làm không xong nên ta đã dồn hết tâm sức dùng tốc độ nhanh nhất để giải đáp hết số đề thi.
Mà dù có như vậy thì lúc viết câu trả lời cho phần đề luận cuối cùng ý thức cũng đã có chút mơ hồ, thậm chí tới hiện tại đều không nhớ rõ bản thân đã viết những gì nữa."
Dư Chu kết bạn tâm giao với cậu ta đã nhiều năm nên tất nhiên là hiểu rõ trình độ học vấn của Hạ Vân Kỳ, hắn cũng có thể lý giải được cách làm lúc đó của cậu ta, đều đã làm tới phần câu hỏi sách luận cuối cùng rồi, dù cho bệnh tình có nghiêm trọng tới đâu mà không cố gắng liều mình làm nốt thì thứ mà bản thân buông bỏ không phải chỉ có sáu đợt thi trước đó, mà còn là khoảng thời gian ba năm chờ đợi cho kì thi tiếp theo nữa.
Mà kì thi Hương tiếp theo chính là vào ba năm sau, trong khoảng thời gian này có thể phát sinh chuyện gì thì nào ai dự liệu được trước chứ.
Những bằng hữu xung quanh đều có thể hiểu rõ mà Châu Ninh là phu lang của Hạ Vân Kỳ lại đỏ hồng khoé mắt rũ mi nói: "Dù có không đỗ được cử nhân thì cũng không làm sao hết, huynh sinh bệnh rồi còn lao lực vất vả nhỡ tạo thành ảnh hưởng nào khác thì biết làm sao?"
Xung quanh đều là người nhà mình nên Hạ Vân Kỳ cũng không cố kỵ, kéo lấy cánh tay đang thả bên người của Châu Ninh, cầm lấy bàn tay cậu x0a nắn dịu dàng nói: "Sớm muộn đều phải thi, lần này cùng lắm là liều mình vào hai ngày cuối, so với chín ngày bất định vào ba năm sau tốt hơn nhiều, đến lúc đó nhỡ đâu ngay ngày thi đầu tiên liền gặp phải thời tiết xấu thì không phải sẽ càng khó khăn hơn hay sao?"
Hạ Vân Kỳ nói như vậy khiến Châu Ninh không có cách nào phản bác lại, chỉ ngước mắt qua nhìn phu quân nhà mình hé miệng định nói gì đó, đến cuối cùng lại quyết định nuốt hết mấy lời sắp nói trở lại, thầm nghĩ đề về nhà rồi nói sau.
Lúc này Đào Khương đã thoát khỏi cảm xúc Biểu ca không nói với cậu mình thi tốt