Đúng như dự đoán, Thần Thần căn bản là không hiểu chuyện gì hết, dùng vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc hỏi: "Tại sao cơ chứ? Con muốn đệ đệ cũng giống như con có thể mãi bình an vậy."
Cẩm Xuyên hé miệng định nói gì đó thì Châu Ninh ở bên cạnh đã mỉm cười dịu dàng nói trước: "Nếu đã như vậy thì thúc thúc thay đệ đệ cảm tạ Thần Thần nhé."
"Không cần cảm tạ ạ." Thần Thần nói xong liền nghiêm túc tháo móc khoá bình an trên cổ xuống đặt lên trên tã quấn của bé con nhà Châu Ninh.
Cẩm Xuyên nhìn dáng vẻ vui tươi hớn hở khi tặng đồ của Thần Thần cùng với Châu Ninh tràn đầy ý cười ở bên cạnh thật không biết nên dùng biểu cảm nào cho phải phép.
Cho tới khi rời khỏi Hạ gia, xe ngựa đã chạy ra khỏi cổng thị trấn rồi cậu mới không nhịn được vén rèm xe lên ôm Thần Thần ra ngồi trước cửa xe hỏi Dư Chu còn đang bận rộn đánh xe bên ngoài: "Huynh có biết hôm nay Thần Thần đã làm ra chuyện gì rồi không?"
"Chuyện gì?" Dư Chu cầm dây cương không ngoảnh đầu qua mà trực tiếp hỏi ngược, giọng điệu thể hiện vạn phần tin tưởng tín nhiệm với nhi tử nhà mình.
Dù đã qua khoảng thời gian dài nhưng hiện tại nhắc lại chuyện này Cẩm Xuyên vẫn nhịn không được thở dài một tiếng, "Nó đem móc khoá bình an mình vẫn hay đeo tặng cho Tiểu Lăng nhi rồi."
"Cái gì?" Cánh tay Dư Chu không khống chế được hơi dùng sức một cái, dường như con ngựa phía trước xe cũng cảm thấy đau nên lập tức dừng lại.
Cẩm Xuyên thầm nghĩ biết ngay là sẽ vậy mà, cũng may cậu đã chuẩn bị tốt từ trước, không chỉ tự mình ngồi vững mà còn kịp thời ôm chặt Thần Thần vào trong lồ ng ngực nữa.
Nếu ngựa đã không đi thì Dư Chu cũng liền để xe ngựa dừng luôn tại chỗ không đi tiếp nữa, bản thân thì quay đầu nhìn nhóc con Thần Thần cả mặt vô tội ngồi đó hỏi, "Tại sao con lại đem đồ mình đeo tặng cho đệ đệ chứ hả?"
"Cha thân nói cần tặng lễ vật cho đệ đệ, mà hai người đều không có chuẩn bị nên con liền đem đồ của mình tặng lại cho đệ đệ đó." Thần Thần cúi thấp đầu có chút oan ức nói.Dư Chu nhíu chặt lông mày hỏi tiếp: " Vậy con có còn nhớ phụ thân từng dặn qua những người như thế nào thì không thể tùy tiện tặng đồ cho người ta không?"
"Nhớ ạ," Thần Thần nhìn phụ thân nghiêm túc đáp lời, "Chưa có sự đồng ý của phụ thân cùng cha thân thì không được tặng đồ cho các tỷ tỷ hoặc muội muội, những đệ đệ và ca ca có nốt ruồi son trên trán giống với cha thân cũng không được tặng."Cẩm Xuyên vừa nghe Thần Thần nói mấy lời này liền ngẩng đầu nhìn Dư Chu hỏi, "Huynh dạy con những điều này từ khi nào thế?"
"Thường ngày dẫn con đi chơi liền thuận miệng dạy một chút." Dư Chu không được tự nhiên sờ sờ mũi nói, hắn cũng chẳng thể nói bởi vì bản thân mình trước đây không biết tới sự tồn tại của ca nhi nên mới nhặt Cẩm Xuyên về nhà, cho nên bây giờ hắn mới muốn để Thần Thần nhận thức được sự khác biệt giới tính sớm một chút, tránh cho sau này làm ra mấy hành động không thích đáng nào.
Dù sao thì hắn bởi vì may mắn mới có thể gặp được người thương của đời mình, đến lượt Thần Thần nhà hắn thì chưa chắc đã tốt số được tới vậy.
Nhìn tình huống hiện tại xem ra cũng không có tác dụng gì cho lắm thì phải, bên cạnh mới xuất hiện một ca nhi xấp xỉ tuổi mình thì Thần Thần đã đem móc khoá bình an luôn đeo trên người tặng qua cho người ta luôn rồi.
Hắn không nhịn được cũng thở dài theo, "Dạy lúc nào không phải trọng điểm, quan trọng chính là Thần Thần rõ ràng có thể nhớ rõ lời ta dạy thì tại sao vẫn làm như vậy chứ hả?"
Thần Thần hùng hồn nói: "Con có nghe lời phụ thân đó chứ, trước khi tặng con đã để ý thật là kĩ rồi, giữa lông mày đệ đệ không có nốt ruồi son giống của cha thân mà."
Dư Chu giật mình lập tức nhìn về phía Cẩm Xuyên.
Cẩm Xuyên cũng ngơ người một chút mới kịp thời phản ứng lại, cậu thật bất đắc dĩ nói, "Hài tử mới sinh nốt ruồi son vốn đã rất nhạt, lại thêm da trên người vừa nhăn nheo vừa đỏ hỏn, chắc là Thần Thần không thấy rõ được."
Có vẻ như lúc này Thần Thần cũng ý thức được bản thân đã tặng thứ không nên tặng đi rồi, cậu nhóc mím chặt môi nhìn Dư Chu cùng Cẩm Xuyên không dám nói chuyện nữa.
Dư Chu thấy bộ dáng này của cậu nhóc thì có giận tới đâu thì cũng lập tức hết, xoa đầu Thần Thần nhìn về phía Cẩm Xuyên hỏi: "Lúc đó hẳn là Châu Ninh cũng có mặt đi, cậu ấy nói sao?"
Cẩm Xuyên cố gắng để bản thân duy trì giọng nói thoải mái như không có chuyện gì nói, "Cậu ấy không nói gì cả, chỉ mỉm cười bảo Thần Thần đưa đồ cho Tiểu Lăng nhi thôi."
Dư Chu:...
Hắn ngơ người mất một lúc lâu, bàn tay vốn đang đặt trên đầu Thần Thần nhịn không được lại dùng sức xoa mạnh vài cái.
Thần Thần thấy vẻ mặt nghiêm túc của phụ thân cũng không dám kêu đau, chỉ đáng thương nhìn về phía Cẩm Xuyên hỏi, "Cha thân ơi, làm sao giờ ạ?"
"Giờ có gọi cha thân của ngươi cũng vô dụng." Dư Chu xoay người ngồi trở lại, nhặt dây cương lên tiếp tục đánh xe.
Ngừng một lúc mới quay qua cảnh cáo Thần Thần thêm một lần nữa,
"Về sau ngoại trừ đệ đệ do cha ngươi sinh ra thì những người khác bất kể là tỷ tỷ hay muội muội cũng được, là ca ca hay đệ đệ cũng thế, không cần quan tâm người ta có nốt ruồi son hay không đều không được phép tùy ý tặng đồ."
"Con nhớ rồi." Thần Thần ngoan ngoãn nói lời đồng ý.
Thế nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi không quên chiếc móc khoá bình an mà mình đã tặng đi kia, một lúc sau lại không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Vậy đệ đệ nhà Vân Kỳ thúc thúc..."
Dư Chu không đợi cậu nhóc nói xong đã ngắt lời: "Về sau con phải đối tốt với đệ đệ ấy hơn một chút, nhớ thường xuyên dẫn theo đệ đệ đi chơi cùng biết chưa."
"Vâng ạ." Thần Thần chớp chớp mắt đồng ý, cậu nhóc có chút khó hiểu, tại sao đem đồ mình thích tặng qua rồi tự dưng lại nhận thêm được một cái nhiệm vụ mang theo đệ chơi đùa nữa là sao.
Ngược lại Cẩm Xuyên vẫn có chút không yên lòng, cậu ngồi tựa cạnh thành xe hỏi: "Chuyện này cứ vậy là xong hả?"
"Không như vậy thì còn có thể chạy qua đòi đồ trở về chắc?" Dư Chu bật cười nói, "Mà lúc đó đệ cũng ở bên cạnh sao không thấy đệ ngăn con nó lại đâu."
Cẩm Xuyên mím chặt môi không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau Dư Chu lại nói: "Tạm như vậy trước đã, nếu sau này hai đứa nhỏ đều không có ý với nhau thì cũng chỉ là tặng cái móc khoá bình an mà thôi, chưa tính là cái gì cả."
Hai người suy đoán chắc hẳn khi đó Châu Ninh cũng có suy nghĩ giống vậy, thế nên chuyện này tạm thời không nhắc lại nữa.
Khi về gần tới nhà thấy nhi tử nhà Trần Phong đang được Trần đại nương bế chơi trong sân thì Dư Chu mới như nghĩ tới chuyện gì mà hỏi Thần Thần thêm lần nữa, "Ngươi cùng đệ đệ bên Trần gia cũng là bằng hữu tốt mà sao không thấy ngươi nghĩ tới chuyện đem móc khoá bình an tặng cho đệ ấy nha, tại sao tự nhiên lại muốn tặng cho đệ đệ nhà Vân Kỳ thúc thúc chứ?"
Thần Thần bị hỏi tới ngây ngẩn cả người, cậu nhóc đứng ngơ người trên xe ngựa ngay cả khi bị Dư Chu bế xuống xe ngựa cũng không kịp phản ứng lại, đến lúc tiến vào trong nhà rồi mới mê mang khó hiểu nói: "Con cũng không biết là vì sao nữa, vừa nhìn thấy đệ đệ thì muốn tặng nha."
Cẩm Xuyên không còn lời nào để nói, chỉ âm thầm thêm vài phần vào quà tặng chuẩn bị cho lễ tắm rửa ba ngày cùng cúng mụ đầy tháng của Tiểu Lăng nhi.
Sau sự kiện hồ đồ lần này mặc dù không tạo thành bất cứ hậu quả nghiêm trọng nào nhưng vẫn khiến Dư Chu và Cẩm Xuyên ra quyết định đưa việc giáo dục Thần Thần vào trong cuộc sống hàng ngày, không thể để cậu nhóc chơi đùa tùy tính như trước nữa.
May mắn là phần lớn số cây chè giống được Du