Ăn xong cơm trưa lại rửa sạch bát đũa, hai người không dễ gì mới có chút thời gian nghỉ ngơi thả lỏng.
Sau khi ngồi bên ngoài cửa tán gẫu một lát thì đột nhiên Dư Chu dậy lên hứng thú, hắn đem số tiền còn dư lại khi dùng ở trên trấn đổ hết ra ống trúc ngồi đếm từng đồng một.
Hôm nay trước khi đi lên thị trấn thực ra trên người hắn cũng chỉ còn sót lại có sáu mươi chín văn tiền, số tiền kiếm được với tiêu dùng khi còn ở trên trấn trong lòng hắn cũng có tính toán, bây giờ chỉ cần nhẩm tính một chút là có thể biết được kết quả.
Thế nhưng Dư Chu cảm thấy tự ngồi nhẩm tính ra kết quả sẽ không có cảm giác thành tựu như ngồi đếm ra kết quả.
Hắn không nói thì Cẩm Xuyên cũng sẽ không nhắc nhở hắn làm gì, một người hứng thú bừng bừng ngồi đó đếm tiền đông, một người còn lại vui vẻ ngồi xem.
Dư Chu đem đồng cuối cùng đặt vào bên trong túi tiền, ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Xuyên nói:
"Tổng cộng có ba trăm bốn mươi bảy văn, còn có một khối bạc vụn năm đồng nữa.
"
Tính tổng vào thì có khoảng tám trăm bốn mươi bảy văn tiền, số tiền này đã đủ cho hai người họ sử dụng trong khoảng một tháng rồi.
Cẩm Xuyên thấy hắn đã đếm xong rồi mới mỉm cười nói:
"Chỗ ta vẫn còn khoảng bốn trăm văn tiền nữa, huynh có muốn cùng đếm một thể hay không?"
"Vẫn là thôi đi.
"
Dư Chu lắc đầu từ chối, đếm tiền của chính mình còn có thể nói là sở thích cá nhân, nếu ngay cả tiền của người yêu mà cũng đòi đếm thì chính là có chút quá phận, mà đó cũng không phải phong cách hành sự của hắn.
Mặc dù với tình hình phát triển hiện tại thì có khả năng chẳng bao lâu nữa tiền của hai người bọn họ sẽ trở thành tiền chung một nhà, nhưng dù có như thế thì cũng nên là do Cẩm Xuyên quản tiền tài mới đúng.
Đối với phương diện này thì Dư Chu cực kì có tự giác.
Hắn cầm lấy túi tiền chơi đùa ở trên tay thêm một lúc, lại như nhớ ra điều gì, quay lại nói với Cẩm Xuyên:
"Đệ làm thêm một chiếc hà bao giúp ta đi, đơn giản một chút là được.
"
Nói xong lại móc khối bạc vụn năm đồng ra,
"Đem cái khối này để tách ra một túi khác tích trữ lại, còn ba trăm văn tiền thì dùng để chi tiêu hàng ngày cho hai chúng ta.
Hoặc là để khối này ở chỗ đệ cũng được.
"
Trái tim của Cẩm Xuyên thật bồi hồi xúc động, mỗi một hành động của Dư Chu đều cho thấy hắn đang không ngừng tính toán cho tương lai sau này của hai người họ, điều này khiến cậu cảm thấy đặc biệt yên tâm.
Có điều cuối cùng thì cậu vẫn không đồng ý nhận khối bạc vụn năm đồng kia, mà là quay về trong phòng cầm một cái hà bao khác mang ra.
Với cậu mà nói, đợi sau khi hai người đã thành thân rồi mà Dư Chu vẫn nguyện ý giao việc quản lý gia đình cho cậu, vậy thì cậu nhất định sẽ không từ chối, thế nhưng hiện tại thì vẫn chưa đến lúc.
***
Buổi tối cần mời cả nhà Trần thẩm tới ăn bữa cơm, ở đây lại vừa không có điện vừa không có đèn, cho nên khẳng định không thể làm quá muộn.
Bởi vậy bắt đầu từ giờ mùi thì Dư Chu đã bắt tay vào chuẩn bị những món ăn cần nấu nướng vào bữa tối rồi.
Trước khi mua đồ ăn thì hắn và Cẩm Xuyên đã thương lượng thật tốt với nhau về những loại thực phẩm cần thiết cho bữa tối rồi mới mua.
Một món thịt hấp rau khô, một món chân giò hầm đậu tương, một món cá nấu dưa chua thêm món lòng già xào dưa chua, cuối cùng xào thêm một đĩa rau cải thìa nữa.
Mặc dù chủng loại không nhiều nhưng số lượng làm nhiều một chút, hai người bọn họ lại thêm năm người nhà họ Trần cũng coi như đủ ăn no bụng.
Món thịt hấp rau khô Cẩm Xuyên đã thấy Dư Chu làm qua hai lần, cũng có thể tự mình làm được, còn cách làm món chân giò hầm đậu tương thì khá đơn giản, thứ khó khăn duy nhất để làm ra hai món này chính là cực kì tốn thời gian.
Nhân lúc Cẩm Xuyên đang cắt thịt với thái rau khô thì Dư Chu liền mang chân giò lợn đi dùng lửa nướng qua để khử mùi với chút lông còn sót lại, sau đó lại rửa thật sạch sẽ dùng dao bổ củi chặt ra thành từng miếng nhỏ rồi mới đưa qua cho Cẩm Xuyên mang đi hầm, còn bản thân lại rời đi xửa lý các thứ còn lại như cá và ruột già.
Hai thứ này đều không dễ làm, có điều buổi chiều hôm nay hai người họ đều rất rảnh rỗi, huống hồ đây là bữa cơm phong phú đầu tiên kể từ khi hắn xuyên không đến thế giới này, cho nên Dư Chu khá là có kiên nhẫn mỗi khi xử lý thứ nào đó.
Đến chiều tối thì cũng chỉ còn lại món rau cải thìa xào nữa là xong, Dư Chu đi đến cách vách mời người nhà Trần đại nương sang đây, còn Cẩm Xuyên thì lưu lại trong bếp xào nốt món cuối cùng.
Bàn ăn cơm được bày ngay ngoài cửa gian nhà chính, từ lúc Trần Phong vẫn còn đứng trong sân nhà thì đã ngửi được một mùi thơm nức mũi:
"Hai người làm món ngon gì đó, ta ở cách vách cũng có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn rồi.
".
????hử đọc ????r????????ệ???? khô????g q????ả????g cáo ????ại ﹙ ????r????????????r???????? ????????.
????N ﹚
"À, đều được bày lên bàn rồi đấy, ngươi tự mình qua xem đi.
"
Dư Chu đỡ Trần đại nương vào trong nhà ngồi đợi.
Các món ăn sau khi làm xong đều là giao cho Cẩm Xuyên bưng lên đặt trên bàn, bây giờ vừa sắp xếp người ngồi vào bàn Dư Chu liền phát hiện ra sự tỉ mỉ và cẩn thận của Cẩm Xuyên.
Hai món được hầm mềm dễ ăn là chân giò với thịt hấp rau khô được đặt bên phía Trần đại nương, còn món lòng già xào dưa lại được đặt gần chỗ ngồi của Trần thúc với Trần Phong, còn chỗ của Trần thẩm với Tiểu Quyên thì gắp cá càng thuận tiện thêm một chút, đằng trước chỗ ngồi của hai người bọn họ vẫn còn một khoảng trống nhỏ, vừa vặn có thể đặt món rau cải thìa xào cuối cùng.
Sau khi Trần đại nương quét mắt nhìn mấy món ăn trên bàn liền nhíu mày không đồng ý nói:
"Người trong nhà chúng ta chỉ cần làm vài món đơn giản ăn uống với nhau là được rồi, hà tất phải làm xa hoa như thế này chứ, ngươi và Cẩm Xuyên kiếm tiền cũng không dễ dàng, đặc biệt là Cẩm Xuyên ấy, đều là từng đường kim mũi chỉ kiếm ra cả, kể cả có tiền thì cũng phải biết tích góp lại tính toán cho những việc về sau.
"
Cẩm Xuyên lúc này vừa đúng lúc đang bưng món rau cải xào từ nhà bếp đi lên, nghe thấy lời nói của Trần đại nương liền biết bà đã hiểu lầm chuyện gì, cậu liền mỉm cười giải thích:
"Mấy thứ này đều là dùng tiền mà Dư Chu kiếm được để mua đấy ạ, mấy thứ sử dụng trong nhà như ăn uống may mặc cũng đều là do huynh ấy phụ trách, tiền ta bán đồ thêu kiếm được đều được giữ lại không sử dụng đến.
"
Trần đại nương và Trần thẩm nghe cậu nói vậy đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Dư Chu một cái, bọn họ đều biết Dư Chu làm công việc chép sách cho tiệm sách trong thị trấn, nhưng cũng đều cho rằng thu nhập sẽ không quá cao, bây giờ nghe ý tứ trong câu nói của Cẩm Xuyên thì dường như cũng khá được ấy chứ.
Trần đại nương suy tư một chút mới hài lòng nói với Dư Chu:
"Nếu đã có thể kiếm được thì tiêu nhiều chút cũng không có vấn đề gì, nhưng là phải nhớ kĩ làm tốt tính toán cho tương lai sau này.
"
Dư Chu gật đầu đồng ý với bà.
Khi ngồi xuống ăn, Trần Phong vừa nếm một miếng lòng già béo ngậy liền khen không ngớt miệng:
"Món này ăn ngon, cũng được làm rất sạch sẽ.
"
Cẩm Xuyên liếc Dư Chu một cái nhỏ giọng nói:
"Là Dư Chu làm.
"
Cậu không dám nói lúc Dư Chu làm lòng già đã dùng hết không ít bột mì với muối, cậu sợ Trần đại nương mới vừa giáo huấn bọn họ cần biết sống tiết kiệm một chút nghe xong sẽ giáo huấn thêm lần nữa.
Bữa cơm này khách chủ dùng bữa đều vui vẻ thoả mãn, đến khi ăn xong thì bầu trời cũng dần tối đen, bầu trời xanh màu ngọc bích như bị một chiếc màn đen khổng lồ che phủ, người nhà họ Trần cũng không vội dời đi, tiếp tục ngồi bên ngoài cửa lớn gian sảnh chính nói