"Không phải vậy mà!" Quế thẩm vừa nói xong thì Nhị cẩu tử bị nương nhà nó kéo qua một bên tức giận phản bác,
"Là Dư Chu ca ca đã cứu Sơn oa."
Những đứa trẻ khác đang bị phụ mẫu nhà mình kéo về nhà nghe thấy lời này cũng đều dừng bước chân, tiếp theo là đứa lớn nhất trong số ba đứa giúp Dư Chu nhặt ốc cũng chạy trở lại đứng bên cạnh Dư Chu ngước cổ lên nói với Quế thẩm:
"Đại nương xin ngài chú ý lời nói của mình, vừa rồi nếu không phải do Dư Chu thúc thúc chú ý thì cũng không có ai phát hiện ra Sơn oa bị đuối nước cả."
Có hai đứa lớn dẫn đầu nên mấy đứa nhỏ tuổi hơn cũng giãy khỏi tay phụ mẫu mình chạy tới đứng bên cạnh Dư Chu, một đám thúc thúc, ca ca gọi loạn hết cả lên, nhưng ý tứ trong lời nói đều là khẳng định Sơn oa là do Dư Chu cứu được.
Ngay cả những đứa không chạy trở lại cũng bắt đầu kể lại tất cả tình huống lúc đó khi được phụ mẫu hỏi đến.
Quế thẩm bị một đám hài tử vây quanh phản bác, mặt thẩm ta lúc thì đỏ bừng khi lại trắng bệch.
Ngay cả nam nhân đang bế Sơn oa về nhà cũng đứng lại quay qua hỏi Dư Chu:
"Vừa nãy ngươi làm như vậy thật sự là vì muốn cứu Sơn oa sao?"
Không đợi Dư Chu nói thì Nhị cẩu đã giành nói trước:
"Vừa rồi Dư Chu thúc thúc thật sự là vì muốn cứu lấy Sơn oa mà, từ lúc vớt được Sơn oa từ dưới nước lên thì đã không còn thở nữa rồi, là sau khi Dư Chu thúc thúc ấn một hồi lại thổi một cái thì Sơn oa mới có thể thở trở lại, ngón tay của ta vẫn luôn được đặt trước mũi của Sơn oa, ta tuyệt đối sẽ không nói sai."
Mấy lời nó vừa nói ra làm sắc mặt những người phụ nhân ở nơi này nháy mắt trắng bệch vì sợ hãi.
Trước đó mọi người đều nghĩ rằng chỉ bị sặc mấy ngụm nước mà thôi, không ngờ vậy mà đã không còn hơi thở nữa.
Nương của Nhị cẩu tử chạy tới ôm lấy Nhị cẩu tử vội vàng hỏi:
"Con à, ngươi không bị dọa sợ chứ?"
"Con không sợ." Nhị cẩu tử bình tĩnh lắc đầu nói.
Những phụ nhân khác cũng bắt đầu hỏi chuyện con trai nhà mình, sau khi xác nhận bọn chúng đều không có việc gì mới lại ngẩng đầu nhìn về phía Dư Chu, trong ánh mắt chứa đựng sự kính trọng và khâm phục rõ ràng, mặc dù họ không biết Dư Chu làm như vậy có tác dụng gì nhưng chỉ với vài động tác đơn giản liền có thể cứu sống một người đuối nước đã không còn hơi thở thì đúng là chuyện mà ngay cả những đại phu bên trong các y quán lớn ở trấn trên cũng không dễ gì mới làm được.
Đám phụ nhân thấy Quế thẩm vẫn còn ngơ người đứng ở đó liền có người nhìn không nổi nữa khuyên bảo:
"Quế tẩu này, mấy lời vừa rồi của ngươi có chút quá đáng quá, mau mau đi nói lời xin lỗi với Dư Chu đi."
Có người mở đầu nên những người khác cũng lần lượt nói:
"Đúng vậy, Dư Chu người ta đã cứu mạng nhi tử ngươi mà ngươi còn nói thành quỷ cũng không tha cho hắn, làm vậy thật khiến người ta thất vọng."
"Đúng rồi, ơn cứu mang như thế này trong các bộ hát kịch từng xem đều là làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp lại cho người ta đó."
Bình thường Quế thẩm ở trong thôn rất thích đặt điều nói xấu sau lưng người khác, đa số những loại người này đều quen với thói ích kỉ tư lợi, hiện giờ lại bị một nhóm người vây quanh mà đặc biệt là trong số những người yêu cầu thẩm ta đứng ra xin lỗi có đến hơn một nửa là các hài tử trong thôn, vẻ mặt thẩm ta cũng đã xấu hổ tới sắp không chống đỡ được thêm nữa, mân mê hồi lâu mới lèo nhèo nói:
" Vừa nãy...!là do ta trách lầm ngươi rồi, xin lỗi."
Dư Chu cứu người là xuất phát từ bản năng chứ không phải muốn nhận lấy lời cảm ơn từ người khác, trước khi quyết định cứu người thì hắn cũng không biết đứa bé này là con cái nhà nào, bây giờ có đám trẻ đứng ra giải thích rõ mọi chuyện để không còn ai hiểu lầm hắn cố ý tới gây chuyện là đủ rồi.Cho nên nhìn thấy thái độ xin lỗi õng à õng ẹo của Quế thẩm lại làm hắn càng bực mình thêm, chỉ lạnh nhạt nói:
"Vẫn là đưa đứa bé về nhà nghỉ ngơi trước đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Chúng ta đi liền đây, đi ngay bây giờ." Quế thẩm liên tiếp đáp hai tiếng rồi mới quay qua nói với người nam nhân giúp đỡ bế Sơn oa ở bên cạnh,
"Xuân thúc của Sơn oa à, làm phiền ngươi rồi."
Đợi hai người họ rời khỏi thì những người khác cũng lần lượt tản đi, mỗi người đều tự dắt tay con cái nhà mình đi về nhà.
Dư Chu suy nghĩ một lát liền gọi nương của Nhị cẩu tử dừng bước,
"Thẩm tử xin dừng bước."
Bởi vì chuyện cứu người ban nãy mà thiện cảm của các phụ nhân trong thôn đối với Dư Chu tăng cao chưa từng thấy, nghe thấy Dư Chu gọi mình thì nương của Nhị cẩu tử cũng liền dừng bước,
"Chu tiểu tử ngươi có chuyện gì sao?"
" Là như vầy," Dư Chu xoa xoa đầu Nhị cẩu tử mỉm cười nói:
"Vừa rồi lúc cứu người bị đuối nước bởi vì Nhị cẩu tử nhà thẩm cách đứa bé nọ gần nhất nên ta có gọi nó tới giúp đỡ, Nhị cẩu tử thật sự rất bình tĩnh cũng rất là dũng cảm, không chỉ giúp đỡ vớt người bị đuối nước lên cùng với ta mà trong lúc cứu người cũng giúp đỡ không ít."
Hắn vừa nói tới đây thì nương của Nhị cẩu tử hơi dùng sức kéo Nhị cẩu tử lại gần bên cạnh mình.
Nhị cẩu tử có chút bất lực ngước nhìn nương nó một cái.
Dư Chu thấy tình cảnh này không khỏi bật cười ra tiếng, sau đó mới chuyển ánh mắt nhìn về phía nương của Nhị cẩu tử dùng thái độ nghiêm túc nói:
"Gọi thẩm lại cũng là muốn nói chuyện này với ngài, buổi tối ngài với Thúc thúc chú ý tới Nhị cẩu tử nhiều một chút."
Dù sao cũng chỉ là mới là một bé trai mười một, mười hai tuổi đầu, mặc dù sau khi thấy đồng bạn nhà mình đuối nước lại tự mình cảm nhận qua người đó không còn hơi thở thì dáng vẻ hiện tại của cậu nhóc cũng không có gì đáng ngại, thế nhưng Du Chu lo lắng buổi tối thằng bé sẽ mơ phải ác mộng, vậy nên phải đích thân dặn dò nương của Nhị cẩu tử một tiếng xong thì hắn mới an tâm được.
Nương của Nhị cẩu tử là một người thương yêu đứa nhỏ lại có tâm tư tỉ mỉ, nghe Dư Chu nói vậy liền gật đầu đáp ứng,
"Ta biết rồi, tối nay ta sẽ bảo cha Nhị cẩu tử qua ngủ cùng với nó."
Nhị cẩu tử nghe bà nói vậy lại trề môi không vui.
Dư Chu thật sự khá thích tính cách của Nhị cẩu tử, bất kể là sự bình tĩnh khi cứu người ở trong nước hay lúc cậu nhóc là người đầu tiên đứng ra phản bác lại Quế thẩm thì đều tạo cảm giác thành thục ngoan ngoãn hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa khác trong thôn.
Vậy nên hắn vỗ nhẹ lên vai Nhị cẩu tử nói:
"Về sau mà có thời gian rảnh có thể qua nhà ta chơi nhé."
Nhị cẩu tử vừa gật đầu đồng ý lại như nhớ tới điều gì đó ngẩng đầu do dự liếc nhìn về phía nương nhà mình.
Nương cậu nhóc không chút dấu vết đẩy nhẹ đứa nhỏ nhà mình một cái, lại hơi xấu hổ nói với Dư Chu:
"Người ta đều nói người đọc sách có thánh nhân phù trợ, ngươi qua nhà tiểu Chu ca ca chơi vài ngày nói không chừng còn được lây nhiễm chút thánh ân ấy chứ, còn không mau đồng ý với ca ca đi."
"Vâng." Nhị cẩu tử thấy nương mình đã đồng ý liền vui vẻ quay qua nhận lời với Dư Chu, trong đôi mắt chứa đầy sự hưng phấn,
"Tiểu Chu ca ca, vậy buổi chiều ngày mai ta tới nhà huynh chơi có được không, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra sông bơi lội."
Cậu nhóc vừa dứt lời thì nương cậu liền vươn tay xách tai nó lên nhỏ giọng khiển trách:
"Ngươi là ăn gan hùm mật gấu lớn lên đấy hả? Sơn oa người ta mới vừa bị đuối nước ở đó mà ngày mai ngươi vẫn còn muốn đi bơi tiếp hả?"
"Có gì mà không dám chứ, con mới không sợ đâu." Nhị cẩu tử nói,
"Với lại không phải còn có Dư Chu ca ca đi cùng nữa sao."
Dư Chu có chút ngượng ngùng nói:
"Ta không biết bơi."
Trước khi xuyên qua nơi này tất nhiên là hắn có biết bơi rồi, thế nhưng vừa nãy hắn đi lại trong nước vài bước liền có thể cảm nhận một cách rõ ràng là cỗ thân thể này không hề biết bơi lội.
"Ặc,...." Nương của Nhị cẩu tử nhíu lông mày nhìn về phía Dư Chu, nghi ngờ một lúc rồi mới cân nhắc nói:
"Nơi này của chúng ta có sông hồ lớn nên bắt buộc phải biết bơi lội thì mới được, vả lại với tình huống vừa rồi một người không biết bơi lội như ngươi tự mình xông xuống dưới như vậy đúng là có chút nguy hiểm."
Dư Chu liếc nhìn con sông bên dưới lại kết hợp với mấy lời nương của Nhị cẩu tử vừa nói liền có thể đoán ra được dưới con sông này có một số vùng nước khá sâu,