Sau khi bị cả ba người đả kích vào ngày hôm đó Đào Khương liền uất ức tức giận rời khỏi nhà trọ, giận tới bỏ đi hơn một canh giờ cũng không thèm quay trở về.
Dư Chu làm bạn với cậu ta lâu như vậy, dù cho phần lớn thời gian trong một năm thì Đào Khương đều là tới phủ thành học tập nên cũng không gặp nhau được bao nhiêu lần, thế nhưng hắn vẫn hiểu khá rõ tích cách của Đào Khương.
Biết cậu ta sẽ không có khả năng chỉ vì chút chuyện này mà thực sự tức giận với ba người bọn họ.
Thế nhưng thân là một người bạn thân thiết nếu đối phương đã thể hiện ra dáng vẻ kiêu căng ngạo kiều như vậy thì dù có chỉ là làm dáng, hắn cũng vẫn phải lết thân tới quan tâm an ủi người ta một chút.
Vì vậy sau khi thu dọn hành lý xong xuôi hắn liền đi tới hỏi Hạ Vân Kỳ, "A Khương đi ra ngoài đã lâu, chúng ta có cần đi tìm về hay không?"
"Không cần đi tìm đâu," Hạ Vân Kỳ nói, "Nó đã ở phu thành vài năm nay, còn quen thuộc nơi này hơn cả chúng ta ấy chứ, với lại đã là một người lớn như vậy rồi, khẳng định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Dư Chu nghe vậy hơi nhướng mày một cái, có chút ngoài ý muốn khi nghe thấy Hạ Vân Kỳ sẽ nói những lời này, trong nhận thức của hắn thì mặc dù Hạ Vân Kỳ vẫn luôn ngoài miệng không cho phép Đào Khương làm hết cái này đến cái kia, thế nhưng trên thực tế chỉ cần không phải là việc gì quá đáng thì cậu ta đều sẽ một mắt nhắm một mắt mở thả cho Đào Khương tự do quyết định.
Quả nhiên là ấn tượng của hắn không hề sai.
Một giây sau Hạ Vân Kỳ lại nói tiếp: "Có điều chút nữa ta cần phải ra ngoài một chuyến, muốn đi mua một ít quà về cho A Ninh và các trưởng bối trong nhà, trên đường đi có thể thuận tiện liếc mắt tìm nó luôn."
"Cùng đi thôi," Dư Chu bật cười nói, "Đúng lúc ta cũng muốn đi mua ít đồ cho Thần Thần với cha của bé con."
Dư Chu vừa nói xong liền nghe thấy giọng nói ai oán quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào, "Quả nhiên đi tìm ta chỉ là thuận tiện thôi mà!"
Hắn và Hạ Vân Kỳ nghe thấy vậy liền xoay đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Đào Khương còn đang giữ nguyên động tác đẩy mở cửa, dùng vẻ mặt ai oán hờn tủi nhìn hai người bọn họ.
Dư Ôn Lương đứng ở bên cạnh Đào Khương, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, "Tiểu Chu ca ca à, mới nãy ta cũng định nhắc nhở hai người nhưng mà Đào Khương ca không cho phép."
"Nếu để ngươi nhắc nhở xong rồi thì ta còn có thể nghe được mấy lời này nữa sao?" Đào Khương hừ hừ hai tiếng, xoay người ôm lấy ba chiếc túi vải bằng tơ lụa đặt ở bên ngoài cửa lên, đem chiếc túi lớn nhất đặt vào trong lòng Dư Ôn Lương, "Cái này cho ngươi, hai người bọn họ không thèm quan tâm tới ta nên chỉ cho túi nhỏ thôi."
Dư Chu với Hạ Vân Kỳ trao đổi ánh mắt với nhau một cái, hiểu rõ cậu chàng là chạy ra ngoài đi mua quà tặng cho mọi người liền có chút bất đắc dĩ, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hơi tội lỗi.
Vậy nên sau khi Dư Chu nhận được phần quà của mình thì đầu tiên là nghiêm túc nói lời cảm tạ với cậu ta, sau đó mới bật cười nói:
"Vi huynh không nên nói những lời như vậy, tại đây tạm nói lời xin lỗi với ngươi trước, chút nữa sẽ tặng ngươi một thứ khác coi như lễ bồi tội có được không?"
Hai mắt Đào Khương sắng quắc nhìn hắn, "Dư huynh muốn tặng ta thứ gì thế? Đồ ăn ngon sao?"
"Ngươi chỉ biết đến ăn thôi hả?" Dư Chu bất lực nói, thấy bộ dáng trông mong chờ đợi của cậu ta lại không nhẫn tâm mà hơi tiết lộ một chút nói, "Là đồ mang tới từ trong trấn của chúng ta tới, chắc chắn ngươi sẽ thích."
Đào Khương nhăn mày suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được là thứ gì, liền nói:
"Thôi đi, đợi chút nữa thì biết rồi."
Nói xong cậu ta lại xoay người về phía Hạ Vân Kỳ rầm rì nói: "Dư huynh đều mang theo quà tới cho ta đấy, còn biểu ca thì sao?"
"Ta thực sự không có chuẩn bị," Hạ Vân Kỳ giơ tay nhún vai, thấy Đào Khương bắt đầu sụt sịt hít mũi liền vội vàng nói tiếp: "Bằng không đợi ta trở về liền để nương ta tìm cô cô nói chuyện một chút, để hai người họ giúp ngươi nhìn xem có cô nương thích hợp nào hay không nhé?"
Đầu tiên là Đào Khương sững người một lát, đợi phản ứng lại mới có chút bẽn lẽn ngượng ngùng nói: "Vậy...!cũng được."
"Ha ha ha." Dư Chu và Hạ Vân Kỳ thấy bộ dáng này của cậu ta thì không nhịn được mà cùng bật cười thành tiếng, ngay cả Dư Ôn Lương cũng trốn ở bên ngoài cánh cửa cười đến toàn thân run rẩy.
Mặt Đào Khương có chút ngượng ngùng không tự nhiên, cứng rắn chuyển rời đề tài nói chuyện, "Không phải Dư huynh có đồ muốn tặng cho ta sao, mau lấy ra đưa cho ta đi."
"Vậy thì bây giờ qua lấy luôn đi." Dư Chu cũng không cố ý dụ nhử gì cậu ta nữa.
Khi bước ra khỏi phòng Đào Khương lại ôm thêm một cái túi lớn khác đưa cho Dư Chu, cũng không quên vì lời nói chỉ có thể cho đám Dư Chu túi quà nhỏ mà mượn cớ nói,
"Cái này là cho Thần Thần."
Dư Chu cười cười đón lấy, "Được, ta trở về nhất định sẽ giao tận tay cho nhóc, đến lúc đó lại để nhóc con tự mình nói lời cảm ơn với ngươi."
Đào Khương kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, chắp tay sau lưng đi theo Dư Chu về sương phòng phía tây.
Có điều dáng vẻ này của cậu ta không duy trì được bao lâu, tới khi Dư Chu đem cuốn thoại bản bên phía góc bên trái có viết ba chữ Khách ngoại thế đưa cho cậu ta thì tiếng hút khí vang vọng làm đám Dư Ôn Lương ở bên ngoài sân cũng đều bị dọa cho chết khiếp, nhanh chóng chạy qua hỏi, "Xảy ra chuyện gì hả?"
Cơ mặt Đào Khương co rút vài cái vội vàng giấu cuốn thoại bản ra sau người, dùng giọng nói được cậu ta cho rằng dịu dàng nhất an ủi mọi người nói,
"Không có chuyện gì đâu, Tiểu Ôn Lương à đệ ở bên ngoài đợi ta một lúc, ta có vài lời muốn nói với Tiểu Chu ca ca của đệ, nói xong chúng ta liền ra ngay."
Dư Ôn Lương nghe cậu ta gọi mình bằng ba chữ Tiểu Ôn Lương liền có chút nghi hoặc liếc Đào Khương một cái, sau đó lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Dư Chu.
Thấy Dư Chu gật đầu đồng ý rồi cậu mới lùi lại đi ra bên ngoài sân đứng đợi.
Đào Khương kiễng chân thò dài cổ ra bên ngoài xác nhận Dư Ôn Lương đã đi đủ xa không cách nào nghe được tiếng nói chuyện của họ rồi mới nhỏ giọng hỏi Dư Chu:
"Vậy mà lại là tất cả những tác phẩm mới nhất trong năm nay của tiên sinh Khách ngoại thế, Dư huynh lấy thứ này từ đâu vậy hả? Ta nghe người trong thư viện truyền nhau nói hiện giờ bên trong phủ thành chỉ có hai quyển là còn tiêu thụ nữa thôi, còn không nhất định có thể mua được nữa chứ."
Dư Chu không đáp mà hỏi ngược lại cậu ta, "Ngươi không tò mò vì sao ta lại tặng ngươi thứ này sao?"
"Cái này còn cần phải hỏi sao, tất nhiên là bởi vì ta thích chúng rồi." Đào Khương nói như đúng rồi.
Dư Chu gật đầu nghiêm túc nói: "Ta tặng thoại bản cho ngươi là vì biết ngươi thích chúng, thế nhưng ngươi cũng không được bởi vì chúng mà chậm trễ việc học hành, bằng không ta đúng là có chết cũng không đền hết tội mất."
"Chuyện này thì ngươi cứ việc yên tâm," Đào Khương tự tin nói, "Mặc dù ta yêu thích đọc thoại bản, thế nhưng hai năm nay cũng chỉ đọc các tác phẩm của tiên sinh Khách ngoại thế mà thôi, mà cũng chưa đến mức trầm mê không lối thoát, và lại mỗi tháng tiên sinh cũng chỉ viết một bộ thoại bản, ta chỉ cần mất khoảng một canh giờ là có thể đọc xong rồi, căn