Bởi vì môi trường trưởng thành mà Cẩm Xuyên khá là tinh ý, biết quan sát sắc mặt người khác hơn người bình thường rất nhiều.
Ngày hôm đó cậu tỉnh lại sau cơn mê man, nhìn phản ứng của Trần đại nương và Trần thẩm là cậu hiểu rằng hai người họ có ý muốn gán ghép cậu cho Dư Chu.
Có điều Dư Chu tựa hồ không có bất cứ ý tứ nào với cậu, mà cậu cũng thật sự đã không còn nơi nào khác để đi nên mới đồng ý ở lại sau lời đề nghị của Dư Chu.
Huống hồ có một chuyện dù không nói ra nhưng trong lòng cậu hiểu rõ.
Năm nay cậu đã tròn mười tám tuổi rồi, có là một ca nhi ở trong hộ gia đình bình thường, thì dù chưa thành thân cũng khẳng định đã có hôn ước.
Cậu có thể cả đời này cũng không cần gả cho người khác, chứ không muốn tùy tiện đem bản thân mình giao cho một người mà bản thân không hiểu rõ.
Trong trường hợp này, thực ra người vừa cứu mạng cậu lại cũng chưa thành thân như Dư Chu đúng là một nơi để thuộc về tốt nhất.
Đặc biệt là sau hai ngày tiếp xúc, Cẩm Xuyên phát hiện Dư Chu tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Không kể đến đối đãi với một nhà Trần thúc thân thiết giống như người thân ruột thịt, ngay cả với một ca nhi xa lạ như cậu thì Dư Chu cũng chưa từng có ánh mắt kì thị hay khinh bỉ nào.
Có rất nhiều chuyện mà trước đây cậu gần như chưa từng dám nghĩ tới, ở chỗ của Dư Chu đều giống như là một chuyện đương nhiên.
Ví dụ như sau khi ăn cơm xong Dư Chu cũng sẽ đi rửa bát, dưới tình huống trong nhà có ca nhi mà nói, cậu chưa bao giờ nghe nói có bất cứ một hán tử nào sẽ đồng ý làm loại việc này.
Còn cả chuyện hôm qua cậu giữ lại thịt gà để tối về cùng ăn nữa, sau khi Dư Chu phát hiện chuyện đầu tiên hỏi là có phải bữa sáng và bữa trưa hôm qua cậu không ăn cơm có phải không.
Lần cuối cùng cậu được người khác quan tâm trước đó là lúc nương vẫn chưa qua đời.
Thử hỏi đối mặt với một hán tử như vậy có ca nhi nào sẽ không động tâm cơ chứ.
Chỉ là Cẩm Xuyên cũng không ngờ rằng Dư Chu vậy mà đã có hôn ước, lúc sau khi nhìn rõ nội dung trên trang giấy ấy, cậu đã ngơ ngác ngồi bên cạnh giường thật lâu, sau cùng đến cả vỏ chăn cũng không kịp giặt chỉ có thể đem đi phơi nắng một ngày cùng với chăn bông.
Nghĩ tới đây Cẩm Xuyên đem mặt vùi sâu vào trong chăn nở nụ cười khổ, không khỏi nhớ tới những lời châm chọc kế mẫu đã từng nói, chuyện tốt sao có khả năng xảy ra trên thân một người như cậu được chứ.
Có điều cậu cũng không phải kiểu người thích than thân trách phận, nằm đến quá nửa đêm cũng không cách nào chìm vào trong giấc ngủ, cậu bắt đầu suy ngẫm xem về sau bản thân nên làm như thế nào.
Nếu Dư Chu đã có hôn ước với người khác, tự nhiên cũng không phải đối tượng thích hợp dành cho cậu, nếu đã vậy thì chắc chắn cậu cũng không thể ở lại đây quá lâu.
Ở càng lâu, bất kể là đối với cậu hay đối với Dư Chu đều không phải là chuyện tốt.
Nghĩ đến chuyện rời đi, trong lòng Cẩm Xuyên thấp thoáng có cảm giác trống rỗng mà ngay cả bản thân cậu cũng không cách nào giải thích được, nó không phải được bắt nguồn từ việc cậu không còn nơi nào để đi.
Cậu vuốt nhẹ thứ nằm yên trong góc áo bên trong y phục của mình, nơi đó cất giấu miếng ngọc bội nương đưa cho cậu trước khi bà ra đi, đây cũng là thứ đáng tiền duy nhất trên người cậu lúc này, nếu đem nó đi cầm cố ít nhất cũng có thể nhận được hai lượng bạc.
Mặc dù số tiền này không tính là nhiều, nhưng cũng đủ cho cậu tìm một nơi có thể che mưa chắn gió trong một khoảng thời gian, sau đó mới có thể bắt đầu đi tìm kế sinh nhai khác.
Về phần một ca nhi như cậu làm thế nào để có thể an sinh lập nghiệp ở nơi xa lạ này thì chỉ có thể đi một bước tính một bước vậy.
Còn ngày tách ra thì hãy cho Cẩm Xuyên cậu ích kỷ một lần, đợi đến khi Dư Chu làm hết công của mấy ngày này đi.
Cẩm Xuyên nằm chằn chọc suy nghĩ cả đêm, đợi đến khi cậu đưa ra được quyết định cuối cùng thì trời đã vào nửa đêm.
Mới mơ mơ hồ hồ ngủ được một lúc thì gà trống nhà Trần thẩm đã bắt đầu gáy vang.
Hai ngày trước cậu đều dựa theo tiếng gáy của chú gà trống này liền thức đậy đi nấu nước nóng cho Dư Chu, hôm nay cậu lại có hơi do dự, có điều cũng chỉ do dự trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh cậu lại mò mẫm bò dậy ra khỏi giường.
Bỏ qua những chuyện không theo ý mình đó đi, bây giờ bất kể là cái ăn hay nước uống đều là Dư Chu cho cậu, trước đây Dư Chu lại có ơn cứu mạng với cậu nữa, hiện tại cậu báo đáp anh là lẽ đương nhiên.
Hôm nay Dư Chu thức dậy vẫn được Cẩm Xuyên đun sẵn nước nóng như hai ngày trước.
Nhớ tới tối hôm qua trước khi đi ngủ bản thân đưa ra quyết định tìm Cẩm Xuyên an ủi cậu một chút, lại hỏi xem vì sao tâm trạng cậu không tốt, Dư Chu liền kiếm một chiếc ghế đẩu mang vào phòng bếp ngồi xuống bên cạnh bếp lò, cố gắng làm một anh trai tri kỉ.
Kết quả sau khi nhìn rõ sắc mặt của Cẩm Xuyên thông qua ánh lửa bập bùng, hắn không khỏi nhíu chặt lông mày,
"Ngươi cả đêm không ngủ đấy à?"
"Có ngủ!"
Cẩm Xuyên vội vã đáp, khó có thể nhận ra mà khẽ run lên một cái.
"Sắc mặt ngươi rất tệ.
"
Dư Chu nghĩ tới tâm trạng Cẩm Xuyên tối qua có vẻ không được tốt liền hạ thấp giọng nói:
"Có phải ngươi gặp phải vấn đề khó khăn gì không?"
"Không có,"
Hai mắt Cẩm Xuyên rũ xuống, dùng cây gậy trong tay gẩy mấy cây củi còn đang cháy nỏ trong bếp, không dám nhìn thẳng vào mắt Dư Chu, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm,
"Chỉ là mơ thấy điều chẳng lành mà thôi.
"
Nhìn dáng vẻ cậu lúc này Dư Chu thực nghì ngờ cậu ta thật sự là bị mơ thấy ác mộng hay là giả vờ bị như thế, có điều nếu như cậu ta đã không muốn nói thì Dư Chu cũng ngại hỏi nhiều, mặc dù hai người họ ở cùng trong một căn nhà nhưng vẫn chưa quen thuộc đến mức đó.
Nghĩ đến trải nghiệm bị chính phụ thân mình vứt bỏ của cậu, sau khi Dư Chu rửa ráy xong đứng lên liền vỗ nhẹ vài cái lên bả vai Cẩm Xuyên nói lời an ủi:
"Ác mộng thường đều là giả đấy, huống hồ những việc trước đây đều đã qua rồi.
"
"Ta biết mà.
"
Cẩm Xuyên cúi thấp đầu đáp.
Dư Chu còn phải vội vàng chuẩn bị đi làm công cho nên sau khi rửa ráy xong lại ăn chút đồ ăn liền rời đi.
Mấy ngày hôm nay hắn đều là xuất phát cùng với Trần thúc và Trần Phong.
Sau khi ra khỏi thôn họ liền phát hiện ra số dân làng đi làm công ít hơn so với hai ngày trước khá nhiều, hắn không khỏi có chút hiếu kì hỏi,
"Tại sao hôm nay lại ít người vậy nhỉ, là do chúng ta đi quá sớm à?"
"Không phải,"
Trần Phong trợn trắng mắt khinh bỉ liếc hắn một cái,
"Ngươi không biết rằng lượng việc cần làm bên sườn núi Lạc Phong chỉ còn cần khoảng nửa ngày nữa là xong hả? Từ ngày hôm qua chủ quản đã nói với mấy người làm việc không tích cực kia là không cần tới nữa rồi.
"
Dư Chu lắc đầu, hắn thực sự không biết còn có chuyện này.
Hai ngày nay trong lúc làm việc ở đó, hắn cùng với Trần thúc đều cùng nhau tụt lại so với mọi người một chút, đợi đến lúc hai người họ đi nhận tiền thì người trong thôn đều đã rời đi từ lâu, về tới trong thôn thì do vị trí nhà họ đều nằm ở khu vực khá hẻo lánh, lại thêm hắn cũng không có tiếp xúc nhiều với người nào khác trong thôn, dĩ nhiên là không biết những tin tức này rồi.
Có điều vậy mà chỉ còn nửa ngày công hôm nay nữa thôi, Dư Chu có chút thất vọng nói:
"Không phải nói là có thể làm ba đến năm ngày sao?"
Hắn còn nghĩ có thể kiếm được tám mươi đến một trăm văn tiền đâu, kết quả trong tay mới chỉ có được bốn mươi văn tiền, lại thêm số tiền công của nửa ngày hôm nay nữa, không biết có thể mua được mấy cân gạo nhỉ.
Trần Phong:
"Vốn ban đầu cũng nói là có thể làm ba đến năm ngày, có điều bời vì hiện tại vẫn chưa đến mùa trồng trọt gieo giống nên mọi người đều có thời gian rảnh rỗi, bên chỗ sườn núi Lạc Phong trả tiền công dứt khoát, gần như toàn bộ nam nhân ở các thôn lân cận đều tới làm công, vậy nên mới hoàn công nhanh hơn so với dự định.
"
Dư Chu gật đầu biểu thị đã hiểu, nửa ngày thì nửa ngày, bây giờ trên người hắn ít nhất cũng có mấy chục văn tiền rồi, so với lúc mới xuyên qua đã tốt hơn rất nhiều.
Quả nhiên ngày hôm nay chỉ cần làm nửa ngày, đến giờ Ngọ thì quản sự đã để mọi người dừng công việc trong tay đi ăn cơm cùng với nhận tiền công.
Buổi chiều không có việc làm, hầu hết mọi người đều đi nhận bánh rồi mang về nhà ăn, mấy người Dư Chu cũng đi theo phong trào.
Chỉ là khi đến lượt Dư Chu nhận tiền công thì người phát tiền nhìn hắn một cái rồi hỏi:
"Ngươi chính là Dư Chu sao?"
Dư Chu gật đầu.
Người đó chỉ về một nơi cách đó không xa ở phía sau mình nói,
"Quản sự Ngô có việc muốn mời ngươi qua đó nói chuyện.
"
Bởi vì ở đây muốn dùng để xây biệt viện nên địa hình xung quanh đều được san bằng phẳng, một ánh mắt thoáng qua liền có thể nhìn thấy được hết mọi thứ, mặc dù Dư Chu có chút nghi ngờ không biết vị quản sự Ngô nọ tìm hắn là có việc gì, thế nhưng vẫn qua nói với