Dư Chu đoán được lão gia tử sẽ hỏi tới chuyện này, có điều hắn không ngờ tới là ông sẽ hỏi sớm như vậy nên vừa nghe thấy không khỏi có chút sững người một chút, nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Chưa nói tới chuyện gã Cẩm Lương kia dám lừa gạt hai vị lão nhân gia, chỉ riêng chuyện dám vứt bỏ Cẩm Xuyên lúc ốm đau bệnh tật cũng đủ để hắn muốn trừng trị gã rồi, giờ này cơ hội đã ở ngay trước mắt, Dư Chu khẳng định sẽ không thể nào buông tha cho gã được.
Còn cả chuyện Cẩm Xuyên bị bắt nạt khi còn nhỏ và người mẫu thân uất ức thành bệnh của cậu nữa, từng chuyện một chồng chất gộp cả lại cũng đủ để Dư Chu càng nghĩ càng thấy hận.
Thiết nghĩ lão gia tử nhất định cũng sẽ có suy nghĩ giống như hắn vậy.
Lão gia tử nhìn Dư Chu cúi thấp đầu suy ngẫm, hai đầu lông mày hắn càng ngày càng cau chặt lại với nhau thì cũng không gặng hỏi thêm nữa.
Ngay cả Lý Hạo Lâm ngồi bên cạnh thầm nghĩ nhắc nhở một câu cũng bị lão gia tử trừng mắt cảnh cáo cho lui bước.
Khi xe ngựa chuyển qua một con đường cong thì ý tưởng trong đầu Dư Chu cũng đã thành hình.
Hắn ngước mắt nhìn lão gia tử rồi bình tĩnh nói: "Kẻ làm việc xấu tất nhiên là nên chịu phải sự trừng phạt thích đáng, chúng không chỉ dám vứt bỏ Cẩm Xuyên mà còn dám giả mạo thân phận của cậu ấy tới lừa gạt ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu, chỉ với những điều này cũng đủ để bắt gã giao nộp cho quan phủ xử lý rồi.
Thế nhưng ta nghĩ rằng xử lý như vậy vẫn chưa đủ."
"Ồ, vậy ngươi cảm thấy như thế nào mới đủ?" Lão gia tử lại hỏi.
"So với việc để gã phải chịu sự trừng trị của pháp luật thì ta cảm thấy cứ việc khiến gã cảm thấy bản thân đã đạt được tất cả những gì mà gã muốn, sau đó mới lại từ trên cao đẩy ngã xuống bùn lầy, đó mới là cách giải hận tốt nhất." Dư Chu thật lòng nói ra phương pháp mà bản thân suy nghĩ.
Đối với phần lớn những kẻ lòng dạ khó lường mà nói thứ làm cho chúng cảm thấy đau khổ khó chịu đựng nhất không phải là dấn thân vào cảnh tù tội, mà là khiến chúng mất đi tất cả những thứ mà chúng đã dốc hết tâm tư và sực lực để chiếm lấy được, dù cho những thứ đó vốn không nên thuộc về chúng đi chăng nữa.
Lão gia tử nhíu mày hỏi, "Không cảm thấy làm vậy là mất đi phong độ khí phách của người quân tử sao?"
"Phong độ và khí phách của người quân tử chỉ nên dùng để đối đãi với những quân tử có cùng phong độ là được rồi," Dư Chu không cho là vậy đáp,
"Lúc đối phó với kẻ tiểu nhân âm hiểm mà còn cân nhắc tới hành vi quân tử thì chỉ làm cho bản thân chịu thêm càng nhiều thiệt thòi mà thôi."
Còn một điều mà hắn vẫn chưa nói hết chính là nếu còn không báo thù một cách sảng khoái thì người phải chịu đựng nín nhịn đè nén cũng chỉ có chính mình.
Ngừng một chút hắn lại nói tiếp, "Huống hồ chúng ta cũng chỉ là đặt ra một cái bẫy mà thôi, không may có trúng bẫy thì chỉ có thể trách bọn chúng tự mình quá tham lam."
Vốn dĩ lão gia tử cũng không tính buông tha cho đám người Cẩm Lương một cách dễ dàng, gặng hỏi Dư Chu cũng chỉ vì muốn kiểm tra năng lực đối nhân xử thế của hắn mà thôi, huống hồ ông cũng không phải kiểu người bảo thủ chỉ biết làm theo những quy tắc chết kia, bằng không trước đó lão thái thái cũng sẽ không dám nói ra những lời như hai mẫu tử Cẩm Xuyên sống không được thì sao lại không biết đường quay trở về tìm hai người giúp đỡ.
Bởi vậy sau khi cân nhắc một hồi những lời mà Dư Chu vừa nói thì lão gia tử cũng cảm thấy là có thể thực hiện được, ông liền nói:
"Chuyện này để ta tự mình giải quyết, ngươi chỉ cần chăm sóc thật tốt cho phụ tử nhà Cẩm Xuyên là được rồi, nếu có việc gì cần đến sự giúp đỡ của ngươi thì ta sẽ phái người tới tìm ngươi thương lượng sau."
Để có thể dựa theo ý tưởng của Dư Chu thực hiện thì lão gia tử chính là người thích hợp đứng ra xử lý chuyện này nhất, cho nên hắn thực thoải mái gật đầu đáp ứng ông, "Vậy thì phải vất vả cho ngài rồi."
Lão gia tử cũng gật đầu nói, "Ngày mai ta sẽ cho người gửi thư về nói ngoại tổ mẫu của các ngươi nhìn trúng vị trí địa lý của thành Vân, dự tính mua một căn trạch viện cùng với vài cửa hàng khu mặt tiền tại nơi đây cho cháu ngoại của mình."
Từ cháu ngoại mà lão gia tử sử dụng thực là khéo léo, để cho Cẩm Lương nghe được thì khẳng định gã sẽ cho rằng đó là muốn mua tặng gã, bởi vì đứa cháu ngoại Lý Hạo Lâm còn lại của hai vị lão nhân vốn chính là người thành Vân rồi, gia nghiệp của Lý gia không hề nhỏ, huống hồ anh ta cùng với phụ thân mình giống nhau, đều đi theo con đường quan lại cho nên chắc chắn lão thái thái sẽ không làm ra hành động như mua bán nhà ở, cửa tiệm để tặng lại cho anh ta.
Còn đối với mấy người đã hiểu rõ chân tướng mọi chuyện như bọn họ thì vừa nghe liền biết đối tượng được nhắc tới trong đợt loan tin lần này là ai, điều này chẳng khác nào âm thầm cho đám người Cẩm Lương một cái tát vô thanh cả.
Có điều bởi vì người cháu ngoại Cẩm Xuyên thực sự của lão gia tử chính là phu lang của hắn nên Dư Chu cũng ngại nhiều lời, ngay cả lời đồng ý hay khen ngợi đều không dám nói.
Lý Hạo Lâm nghe xong suy ngẫm một hồi mới chen vào một câu, "Chỉ có một căn nhà với vài cái cửa tiệm liệu có đủ dùng không? Có cần nhắc tới thân phân của phụ thân con hay không?"
"Ngươi cũng chẳng phải chưa từng gặp qua nó, với tầm nhìn của hai phụ tử nhà đó thì những thứ ấy khẳng định đã đủ dùng rồi," Từ sau khi lão gia tử biết Cẩm Lương không phải là cháu ngoại nhà mình, thậm chí còn là người từng hại Cẩm Xuyên suýt chút nữa mất mạng thì lời khinh bỉ được thốt ra khỏi miệng không một chút áp lực, sau đó ông lại dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Lý Hạo Lâm một cái, sau đó mới nói tiếp,
"Cũng không biết có phải di mẫu nhà ngươi có linh hay không mà mặc dù trước đây ngoại tổ mẫu ngươi để gã chiếm được thật nhiều đồ tốt nhưng may mắn là không có mấy thứ như trạch viện hay cửa hàng nào trong đó hết."
Lý Hạo Lâm nghe xong cũng không dám cãi lại, theo những gì y biết thì mặc dù là không có mấy thứ như trạch viện hay cửa hàng thế nhưng bạc trắng cùng với những thứ đáng giá lại cho đi không ít.
Có điều đối với người có gia thế như bọn họ mà nói thì thứ không đáng giá nhất chính là tiền bạc ngoài thân, đáng làm người ta phát giận nhất chính là cảm giác bị lừa dối.
Ba người tiếp tục thương lượng thêm một lúc lâu, cân nhắc đắn đo hết tất cả những chi tiết có thể phát sinh trong kế hoạch lần này, đến tận lúc xe ngựa đã dừng lại trước mặt tiền của Lý phủ thì mới ngừng việc thảo luận lại.
Trước đó Lý Hạo Lâm đã cho người đưa tin về nhà nên lúc này mẫu thân y đã mang theo một đám nha hoàn cùng với hạ nhân đứng đợi trước cổng nhà.
Xe ngựa dừng hẳn thì Lý Hạo Lâm nhảy xuống xe đầu tiên, theo sau chính là Dư Chu, sau đó hai người mới quay người cùng đỡ lão gia tử xuống xe.
Nhân lúc lão gia tử xoay người thì Lý Hạo Lâm vỗ nhẹ lên vai Dư Chu vài cái nói, "Mấy ngày nay gia phụ bận rộn công vụ nên chắc hẳn phải đợi tới buổi tối mới có thể về được, hiện giờ chỉ có mẫu thân ta ở nhà, mong ngươi với Cẩm Xuyên đừng trách cứ."
"Công vụ quan trọng," Dư Chu nói, " Huống hồ chúng ta tới quá đột xuất cũng không kịp chuẩn bị cái gì, lễ nghĩa có điểm nào không được toàn vẹn cũng mong các ngươi lượng thứ cho."
Dư Chu nói xong lại không khỏi bật cười thành tiếng, nhìn qua Lý Hạo Lâm liền thấy anh ta cũng đang không kiềm chế được mỉm cười nhìn qua đây, hai người đều cảm thấy mấy lời vừa rồi của bản thân quá mức khách sáo.
Cười xong liền cảm thấy quan hệ giữa đôi bên trở nên thân thiết hơn nhiều.
Hai người họ ở bên này khách sáo qua lại xong thì bên kia Cẩm Xuyên và lão thái thái cũng đã xuống khỏi xe ngựa, mẫu thân nhà Lý Hạo Lâm đang bưng lấy mặt Cẩm Xuyên khóc ròng, lão thái thái đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà rơm rớm nước mắt.
Dư Chu với Lý Hạo Lâm trao đổi ánh mắt một cái, tiếp đó Lý Hạo Lâm tiến về phía trước khuyên nhủ mẫu thân nhà mình, còn Dư Chu thì kéo Cẩm Xuyên về phía mình xong mới cùng nhau hành lễ gặp mặt với di mẫu.
Lão gia tử thở dài một tiếng lấy ra uy thế của người làm chủ gia đình quát, "Vào trong nhà rồi nói tiếp, đứng hết ngoài cổng như thế này còn ra cái thể thống gì nữa."
Chương Uyển Như vội vàng thu nước mắt lại, dùng khăn tay chấm chấm những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt rồi mới kêu gọi mọi người tiến vào trong nhà, vừa đi vừa nói,
"Ta vừa