Một ngày là thầy, suốt đời là cha, các sư huynh sư đệ chung quanh nàng đều có thể thích, duy nhất chỉ có một mình sư phụ là nàng vạn vạn lần không thể.
Ngơ ngác, hoang mang, lo sợ, Trọng Tử không biết đã quay lại phòng mình bằng cách nào, trong đầu không ngừng vang vọng giọng nói của Yến Thực Châu, chỉ có hai chữ, chỉ hai chữ thôi nhưng sao nó lại đáng sợ đến thế — loạn luân.
Sự khủng hoảng chiếm cứ lấy toàn bộ đầu óc Trọng Tử, nàng ôm ngực thở dốc, bối rối lắc đầu, dùng thân mình đứng chặn ở ngay cửa phòng, nàng sợ nếu như có người đột nhiên bước vào mà bắt gặp được bộ dạng chật vật này của nàng thì sẽ lập tức nhìn thấu được trái tim đau đớn, coi lòng tan nát đang hiện rõ mồn một của nàng lúc này.
Không phải, không phải là như thế này! Nàng chỉ là tôn kính sư phụ, yêu thương sư phụ như người thân của mình, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh làm bạn với người, làm sao có thể nảy sinh ra suy nghĩ đáng sợ và không biết xấu hổ như thế kia chứ?
Nhưng mà, lần này nàng vượt vạn dặm xa xôi mạo hiểm đến Côn Luân là vì cái gì? Là vì trong lòng luôn cảm thấy lo lắng cho an nguy của sư phụ, gấp gấp muốn nhìn thấy người một lần. Nàng đã sớm xem Tử Trúc Phong là nhà của mình, mà sư phụ của nàng, chính là người quan trọng nhất trong ngôi nhà kia, thậm chí còn quan trọng hơn cả chính bản thân nàng. Nàng không thể chịu đựng được cảnh tượng Tử Trúc Phong một ngày không có mặt người ở đó.
Sau này nếu như sư phụ thành gia lập thất, nàng nhất định sẽ cảm thấy sống không bằng chết.
Thì ra trong khoảng thời gian năm năm sớm chiều kề cận bên nhau, trong lúc bất tri bất giác, sâu thẳm trong đôi mắt, tràn đầy trong đáy lòng nàng tất cả đều là bóng dáng của người.
Có lẽ, là bắt đầu từ lúc người với chiếc áo trắng như tuyết xuất hiện ở cửa đại điện Nam Hoa nói rằng sẽ thu nhận nàng làm đồ đệ...
Có lẽ, là bắt đầu từ lúc người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi đi lên Tử Trúc Phong...
Cũng có lẽ, là bắt đầu từ lúc người đặt môi lên đôi môi nàng, vì nàng mà độ linh khí...
Cũng có thể là từ nhiều năm trước trong một đêm nào đó, những cơn gió lạnh thổi qua rừng trúc, người nhìn vết thương trên cánh tay nàng nói: “Có ta ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt con nữa đâu.”
Nhưng cũng có thể là nhiều năm sau đó trong bóng đêm tĩnh mịch, ánh trăng như ngọc bích chiếu rọi sáng tỏ khắp bầu trời, người tự tay chọn lấy Tinh Xán đặt vào tay nàng, cổ vũ nàng, không được tự xem thường, coi nhẹ bản thân mình, nhất định phải đẹp đẽ, kiên cường và tinh khiết như ánh sáng từ những vì sao trên bầu trời kia.
......
Toàn thân Trọng Tử trở nên vô lực, chậm rãi ngồi bệt xuống mặt đất, ánh mắt trống rỗng, thất thần.
Cảnh tượng lúc mới gặp mặt lần đầu tiên, đã biến thành ký ức khắc sâu vào linh hồn của nàng.
Tại cửa điện cao lớn, một đám mây Ngũ Sắc bay vút đến, người lẳng lặng đứng giữa cửa đại điện, giống như mọi chuyện đang xoay chuyển trong khắp thiên hạ này và những năm tháng dài vô tận cũng có thể vì người mà ngừng lại, tất cả như bất động ngay tại giây phút ấy. Người nhu hòa đến cực hạn, bao dung hết tất cả, không vương dẫu một chút bụi trần.
Nhưng hiện tại, nàng đối với người, đối với sư phụ của mình, lại nảy sinh ra ý niệm dơ bẩn như vậy trong đầu! Thì ra, tâm sự tốt đẹp nhất trong lòng nàng, vốn là gánh trên lưng cái danh nghĩa không thể nào chấp nhận được: bại hoại luân thường.
Nàng đã từng nghĩ rằng, nàng là người may mắn nhất, có thể được làm bạn bên người từng khắc từng giờ.
Nàng cũng đã từng động lòng thương xót với Trác Vân Cơ, nàng có được thứ mà Trác Vân Cơ mong cầu cũng mãi mãi không thể nào có được.
Cho tới bây giờ nàng mới hiểu ra được. Thì ra, Trác Vân Cơ mới là người may mắn vô cùng, còn nàng chính là người đáng thương nhất, là kẻ hồ đồ nhất. Trác Vân Cơ tuy rằng đau khổ theo đuổi người, nhưng ít nhất Trác Vân Cơ còn có một tia hy vọng ở phía trước, còn phía trước của nàng, căn bản chính là một vùng cấm địa, bất cứ ai cũng không thể vượt qua được vùng cấm địa này.
Người bên cạnh người, chỉ có thể là một vị Tiên tử, vĩnh viễn sẽ không phải là nàng.
Cảm giác này tuyệt vọng đến cỡ nào đây.
Cảm giác tuyệt vọng này, so với cảm giác lúc Mẫn Vân trung và Ngu Độ đưa ra quyết định bắt nàng phải rời khỏi Nam Hoa cũng không thể nào bằng được, cảm giác tuyệt vọng này không thể nào kém hơn cảm giác sợ hãi khi mất đi một thứ gì đó quan trọng nhất trong đời mỗi người.
Tinh Xán dường như khẽ run run.
Nó đã biết, nó cũng biết, có phải nó cũng sẽ ghét bỏ nàng, cười nhạo nàng hay không? Trọng Tử như mất cả hồn phách cúi đầu, cả người run run, hai bàn tay theo bản năng nắm chặt lấy Tinh Xán, ép sát vào trước ngực mình, giống như cầm lấy loài thảo mộc duy nhất có thể cứu được tính mạng mình.
Thân trượng không lạnh, cũng giống như vòng tay ôm ấp dịu dàng của người ấy.
Tinh Xán, sư phụ hy vọng lòng nàng bình yên, phẳng lặng, giống như ánh sáng của những vì sao, kiên cường mà vững vàng. Nhưng hiện tại, trong đáy lòng nàng lại ẩn giấu một bí mật không thể để cho người khác biết được, nếu như để cho người biết được nàng có tâm tư như vậy, liệu người có thể giống như Tuyết tiên tôn đối với Âm Thủy Tiên hay không, sẽ không bao giờ muốn gặp lại nàng nữa?
Không, vĩnh viễn không thể để cho bất cứ ai biết được tình cảm này của nàng.
Từ nay về sau, nàng chỉ biết xem người như vị trưởng bối đáng tôn kính ở tít trên cao của mình mà thôi, an phận làm một đồ đệ ngoan ngoãn, biết nghe lời nhất của người, lặng lẽ ở bên cạnh người tại Tử Trúc Phong, phụng dưỡng người, hiếu thuận với người, tuyệt không cho phép lại nảy sinh ra những ý niệm không thể chấp nhận nổi như vậy trong đầu nữa.
Tâm tư kinh hoàng, hoảng hốt rốt cục cũng đã bình tĩnh trở lại. Nhưng sao vẫn thấy nặng nề mỏi mệt đến thế này, phải đè nén tất cả để cho nước lặng sóng bình, nhưng vẫn bi ai biết nhường nào chứ.
Trọng Tử ôm chặt lấy Tinh Xán, ngồi bệt dưới đất, dựa vào cánh cửa phòng, chậm rãi nhắm mắt, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
…….
"Tiểu sư muội bị làm sao vậy, sao sắc mặt muội lại kém như vậy?" Ngày hôm sau lúc lên đường, Trác Hạo thấy nàng ngự trượng không vững vàng lắm, trong lòng không nhịn được lui về phía sau, đến bên cạnh nàng hỏi.
Thật bất ngờ, Trọng Tử không giống như thường ngày liếc xéo, trừng mắt hay là đốp chát lại với y mà chỉ miễn cưỡng nở nụ cười uể oải.
Yến Thực Châu bất an nói xen vào: "Không phải là muội đã bị Âm Thủy Tiên làm trọng thương chứ..."
Trọng Tử vội chặn lời của Yến Thực Châu lại: "Không phải, muội không sao, có lẽ do hôm qua muội sử dụng linh lực quá độ, cho nên thấy hơi mệt một chút."
Trác Hạo hé miệng, hơi hạ thấp người xuống nói với Trọng Tử: "Ta đưa muội đi một đoạn nhé?"
Biết rõ là nên từ chối, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào Trọng Tử lại gật đầu đồng ý.
Trác Hạo mừng rỡ, đang tính đưa tay qua đỡ nàng, thì ở phía trước Mẫn Tố Thu bỗng nhiên kêu lên: "Trác Hạo ca ca mau tới đây, Nhâm sư huynh bọn họ đang đi tìm ca ca kìa!"
Bị tiếng gọi đó của Mẫn Tố Thu thức tỉnh, Trọng Tử nhanh chóng hoàn hồn lại, trong lòng biết chuyện đó không ổn, vội vàng đẩy tay Trác Hạo ra: "Đa tạ... Sư huynh, huynh đã có việc bận rồi, huynh hãy đi trước đi, muội có thể tự đi được.
Trác Hạo kiên trì: "Không có gì đáng ngại cả, ta đưa muội cùng đi qua đó..."
Lời nói của Trác Hạo còn chưa dứt, Mẫn Tố Thu đã quay đầu lại nhìn y, trong sóng mắt tràn đầy sự giận hờn, lườm nguýt một cái: "Trác Hạo ca ca, còn không mau qua đây!"
Yến Thực Châu cười như có như không: "Trác thiếu cung chủ cứ lo việc chính sự đi, Tiểu Trùng của chúng tôi không dám làm phiền Trác thiếu cung chủ đây phải nhọc lòng quan tâm đâu."
Trác Hạo vờ như không nghe thấy lời này: "Có thể có chính sự gì chứ, hiện nay tinh thần của tiểu sư muội không được tốt, còn phải chạy đi như vậy, mệt mỏi quá không phải là chuyện đùa đâu, mau tới đây ta đưa muội đi."
Yến Thực Châu chụp lấy bàn tay kia đẩy ra xa.
Trác Hạo bất đắc dĩ buồn rầu nói: "Ta muốn đưa tiểu sư muội đi cùng mà cũng không được sao."
Yến Thực Châu nói: "Được, nhưng đầu tiên hãy đem hết những muội muội này của thiếu cung chủ dàn xếp cho tốt đã rồi hãy nói tiếp."
Trác Hạo nghẹn họng, cười khổ: "Có liên quan gì tới các muội ấy đâu cơ chứ."
Trọng Tử nghe ra bên trong có điểm không ổn, vội vàng nói: "Thực Châu tỷ tỷ, tỷ nói bậy bạ gì đó."
Yến Thực Châu liền đẩy Trọng Tử ra: "Muội hãy nhìn xem các muội muội đó của y kìa. Một bộ dạng giống như muốn ăn thịt muội vậy đó, sắp đem dấm chua đổ lên người ướp chết muội rồi, cái người ở phía trước kia kìa, chính là cháu gái của Mẫn tiên tôn đó."
Trọng Tử quẫn bách quá vội vàng nói lại: "Muội và huynh ấy chỉ quen biết nhau thôi mà, làm gì có gì đâu chứ."
Yến Thực Châu liếc mắt qua nhìn nàng: "Muội thì không có gì cả, nhưng tên tiểu tử này tâm tư cũng không rảnh rỗi đến nỗi không có việc gì lại bỗng nhiên tỏ vẻ ân cần chăm sóc đến thế đâu."
Trác Hạo tức đến nghẹn lời, cả người sắp bốc hỏa lên, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Ta lo lắng tiểu sư muội gặp chuyện không may là thật, huống chi ta đối xử với ai tốt như thế nào chẳng lẽ lại đến lượt người khác tới quản hay sao."
Yến Thực Châu không đáp lại một lời nào.
Trác Hạo lại đưa cánh tay ra nói với Trọng Tử: "Nào, lại đây, ta đưa muội đi."
Nghĩ lại phản ứng của Yến Thực Châu, Trọng Tử nhìn sang Mẫn Tố Thu, nàng có thể hiểu được tất cả, nhưng lại sợ Trác Hạo bị mất mặt, cho nên đang phát rầu cả lên vì không biết nên làm thế nào để từ chối, chợt phía sau có một giọng nói vang lên: "Trác sư huynh đã có việc bận, sao dám làm chậm trễ việc của huynh ấy chứ, để ta đưa muội đi."
Nhìn thấy người vừa tới, Trọng Tử mừng như bắt được vàng, liên tục gật đầu.
Tần Kha đưa cánh tay qua đem nàng kéo đến trước mặt, rồi để nàng cùng ngồi với mình trên thân của Bát Hoang thần kiếm, sau đó hướng tới Trác Hạo chắp tay ý bảo y tăng tốc độ nhanh hơn đuổi theo đội ngũ đi ở đằng trước.
Yến Thực Châu cười nói: "Trác thiếu cung chủ?"
Trác Hạo im lặng không nói gì, ngự kiếm phóng về phía trước.
…….
Ở phía trước đội ngũ, Văn Linh Chi cùng với vài đại đệ tử đang sóng vai đi cùng nhau, nói nói cười cười, bỗng nhiên phát hiện thấy Tần Kha không còn ở trong đội nữa, đang tính mở miệng hỏi, bỗng nhiên thấy Trác Hạo mặt mày nhăn nhó hằm hằm đuổi tới, không khỏi cảm thấy kỳ lạ quay đầu nhìn về phía sau, lập tức nhìn thấy cách đó không xa hai bóng áo trắng bay phất phới đang cùng nhau ngự kiếm mà đi.
Khuôn mặt đang tươi cười bỗng nhiên nặng xuống, Văn Linh Chi nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, cố ý giảm bớt tốc độ đi chậm lại tới bên hai người, nét mặt giãn ra nói: "Trọng Tử làm sao vậy?"
Trọng Tử đang thất thần, kinh ngạc không biết nên đáp lại như thế nào.
Văn Linh Chi thấy vậy không khỏi sượng mặt lại, tự giễu chính mình: "Là ta nhiều chuyện rồi."
Tần Kha nhìn Trọng Tử rồi trả lời: "Sư cô đừng hiểu lầm, tiểu sư muội trong người không được khoẻ, ta đưa muội ấy đi một đoạn."
Linh Chi nghe thấy vậy miễn cưỡng nở nụ cười: "Bán tiên thể mà cũng bệnh sao, ta lại tưởng là vì việc hôm qua, quả thực giống như đem ta ra làm kẻ ác vậy đó." Nói xong cũng không quan tâm đến hai người nữa, ngự kiếm rời đi.
Trọng Tử muốn nói nhưng lại thôi.
Tần Kha đã sớm để ý đến những hành động, cử chỉ dị thường của nàng, thấp giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
Trọng Tử chỉ khẽ lắc đầu không đáp.
Tần Kha nhướn mi lên: "Ta mới nhận được thư của Tôn giả."
Trọng Tử vốn đang đứng nghiêng người, vừa nghe như vậy lập tức xoay mặt lại nhìn y.
"Vạn Kiếp không biết lấy tin tức từ nơi nào mà biết được đường tắt lên Côn Luân, y đã lẻn vào Côn Luân cứu Cung tiên tử đi trước mất rồi."
"Việc này..."
Tần Kha lắc đầu: "Bọn họ hiện đang bỏ chạy về hướng thành Anh Châu, Tôn giả lệnh cho chúng ta đi tới thành Anh Châu trước để hội hợp. Kỳ thật muội không cần phải lo lắng, Tôn giả pháp lực vô biên, hiện nay, trong khắp lục giới không có ai đáng là địch thủ của người cả, Vạn Kiếp cũng đã từng thua dưới kiếm của người rồi đó."
Trọng Tử nói: "Người... Sư phụ mặc dù lợi hại, nhưng muội đã nhìn thấy Vạn Kiếp, y vì Cung tiên tử sẽ không tiếc mà làm bất cứ việc gì, Sư phụ..."
Tần Kha cười nhẹ, ngăn lời nàng lại: "Không đành lòng, không có nghĩa là sẽ không làm. Lòng đã mang chúng sinh, nên làm như thế nào, giữ lại hay bỏ đi vào thời điểm cần phải làm thì tuyệt đối người sẽ không nương tay. Ma giới và Tiên giới đã giằng co nhau nhiều năm như vậy rồi, nếu Tôn giả quả thực giống như lời muội nói, trong lòng mang nhiều điều lo lắng, e dè, thì làm sao có thể đảm nhiệm được chức vị hộ giáo của Nam Hoa chứ."
Trọng Tử nghe Tần Kha nói mà vô cùng sửng sốt.
Tần Kha lại nói tiếp: "Nhưng thật ra chuyện này đối với muội mà nói thì vì hiện nay Tôn giả đã rời khỏi Côn Luân, Vạn Kiếp cũng đã thoát khỏi vòng vây, cho nên lần này đi Anh Châu là vô cùng nguy hiểm. Hai ngày nữa chúng ta sẽ tới thành Lâm Hòa, trấn thủ thành Lâm Hòa là đệ tử của Côn Luân phái, nơi đó cách Côn Luân cũng khá gần, xưa nay rất an toàn, ta muốn muội nên tạm thời ở lại thành Lâm Hòa chờ chúng ta, muội thấy thế nào?"
Trọng Tử trầm mặc một lát, rồi khẽ gật đầu đồng ý.
Tần Kha còn tưởng rằng Trọng Tử nhất định sẽ phản đối kịch liệt, nhưng nay thấy nàng như thế liền nhẹ nhàng thở ra: "Huynh và Tôn giả sẽ nhanh chóng quay trở lại đón muội."
Trọng Tử gật đầu không nói gì.
Hao tâm tổn sức hết lòng cũng chỉ vì muốn đến Côn Luân để được nhìn thấy sư phụ, nhưng hôm nay biết được người vẫn an toàn. Trọng Tử không ngờ, cũng không nghĩ là sẽ được gặp mặt sư phụ nhanh như vậy, nhưng lúc này với cái ý niệm không thể nào chấp nhận nỗi trong đầu đã làm cho nàng cảm thấy bản thân mình thực vô sỉ, quả thực là không còn mặt mũi nào xuất hiện ở trước mặt sư phụ nữa.
Phát hiện sắc mặt của nàng càng ngày càng kém, Tần Kha nhíu mày: "Rốt cuộc là muội bị làm sao vậy?"
Trọng Tử cụp mắt xuống: "Không sao mà."
Tần Kha nói: "Huynh vốn vẫn luôn nghĩ rằng huynh có thể bảo vệ cho muội được chu đáo, nhưng …"
Biết y trời sanh bản tính đã kiêu ngạo, chắc sẽ để tâm chuyện ngày hôm qua, Trọng Tử vội lắc đầu: "Nếu không phải vì bảo vệ cho muội, thì huynh làm sao mà lại bị thương như thế. Là do muội tùy hứng, làm việc gì cũng không suy nghĩ, đáng lẽ muội không nên theo huynh tới đây, vì thế mới gặp chuyện không may. Muội còn chưa mắng chính mình, huynh lại tự trách cái gì chứ."
Tần Kha đưa mắt nhìn biển mây ở phía trước: "Nếu như thế, ta càng phải nỗ lực tu hành nhiều hơn nữa mới có thể yên tâm mang muội đi cùng."
Trọng Tử nghe được những lời này trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng: "Tới lúc đó huynh đừng chê muội làm liên lụy đến huynh đấy.”
Tần Kha không hề để tâm những lời này.
…….
Hai ngày kế tiếp, chúng đệ tử lại quay lại hướng cũ vội vàng chạy đi. Từ khi bị Âm Thủy Tiên bắt, Trọng Tử vẫn trở nên vô tình và không có tâm tư như vậy. Yến Thực Châu hỏi không ra duyên cớ, chỉ âm thầm cảm thấy kinh ngạc. Lúc sắp đến thành Lâm Hòa, ở Nam Hoa bỗng nhiên xảy ra chuyện không may, nguyên nhân là do có người viết thư báo về, nội dung là Mộ Ngọc và Tần Kha tự mình mang Trọng Tử xuống núi. Thật ra Ngu Độ đã biết việc này rồi, Mộ Ngọc làm chuyện này bề ngoài là tự ý hành động nhưng bên trong cũng đã âm thầm báo lại cho y. Nhưng chẳng qua lần này lại xảy ra sự việc ngoài ý muốn, bị người khác vạch trần ra như thế, thân làm chưởng giáo, nếu làm việc không phân minh làm sao khiến kẻ dưới phục tùng được, sau này lại khó mà ăn nói với Lạc Âm Phàm. Bởi vậy Ngu Độ không thể coi như không biết được. Mẫn Vân Trung phạt Mộ Ngọc thật nặng, rồi ra lệnh rằng sau này đợi Tần Kha trở về sẽ lĩnh tội sau.
Trọng Tử sau khi biết được, càng cảm thấy hối hận và giận mình không thôi.
Lần này quả thật là do mình làm việc tùy hứng, mới làm hại Mộ Ngọc và Tần Kha phải chịu trách phạt. Ban đầu vốn tính là đi theo đến đây để nhìn sư phụ, sau đó lặng lẽ theo mọi người mau chóng quay trở về, không để cho người phát hiện ra. Nào ngờ được hiện tại lại có người viết thư về khai báo hết mọi chuyện ra như thế. Mà vào cái ngày Mộ Ngọc tự mình đưa nàng xuống núi, Tần Kha đã giải thích với các đệ tử đi theo là việc này do chưởng giáo an bài, nên suốt dọc đường đi không có người nào hỏi đến, mãi cho tới hôm nay được mật báo mới lộ ra đó là giả. Không biết là người nào mật báo đây?
Lúc đến thành Lâm Hòa, Văn Linh Chi tiến lại an ủi Tần Kha. Trọng Tử nhìn bộ dạng ra vẻ thân thiết của nàng ta, suýt chút nữa đã hỏi ra khỏi miệng, nhưng bị Tần Kha ngăn lại. Ngày thứ hai, đệ tử hai phái tiếp tục chạy tới Anh Châu, còn lại mỗi một mình Trọng Tử ở lại thành Lâm Hòa chờ đợi.
Lâm Hòa là vùng đất nơi biên thuỳ, người ở cũng rất đông đúc, dù sao nơi này cũng rất gần Côn Luân phái, tiên trưởng Côn Luân qua lại rất nhiều, được Côn Luân phái che chở, do đó nơi này phòng thủ càng nghiêm mật hơn so với nơi khác, không hề có ma tộc tác loạn. Biết Trọng Tử là đồ đệ của Lạc Âm Phàm, các đệ tử đóng ở đây đối đãi với Trọng Tử cực kỳ khách khí, lễ nghĩa. Trọng Tử cũng không dám chạy lung tung, cả ngày ở trong phòng, ngoại trừ việc nàng cứ ngẩn ngơ, ngơ ngẩn ra thì cũng vẫn chỉ vậy mà thôi.
Lưới càng rộng thì càng dễ dàng có nhiều lỗ hổng. Sau đó nhanh chóng có tin tức truyền đến, ma tôn Vạn Kiếp ở thành Triển Nam rơi vào pháp trận của đệ tử tiên môn, bị trọng thương và đã giết hại hơn mười đệ tử tiên môn, phá trận mà ra, mang theo Cung Khả Nhiên trốn thoát, khiến trong phạm vi mười dặm bên ngoài thành Triển Nam gà bay chó sủa.
Không biết ma tôn đi về phía nào, lòng người ai nấy cũng đều hoảng sợ, dân chúng người người đóng cửa không dám ra ngoài. Tiên môn lại càng khẩn trương hơn, hạ lệnh cho đệ tử trấn thủ ở các thành trấn chuẩn bị sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch, lưu ý tất cả mọi tình huống ra
vào tại nơi trấn giữ.
Biết được việc này, Trọng Tử vừa mừng lại vừa buồn.
Mừng là vì người gặp chuyện không may đều không phải là những người đi cùng Tần Kha, còn buồn là vì, nếu không có việc đệ tử tiên môn một lòng báo thù, bắt cóc Cung Khả Nhiên, thì cũng sẽ không làm cho nhiều dân chúng vô tội chết như vậy. Việc này do người trong tiên môn gây ra cho nên lòng sư phụ nhất định cũng sẽ không dễ chịu chút nào.
Nghĩ nghĩ một hồi, Trọng Tử quyết định đi Thủy Tín đài, nàng muốn viết thư truyền tin báo với Tần Kha bảo bọn họ nên lưu ý một chút.
Thành Lâm Hòa rất gần Côn Luân phái nên dường như trong lòng mọi người cũng cảm thấy yên ổn hơn một chút. Trên đường các cửa hàng đều buôn bán bình thường, chỉ là người qua lại không còn đông đúc, nhộn nhịp như trước nữa mà thôi.
Bên trong Thủy Tín đài trống trơn, trên mặt đất có mấy đống bụi lớn màu xám, giống như là đã thiêu cái gì đó, trong không khí tràn ngập một hương vị thực quái lạ.
Phòng trong dường như có người đang nói chuyện.
Trọng Tử vội vàng chạy vào bên trong, nhưng vừa mới đảo mắt nhìn quanh một cái, lập tức sắc mặt nàng trắng bệch lại hoảng hốt lui ra ngoài.Chỉ cần liếc mắt một cái, cảnh tượng phía sau bãi đá đã in sâu vào trong trí óc nàng, trong lòng nàng nổi lên cảm giác sợ hãi tột cùng, bước chân không dịch chuyển nổi nữa.
Giống như cảnh tượng nàng đã từng gặp qua.
Trọng Tử rốt cục cũng hiểu được, mới vừa rồi nàng bước vào cửa ngửi thấy được hương vị kỳ quái kia chính là hương vị của yêu đạo, đó là hơi thở của sự chết chóc. Trước đó nàng nhìn thấy trên mặt đất có mấy đống bột phấn lúc này mới hiểu rõ đó không phải bụi đất gì cả, mà đó là tro cốt của đệ tử tiên môn trấn thủ Thủy Tín Thai bị ma lực cực mạnh đánh cho tan thành tro bụi!
Năm đó ở Thanh Hoa cung gặp phải đòn công kích hiểm độc, cảm giác linh hồn bị xuất ra khỏi cơ thể cho đến giờ vẫn còn là ký ức mới mẻ đối với nàng. Nếu như lúc đó không có Lạc Âm Phàm không tiếc hao tổn chân thần, độ tiên khí kéo lại hồn phách của nàng trở về thì nàng đã sớm được đưa về địa phủ, chuyển thế luân hồi mất rồi.
Khắp cả người Trọng Tử lông tơ dựng đứng hết lên, phản ứng đầu tiên của nàng chính là chạy thật nhanh ra ngoài báo tin cầu cứu, có lẽ là do mới vừa rồi bọn họ quay lưng về phía nàng để nói chuyện, nên người ở bên trong quả nhiên là vẫn chưa đuổi đến ngoài này, dường như cũng chưa phát hiện ra nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy trong lòng an tâm không ít.
Trong tay áo của nàng có cất giấu tín hương (*).
* Tín hương: là một loại mùi hương dùng để báo tin. Đã được nếm qua một lần giáo huấn, Trọng Tử đã sớm có sự phòng bị, đó là tín hương đặc chế của Côn Luân phái, chỉ cần đem linh lực truyền vào đó, trong vòng phạm vi một dặm bất kể đệ tử nào của Côn Luân cũng có thể phát hiện ra được, mọi người luôn mang theo nó làm vật tùy thân, chính là để phòng ngừa có chuyện khẩn cấp.
Linh lực cuồn cuộn đưa vào, nhưng bên ngoài trước sau gì cũng không hề có động tĩnh.
Cả người Trọng Tử toát mồ hôi lạnh.
Phép độn thuật (*) của đệ tử tiên môn không thể nào lại chậm đến vậy được, huống chi là cùng ở trong một tòa thành. Tín hương đã thả ra, mà lại chậm chạp chưa có sự đáp trả lại, khả năng duy nhất chính là, bọn họ căn bản không hề thu được tin tức mà nàng đã gửi, điều đó có nghĩa là nơi này đã có thiết đặt kết giới!
* Là thuật di chuyển trong tiên môn, người ta có thể sử dụng các yếu tố tự nhiên để di chuyển. Ví dụ như di chuyển trong lòng đất thì gọi là độn thổ, di chuyển trong nước là độn thủy. Người ở bên trong không phải là không phát hiện ra Trọng Tử, chỉ là đã định liệu trước là nàng sẽ trốn không thoát mà thôi.
Biết là không thể trốn thoát, Trọng Tử ngược lại buộc mình phải trấn định lại, vắt óc khổ sở suy nghĩ kế sách, bên trong bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
"Nơi đây có mạch nước ngầm, có thể mượn dòng nước này để độn thủy ra khỏi thành." Thật kỳ quái, giọng nói này lộ ra cảm giác vô cùng mệt mỏi, nhưng nghe ra thì trước sau gì nàng cũng cảm thấy có cảm giác giống như là đã từng quen biết.
"Vì sao ta phải đi?" Giọng nói lạnh lùng đến từ Cung Khả Nhiên, "Ta đã rất chán ghét những ngày sống như vậy rồi, bị bọn họ đuổi giết không nói, hiện tại ngươi còn muốn ta giống chó rơi xuống nước, giống như ngươi cùng nhau bỏ chạy hay sao!"
Trầm mặc.
Trọng Tử rốt cuộc cũng kìm chế được sự sợ hãi, chẳng biết là lo lắng suy nghĩ như thế nào mà lại lặng lẽ lui vào trong góc, lắng tai đợi một lát, lại không hề nghe thấy động tĩnh gì nữa, bên trong phòng hai người kia giống như đã tan biến vào hư không.
Không phải là bọn họ đã đi rồi chứ?
Đang nghĩ tới —
"Là ta làm liên luỵ đến nàng."
Bọn họ còn ở bên trong a! Sự vui sướng trong lòng vừa mới dâng lên, lập tức biến mất không còn thấy chút bóng dáng tăm hơi nào cả. Trọng Tử âm thầm kêu khổ, cầu nguyện hai người kia mau chóng rời đi, tốt nhất là quên hẳn một người ngoài như nàng luôn đi. Ai ngờ ông trời dường như cố tình đối nghịch với nàng, nàng càng khẩn trương thì bên trong hai người nọ lại càng ngày càng lớn tiếng với nhau.
"Ngươi rốt cuộc còn muốn làm liên luỵ ta tới bao giờ nữa?"
"Sẽ nhanh chóng tốt hơn thôi."
"Tốt? Trừ phi ngươi đã chết thôi."
"Nàng cũng muốn ta chết như vậy sao?"
"Ngươi nhìn xem ngươi đã biến thành bộ dạng gì, tiên không ra tiên ma không ra ma." Cung Khả Nhiên không che dấu được sự kích động, giọng nói tràn đầy sự oán hận cay độc, "Ta chỉ hận lúc trước vì sao ngươi không cùng chết với ba ngàn người kia, xem ra cũng còn tốt hơn bây giờ nhiều!"
"Không dễ như vậy!" Giọng nói kia đột nhiên cao lên, không nhân nhượng giống như lúc trước mà trở nên ngoan độc vô cùng, "Ba ngàn mạng sống đó có là gì kia chứ, cho dù là ba vạn cũng không đủ cùng chôn với bổn tọa đâu!"
Có lẽ là đã bị y dọa cho đến phát khiếp, Cung Khả Nhiên một hồi lâu sau mới mở miệng thấp giọng nói: "Ta hận ngươi."
"Muốn hận thì cứ hận đi." Giọng nói thật thản nhiên.
"Ngươi cho dù có chết, cũng sẽ không có người khóc lấy một tiếng, ngươi..." Một nửa câu nói còn lại đã rơi vào hư không, không còn nghe thấy gì nữa, có lẽ là đã bị y làm cho nín lặng mất rồi.
Kế tiếp, lại là một sự yên lặng kéo dài.
Trọng Tử vẫn không dám nhúc nhích đợi đến nửa ngày, trước sau cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì khác nữa. Lúc này mới thử thăm dò cúi đầu kiểm tra lại chính mình, phát hiện toàn thân trên dưới đương nhiên vẫn còn rất ổn.
Bọn họ thật sự đã đi rồi sao?
Chịu một trận kinh hoảng này, Trọng Tử suýt nữa là không thể đem hồn phách đang phiêu bồng của mình kéo về, nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi thêm, nhất là nhìn mấy đống tro cốt ở bên cạnh, càng làm nàng bủn rủn cả người.
Ở những nơi thế này ai lại muốn ở lâu kia chứ? Nàng theo bản năng đứng lên gấp rút chạy ra ngoài.
Cánh cửa gần ngay trước mắt, nhưng trước sau lại không có cách nào với tới được, giống y như trước đây, cho dù làm như thế nào cũng không thể vào được đại điện của Trọng Hoa cung.
Kết giới vẫn còn!
Tâm tư vừa mới được thả lỏng đột nhiên nhanh chóng co rút lại, Trọng Tử cảm thấy hoảng hốt vô cùng, vội vàng quay đầu lại.
…….
Một mái tóc dài màu đỏ sậmtuyệt đẹp , không rũ xuống vai buông dài trên mặt đất, mà là đang tung bay ở giữa không trung, giống như nó là một sinh mệnh sống vậy, phiêu phiêu đãng đãng, càng khiến cho người ta thêm hoa mắt, ngay cả trường bào màu đen cũng ánh lên một chút sắc màu đỏ sậm bóng loáng, uy nghiêm lại đẹp đẽ cao quý, giống như địa vị cực kỳ tôn quý của y ở Ma giới.
Nhưng mà những thứ đó so sánh với khuôn mặt của y đều hoàn toàn không là gì cả.
Đó tuyệt đối là khuôn mặt hoàn mỹ nhất trên đời này, đường nét rõ ràng, không có lấy một chút khuyết điểm, nhất là những sợi tóc dài màu đỏ đang rủ trên trán chắn ngang qua đôi mày dài như vẽ, che khuất một đôi mắt phượng tao nhã, hình thành một loại vẻ đẹp vừa hỗn loạn lại vừa xinh đẹp đến tàn khốc.
Giống như một u linh, y không đi trên mặt đất mà chậm rãi bay tới trước mặt nàng.
Trọng Tử căn bản đã quên hẳn việc phải chạy trốn, chỉ kinh ngạc nhìn y, trong đôi mắt to tròn không hề có sự sợ hãi, chỉ có tràn đầy vẻ khiếp sợ, giống như đang nhìn thấy một việc không thể hiểu được nhất trên đời này.
Khuôn mặt kia, nàng có nằm mơ cũng sẽ không quên được.
Khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, nụ cười dịu dàng như vậy, không biết đã xuất hiện biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của nàng. Nàng đã từng vì người đó mà thề rằng phải làm đệ tử tiên môn, để được giống như người đó cứu vớt chúng sinh đang phải chịu khổ cực.
Nhưng mà ngay lúc này, khi người thật sư đã xuất hiện trước mặt mình, nàng lại không hề cảm nhận được một chút vui sướng nào.
Trong trí nhớ của nàng đôi mắt kia tràn ngập vẻ thương xót, thế mà nay đã biến thành một màu đỏ sậm, nó vẫn xinh đẹp như vậy nhưng lại toát lên nét tà ác, mệt mỏi không có một chút sinh khí, bộ dạng vô cùng ủ rủ, buồn ngủ. Trong ánh mắt lại lộ ra một tia nhìn giễu cợt, tựa như đang thích thú nhìn một con thỏ cùng đường.
Đây là thần tiên ca ca? Hay không phải là người đó? Trọng Tử ngơ ngác cảm thấy mình như con thú non đã rơi vào lưới.
Có lẽ là phản ứng của nàng rất kỳ quái nằm ngoài dự đoán của y, trong con ngươi màu đỏ sậm chợt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh chóng tan biến đi.
Y vươn tay ra.
Cái cổ trắng noãn của nàng lập tức bị bóp chặt lấy, hô hấp trở nên vô cùng khó khăn, hai chân nàng cũng bị nhấc bổng lên chậm rãi rời khỏi mặt đất.
Trọng Tử không hề giãy dụa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của y.
Những ngón thon dài trắng trẻo, cảm giác này sao lại quen thuộc đến như thế. Chính bàn tay này, đã từng nhẹ nhàng vỗ lên lưng của nàng, dịu dàng đỡ nàng đứng dậy, cũng bàn tay đó đã lưu lại tiên chú trên người nàng, để nàng từ nay về sau sẽ không bị người đời bắt nạt nữa.
Nhưng bây giờ, nó lại trở nên lạnh lẽo như băng giá, siết chặt lấy cổ của nàng.
Làm sao có thể như vậy được! Làm sao lại là người đó được!
Trọng Tử cố hết sức há miệng, phát ra giọng nói khàn khàn: "Ca ca?"
Giọng nói vừa phát ra, y dường như đã nhận ra nàng: "Là ngươi?”
Thần sắc mệt mỏi nhanh chóng biến mất, đôi mắt phượng trở nên có chút sáng ngời. Giọng nói này bởi vì ngoài ý muốn cho nên có vẻ nhu hòa, nghe thấy lại càng thêm quen thuộc, đó là giọng nói mà Trọng Tử vĩnh viễn không thể quên được, tựa như âm thanh từ trên trời truyền xuống.
Nàng lẩm bẩm nói lại lần nữa: "Ca ca..."
"Đồ đệ của Lạc Âm Phàm?" Hai tròng mắt chợt híp lại, trở nên vô cùng nguy hiểm.
Ca ca không nhớ rõ nàng? Trọng Tử thất vọng, ngay sau đó đột nhiên hoàn hồn.
Không đúng, không phải là người đó! Thần tiên ca ca áo trắng tóc dài, dịu dàng như vậy, nụ cười điềm đạm ẩn chứa sự thương xót vô hạn, ngoại trừ sư phụ, trên đời này nàng chưa thấy qua người nào như vậy, ca ca hẳn phải là thần tiên cứu vớt thế nhân. Mà người trước mặt này, đôi mắt một màu đỏ máu, mái tóc toàn một màu đỏ dị thường, cả người lộ ra ma khí dày đặc, thứ mà y mang đến không phải cứu vớt, mà là đại họa, là kiếp nạn, không biết y đã giết bao nhiêu đệ tử tiên môn, ngay cả nàng cũng suýt nữa là chết ở trên tay y, đây là ma tôn cường mạnh nhất của Ma giới!
Chỉ là dung mạo giống nhau mà thôi, nàng tự nhiên lại hồ đồ đem ma tôn nghĩ thành thần tiên ca ca!
Ý thức được mình đã phạm sai lầm lớn rồi, khuôn mặt Trọng Tử trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, bản năng kháng cự bắt đầu nổi lên, lòng bàn chân từ từ lui về phía sau, quanh thân nàng sát khí trào ra như sóng triều tràn lên, linh đài ấn trong phút chốc đã được hình thành.
"Trời sinh sát khí, là con bé?" Giọng nói thì thào giống như là đang lẩm bẩm với chính mình, ma tôn Vạn Kiếp từ trên cao nhìn xuống đánh giá nàng, giống như muốn xác nhận điều gì đó, trong đôi mắt phượng hiện ra thần sắc thật phức tạp, ngoại trừ sự kinh ngạc và nghi hoặc, còn có rất nhiều thứ không thể nói rõ được.
Tất cả có thể kết thúc rồi sao?
Khuôn mặt tuấn tú càng phát ra nét mỏi mệt, dường như trên đó còn có một chút gì đó như được giải thoát.
‘Vì sao phải chấm dứt? Vì sao lại không để cho mình chấm dứt mọi thứ, chỉ mình mà thôi? Việc đã đến nước này, tại sao còn phải lo lắng, e dè nhiều như vậy để làm gì? Nếu hiện tại phải khiến cho cô bé này hồn phi phách tán, thì mọi việc phải làm thế nào để mà chấm dứt?’
Ánh mắt y đột nhiên trở nên sắc bén, trong nụ cười hoàn toàn là sự tàn nhẫn, sát khí đột nhiên lại tràn ngập.
Trọng Tử khẩn trương đến mức tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, vẫn cẩn thận để ý đến y, trên khuôn mặt lạnh lẽo kia chẳng có biến hoá gì nhiều. Trọng Tử nhìn thấy thế biết ngay là không còn đường trốn thoát, chỉ đành nhắm mắt lại, nắm chặt Tinh Xán toàn lực đánh ra.
Ở trước mặt ma tôn cường mạnh nhất, linh đài ấn hiển nhiên là không phát huy được nhiều tác dụng.
Da thịt toàn thân Trọng Tử giống như bị lửa thiêu đốt, duy chỉ có mình Tinh Xán, vẫn ôn nhuận như cũ, kiên trì chống đỡ cùng nàng.
"Quả nhiên, vẫn không muốn thương tổn đến con bé sao?" Ma tôn Vạn Kiếp hừ nhẹ một tiếng.
Lục phủ ngũ tạng như chịu dày vò, mỗi một tấc da thịt, mỗi một đốt xương cốt đều cảm thấy đau vô cùng, thân thể cũng giống như bị đốt thành tro bụi. Trọng Tử cố gắng chống đỡ nhưng không thể nào chịu nổi, suýt chút nữa là đã buông tay không chống cự nữa.
"Trọng nhi!" Một giọng nói quen thuộc vang lên mang theo một sự tức giận rõ ràng.
Trong phút chốc, tâm tư được hy vọng lấp đầy, bất chấp thân thể đang phải chịu đau đớn vô cùng.
Sư phụ! Là sư phụ! Trọng Tử vui sướng mở to mắt, miệng không thể nói được, chỉ có thể yên lặng gào lên thật to ở trong lòng.
Nàng không thể chết được, nàng không muốn chết!
Bất ngờ, ma tôn Vạn Kiếp bỗng nhiên thu tay lại, khóe môi cong lên, ngay cả ánh mắt cũng là ý cười lạnh lẽo bao phủ, ánh mắt đó giống như là một người đang rơi vào cạm bẫy, lại nhìn thấy một người khác cũng sắp rơi vào cạm bẫy như mình.
Giữ lại đứa trẻ này, kết cục có lẽ sẽ càng đẹp mắt hơn chăng?
Tấm áo choàng màu đen biến mất, y bỏ chạy.
Suy nghĩ và ý thức đã bắt đầu mơ hồ, Trọng Tử không còn một chút sức lực nào ngã xuống, rơi vào một vòng ôm ấm áp mà nàng đã mong nhớ từ lâu.
Cảm giác dịu dàng từ trên môi truyền đến, một luồng linh khí từ bên ngoài ùa vào cơ thể, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn, khuôn mặt nàng mong nhớ ngày đêm đã ở gần ngay trước mắt rồi.
Trời đất tĩnh lặng không còn một tiếng động, năm tháng dường như đã dừng lại ngay tại giây phút này.