Cửa hàng đồ nướng nổi tiếng đến mức này, được lợi nhất chính là những người trong xưởng quốc doanh cùng những người ở xung quanh.
Nhưng huyện của bọn họ dù nhỏ cũng có hơn 30 vạn nhân khẩu, những người ở xa muốn đến ăn cũng không dễ dàng, hơn nữa đến rồi còn chưa chắc đã có chỗ ngồi.
Điền Thụy muốn mở chi nhánh, nhưng thật sự không có tinh lực.
Mấy ngày nay bọn họ còn bán hàu sống, người đến ăn càng nhiều.
Chỉ có mỗi một cửa hàng này mà đã có chút không kham nổi, càng khỏi nói đến những thứ khác.
Người xung quanh nhìn cũng hâm mộ vô cùng.
Nhưng bài học làm miến chua cay vẫn còn đó, bọn họ cũng không dám tùy ý xằng bậy.
Vừa lúc đó, nhà ăn quốc doanh thông báo muốn làm đồ nướng.
Thương Nhân Trấn căn bản không để cửa hàng đồ nướng vào trong mắt.
Nhưng bây giờ cửa hàng đó trở nên nổi tiếng, hơn nữa người bên ngoài còn truyền nhau nói ông đối xử không tốt với đồ đệ, hắn nuốt không nổi cơn tức này.
Người trong nhà ăn quốc doanh nói muốn làm đồ nướng, rất nhanh đã truyền khắp huyện thành.
Điền Thụy mua tám mươi cân thịt về, mọi người nhìn thấy cậu cũng không dám mở miệng, đặc biệt là Hắc Tiểu Bàn cùng Bạch Mãnh.
ai cũng cúi đầu hổ thẹn, tự cảm thấy mình đã gây phiền phức cho Điền Thụy.
Điền Thụy đã sớm nghe nói tin này ở bên ngoài, “Không cần để ý.
Làm ăn vốn phải dựa vào bản lĩnh của mình.” Dù sao cậu làm lâu như vậy, đã có khách quen của mình rồi, làm gì có chuyện người khác xen vào liền rơi đài.
Nghe cậu nói như vậy, mọi người mới cảm thấy khá hơn một chút.
Muốn làm đồ nướng rất đơn giản, muối, đường, ớt, cùng thì là.
Những khách hàng quen đều biết.
Chỉ cần mua đủ những gia vị này, lại có thêm thịt tươi mới, dù tự nướng ở nhà thì mùi vị cũng không kém được.
Nhưng mà nếu như muốn tạo ra được mùi vị y hệt như cửa hàng của Điền Thụy thì lại rất khó.
Ớt Điền Thụy dùng không phải là loại có thể mua được ở nơi này, đây đều là do Hà Vũ ra ngoài mua về.
Cậu phải thử rất lâu mới tìm được ba loại rồi dựa theo tỉ lệ mà điều chế, hoàn toàn xay nhuyễn thành bột mịn.
Thoạt nhìn đây chỉ là một loại gia vị, nhưng khi ăn lại tê cay đã nghiền, tăng thêm không ít hương vị cho thịt nướng.
Những công thức bí mật này đều là do một mình Điền Thụy làm, ngay cả những người dùng hằng ngày như Bạch Mãnh cùng Hắc Tiểu Bàn cũng không thể biết được bên trong gia vị có những loại nào.
Phía sau nhà bếp của nhà ăn quốc doanh bỗng nhiên trở nên bận rộn khác thường.
Hiện càng ngày càng có nhiều quán ăn tư nhân, nhà ăn quốc doanh đã không còn phong cảnh như xưa.
Trước kia giám đốc nhà ăn đều gọi Thương Nhân Trấn cùng mấy vị đầu bếp khác là sư phụ, mua quà mua rượu biếu tặng.
Nhưng bây giờ không còn như trước, tính tình hắn kiêu ngạo lớn lối, không còn tôn trọng mấy người Thương Nhân Trấn như trước.
Bây giờ mỗi năm nhà ăn quốc doanh đều trong tình trạng làm ăn thua lỗ, lãnh đạo đã truyền lời xuống, nếu như bọn họ còn tiếp tục như vậy thì trực tiếp cuốn gói cút đi.
Giám đốc nhà ăn cũng đã sa thải không ít nhân viên chạy việc vặt rồi.
Hiện tại đầu bếp cũng không còn thoải mái như trước kia.
Trước đây mỗi một vị bếp trưởng đều có mấy người phụ giúp, rửa rau, thái rau, bưng bê cũng không cần quan tâm, hiện tại chỉ để lại hai người phụ giúp Thương Nhân Trấn, còn lại đều đuổi đi.
Khi không có tiệc chiêu đãi thì sau bếp đều vắng ngắt, mà hôm nay lại không giống nhau, bọn họ cũng bắt đầu làm đồ nướng.
Giám đốc luôn keo kiệt mà hôm nay lại cho người mua đầy đủ nguyên liệu họ cần dùng, sau đó còn nói, “Lão Thương, đây chính là trận chiến của ông cùng bọn Bạch Mãnh sao?” Biết rõ Thương Nhân Trấn là người hẹp hòi mà hắn còn cố ý nói vậy.
Thương Nhân Trấn vốn đang kìm nén, nghe giám đốc nói vậy liền đáp trả lại, “Ngài cũng không làm bộ làm tích trước mặt tôi.
Tôi biết ngài chê tôi bày trò tốn kém, dù sao cũng tính vào người tôi, nếu như lần này làm không thành thì tôi sẽ rời đi.” Cả đời này hắn càn quấy quen rồi, những đầu bếp khác thấy tình thế bây giờ không tốt đã vội thu mình kín tiếng, chỉ có hắn vẫn còn giữ bản tính kiêu căng tự mãn này.
Trong lòng giám đốc lườm ông ta một cái, ngoài miệng lại nói, “Này, tôi cũng chưa nói gì mà, ông cũng quá nghĩ nhiều rồi.” Sau đó đi ra ngoài.
Thương Nhân Trấn cùng mấy bị đầu bếp khác bận rộn, thấy hai học trò mới này còn chưa luyện được kỹ năng dùng dao, thái miếng thịt mà độ dày không đều, thật sự kém xa Hắc Tiểu Bàn, “Các cậu làm ăn kiểu gì thế?”
Hai người học trò này cũng là dùng tiền đi cửa sau để tiến vào, thời gian học tập không lâu, căn bản không có bao nhiêu tình cảm với Thương Nhân Trấn như nhóm người Bạch Mãnh, không chịu được khinh bỉ của ông ta, “Sư phụ, nhiều thịt như vậy thật sự không thái hết được.” Nhóm đầu bếp không ra tay, muốn đem tất cả việc chuẩn bị đổ lên đầu bọn họ, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?
Đã không làm việc lại còn ở bên cạnh cằn nhằn, lúc thì chê dày, lúc lại chê mỏng.
Mọi người nhìn thấy cũng chỉ đành bắt đầu giúp đỡ bọn họ.
Ngay cả Thương Nhân Trấn cau mày bắt đầu làm việc.
Trong bếp không còn người nào, nếu như bọn họ còn không ra tay, đến giờ cơm sẽ không chuẩn bị xong mất.
Đã lâu chưa từng tự làm mấy việc chuẩn bị như vậy, mọi người có chút không thích ứng được.
Thái thịt, xiên thịt không ngừng, cả tay đều bóng nhẫy.
Giám đốc từ ngoài đi vào nói, “Tôi đã cho người viết thông báo ở cửa, nói hôm nay chúng ta cũng bán đồ nướng, vừa nãy đã có mấy người đến hỏi rồi!” Điều này khiến cho lòng tin của giám đốc tăng lên nhiều.
Thương Nhân Trấn đáp một tiếng biểu thị đã nghe được.
Rốt cục cũng chuẩn bị xong, xiên một chậu thịt lớn.
Thấy đã sắp bốn giờ, mọi người liền nhanh chóng mở cửa quán ăn.
Khoảng chừng nửa giờ sau, một đám người đến ăn đồ nướng dần dần tiến vào.
“Phục vụ, cho hai xiên nướng.”
“Cũng cho tôi hai cái.”
Nhà ăn lập tức trở nên bận rộn.
Những thực khách mới tới đều là những người đến từ nơi xa.
Trước kia bọn họ đã từng ăn đồ nướng nhà Điền Thụy, quả thật rất ngon, nhưng mà quá đông khách.
Thời điểm này mà qua bên kia khẳng định không còn bàn trống, nhưng bên này lại vắng người.
Bọn họ từng nghe chuyện về Thương Nhân Trấn cùng đồ đệ của ông ta nên cũng tò mò muốn qua đây ăn một lần, trong mắt họ, đã là thầy thì nhất định là có khả năng hơn học trò rồi.
Thậm chí có người còn muốn gọi nhân viên dò hỏi chuyện bát quái trong nhà ăn.
Cũng có người nhìn thấy biển quảng cáo bên cạnh nên tiến vào nếm thử.
Giám đốc nhìn thấy mười mấy bàn trong đại sảnh đã ngồi được bảy, tám phần, khỏi nói cao hứng đến nhường nào.
Từ sau khi nhà ăn quốc doanh xuống dốc, đã rất lâu hắn không có cảm giác nào nhiệt như vậy, vội vã vào trong bếp thúc giục mọi người, “Nướng nhanh lên nào.”
Mấy vị đầu bếp cũng không thoải mái như những vị khách hàng nghĩ, từng người đều luống cuống tay chân không biết làm sao.
Họ đem xâu thịt bỏ vào trên vỉ nướng, dầu nhỏ xuống than khiến cho lửa cháy bùng lên.
Thấy vậy họ lại vội vàng bỏ thịt ra chỗ khác để tránh bị cháy xém.
Cuối cùng Thương Nhân Trấn đã hiểu tại sao mấy tên đồ đệ kia lại nướng đồ ở bên ngoài.
Dù sao ở bên ngoài cũng sẽ có gió, thổi vào sẽ thấy mát mẻ hơn.
Bọn họ nướng trong bếp nấu, vừa oi bức vừa bị khói hun đến lợi hại, mồ hôi trên người chảy ra không ngừng, chỉ một lúc sau áo bị ướt đã dính hết vào trên người.
Đừng nói là đi lại chuyển động, ngay cả thời gian lau mồ hôi cũng không có, mồ hôi chảy ra ướt đẫm quần áo, đặc biệt khó chịu.
Thật không dễ dàng mới nướng xong một xiên, đằng trước đã gọi thêm một đống.
Từ rất lâu rồi giám đốc chưa thấy bận như vậy, cứ một một, hai phút lại đến giục một lần, khiến cho mọi người càng ngày càng suốt ruột.
Bọn họ là đầu bếp, tự cho là mấy việc như nướng thịt chỉ là chuyện nhỏ con, không ngờ lại bị dằn vặt không nhẹ.
Đằng trước không ngừng chuyển giấy gọi món, đằng sau mấy người bận tối mắt tối mũi.
Những xiên thịt đầu tiên nhanh chóng được bê ra ngoài.
Khách hàng nếm thử một miếng, vừa vào miệng đã cảm thấy có chút mặn, có thể là do lúc nướng rắc gia vị không đều, thịt cũng bị quá lửa nên khô khốc, tuy phía trên có rắc mấy loại gia vị quen thuộc như ớt cùng thì là, nhưng mà cảm giác lại không phải cái mùi vị kia.
Những khách hàng ngồi ăn ở đây đều đã từng đến cửa hàng của Điền Thụy, “Chờ lâu như vậy mà lại không ra gì, tốn thời gian quá.
Nếu như không đến đây có lẽ đã có thể chiếm được một chỗ ở kia rồi.”
“Còn không phải sao, nướng khô khốc như vậy thì ăn sao chứ, chỉ tổ mắc răng.”
“Ngay cả rau củ nướng cũng không có.”
“Cũng không có bia lạnh, nếu như ở bên kia còn có thể uống một cốc bia lạnh đấy.”
“Chỉ tại bên kia xa quá, nếu như nhà ăn quốc doanh có thể làm ra được chút mùi vị kia, tôi cũng có thể tiết kiệm được vào bước.
Bây giờ xem ra vẫn không tiết kiệm được rồi.”
“Hàu nướng của người ta ăn cũng ngon lắm.”
Những người này ăn thịt Thương Nhân Trấn nướng nhưng lại bàn luận đến nhà khác, càng nói càng hăng say.
Có vài câu đã truyền đến sau bếp, ngay cả đám người Thương Nhân Trấn đều nghe được.
Hắn lập tức nổi giận, trong nháy mắt còn muốn bỏ gánh không làm.
Cả người vốn đã khổ cực làm mà người khác còn không thấy cảm kích.
Lửa bùng lên khiến khói bay vào mắt, hắn muốn dùng tay cọ một cái nhưng kết quả trên tay dính bột ớt, đôi mắt lập tức không thể mở nổi.
Hắn vừa sơ ý, xiên thịt đặt trên bếp bị lửa bùng lên làm cho cháy đen xì.
Giám đốc vừa vào liền nhìn thấy cảnh này, có chút tức giận, “Thương Nhân Trấn, ông làm sao vậy, có làm tốt được không?”
Thương Nhân Trấn bếp trưởng của nhà ăn quốc doanh, có lúc nào lại bị uất ức như vậy, hắn tức giận cởi tạp dề ra nói, “Tôi không làm nữa.”
Giám đốc nghe vậy liền hít một hơi lạnh, những khách hàng bên ngoài đã chờ lâu lắm rồi, bây giờ ông ta lại nói không làm nữa, quả thực là đang đe dọa hắn mà.
Bối cảnh của giám đốc cũng rất cứng, nói, “Ông không muốn làm thì cút đi, còn đầy người nguyện ý làm.
Đừng có mà giở tính trẻ con ra với tôi.”
Những người khác cũng khuyên bảo giám đốc.
Thương Nhân Trấn không ngờ đến một cái bậc thang giám đốc cũng không cho, hắn đành chịu nhục cố gắng hoàn thành cho xong đơn hàng.
Lúc Thương Nhân Trấn cẩn thận nướng thịt đã không được mọi người yêu thích, càng khỏi nói lúc tâm tình ông ta không tốt, những người ăn qua đều có chút hối hận.
So với bên này, tối nay sinh ý của Điền Thụy vẫn không tệ, Có không ít người tam làm từ xưởng sắt thép đến đây than, “Tôi còn nghĩ tối nay bên cậu sẽ bớt đi khá nhiều người, sao mà vẫn nhiều như vậy chứ?”
Điền Thụy nhìn những người đến từ nơi xa này, an ủi: “Trong phòng vẫn còn chỗ, để tôi mang quạt vào cho mấy người ngồi.” Mọi người đều thích ăn ở bên ngoài vì ghét bỏ ăn ở trong phòng quá nóng, bên ngoài vừa mát lại náo nhiệt hơn.
Những người ở xưởng sắt thép cũng không sợ nóng nên đồng ý luôn, “Được rồi.”
Điền Thụy gọi Tiểu Thất một tiếng, bảo hắn dẫn những người này vào trong nhà.
Cửa hàng của Điền Thụy có năm đầu bếp đứng nướng, hiện tại đã phối hợp nhuần nhuyễn nên thức ăn cũng được nhanh chóng mang lên.
Bọn họ vừa ăn vừa oán hận, “Cùng là xưởng quốc doanh mà sao bọn họ lại khác biệt như vậy chứ.
Buổi tối bên này náo nhiệt như vậy, tại sao xung quanh chỗ chúng ta không có quán thịt nướng ngon như vậy chứ?”
“Đúng là quá may mắn mà.”
Càng nói bọn họ càng khát vọng.
Lúc Tiểu Thất bưng thêm đồ ra liền nói lại với Tiểu Thất, nhân công ở xưởng sắt thép bọn họ có rất nhiều, mỗi người đều cam lòng bỏ tiền ra ăn.
Tiểu Thất chỉ đáp lại, “Chờ một thời gian nữa đi.” Thật ra Điền Thụy đã có kế hoạch mở một cửa hàng ở bên kia, chỉ là còn chưa công bố ra ngoài nên những người này vẫn chưa biết thôi.
Cậu định mấy hôm nữa sẽ đi xem cửa hàng.
Việc này cũng không nói trước được khi nào nên cậu cũng không cho bọn họ nói với bên ngoài.
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, bọn họ duỗi cổ nhìn ra, hóa ra là mấy khách hàng mới đến.
Bởi vì bọn họ tới chậm nên ngay cả trong nhà cũng đã ngồi kín, chỉ đành chọn món rồi vừa đứng vừa ăn.
Nghe bọn họ nói là mới từ nhà ăn quốc doanh qua đây.
“Thế nào, bên kia ăn ngon không?’
Khách hàng đang đứng ăn vội vàng nói, “Nếu ngon thì tôi còn cần đến đây sao? Nếu hôm nay không ăn chút đồ ngon để áp chế lại cái mùi vị kia thì không thể ngủ được mất, hơn nữa bên kia chỉ có thịt, không có rau củ, cũng không có bia lạnh.”
Thực khách bên cạnh nghe vậy liền cười, “May mà không đi, nếu không thật sự phí tiền.”
Khách hàng đứng ăn đồng ý, “Còn không phải sao, ngay cả rau củ bên này cũng còn ngon hơn thịt nướng bên kia.”
Người xung quanh cười ha ha: “Dựa vào lời này của anh, tôi phải gọi thêm hai xiên rau củ mới được.”
Những người khác cùng dồn dập gọi thêm mấy xâu thịt, giúp đỡ một chút,
…
Tại nhà ăn quốc doanh, ngày đầu tiên nướng thịt đã nháo thành như vậy, mọi người còn cho là Thương Nhân Trấn sẽ không quay trở lại nữa, Không ngờ đến hôm sau ông ta vẫn xuất hiện như thường lệ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trước khi mở quán, giám đốc vào trong phòng bếp nhìn thấy Thương Nhân Trấn thì thở phảo nhẹ nhõm,