Cuối tuần, trong khu ở tập thể của xưởng quốc doanh, vợ chồng em họ của Từ Công lại đến đây thăm.
Hai người bọn họ đều là người trong tinht, hai nhà quan hệ cũng gần, đèn pin cầm tay mà nhà hắn dùng bây giờ cũng đều là do người ta tặng cho đấy.
Giờ Từ Công đã vào làm việc ở xưởng rồi cưới vợ, những ngày tháng trải qua ngày càng tốt hơn.
Hai vợ chồng hắn bàn bạc với nhau một chút, khi nào vợ chồng em họ đến thì sẽ tiếp đón chu đáo một chút.
Họ định mua một con cá, một con gà cùng xào thêm hai đĩa rau là đủ ăn.
Nhưng hàng xóm nghe vậy liền gợi ý, “Còn phí công làm gì, nhà làm cũng làm không được ngon như ngoài quán đâu.
Nếu không thì các cậu dẫn bọn họ đi ăn đồ nướng một bữa đi.
Cũng không đắt.”
Hai vợ chồng nghĩ lại cũng thấy hợp lý.
Trong tỉnh thì còn cái gì chưa từng thấy qua, mấy món như gà, cá người ta cũng không hiếm lạ.
Hiện nay đồ nướng nổi tiếng ở trong huyện như vậy, có người còn chuyên môn lái xe chạy đến chỉ để ăn một bữa, còn nói nơi khác không có món này, đây là nơi độc nhất vô nhị đấy.
Từ Công nói với vợ mình, “Vậy chúng ta dẫn bọn họ đi ăn một bữa, nếu như gọi có chút nhiều thì em cũng đừng tiếc tiền.”
Vợ Từ Công lườm chồng mình một cái, “Anh nói vậy là sao? Em họ cùng em rể thật vất vả mới đến đây một chuyến, đương nhiên phải cho người ta ăn ngon một bữa, anh có tiêu nhiều hơn nữa thì em cũng không đau lòng.” Ngày thường cô có hơi tiết kiệm một chút, nhưng ai đối với nhà mình tốt cô đều biết hết.
Năm đó đơn vị của Từ Công hỗ trợ mua nhà, cơ hội tốt như vậy nhưng nhà bọn họ lại không có chút tiền để dành nào.
Người bình thường nghe đến mấy chuyện mượn tiền này đã tránh còn không kịp.
Nhưng mà nhà em họ lại chủ động cho bọn họ vay năm trăm đồng.
Phần ân tình này không phải dùng miệng nói một chút là có thể bù đắp được.
Bình thường các dịp lễ tết hai người bọn họ cũng ghé thăm một lượt, hiện nay khó khăn lắm vợ chồng em họ mới đến một chuyến, bọn họ làm chủ nhà đương nhiên cũng phải tiếp đón chu đáo một phen rồi.
Đến chiều, hai vợ chồng liền đến trạm xe đón hai người về.
Tính cách em họ hoạt bát, mở miệng liền gọi anh cả, chị dâu, “Lần này em đến là vì mua cao da lừa, đồng nghiệp của em làm cái này, cũng đã nói trước qua điện thoại rồi.”
Em rể là một thầy giáo dạy ở một trường học, trên mặt đeo một cặp kính màu đen, thoạt nhìn rất hào hoa phong nhã.
Không hổ là người ở thành phố lớn, lúc nói chuyện cũng rất êm tai, “Làm phiền anh chị rồi.”
Vợ Từ Công cười nói, “Làm gì phiền chứ, các em nếu không có việc gì thì thường đến đây chơi, dù sao từ tỉnh ngồi xe hai giờ là đến nơi.
Hôm nay hai người chính là khách quý của anh chị, hai người cứ làm cho xong chuyện cần làm đi rồi anh chị dẫn hai người ra ngoài ăn cơm.”
Từ Công ở bên cạnh cười ha ha.
Hắn là người đàng hoàng, không biết ăn nói như vợ của mình.
Em họ nghe vậy liền vội vàng nói, “Chị dâu, chị đừng khách khí như vậy.
Nếu chị như thế mẹ em mà biết sẽ mắng em đó.
Đây không phải là thêm phiền phức cho anh chị sao?” Mặc dù bọn họ sinh hoạt trong tỉnh thành, thế nhưng chi tiêu trong tỉnh cũng đắt đỏ, cũng không thể tùy ý ăn ngoài được.
Từ Công cười nói: “Ngoan, nghe chị dâu em đi.”
Em họ thấy anh họ mình dùng giọng điệu giỗ trẻ con này nói với mình mà đỏ mặt, “Anh, em đã lớn rồi.” Trong nhà em họ chỉ có một mình cô là con gái, từ nhỏ đã được yêu chiều sủng ái, nhưng bản thân cô cùng rất được người trong nhà yêu thích.
Đến cả vợ của Từ Công cũng nói cô chính là đứa nhỏ ngâm mình trong bình mật mà lớn lên.
Trước khi kết hôn thì được người nhà cưng chiều, sau khi kết hôn lại có chồng mình yêu thương.
Ngay cả cô nhìn thấy bộ dạng này của em họ cũng không nhịn được mà cười một tiếng, “Các em làm chuyện của mình đi, chị đi xếp hàng trước.”
Em họ nhanh chóng kéo vợ Từ Công lại, “Chị dâu, hay là không cần đâu, tối nay bọn em cũng đi luôn, không cần phiền toái như vậy.”
Vợ Từ Công khuyên bảo, “Việc này em không cần phải để ý đến.”
Em họ chỉ đành liếc mắt nhìn chồng mình, nói, “Vậy bọn em đi mua ca da lừa trước.” Sau đó còn hỏi Từ Công tình huống ở bên này.
Từ công cười ha ha trả lời em họ, từ khi sau khi mua nhà, cuộc sống của hắn ngày càng ổn định hơn.
Số tiền vay mượn trước kia cũng đã trả hết, bây giờ càng ngày càng có tương lai hơn.
Từ Công nói, “Không thì hai người mua một căn nhà ở đây đi, giá nhà bên này rẻ, cũng không tiêu dùng tốn kém như thành phố các em.
Sinh hoạt ở huyện nhỏ như này mới thoải mái.”
Em họ nghe hắn nói vậy trong lòng cũng có chút động lòng, “Mẹ em cũng nói, cứ sống ở trong tỉnh là được rồi, không cần về quê.” Mẹ của cô lớn lên ở nông thôn.
Quê nàng vô cùng trọng nam khinh nữ, sau khi cô kết hôn thì cô cũng trốn không muốn về nhà nữa, chỉ muốn tìm một thành thị nhỏ phong cảnh tốt để định cư.
Từ Công nghe em họi nói càng nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ tới bên này, còn nói bên này đồ ăn sáng phong phút, buổi tối còn có bữa ăn khuya cùng chợ đêm, dì lớn tuổi có thể ở nhà móc một ít đệm ngồi nhỏ đem bán, còn có thể mở sạp hàng nhỏ cũng đủ để ăn uống.
Sống trong huyện cũng không cần dùng đến nhiều tiền.
Hơn nữa hắn cũng ở bên này, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Em họ lên tiếng, “Khi nào về em sẽ nói với mẹ em xem.” Sự chú ý của cô hoàn toàn bị hấp dẫn khi nghe anh họ nói ở đây có rất nhiều món ngon.
Anh họ của cô không phải là người biết ăn nói, thế nhưng lúc nói đến các món ăn ở đây lại khiến cô nuốt một ngụm nước miếng theo.
Chỗ cô làm việc cũng có một phố ăn vặt, đồ ăn mùi vị cùng bình thường mà lại còn đắt đỏ.
Không biết nơi này có ngon như lời anh nói không…
Chồng của cô ở bên cạnh lại không lên tiếng, hắn cũng không cảm thấy sẽ có cái gì ă ngon.
Trong tỉnh thành có món ngon nào không có chứ? Cũng chỉ có những nơi nhỏ như này, chỉ làm ít đồ liền cảm thấy mới lạ.
Mấy người đi lấy ca da lừa.
Bởi vì đã nói trước qua điện thoại, tới nơi đó có thể lấy đi luôn.
Khi về cô chỉ cần dùng rượu nấu chung một chút là có thể ăn được.
Sau khi lấy đồ xong thì cũng không còn việc gì khác, Từ Công nói, “Vậy chúng ta mua qua ăn đi.”
Em họ hoàn toàn bị khơi gợi hứng thú, “Đi thôi.” Hiện nay cô cùng tò mò muốn đi qua thử xem thế nào.
Một đường đi qua, rất nhanh họ liền nhìn thấy quang cảnh náo nhiệt bên kia.
Trên đường bày sạp cái gì cũng có, mà khiến người chú ý nhất chính là quán thịt nướng ở đằng kia.
Khu vực xung quanh cửa hàng đều đầy người ngồi kín bàn.
Từ Công giải thích: “Trước kia chỗ này ngày nghỉ không mở hàng đâu.
Nhưng mà mọi người đều đồng loạt kiến nghị, cuối cùng cũng mở đấy.”
Bọn họ vừa lại gần liền ngửi được mùi thơm.
Em họ cùng em rể trước đó nghe nói có món ăn ngon thế nhưng cũng không có cảm giác gì, bây giờ ngửi được hương vị này liền hoàn toàn bị hấp dẫn.
Sau đó ba người liền nhìn thấy vợ của Từ Công, cô chiếm được một cái bàn ở đằng sau.
Đây là mấy cái bàn Điền Thụy mới thêm vào, nếu không nhiều người như vậy căn bản là không thể đủ bàn ngồi được.
Từ Công hỏi: “Nhiều người như vậy sao?”
Vợ của Từ Công nói bọn họ mới bày quán, vẫn còn chưa bắt đầu nướng đồ đâu.
Vợ Từ Công nói, “Có lúc nào chỗ này ít người chứ?” Sau đó cô kéo em họ lại, “Đi, hai chị em mình đi chọn món ăn.” Kỳ thật cũng không cần phải đi chọn.
Tí nữa sẽ có nhân viên phục vụ đi lại không ngừng.
Nhưng cô muốn cùng người em họ sống ở trong tình này đi để tiện khoe khoang một chút thôi.
Cô chỉ sợ người khác coi thường lần mời khách này.
Nhưng mà có thể dẫn bọn họ tới đây ăn chính là tiêu chuẩn mời khách cao nhất ở chỗ họ rồi.
Em họ đứng dậy đi cùng cô.
Bọn họ tới đúng lúc, hiện tại không giống như trước kia, trước đây chỉ có một loại thịt, đồ ăn cũng đều là ngẫu nhiên kết hợp với nhau, không phải là muốn ăn cái gì thì gọi cái đó.
Hiện nay thịt xiên được phân loại để vào trong các chậu, từ màu sắc có thể biết được đều là loại thịt tươi nhất.
Lần đầu tiên người em họ được ăn đồ nướng, nhìn những thứ này đều có chút bối rối, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Vợ Từ Công cũng là lần tiên ăn bên ngoài.
Tuy rằng chị chưa từng ăn bên ngoài, nhưng phân xưởng của bọn họ có một thằng nhóc mỗi ngày đều ăn, sau đó đến khoe khoang khiến bọn họ thèm chết.
Cũng nhờ có thằng nhóc hun đúc mỗi ngày nên khi vợ Từ Công qua bên này mới không lòi dốt, “Chúng tôi ở bàn 31.
Cho chúng tôi hai sườn nướng, một ức bò, một gân bò, một xiên thịt dê, lại thêm mấy xiên rau củ, rau củ thì chúng tôi tự chọn.” Sau đó cầm lấy một cái chậu để cho em họ chọn lấy mấy loại rau củ rồi đưa cho nhân viên.
Điền Thụy đứng quầy viết xong danh sách các món được gọi thì đưa cho hai người.
Vợ Từ Công hỏi, “Có trà sữa không?”
Điền Thụy đáp, “Có, nhưng mà đều lạnh hết.” Hiện tại trời nóng nên chỉ có thể làm trà sữa lạnh thôi.
Cậu mở tủ lạnh ra kiểm tra rồi nói, “Còn hai bình, vận may của hai người cũng không tệ lắm.” Hiện nay số lượng trà sữa nhà Điền Thụy đã tăng lên, một ngày một trăm bình, ai đến trước thì được.
Vợ Từ Công nói thêm, “Đều lấy hết, lại thêm hai phần mì xào, hai mì lạnh.”
Điền Thụy tính tiền, “Tổng cộng sáu đồng chín.”
Vợ Từ Công vội lấy tiền ra.
Em họ ngăn lại, “Em mời mọi người.”
Vợ Từ Công vội kéo em họ ra phía sau, “Sau có thể để cho em mới khách chứ?”
Vợ Từ Công cùng em họ trở về chỗ ngồi.
Trên bếp than đã bắt đầu nướng đồ, hương vị dần trở nên thơm nồng.
Em họ ngửi thấy mùi trong không khí, nhìn không được nuốt một ngụm nước miếng, “Chị dâu, mỗi ngày các chị đều có thể ăn sao?” Nhiều thịt như vậy, nhìn qua phi thường đồ sộ.
Vợ Từ Công nói, “Bình thường sẽ không đến đây đâu, lần này là sính chút ánh sáng của hai em đó.” Bọn họ đã dặn trước, thịt sẽ được nướng trước tiên, không đầy một lúc là được bê ra.
Một lúc sau mì xào cùng mì lạnh cũng được bưng đến.
Vợ Từ Công hỏi, “Hai em muốn ăn món nào?”
Em họ có chút do dự, cảm thấy món nào cũng ngon.
Cuối cùng chồng cô nói, “Nếu không hai chúng ta mỗi người một loại, em nếm thử xem thích ăn cái nào.”
Em họ lập tức đồng ý.
Cô thử mỗi món một chút rồi phát hiện mình thích nhất là mì xào.
Nghe chị dâu nói trộn chút dấm chua vào ăn càng ngon hơn.
Đây là lần đầu tiên cô ăn được món này, thật sự đã nghiền.
Hôm nay là cuối tuần nên có nhiều người đến, tuy nhiên cũng có nhiều đầu bếp nướng nên thời gian chờ ngược lại được rút ngắn.
Mỗi một loại thịt đều ăn thật ngon.
Ngay cả rau củ nướng cũng có một mùi vị riêng.
Bọn họ ăn mà vô cùng khiến sợ, mùi vị quá thơm.
Ăn nhiều nên khát nước, cô nhớ đến trà sữa mà chị đã mua liền mở nắp cao su bên ngoài ra, uống một ngụm.
Hương trà thơm nồng, vị sữa thuần đậm, lành lạnh uống vô cùng ngon.
Trà sữa này cũng là lần đầu tiên cô được uống, “Uống thật ngon.”
Hai vợ chồng Từ Công đều thu hết biểu tình của em họ vào mắt.
Tuy rằng tốn ít tiền nhưng có thể khiến cho hai người sinh sống ở tình này kinh ngạc như vậy, bọn họ liền cảm thấy số tiền này bỏ ra không lãng phí chút nào.
Quán thịt nướng này của Điền Thụy thực sự khiến bọn họ quá có mặt mũi.
Đối với người lần đầu ăn đồ nướng, sức hấp dẫn của nó quá lớn.
Bọn họ ban đầu còn muốn nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng lại thành liều mạng ăn.
Từ Công gọi thêm mấy xiên thịt nướng, đến tận khi bốn người đều cảm thấy có chút ăn không tiêu nữa mới dừng lại.
Đến khi đứng dậy, trong bụng truyền đến cảm giác chướng bụng xa lạ.
Em họ nói, “Anh chị tốn kém quá.” Biết tình hình kinh tế của bọn họ có khơi khó khăn hơn một chút, cô không muốn để cho bọn họ tiêu nhiều tiền như vậy.
Cô định đưa mười đồng cho họ, nhưng dù nói thế nào thì Từ Công cũng không chịu nhận.
Cơm nước xong, bọn họ vừa đứng dậy thì đã có khách hàng khác tiền vào ngồi xuống.
Em họ hỏi, “Bọn họ làm đến mấy giờ vậy?”
Từ Công cười nói, “Chắc là bảy, tám giờ, dù sao khi nào đến chỗ này cũng đều có người.”
Lúc bọn họ đến đây cũng đã mua xong vé khứ hồi, giờ thời gian còn sớm, Từ Công thấy cũng đã ăn no nên dẫn theo bọn họ đi dạo chợ đêm.
Dù huyện của bọn họ nhỏ nhưng đồ vật lại rất phong phú.
Có người bán kẹp tóc, có người bàn đồ thủ công, thậm chí còn có người bán sọt trúc.
Mấy lão bà bà vừa bện sọt trúc lại vừa nói chuyện, thỉnh thoảng thấy người mua còn bắt chuyện một chút, nếu không có thì cùng chị gái em gái buôn chuyện, một chút cũng không chậm trễ.
Em gái thấy chợ đêm này còn bán cả ốc đồng xào, một hào một vại.
Vại được dùng chính là loại vại tráng men nhỏ.
Cô liền mua hai hào.
Người bán ốc đồng còn đưa cho cô một cái túi nhựa.
Ốc đồng xào tỏa ra mùi hương cay cay, phần thịt chỉ cần dùng đầu lưỡi hút một chút, sau đó cắn chặt kéo một cái là ra.
Tuy rằng phần thịt chỉ có một chút nhưng lại ăn rất ngon.
“Nơi này thật náo nhiệt.” Em họ đều có chút yêu thích nơi này.
Từ Công cười, “Trước kia cũng không náo nhiệt như này đâu.
Sau này có quán thịt nướng này, người nơi này mới ngủ muộn hơn đấy.
Người người đều nguyện ý qua bên này dạo chơi.”
Em họ cảm khái, “Thật là tốt.” Cô cũng muốn uống trà sữa cùng ăn đồ nướng, sau đó