Lúc Hồ biên tập nhìn thấy nội dung xuất bản liền sợ kinh người.
Trước hắn động lòng trắc ẩn, trợ giúp người khác mà trái với quy định nghề nghiệp.
Sau khi bị khai trừ, hắn ở trong tỉnh ngốc đến khó chịu nên mới trở về quê nhà.
Mỗi ngày đều hẹn mấy người bạn tốt đi ăn đồ ăn ngon, nhưng mà vẫn có chút gì đó không thể cao hứng nổi.
Hắn đã vào độ tuổi trung niên, trong lúc sự nghiệp đang trên đà thăng tiến lại gặp phải chuyện như vậy, hắn cũng có chút hối hận.
Nếu như hắn lạnh lùng hơn một chút thì cũng sẽ không tự tay đạp đổ bát cơm của mình như vậy.
Nhưng bây giờ dù nói gì cũng đã chậm, hắn chỉ đành cưỡng bách tự nói với chính bản thân mình, mình không làm gì sai cả.
Hồ biên tập không biết nếu như không làm báo thì hắn còn có thể làm được cái gì khác.
Bây giờ nghe Điền Thụy để cho hắn chủ biên một tờ báo nội dung về mỹ thực xuất bản trong huyện, với hắn mà nói như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Làm báo cần phải in ấn, sắp xếp nội dung, đối chiếu, xét duyệt, phân phối, tập trung vào số lượng.
Không thể bán lấy tiền liền mang ý nghĩa không có cách nào thu hồi được chi phí, tiền đổ xuống sông xuống biền, că bản không được dài lâu.
Điền Thụy nói ý định ban đầu của mình.
Trước tiên cần phải xây dựng được nội dung, gây được tiếng tăm với mọi người.
Sau này có thể đăg thêm một ít quảng cáo nhỏ ở trên báo, nội dung chiếm tám phần, quảng cáo hai phần.
Nếu như làm tốt có thể tiến hành mời gọi thương phẩm, nhưng mà cần phải nghiêm cẩn xét duyệt sản phẩm.
Điền Thụy cũng không nói lời kích động, đao to búa lớn nào nhưng Hồ biên tập lại nghe rất nghiêm túc.
Điền Thụy để cho hắn thành lập một ban biên tập, hắn làm chủ bút cùng chủ biên.
Có thể thu nhận một ít bản thảo người trong huyện đưa đến, mặc dù bọn họ xuất bản miễn phí, nhưng cũng sẽ trả tiền nhuận bút.
Hơn nữa Điền Thụy đã đồng ý với hắn, chuyện làm báo giấy tuyệt đối là nghiêm túc, không phải trò đùa trẻ con, mỗi lần in ấn là 50 ngàn bản, về sau sẽ xem xét tăng giảm, nhưng nhất định không thấp hơn con số này.
Hồ biên tập nghe mà trong lòng nhảy thình thịch.
Hắn đã làm đến vị trí chủ biên, nhưng quyền tự chủ rất nhỏ.
Mỗi một bài văn muốn đăng đều phải thẩm tra, lãnh đạo bên trên còn có một phiếu phủ quyết.
Rất nhiều bản thảo vốn đã xem xét xong, có thể đăng bài, nhưng lâm thời bị rút lại, đổi thành một bài khác là chuyện thường xuyên xảy ra.
Làm càng lâu lại càng có cảm giác có lòng mà sức lại không đủ, rất nhiều chuyện không thể làm gì được.
Lần này hắn có quyền tự chủ rất lớn.
Nhớ lại sơ tâm khi năm đó bắt đầu theo học ngành nghề báo chí này, khi đó hắn vẫn chỉ là một sinh viên hệ văn học, cùng với những bạn học khác mwajc sức tưởng tượng nói tương lai họ muốn lập ra một tờ báo của chính mình.
Nhưng tiến vào ngành báo chí đã mười năm, hắn đã sớm đem những mơ ước lúc đó coi là lời nói viển vông
Nhưng bây giờ Điền Thụy lại để cho hắn tìm về giấc mộng ngày xưa
Mặc dù chỉ là một tờ báo nội dung về mỹ thực chỉ xuất bản ở trong huyện, thậm chí còn không có tư cách bán cho người khác, nhưng cái này có làm sao đâu?
Trong lồng ngực truyền đến tiếng tim đập thình thịch.
Hắn tự nhủ bản thân mình phải bình tĩnh lại, không thể như mấy cậu thanh niên vắt mũi chưa sạch chưa trải sự đời, nhưng tim càng đập càng nhanh.
Điền Thụy thấy hắn không nói gì, còn tưởng mình còn chưa đả động được đến hắn.
Cậu nói tiếp: “Thầy Mao cùng thầy Tôn đã đồng ý xuống núi làm cố vẫn cho tờ báo này rồi.!”
Điền Thụy không nói đầy đủ tên họ, thế nhưng lại khiến Hồ biên tập bỗng nhiên ngẩn ra.
Rốt cuộc không khống chế được nữa, hắn kích động: “Có, có thật không?”
Này hai lão tiên sinh này chính là hai ngôi sao sáng trong giới báo chí, trước khi kiến quốc bọn họ chính là người sáng lập ra tờ báo (Đàm luận Dân quốc).
Hai lão tiên sinh năm nay đã bảy mươi, sau khi từ chức giáo sư đại học về hưu thì đã không còn tin tức nào trong giới nữa.
Thế nhưng tên tuổi của hai người vẫn còn sức nặng trong lòng những người làm báo như bọn họ.
Lúc Hồ biên tập còn đi học sở dĩ có giấc mộng như vậy cũng do hai vị tiền bối này.
Không ngời ngay lúc sự nghiệp của hắn lao xuống thung lũng, ngược lại nghe được tin tức kinh thiên động địa này.
Tờ báo hắn chủ biên có thể lọt vào mắt hai lão tiên sinh, quá nguyện ý, dù không trả công cho hắn thì hắn cũng nguyện ý làm.
Ánh mắt Hồ biên tập nhìn Điền Thụy không còn giống như trước.
Bây giờ ngay cả nói chuyện còn mang theo cẩn thận từng li từng tí, một chút cũng không còn ngạo mạn, “Sao cậu có thể thuyết phục được hai lão tiên sinh?”
Điền Thụy thấy thái độ của Hồ biên tập đã thay đổi, ho nhẹ một tiếng: “Chỉ nói một câu, bọn họ đã đáp ứng.” Hai lão đầu kia là thực khách quen của cậu.
Đừng nhìn họ đã hơn bảy mươi, nhưng tai không điếc, mắt không hoa, nói chuyện cũng sang sảng.
Hai người còn thường vì một miếng thịt bò hoa tuyết cuối cùng mà còn tranh cãi ầm ĩ không ai chịu thua ai.
Mỗi lần Điền Thụy thấy bọn họ đến, đều sẽ mời bọn họ một đĩa đậu phụ, sau khi cho lên bếp than nướng ngoài giòn trong mềm, chấm với nước chấm thịt nướng là tuyệt nhất.
Đây chính là món Điền Thụy mới làm, trữ hàng không nhiều, mà cậu lại dặn dò quản lý cửa hàng, nếu như có người lớn tuổi đến ăn thì đều biếu tặng một đĩa.
Điền Thụy tặng đồ ăn cũng chỉ coi như bình thường, không để ở trong lòng.
Kết quả có một lần, cậu bị người gọi lại.
Hai lão đầu vô cùng thần bí bảo hắn, nếu như hắn muốn lập một tờ báo thì có thể làm cố vấn cho cậu!
Lúc đó Điền Thụy còn vô cùng kinh ngạc.
Chuyện cậu nộp đơn xin xuất bản báo rất nhiều nhân viên còn không biết, mà sao hai người này lại biết được.
Lão đầu nói hắn có người quen ở trong vòng này.
Chuyện tư nhân muốn xuất bản báo trong huyện đã nhanh chóng truyền khắp tỉnh thành.
Trước khi hai lão đầu về hưu cũng từng làm giáo sư đại học, có một ít học sinh biết quê nhà của bọn họ ở đâu nên đã cung kính gọi điện hỏi thăm một câu, vì vậy hai lão đầu liền biết chuyện.
Sau đó bọn họ báo tên mình, Điền Thụy mới biết hóa ra là nhân vậy lớn như vậy.
Cậu càng thêm kiên định đào Hồ biên tập lại đây làm chủ biên.
Có người như vậy tọa trấn, bọn họ mới có thể đi hướng chính quy.
Hồ biên tập nói: “Được.” Hắn đã đồng ý.
Thành lập một ban biên tập, Điền Thụy là người thường, cũng không chuẩn bị nhúng tay, giao toàn quyền quyết định cho hắn.
Hồ biên tập nói với Điền Thụy nói qua những chuyện quan trọng cần làm khi mới thành lập một ban biên tập.
Không chỉ cần thiết bị chuyên nghiệp, còn phải có địa điểm, có nahan viên xét duyệt, cùng với người thường xuyên làm việc với xưởng in ấn.
Chuyện thuê người do hắn phụ trách, Điền Thụy làm ông chủ, chỉ cần tìm một kế toán chuyên đến tính toán sổ sách là được.
Sau đó Hồ biên tập liên lạc với đồng nghiệp cũ cùng bạn học cũ.
Hắn chưa nói đến chuyện hai vị lão tiên sinh muốn đến làm cố vấn, chỉ nói là muốn bắt đầu làm một tờ báo phát hành trong huyện, bảo bọn họ đề cử mấy người cho hắn.
Hàng năm học sinh hệ văn học tốt nghiệp thường sẽ đến tòa soạn làm thực tập sinh.
Nhưng vị trí này cũng chỉ có một, hai chỗ, còn những người còn lại chỉ có thể bị ép chuyển ngành khác.
Hắn nhờ họ tìm mấy học sinh ưu tú đến chỗ bọn họ, đãi ngộ giống như trong tòa soạn.
Hồ biên tập yêu cầu người đến cần có kinh nghiệm làm việc nhất định, như vậy sẽ dễ phối hợp hơn.
Bây giờ đang trong giai đoạn khởi đầu, khó khăn tầng tầng, không muốn bắt đầu hướng dẫn người mới, bọn họ không có thời gian.
Hồ biên tập làm việc trong ngành báo chí nhiều năm như vậy vẫn phải có chút quan hệ, rất nhanh liền tìm được mười người.
Đây là số người khởi đầu ít nhất, mỗi cương vị đều cần có một người phụ trách, mỗi người đều phải một mình chống đỡ một phương.
Sau này có thể căn cứ vào sự phát triển mà cân nhắc xem có nên tăng giảm nhân số hay không.
Sau khi bọn họ nghiên cứu xác định xuất bản nửa tháng một lần, chỉ có một tờ nhưng in hai mặt.
Thêm một tờ chính là thêm tiền, bọn họ muốn làm trường kỳ, trước khi làm ra được thành tích, không thể kéo đổ kim chủ được.
Bọn họ phái một người đến xưởng in ấn để đàm luận.
Số lượng bọn họ đặt in lớn khiến cho người trong xưởng in ấn chấn kinh.
Từ trước đến giờ chưa từng nghe nói một tờ báo tư nhân nào một lần in ấn là 50 ngàn bản.
Bởi vì số lượng quá lớn, xưởng in ấn còn cho bọn họ một cái giá giống như báo công xã, một trang 10 ngàn bản là hai trăm đồng.
Báo bọn họ dùng loại giấy đặc thù, chất liệu dày dặn, cũng có thể in một ít màu ở trên đó, là loại tương đối cao cấp.
Tiểu Phạm là nhân viên được phái đi đàm chuyện với xưởng in ấn, lén lút nhét một gói thuốc lá cho xưởng trường, “Chủ nhiệm, chúng cháu chỉ là một ban biên tập nhỏ, không giàu nứt đố đổ vách ăn lương thực nộp thuế như người ta, từng đồng tiền này đều là do ông chủ của chúng cháu bỏ ra.
Có thể bớt thêm một chút được không?”
Xưởng chủ mở gói thuốc ra, lấy một điếu để lên mồm.
Tiểu Phạm rất có ánh mắt đốt lửa cho hắn.
Xưởng chủ nói: “Hiện cũng hết cách rồi, máy móc của chúng tôi vừa mở ít nhất cũng một vạn.
Chúng tôi còn phải nuôi sống công nhân, máy móc, mực in cũng không rẻ.
Đây đã là giá cả cho người quen rồi.
Báo của các cậu chủ yếu là chữ, là loại tốn mực nhất.”
Tiểu Phạm nói: “Ai u chủ nhiệm à, mực in kia của các ngài đều là mua thành từng thùng một, làm gì tốn tiền như ngài nói chứ.
Nếu như ngài không nỡ, cháu mua cho ngài hai thùng đều được, lời này cũng chỉ có thể khiến cho người bình thường tin thôi! Năm vạn tờ báo, nếu muốn dựa theo giá cả ngài đưa ram một lần in ấn cũng đã tốn một ngàn.
Báo của chúng cháu nửa tháng xuất bản một lần, một tháng chính là hai ngàn.
Chúng cháu chỉ là một huyện thành nhỏ không giàu nứt đố đổ vách như trên thành phố.
Hai ngàn kia cũng đủ để mua được một căn nhà nhỏ rồi, làm gì có nhà ai có núi vàng núi bạc dùng không hết chứ?”
Sau đó Tiểu Phạm nói: “Ngài giảm cho chúng cháu một ít, nếu không cháu liền ở đây không đi.”
Xưởng chủ nghe cậu ta nói, tức cười: “Làm sao, định ăn vạ tôi?”
Tiểu Phạm nói: “Chủ nhiệm, chủ nhiệm tốt nhất mà!”
Xưởng chủ nói: “Trước đây lúc ở cùng sư phụ cậu rất ngoan ngoãn mà, sao bây giờ lại có thể mài người như vậy?” Nhà xưởng chủ cũng có một đứa con bằng tuổi Tiểu Phạm, trên mặt tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng trong lòng vẫn có chút bội phục người trẻ tuổi này.
Có tài cán, mồm mép cũng nhanh nhẹn.
Tiểu Phạm nói: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, cháu cũng chỉ làm việc cho người khác thôi.”
Xưởng chủ nói: “Như vậy đi, cho cậu cái giá ưu đãi, nếu như chọn một loại giấy in ấn khác thì giá thành phẩm sẽ giảm xuống, có thể rẻ hơn một nửa.”
Nghe qua liền cảm thấy rất có lợi ích, đây cũng là giá cả bình thường.
Nhưng nếu như dùng giấy mỏng hơn sẽ dễ dàng nhìn xuyên thấu hơn, nếu như in ít chữ còn có thể đối phó.
Nhưng báo của bọn họ dùng văn chương là chủ, nếu mấy bài viết lẫn lộn với nhau, thì thật sự là tai nạn.
Tiểu Phạm từ chối: “Vậy không được, ngài cho chúng cháu giá của tòa saonj đi, năm trăm đồng năm vạn bản.”
Chủ nhiệm vừa nghe liền không đồng ý: “Không làm được.” Đã gần bằng giá vốn.
Nếu như xưởng của bọn họ không khống chế giá, những người khác tới thì làm sao giờ?
Tiểu Phạm nói: “Cháu bảo đảm không nói ra ngoài.
Hơn nữa các ngài cũng không có nhiều việc, ngoại trừ chúng cháu thì làm gì còn ai có đơn hàng lớn như vậy chứ.
Hơn nữa chúng ta không chỉ hợp tác một lần, có thể lần sau còn in thêm đây.”
Chủ nhiệm biết lời hắn nói có lý, cười mắng: “Cũng không biết lão Hồ làm sao đào được cậu qua, chỉ biết đến hành tôi.
Như thế đi, 50 ngàn bản tám trăm, đây đã là cái giá chưa từng có rồi!”
Xưởng in ấn này cũng là xưởng quốc doanh, in ấn một ít văn kiện quan trọng, thỉnh thoảng mới nhận in ấn một ít tờ rơi, quảng cáo.
Có rất ít khách hàng đơn lẻ.
Hắn bị mài không chịu được, không thể làm gì khác đành nhả ra.
Tiểu Phạm cười nói: “Chúng cháu chỉ là một hộ nhỏ nhoi không thể nào sánh được với tòa soạn của nhà nước, bớt thêm chút nữa đi, năm trăm, cháu tính rồi, tuyệt đối có thể được.” Bây giờ là lúc tính toán chi li từng chút một, dưới tình huống bọn họ không muốn giảm bớt chất lượng in ấn mà muốn hạ giá cả là phi thường khó.
Tiểu Phạm sử dụng đòn sát thủ: “Ông chủ của chúng cháu nói rồi, có thể kết toán một tháng một lần.
Đều sử dụng tiền mặt.” Bọn họ in ấn báo tuy rằng kiếm tiền, nhưng đều là nửa năm kết toán một lần hoặc có khi là cả năm.
Chờ đến cuối năm các đơn vị còn cần kiểm kê đủ loại chi phí, tham gia đủ loại hội nghị, liền muốn lùi lại không thôi, chờ đến lúc lấy tiền thì cũng là do bên ngoài đè lên.
Vì vậy mà phúc lợi cho công nhân của xưởng bọn họ luôn phân phát muộn hơn những xưởng khác, công nhân hỏi chỉ có thể nói trong xưởng không có tiền.
Nếu như bọn họ có thể kết toán theo tháng, vậy sức hấp dẫn của bọn họ sẽ tăng lên nhiều.
Chủ nhiệm suy nghĩ một chút: “Vậy thì bảy trăm đồng, cái giá này đã sát với chi phí, không thương lượng nữa.
Cậu cũng là người lâu năm ở trong vòng này, biết giá cả thành phẩm của vật này.
Chúng ta một lần mở máy móc, nhiều công nhân như vậy cũng không thể làm không công cho các cậu.
Các cậu thêm chút, chúng tôi lại giảm chút, tất cả mọi người đều cao hứng.”
Lời đã nói đến mức này, nếu như tiếp tục muốn giảm giá nữa sẽ dễ khiến đối phương nổi giận.
Tiểu Phạm đành nói, “Như vậy đi, cháu cũng không nhắc đến năm trăm, ngài cũng đừng nói bảy trăm, lấy giá trị ở giữa, sáu trăm đồng năm vạn tờ.
Cháu còn phải về xin phép một chút.
Cái giá này đã vượt quá ngân sách dự toán của chúng cháu rồi.” Năm nay giá giấy cũng bị tăng lên, năm trăm bọn họ là chắc chắn sẽ không đồng ý.
Chủ nhiệm nổi giận: “Sáu trăm không được, việc này không cần thương lượng nữa.” Nếu như hắn không cho công nhân làm việc, mọi người được thanh nhàn còn càng mừng hơn.
Cũng không thể để mọi người khổ cực một hồi rồi cuối cùng lại không có được đồng nào.
Giọng nói có chút tức giận.
Tiểu Phạm đành đồng ý: “Vậy cháu về hỏi lại một hcuts.” Nói xong cũng đi.
Xưởng chủ còn tưởng rằng hắn nói nặng lợi đắc tội người ta.
Thế nhưng ngày hôm sau, Tiểu Phạm lại đúng giờ xuất hiện, lần này còn mang theo hai cân quýt.
Giống như lúc không vui ngày hôm qua vẫn chưa từng xảy ra.
Tiếp tục ép giá.
Cứ như vậy suốt mười ngày, xưởng chủ nhiệm vẫn