Cửa hàng lẩu trong huyện mở từ ba giờ chiều, nhưng từ sớm đã không ngừng có người đến xếp hàng chờ đợi.
Chờ đến khi cửa hàng chính thức mở cửa, hương thơm bay ra theo từng cơn gió mát, chẳng mấy chốc liền ngồi đầy.
Sau đó khách hàng bắt đầu gọi món.
Những người tới chậm vừa định vào liền được thông báo đã hết chỗ.
Bạch Mãnh đưa một xe nguyên liệu đến cửa hàng lẩu.
Mỗi ngày hắn đều bận rộn vô cùng, hiếm lắm mới có lúc rảnh rồi liền định đến đây xem một chút.
Vừa tới, còn chưa kịp chào hỏi với Tiểu Thất, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói kinh hỉ: “Tiểu Bạch?”
Bạch Mãnh quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt cũng chợt lóe một tia bất ngờ, người vừa mới lên tiếng là Lý Cao, bạn tốt thời còn nhỏ của hắn.
Bạch Mãnh nói: “Không phải cậu ở trong tỉnh sao?” Lúc nhỏ bọn họ là hàng xóm láng giềng, sau đó cha mẹ của Lý Cao lên tỉnh làm việc nên đã không còn tin tức nào nữa.
Lý Cao trả lời: “Tớ cùng đồng nghiệp cố ý tới đây ăn lẩu, thế nhưng không còn chỗ.” Một đồng nghiệp của hắn mỗi tuần đều qua đây chơi, thuận tiện đi dạo chợ đêm, đồ vật ở đây cũng rẻ hơn trên tỉnh nhiều.
Giá cả ở cửa hàng này còn rẻ hơn nhiều so với mấy cửa hàng trên tỉnh, mà quan trọng hơn là mùi vị còn rất ngon.
Đây là lần đầu tiên Lý Cao đến đây.
Lúc đầu còn cảm thấy có chút khoa trương, nhưng bây giờ ngửi được mùi hương bay ra từ trong cửa hàng liền biết là không nói dối.
Chỉ là bọn họ đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của mọi người trong huyện với món lẩu.
Không ngờ chỉ tới chậm một chút liền không còn chỗ ăn.
Bạch Mãnh đã lâu không gặp bạn tốt thời thơ ấu: “Lần sau các cậu đến sớm một chút.” Bên này chỉ có một cửa hàng lẩu mà người trong huyện đều thích ăn.
Hiện nay lại có thêm cả người ở trên tỉnh đặc biệt tới ăn, tới chậm thì ngay cả chỗ xếp hàng cũng không có.
Lý Cao nói: “Này, đừng nói nữa, tàu hỏa muộn nửa giờ, vốn bọn tớ cũng định đến sớm.”
Bạch Mãnh nhìn mấy người bọn hắn, phong trần mệt mỏi đến, lại không ăn được.
Hắn mềm lòng, “Nếu như các cậu không ngại chỗ ngồi đơn sơ thì tớ có thể giúp một chút!”
Lần này không đợi Lý Cao trả lời, đồng nghiệp của hắn vội vàng lên tiếng, “Không ngại, chỉ cần có thể ăn là được.”
Sau đó Bạch Mãnh bảo bọn họ đừng lên tiếng, dẫn mấy người đi vào cửa sau.
Tiểu Thất đang bận tối mắt tối mũi bỗng nhìn thấy Bạch Mãnh, hai mắt có chút kinh hỉ.
Trước kia, Tiểu Thất làm quản lý một cửa hàng thịt nướng, Bạch Mãnh là lãnh đạo trực tiếp của hắn.
Tiểu Thất hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Bạch Mãnh vốn muốn trò chuyện cùng Tiểu Thất, nhưng đằng sau còn mấy người nên chỉ giới thiệu: “Đây là bạn tốt thời nhỏ của anh, lấy thêm một cái bàn.
Không cần chỗ rộng rãi, chỉ cần ăn được là được.”
Tiểu Thất không do dự, nói: “Được.” Sau đó hắn gọi một nhân viên phục vụ qua, bảo cậu ta dọn ra một góc trống trong phòng rồi đặt một cái bàn vào đấy.
Bên này chỉ cách đại sảnh một cái tường, trước kia chất một đống đồ, hiện tại dọn dẹp một chút liền có thêm một khoảng trống nhỏ.
Ăn ở bên này không có bầu không khí náo nhiệt như ở đại sảnh, nhưng nếu chỉ muốn ăn thì vẫn chấp nhận được.
Mấy bàn ngoài kia đều vừa mới ăn, bọn họ mà xếp hàng thì phải đợi ít nhất một canh giờ.
Bạch Mãnh chào hỏi bọn họ một chút, sau đó liền rời đi.
Tiểu Thất còn cho bọn họ một đĩa thịt lợn khô chiên giòn nhỏ, xem như là quà tặng.
Thịt lợn kho chiên giòn trực tiếp chấm với tương ớt cũng rất thơm, mà nhúng vào nồi lẩu cay ăn cũng vô cùng đặc biệt.
Hai cách ăn uống này đều rất ngon, bên trong đều là thịt nạc săn chắc.
Đồng nghiệp nói với Lý Cao: “Lần này thực sự là nhờ phúc của cậu.” Lần này bọn họ gọi lẩu chua cay cùng lẩu dạ dày lợn.
Lẩu dạ dày lợn là món mới được đưa lên.
Không chỉ có thể mò dạ dày ăn, mà nước canh có thể uống, lại cho thêm chút cải xanh vào ăn càng ngon.
Bên trong còn có nửa củ sâm rừng cùng cẩu kỷ, nhìn liền biết có tác dụng dưỡng sinh.
Lúc bọn họ đến đã đi ngang qua đại sảnh, rất nhiều gọi nồi chua cay.
Thậm chỉ còn có người gọi siêu cay, bên trên từng tầng dầu đỏ cùng ớt quả, ăn mà mặt không biến sắc chút nào.
Ngay cả bọn họ cũng không thể không nhìn bằng cặp mắt kính nể, nước lẩu càng để lâu càng cay, ăn đến giai đoạn cuối cùng trong miệng như muốn phun lửa.
Lý Cao nói: “Tiểu Bạch là bạn tốt của tớ.”
Đồng nghiệp hôm mộ không thôi, “Người bạn này của cậu thật ghê gớm, làm tổng quản lý của cửa hàng thịt nướng.” Người lên tiếng là đồng nghiệp hàng tuần đều đến huyện Linh Thụy dạo chơi nên hắn biết nhiều chuyện hơn những người khác.
Cũng may nhờ gặp Bạch Mãnh, hơn nữa lại có tầng quan hệ này nên lần này mới có thể ăn.
Mấy năm trước Lý Cao vẫn còn viết thư từ qua lại với Bạch Mãnh.
Bạch Mãnh nói hắn làm học trò của bếp trưởng của nhà ăn quốc doanh, học việc mấy năm mà không học được bất kỳ cái gì cả.
Lúc đó hắn còn vô cùng nản chí.
Không ngờ mới được một thời gian ngắn đã lắc mình biến hóa thành tổng quản lý cửa hàng thịt nướng lớn nhất trong huyện rồi.
Lý Cao còn đang cảm khái liền phát hiện miếng bí đao lúc nãy mình thả vào đã bị ai đó mò mất, “Ai, đó là tớ bỏ vào mà.”
“Không quan tâm, ai mò được thì là của người đó.”
“Thực sự quá ngon, không biết ai nghĩ ra được.
Loại rau củ như bí đao này, một quả lớn mà mới một đồng, mà nhiều lúc có cho không cũng không ai muốn.
Không ngờ đến đây lại thành món ngon như vậy.
Trong cửa hàng cũng rất biết cách ăn, họ cắt bí đao thành từng lát, sau khi bỏ vào nồi nước dùng, đun một chút liền mềm, ăn vào có cảm giác như tan ra trong miệng.
Lúc gọi món, thấy hắn gọi bí đao, đồng nghiệp còn chê cười hắn, nói sẽ mua cho hắn mấy quả đủ ăn cho cả tháng.
Kết quả người kia mới là người tranh cướp hung ác nhất, hắn mới ăn được mấy miếng đã hết sạch.
Lý Cao căm giận nhìn đồng sự.
Đồng sự lúng túng cười một tiếng: “Được, lại thêm mấy đĩa nữa.”
Không chỉ có bí đao ăn ngon, đậu phụ, váng đạu, nấm, mấy món bình thường không có gì lạ khi kết hợp với lẩu lại ngon đến đòi mạng.
Thịt ba chỉ nạc mỡ đan xem, cuống họng cùng cuống tim giòn giòn sảng khoái, còn có lòng non trơn tuột.
Bọn họ gọi một bàn lớn cũng ăn hết sạch sành sanh.
Tạm thời bọn họ còn chưa chọn được món nào ăn ngon nhất, bởi vì cái nào cũng tuyệt vời cả.
Lý Cao quyết định: “Tuần sau khi nào đến lại gọi tớ!”
“Còn tớ nữa.”
“Ai không gọi tớ, tớ liền xử người đó.” Ăn một nồi lẩu cay nóng, chảy một thân mồ hôi thật sự quá sảng khoái.
Bốn người gộp lại liền đủ một tháng, một tháng mời một lần, cũng không tính là tốn nhiều tiền.
Lý Cao nói: “Tuần sau chúng ta tới sớm hơn một chút, lần này là vận khí tốt, gặp phải bạn tớ.
Nhưng không phải lần nào cũng được như vậy.”
“Được.” Những người khác lập tức đồng ý.
Ở chỗ này ăn tuy rằng sảng khoái, nhưng lại không có nhiều quạt như đại sảnh.
Lần sau bọn họ tới sớm hơn một chút là được rồi.
…
Bạch Mãnh đi vào cửa hàng, thấy Tiểu Thất bận rộn không ngừng liền hỏi: “Có cần giúp gì không?”
Tiểu Thất nói: “Thật sự có chuyện cần giúp đỡ.
Chỗ em có một tờ danh giác đồ gia vị, anh giúp em đối chiếu số lượng một chút, sau đó để vào trong nhà kho.”
Đồ gia vị ở chỗ bọn họ đều được vận chuyển ngàn dặm xa xôi từ Tứ Xuyên về đây.
Mỗi tháng hai xe chở hàng đầy ắp.
Chỉ việc kiểm hàng thôi hắn cũng phải mất cả một buổi trưa, lại còn phải chỉ huy nhân viên chuyển vào nơi được chỉ định.
Hiện nay cửa hàng lẩu đang bề bộn, Tiểu Thất làm quản lý phải ở đằng trước, nếu như thiếu thứ gì hoặc có chuyện gì xảy ra hắn phải giải quyết luôn.
Nhưng lái xe vận tải này chỉ là người được thuê nên không thể chờ được.
Hắn lại không thể phân thân mình là làm hai việc cùng một lúc được.
Tiểu Thất nói: “Anh tới thật đúng lúc, nếu không em chỉ đành phải về đại viện tìm chị Trình nhờ giúp đỡ.”
Bạch Mãnh nói: “Thảo nào lại tặng món ăn cho bạn của anh, hóa ra là muốn nhờ anh làm việc đây.” Bạch Mãnh nhận lấy tờ danh sách liền biết mình đã lên nhầm thuyền giặc.
Nhiều hàng hóa như vậy, muốn làm xong kiểu gì cũng phải cần bốn, năm tiếng.
Tiểu Thất cùng Bạch Mãnh đều là nhân viên dưới quyền trực tiếp của Điền Thụy, là những nhân viên sớm nhất của Điền Thụy.
Trước kia hai người là sư huynh đệ, đương nhiên quan hệ gần gũi hơn so với những người khác.
Tiểu Thất cười nói: “Vậy anh cũng không thiệt thòi.
Thịt lợn chiên giòn của bọn em còn chưa chính thức bán ra đâu.
Phải nể mặt anh lắm đấy.” Quản lý cửa hàng có quyền lợi tặng đồ ăn cho người khác.
Điều này là thói quen của Điền Thụy, không biết làm sao lại lan truyền xuống cấp dưới.
Bạch Mãnh nói: “May nhờ ngày hôm nay anh đến, không thì cũng không có ai kiểm hàng cho em đâu.
Chị Trình cùng anh Trình vẫn còn đang thuê người đấy.
Những người còn lại đều đang bận thái thịt rửa rau làm cơm hộp rồi.”
Hiện nay Tiểu Thất đã lên làm quản lý nên cũng không còn cợt nhả như trước.
Chỉ có khi ở trước mặt sư huynh Bạch Mãnh sư huynh mới lộ ra vẻ bát quái: “Ông chủ thật sự nhận làm cơm hộp chỗ công trình của anh Vũ sao?” Làm cơm cho khoàng trăm người không dễ dàng như vậy.
Hắn còn nghe nói chất lượng ùng số lượng đều không thấp.
Bạch Mãnh thấy ánh mắt bát quái của Tiểu Thất liền nói: “Cái này, em không hiểu đâu.”
Tiểu Thất cảm khái: “Ông chủ của chúng ta cũng khó qua ải mỹ nhân nha.” Hắn luôn ở trong cửa hàng ít ra ngoài, những thứu này đều là nghe khách hàng nói chuyện với nhau.
Bọn họ biết rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng còn muốn tìm hắn chứng thực một chút nên hắn nghe được không ít tin tức bát quái.
Nghe nói từ khi Điền Thụy đưa cơm, công nhân ở công trường kia tích cực làm việc hơn không ít.
Hiện nay càng ngày càng có nhiều máy móc thiết bị lớn được vận chuyển đến, đã bắt đầu xây dựng rồi.
Cũng khó trách Tiểu Thất sẽ cảm khái như vậy.
Hiện nay cuối tuần cửa hàng lẩu người đông như mắc cửi, có rất nhiều người đến từ nơi khác xếp hàng dài chỉ vì muốn ăn một bữa.
Không ngừng có người kiến nghị Điền Thụy mở chi nhánh mới.
Dựa vào danh tiếng hiện tại của cửa hàng, chỉ cần mở cửa hàng thì tiền sẽ không ngừng chảy vào.
Kết quả cậu ta lại chạy đến chô Hà Vũ làm cơm hộp miễn phí.
Quả nhiên là sức mạnh của tình yêu mà!
Những người làm việc sớm nhất ở nhà Điền Thụy đều đã từng gặp Hà Vũ, chẳng qua ban đầu không có ai nghĩ đến phương diện kia.
Bộ dáng của Hà Vũ thực sự tuấn mỹ tiêu sái.
Khà khà khà…
Bạch Mãnh gõ đầu hắn một chút, cười mắng: “Càng nói càng kỳ cục, nhanh đi làm việc đi.” Ở trước mặt người ngoài Tiểu Thất làm việc đâu ra đó, nhưng thời điểm trước mặt bọn họ lại như một đứa trẻ con.
Bạch Mãnh ở bên này kiểm tra cả buổi trưa, cuối cùng tổng kết lại số lượng, ký tên, kết toán tiền hàng cho tài xế rồi tiễn họ rời đi.
Bạch Mãnh muốn chàoTiểu Thất một câu rồi mới rời đi, nhưng mà bảy giờ tối là giờ cơm, người càng nhiều.
Thấy hắn căn bản không có thời gian để ý đến mình, Bạch Mãnh liền nhờ một nhân viên chuyển lời, đợi tí nữa Tiểu Thất rảnh thì nói rằng hàng hóa đã kiểm tra xong, còn hắn thì rời đi trước.
Bên cửa hàng thịt hướng cũng không biết đã thế nào rồi.
Chỗ đó cũng cần người để mắt liên tục.
Lúc trở lại cửa hàng thịt nướng, hắn còn hỏi nhân viên xem hôm nay Điền Thụy có đến đây không.
Nhân viên đều nói cậu không đến.
Lúc này Điền Thụy còn ở ban biên tập.
Mấy hôm trước thầy Hoàng đã đến, Hồ biên tập vui vẻ vô cùng.
Thầy Hoàng còn khen ngợi sự chuyên nghiệp của tờ báo bọn họ.
Nghe nói hai vị sao sáng trước kia ở trong giới cũng đang ở huyện này, hắn còn đi bái phỏng một chút.
Kết quả bị hai ông lão kia kéo vào đoàn đội ăn cơm.
Trưa nay còn dẫn hắn đi ăn thịt nướng một bữa.
Thầy Hoàng ăn no rồi về ngủ trưa.
Chỉ chào hỏi với Điền Thụy một tiếng rồi đi.
Điền Thụy đến là vì một chuyện: “Ấn bản đầu tiên phải in thêm một ít.” Bây giờ Hỗn tạp về mỹ thực đã thành sách báo lưu hành.
Những người trước kia không được phát báo đều đến cửa hàng bọn họ muốn một phần.
Những người ở nơi khác đang ăn ở trong cửa hàng thấy bọn họ muốn một tờ báo, liền ồn ào cũng muốn một bản mang về nhà xem.
Giờ thì Hỗn tạp về mỹ thực đã nổi tiếng ở cả địa phương khác, người chuyên môn đến huyện dạo chợ đêm, ăn thịt nướng càng ngày càng nhiều.
Báo ở trong cửa hàng đều đã phát hết.
Mà mỗi ngày đều có người đến hỏi.
Điền Thụy sâu sắc cảm thấy lần này làm báo là quyết định đúng đắn.
Trước đây cửa hàng của Điền Thụy bận rộn nhất là vào giờ cơm, những lúc khác có lúc rảnh rỗi lúc bận rộn.
Nhưng bây giờ, từ sáng đến tối, thời điểm nào cũng bận tối tăm mặt mũi.
Tháng này các cửa hàng đã thống kê, lợi nhuận thu được tăng lên gấp năm lần.
Đây chính là sức mạnh của truyền thông.
Hồ biên tập nói: “Mấy hôm trước chú cũng muốn nói với cháu một tiếng, thế nhưng sau đó liền quên mất.” Hỗn tạp về mỹ thực đã từng được các lãnh đạo bên trên ca ngợi, cũng coi như là thu được một làn sóng hiểu biết.
Có rất nhiều đồng sự cùng bạn bè đều viết thư muốn hắn gửi một bản cho họ.
Bây giờ ban biên tập của bọn họ cũng chỉ còn lại 10 tờ.
Đây còn là do hắn ngăn mọi người không được đưa ra ngoài, nếu không đã sớm hết rồi.
Hỗn tạp về mỹ thực ngay từ ấn bản đầu tiên chất lượng đã đạt đến đỉnh cao, có danh tiếng rất tốt ở cả trong ngành cùng trong dân chúng.
Thậm chí còn có người dựa vào địa chỉ được ghi trên báo gửi đăng ký nhận báo, có lúc còn có người gửi bài viết đến, hoặc là một vài ý kiến hi vọng Điền Thụy mở thêm mấy chi nhánh nữa.
Cũng có người gửi thư nói bán nguyệt san không ổn, có thể đổi thành tuần san hay không, lại thêm mấy tờ nữa, không thì đọc không đã.
Bọn họ nguyện ý dùng tiền mua báo.
Cũng có một ít chủ