Miến chua cay ăn liền sau khi hợp tác cùng nhà máy đã bán cực kỳ tốt.
Tuy rằng chi phí sản xuất miến chua cay cao hơn mì lăn liền một chút, nhưng bọn họ dùng là bột khoai lang chất lượng, không độn thêm những cái khác nên hương vị làm ra cũng được tám phần mười như trong cửa hàng.
Trong huyện có rất nhiều người thích ăn, đặc biệt là những tài xế chạy đường dài, có người còn tích trữ cả một hòm lớn.
Có lúc đi ngang qua trạm xăn dầu không tìm được cửa hàng nào ăn ngon, bọn họ có thể mượn một cái nồi luộc một chút là có thể ăn no nê.
Bọn họ bán tốt như vậy, trên thị trường cũng có rất nhiều sản phẩm cùng loại, nhưng mà mùi vị lại kém xa bọn họ.
Cho nên có thể nói, trước mắt bọn họ không có bất kỳ đối thủ nào.
Giám đốc nhà máy thực phẩm nếm được ngon ngọt, còn muốn tiếp tục phát triển quy mô.
Những người mở nhà máy như bọn họ, chỉ có một sản phẩm bán tốt không đủ để chống đỡ đưa nhà máy vào hoạt động.
Cần phải có nhiều sản phẩm chất lượng tốt khác mới được.
Vì vậy hắn liền tìm tới Hà Vũ.
Bây giờ, mỗi ngày Hà Vũ đều bận rộn ở công trường, làm sao có thời gian đi quản đến những chuyện này.
Kết quả không biết giám đốc nhà máy hỏi thăm từ chỗ nào, hắn trực tiếp tới tìm Điền Thụy.
Hắn biểu đạt hi vọng cậu có thể nghiên cứu phát triển ra nhiều hương vị khác nhau.
Điền Thụy suy nghĩ một chút.
Kỳ thực bọn họ đã có kinh nghiệm làm miến chua cay thì cũng có thể làm phở bò, không cần khai thác một tuyến đường khác.
Chỉ là thành phẩm làm phở bò quá cao, mùi vị cũng không đến nối khiến cho người ăn có thể nghiện được.
Cuối cùng Điền Thụy nảy sinh một suy nghĩ, chính là làm bún ốc ăn liền.
Bún ốc là loại món ăn vừa chua vừa cay lại vừa thối.
Trước khi ăn thì ghét bỏ vô cùng, nhưng lúc ăn vào trong nháy mắt sẽ bị chinh phục ngay.
Ý tưởng này của Điền Thụy nhanh chóng được nhà máy toàn lực chống đỡ.
Tuy rằng giám đốc nhà máy thực phẩm không biết bún ốc là cái gì, nhưng hắn biết Điền Thụy chính là thần tài, đặc biệt ở lĩnh vực thực phẩm này.
Không có cái gì cậu làm mà không phát hỏa.
Sau khi hắn ăn mấy bữa ở trong huyện liền có loại kích động mua mua nhà định cư ở đây.
Điền Thụy liền gọi cậu béo cùng ba người khác trong liên minh mỹ thực trở về.
Mấy người lão tham ăn ở bên ngoài một thời gian nhưng cũng không tìm được món ăn nào thích hợp.
Ăn thịt nướng ở trong huyện, lại còn món lẩu, đã vô hình chung đem tiêu chuẩn của bọn họ nâng cao hơn không ít.
Những món ăn bình thường đã rất khó đả động được bọn họ.
Trước đó bọn họ đi ra ngoài không có mục đích, dùng ăn thử làm chủ, tìm keiems một ít mỹ thực quê nhà không có mang trở về.
Lần này Điền Thụy gọi bọn họ trở về, mục đích chỉ có một.
Điền Thụy để cho bọn họ trực tiếp đến quê hương của bún ốc, nhất định muốn mang công thức làm bún ốc mang về, hơn nữa lần này dự toàn còn rát đầy đủ sung túc.
Bọn họ nhanh chóng mang theo nhiệm vụ rời đi.
Một tháng sau, bốn người mới trở về.
Bọn họ nói đã lấy được công thức làm bún ốc.
Thậm chí còn làm cho chủ một cửa hàng bún ốc rất nổi tiếng ở nơi đó bán đứt cái kỹ thuật này cho bọn họ.
Điền Thụy đem công thức này giao cho nhà máy thực phẩm.
Giám đốc nhà máy thực phẩm như cầm được bảo bối, nhanh chóng cho đoàn đội nghiên cứu bắt tay vào làm việc.
Đợi đến khi người trong đoàn đội dựa vào công thức làm ra, những người trong nhà máy sợ ngây người luôn, “Bún ốc này sao lại thối như vậy?”
Cái mùi kia giống như thức ăn bị thui vậy.
Thứ này sẽ có người ăn sao?
Sau khi người trong nhà máy làm ra đều có chút không dám bưng cho giám đốc nhà máy.
Bọn họ đều biết giám đốc nhà máy có bao nhiêu mong đợi với món đồ ăn này.
Thế nhưng hết cách rồi, giám đốc nhà máy vẫn luôn thúc giục bọn họ nhanh chóng mang đồ ăn qua.
Giám đốc nhà máy cũng bối rối.
Loại đồ vật thối chết người này, lại là loại mỹ thực khiến cho Điền Thụy cảm thấy rất tự tin sao? Nhìn qua thì chỉ là một bát bún bình thường, mùi hương thì quá kinh khủng, hoản toàn không có liên quan gì đến hai từ mỹ thực.
Tầng thịt trên mặt giám đốc nhà máy khẽ run một chút, nhìn bát bún ốc có loại dự cảm không tốt chút nào.
Những người khác thấy giám đốc nhà máy nửa ngày không nói lời nào, cuối cùng vẫn có một người trong đó do dự đề xuất ý kiến: “Nếu không chúng ta nếm thử một chút?”
Giám đốc nhà máy vừa nghe vội vàng đưa đôi đũa cho người vừa nói chuyện, hắn đều không có dũng khí nếm thử.
Đối phương ôm lấy tâm tình tráng sĩ chặt tay câm đũa lên, nhắm mắt ăn một miếng.
Miếng thứ nhất vừa cho vào miệng, hắn liền phát ra một tiếng: “Ồ?”
Sau đó mở to mắt tiếp tục ăn miếng thứ hai, rồi lại thứ ba, rất nhanh liền hoàn toàn ăn hết sạch, thậm chí còn muốn húp nước dùng.
Giám đốc nhà máy nhìn hắn ăn mà ánh mắt như nhìn thấy quỷ!
Đồng nghiệp của hắn, nhìn hắn liều mạng như vậy, đều cảm thấy kiếm được đồng tiền cũng không quá dễ dàng.
Một lúc sau mọi người mới dồn dập hỏi, “Cậu cảm thấy mùi vị thế nào?”
“Ăn ngon!” Miến chua cay có cảm giác chua chua cay cay, thế nhưng cái mùi vị này còn phong phú hơn nhiều.
Ngoại trừ chua cay còn có một loại mùi vị lên men, ngửi thối nhưng ăn lại thơm.
Hơn nữa đồ ăn kèm bên trong cũng phong phú hơn.
Ngoại trừ có măng chua, củ cải, còn có nấm mèo cùng lạc, trong đó ăn ngon nhất chính là phần dầu cay, sau khi hòa vào nước ăn, ăn vào có cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Ăn ngon!
Trước khia ưn được món bún ốc này, hắn cũng không ngờ chính bản thân mình lại cho ra đánh giá cao như vậy.
Nhưng thật sự sau khi ăn xong, hắn liền cảm thấy chỉ hai chữ ăn ngôn đã không đủ để hình dung.
Giám đốc nhà máy thấy thế liền sai người nấu mấy bát.
Thoạt nhìn cảm thấy bộ dáng của đối phương không giống như là đang nói dối.
Giám đốc nhà máy muốn tự mình trải nghiệm một chút.
Món bún ốc này có người thích ăn vô cùng nhưng cũng có người không thích.
Với những ai không thích thì chỉ caanfa ưn một miếng thôi sẽ rất khó chấp nhận.
Độ tiếp thu không được cao như miến chua cay.
Nhưng mà thật trùng hợp, giám đốc nhà máy lại thuộc về nhóm người thích ăn.
Căn cứ vào khẩu vị của mọi người, bọn họ lại điều chỉnh một ít nguyên liệu cùng tăng, giảm gia vị trong đó.
Sau mỗi lần điều chỉnh lại phải thử nghiệm một lần, đến tận khi tất cả mọi người đều hài lòng mới thôi.
Bọn họ liên tiếp ăn mười mấy ngày liền.
Toàn bộ khu vực làm việc của nhà máy thực phẩm đều tràn ngập một mùi hương vừa chua vừa thối.
Người không biết đi ngang qua, cũng phải ngừng thở mới dám đi.
Trên người mấy nhân viên ăn thử cùng giám đốc nhà máy đã ám hết cả mùi, giống như vừa được vớt ra ngoài! Điều này cũng quá kỳ quái, mỗi ngày được hun đúc dưới điều kiện làm việc như vậy, những đồng nghiệp lúc đầu không thích kia cũng đã bắt đầu muốn ăn.
Dưới tình huống tỉ lệ khen ngợi cùng đồng hóa cao như vậy, giám đốc nhà máy quyết định sản xuất 100 ngàn gói, cũng coi như là đánh cược một lần.
Sau đó họ bắt đầu bán hàng.
Mà mặt hàng hóa này tương đối đặc thù.
Người dân địa phương chưa từng ăn bún ốc, sợ không tiếp thu được nên bọn họ còn thuê mấy địa điểm là quầy ăn thử tại chỗ.
Dù như vậy nhưng có khá nhiều người không thích hoặc ngửi được mùi liền lẩn đi rất xa.
Thành phẩm của bún ốc cao hơn miến chua cay, đồ ăn kèm cũng nhiều hơn, cho nên giả cả đắt hơn là điều đương nhiên.
Giá vốn đã là bảy hào, giá bán lẻ là một đồng một gói.
Điền Thụy vừa nghe nói bún ốc đã làm xong, cậu nhanh chóng lấy mấy gói nấu thử một chút.
Mùi vị thật sự rất giống.
Sau khi nếm thử xong, Điền Thụy liền đặc biệt để một cái quầy hàng nhỏ để kết toán, nếu như tiêu phí đạt được một mốc nhất định sẽ được tặng một gói bún ốc.
Mà nếu như đã ăn rồi còn muốn ăn tiếp thì cũng chỉ đành móc tiền túi tự mình mua thôi.
Đây cũng là một kiểu hoạt động mở rộng ban đầu.
Bún ốc nhanh chóng trở thành món quen ở gia đình cậu.
Bởi vì Điền Thụy, Hà Điềm, Hà Trung đều thích ăn nên cả ngày trong nhà đều tỏa ra một mùi hương thôi thối.
Mà Meo Meo ham ăn nhất nhà lại rất sợ cái mùi này, mỗi lần người trong nhà ăn nhóc con đều trèo lên cây ngồi cả giờ đồng hồ, mọi người gọi thế nào cũng không chịu xuống.
Trong huyện, chỉ trong một đêm liền bắt đầu bán món bún ốc này.
“Đây rốt cuộc là cái gì vậy? Chúng ta mua một chút nếm thử đi?”
“Bao nhiêu tiền một gói?”
“Một đồng.” Khắp nơi đều có đoạn đối thoại như vậy.
Một đồng cũng đủ để đi cửa hàng ăn một bát mì mới nấu rồi.
Mà mọi người trong huyện cũng đã quen ăn ở bên ngoài, món này mặc dù có chút đắt, nhưng vẫn có người muốn nếm thử.
Suy nghĩ một chút liền quyết định bỏ tiền ra mua.
Mà các bước chế biến đã được viết rõ ràng ở trên gói bún.
Người mua được bún ốc nhanh chóng trở về nhà luộc.
Lúc đang nấu hàng xóm không chịu nổi, bởi vì bọn họ ở sát cạnh nhau nên mùi hương bay sang cả nhà xung quanh, dồn dập đến gõ cửa, muốn biết xem hắn ở trong nhà làm cái gì.
“Tôi đang luộc bún ốc.” Ban đầu vị khách hàng này cũng cảm thấy mùi rất nông, nhưng sau đó đã thích ứng với cái mùi hương này rồi.
“Bún ốc là cái gì?” Hàng xóm vừa mới hỏi một câu đã ngửi được mùi thối , lập tức ngừng thở.
Đoàn người đều không thể hiếu được, tại sao hắn lại mua đồ vật thối như thế.
Hơn nữa nhìn qua đóng gói rất tinh tế, thoạt nhìn rất đắt.
Bún được làm khô nên lúc luộc cần tốn một ít thời gian, vì vậy mấy người hàng xóm nhanh chóng tản đi, bởi vì mùi vị trong nhà hắn càng ngày càng nồng.
Chờ sau khi luộc xong, vị khách hàng này nếm thử một chút.
Sợi bún mềm mại, lại phối hợp với các đồ ăn kèm, ăn rất sảng khoái.
Hắn nhịn không được nói thầm, “Không trách bọn họ bán mắc như vậy, quả nhiên đắt có đạo lý của đắt.”
Giám đốc nhà máy nhanh chóng nhận được cuộc điện thoại của Điền Thụy, nói chỗ bọn họ bán bún ốc rất nhanh.
Vốn tưởng rằng thứ mùi này rất kỳ lạ, hơn nữa mọi người không quen ăn bún nên không quá được hoan nghênh.
Không ngờ kết quả thử nghiệm lại tốt hơn nhiều so với miến chua cay.
Giám đốc nhà máy hừng hực khí thế thông báo đã nâng cấp máy móc làm bún ốc, hơn nữa cũng đã ký hợp đồng với nhà làm bún tốt nhất địa phương, dự định làm một vố lớn.
Cuối cùng còn không ngừng biểu thị nếu như còn món ăn nhanh ngon nào khác thì nhất định phái hợp tác với bọn hắn.
Nhà máy thực phẩm này vốn chỉ là một nhà máy nhỏ không có gì đặc biệt, trước kia bán mì ăn liền ở trong tình trạng sống dở chết dở, vậy mà