Cả huyện Linh Thủy đang bắt đầu kiến thiết tổng thể, Lưu bí thư còn mời thêm mấy đội thi công ở trên tỉnh đến, vừa mở động đường vừa xây dựng cải tạo lại các công trình trong huyện.
Hà Vũ xây dựng nhà ở khiến cho dân chúng rất thỏa mãn, Lưu bí thư cũng đã đến tham quan nhiều lần, những đội xây dựng mới đều phải dựa theo tiêu chuẩn xây dựng của Hà Vũ.
Hiện tại thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy cái cần cẩu ở đằng xa đang bận rộn làm việc.
Những công nhân khác tới chỗ này đều vô cùng yêu thích bầu không khí của huyện thành nhỏ này, ban ngày làm việc, buổi tối đi chợ đêm mua hai phần mì lạnh ăn vừa ngon lại no bụng, hơn nữa cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Nếu như có thể hẹn thêm mấy người bạn cùng uống thêm mấy cốc bia thì càng thích ý hơn.
Những công nhân từ nơi khác đến ban đầu còn chưa biết, thế nhưng ở bên này lâu cũng nghe mọi người nói nhiều về thức ăn chỗ Hà Vũ, thậm chí còn có người chạy qua đó làm việc.
Việc này trước kia đã từng xảy ra, nếu như không quản thúc hơn thì sẽ không còn ai để làm nữa.
Không còn cách nào khác, mấy đốc công liền tới tìm Lưu bí thư.
Hi vọng từ Lưu bí thư có thể tìm đến Điền Thụy, bọn họ muốn mua cơm hộp nhà cậu làm.
Bốn đội xây dựng, cộng lại cũng hơn ngàn người.
Cần chuẩn bị cơm hộp cho nhiều người như vậy, nghĩ thôi cũng biết rất khó xử.
Lưu bí thư cũng không muốn gây phiền phức cho Điền Thụy, nhưng mà ăn cơm là chuyện lớn, bọn họ còn phải làm ở đây ba, bốn tháng nữa, nếu như bây giờ không giải quyết được vấn đề này thì sau này sẽ rất khó làm.
Lưu bí thư không thể làm gì khác đành tìm Điền Thụy, bốn đốc công cũng có mặt để nói chuyên cùng.
Không chỉ công nhân thèm, mà nhóm đốc công sau khi ăn qua thịt nướng cùng lẩu nhà Điền Thụy cũng thẻm nhỏ dãi với cơm hộp nhà cậu.
Nhìn thấy Điền Thụy, mấy vị đốc công này đều kinh ngạc.
Điền Thụy còn trẻ như vậy, nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi mà đã làm ăn buôn bán lớn đến như thế.
Nhớ lại năm đó lúc mình bằng tuổi cậu chỉ biết ăn với ngủ, không làm được việc gì ra dáng.
Người với người đúng là không thể so được mà!
Lưu bí thư giải thích mọi chuyện cho Điền Thụy xong, có người tương đối lanh lợi trong nhóm đốc công cũng lên tiếng ngay: “Có thể cũng cung cấp cơm hộp cho chúng tôi giống như chỗ Hà vũ được không, chúng tôi bỏ tiền.”
Tuy rằng bọn họ mới đến huyện không lâu nhưng cũng đã nghe nói cậu cùng Hà Vũ là một đôi.
Loại hành vi khác người này trong mắt các đốc công cũng không tính là cái gì.
Bọn họ làm công trình lâu năm chạy khắp trời nam đất bắc, gặp ra rất nhiều chuyện, căn bản không cảm thấy có gì bất ngờ.
Thậm chí có người còn cảm thấy Hà Vũ đã tìm được một “người vợ hiền”.
Không chỉ miễn phí cung cấp một ngày ba bữa cho họ, mà còn nấu ăn ngon như vậy.
Vừa biết nấu ăn vừa biết kiếm tiền, đi đâu tìm được chứ.
Điền Thụy nói: “Chuyện này…” Không nói những cái khác, cậu thuê người cũng khó.
Tuy rằng chỗ bọn họ lương cao, thế nhưng có nhiều quy củ nên cũng không dễ nhận người.
Lúc trước đại tửu lâu tư nhân do Vương Vũ làm bếp trưởng có tên là nhà hàng Cát Tường đã khai trương, họ đã phát mất rất nhiều công sức mới có thể tuyển đủ nhân viên.
Từ sau khi Điền Thụy mở nhiều nhà hàng như vậy, tích độ kiếm tiền cũng rất nhanh.
Trong khoảng thời gian này, cậu cùng Hà Vũ đã tích trữ đầy ngăn thứ hai của két sắt trong nhà rồi.
Căng tin trước kia có ý định mời cậu tới cũng chủ động tìm cậu lần nữa.
Đây cũng là chuyện cũ, lúc trước Điền Thụy bày sạp bán ở ngoài cổng xưởng quốc doanh đã có người phụ trách căng tin đến tìm cậu, hi vọng cậu có thể nhận thầu căng tin của họ.
Sau đó công việc này đã bị người khác cướp mất, mà sinh ý của Điền Thụy cũng càng ngày càng tốt nên cậu liền quên luôn chuyện này.
Mãi đến tận mấy hôm trước họ lại đến tìm cậu một lần nữa, nhưng lần này Điền Thụy đã từ chối.
Cũng không phải là cậu thù dai, mà là cậu thật sự rất bận không có tinh lực làm cái này nữa.
Hiện nay cậu cũng đã hiểu ra, cả cậu cùng Hà Vũ đều không phải là người thích hưởng thụ xa hoa, trong nhà chỉ có hai đứa nhỏ cùng một con mèo, dù muốn ăn ngon thì cũng không tốn bao nhiêu tiền, cậu vẫn nên từ từ thong thả mà làm.
Điền Thụy có ý định muốn từ chối.
Lưu bí thư ở bên cạnh nói: “Tiểu Điền à, có cái gì khó khăn thì cứ nói với huyện, chúng tôi sẽ tận lục giúp đỡ cậu.
Những người này đều là người từ nơi khác đến giúp đỡ chúng ta xây dựng huyện mình, cậu là một phần tử trong huyện cũng nên cống hiến chút sức lực cho huyện mình chứ.”
Điền Thụy vẫn luôn biết ơn sự giúp đỡ của Lưu bí thư đối với mình, nếu như hắn đã nói đến như vậy, Điền Thụy cũng không thể không cho đối phương mặt mũi.
Cậu không thể làm gì khác đành nói, “Được rồi, khi nào về tôi sẽ làm một bảng báo giá rồi đưa cho các ngài,”
Trước kia Điền Thụy làm cho Hà Vũ nên đương nhiên cái gì ăn ngon thì sẽ làm cái đấy.
Nhưng nếu như biến thành buôn bán thì đương nhiên không thể như vậy nữa.
Điền Thụy nhanh chóng đưa ra bảng báo giá.
Buổi sáng có cháo cùng bánh bao lớn, buổi trưa một thịt hai rau, còn có canh trứng gà tảo tía, buổi tối là một thịt một rau.
Bọn họ có thể mua trước một tháng, nếu như không thích hợp thì có thể hủy bỏ hợp đồng, ký với người khác.
Hiện tại Điền Thụy cũng có hai cửa hàng bán cơm hộp, giá cả này đã rẻ hơn giá ở cửa hàng cơm bọn họ rất nhiều.
Bốn đốc công này nhanh chóng quyết định ký hợp đồng với Điền Thụy.
Trên hợp đồng nói ba ngày sau sẽ bắt đầu giao cơm, mấy hôm nay Điền Thụy còn cần nhập hàng.
Đặc biệt là hạt cao lương, nếu như dựa theo tốc độ này, không tới mười ngày liền hết sạch số hàng tích trữ trong kho.
Điền Thụy gọi Bạch Mãnh đến để hắn cho mấy người thu mua lương thực ở nông thôn.
Lương thực dân bản địa ăn vừa thơm mà giá cả cũng rẻ hơn bên ngoài nhiều.
Số lượng bọn họ muốn mua rất lớn, không chỉ như vậy mà còn bao luôn đất trồng lương thực ở trong thôn để bọn họ không cần bán ra bên ngoài, bọn họ sẽ thu hết.
Giá cả một cân còn cao hơn hai phần so với giá thu mua của lái buôn.
Ngoài ra, Điền Thụy lại nhờ giám đốc xưởng thực phẩm giúp đỡ, để hắn hỗ trợ đắt một ít máy hấp cơm công suất lớn.
Vừa nghe Điền Thụy yêu cầu, giám đốc nhà máy liền tìm mua loại thiết bị tốt nhất trên thị trường rồi lập tức giao cho cậu.
Ngoài ra Điền Thụy còn muốn đặt hàng một lượng rau dưa rất lớn.
Cả trưa nay Điền Thụy đều bận rộn không ngừng, ngay cả một ngụm nước cũng không có thời gian uống, đến tận khi cổ họng khô đến mức bốc khói mới nhớ ra mình vẫn chưa uống nước từ đấy đến giờ.
Đáng tiếc lúc này đã có chút muộn, cậu ùng ục uống hết một bình nước lớn mà vẫn cảm thấy khát.
Chị Trình tìm tới Điền Thụy nói: “Lo liệu như vậy, chị sợ không thuê đủ người.” Nhà bọn họ lương cao, nhưng mệt, đến cuối tuần còn bận đến mức không có thời gian ăn cơm.
Người ngoài nghe nói vậy đều có chút sợ sệt.
Điền Thụy nói: “Nếu không thì thuê nhân viên theo giờ đi.”
“Theo giờ?”
Điền Thụy nói: “Chính là trả lương theo giờ, một ngày ít nhất làm ba tiếng, lương trả theo tuần.
Có thể sắp xếp thời gian làm việc linh hoạt.” Nếu như thuê theo giờ, những lúc bận rộn có thể đến các cửa hàng hỗ trợ, cũng có thể làm việc trong đại viện.
Hiện tại phải làm thêm cơm hộp cho hơn một ngàn người, chỉ nguyên việc gọt rau củ quả đã cần ba đến năm người, hơn nữa số người rửa rau còn cần nhiều hơn.
Nếu như không dễ thuê nhân viên toàn thời gian, bọn họ cũng chỉ đành nghĩ biện pháp giải quyết khác.
Chị Trình cùng anh Trình đã trở thành hai cánh tay phải trái của Điền Thụy, quản lý nhân sự cùng huấn luyện nhân viên.
Bởi vì bọn họ làm việc tốt nên Điền Thụy mới có thể dành ra chút thời gian nhàn rỗi nghỉ ngơi.
Quả nhiên chị Trình không phụ sự mong đợi của mọi người, không đầy một lúc đã mang về hơn hai mươi người.
Có một số người là hàng xóm đã về hưu không thiếu tiền.
Hàng ngày bọn họ nhàn rỗi không có gì làm, nhìn thấy bên này lúc nào cũng có người ra ra vào vào nhộn nhịp nên cũng muốn gia nhạp cho vui.
Cảm thấy nếu như mỗi ngày chỉ cần làm ba tiếng thì mình cũng có thể làm được, có tiền hay không cũng không quan trọng.
Còn có một số người là phụ nữ đã có con, muốn tìm một công việc đơn giản ra ngoài thay đổi không khí một chút, con giao cho người nhà trông hộ mà bản thân họ cũng có thể kiếm