Chuyện kết hôn cũng không ảnh hưởng gì với Điền Thụy, cậu vẫn vội vàng chuyện cửa hàng mới, quan tâm đến vấn đề ăn cơm của bản thân mình, hai đứa nhỏ cùng mèo con nhà mình.
Nhưng Hà Vũ lại giống như một con khổng tước, nhẫn không rời tay, lúc nào cũng biểu lộ ra thân phận người đàn ông đã kết hôn của mình, lại còn đến đón Điền Thụy tan tầm.
Đại viện chỉ cách nhà bọn họ năm phút đồng hồ, vậy mà hắn cũng muốn đến đón, Điền Thụy đều không chịu được hành động dính người này của hắn.
Hai người đàn ông tổ chức lễ cưới, đây là chuyện chưa từng xảy ra ở trong huyện.
Vốn bọn họ đã luôn bị mọi người để ý, vậy mà Hà Vũ lại cố tình không muốn khiêm tốn.
Điền Thụy nói: “Công việc bên kia của anh không bận sao?” Biến tướng bắt đầu đuổi người.
Cậu tính hai người kết hôn đã được mười ngày, mỗi ngày đều nhìn thấy Hà Vũ lắc lư trước mặt cậu.
Ngay cả khi Điền Thụy trốn ra ngoài thì Hà Vũ cũng có thể tìm được.
Thật sự là tà môn.
Hà Vũ nói: “Em chê anh phiền sao?” Bộ dáng của Hà Vũ xuất sắc, hắn cũng biết ưu thế của mình là bề ngoài nên còn giả bộ đáng thương.
Mấy lần trước Điền Thụy đều bị hắn che mắt, nhưng bây giờ kiên quyết không chịu mắc bẫy, cậu cố ý nghiêm mặt: “Anh về trước đi, em còn có việc cần làm.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cậu lại sợ Hà Vũ buồn lòng, thỉnh thoảng còn liếc nhìn hắn một cái.
Hà Vũ chỉ cảm thấy bộ dáng này của nhóc tham tài nhà mình vô cùng dễ thương, thật muốn hôn một cái.
Nhưng mà hắn vẫn kiềm chế lại, nếu hắn thậy sự làm vậy, nhóc tham tài này nhất định sẽ tức giận.
Hắn không thể làm gì khác đành nói, “Được rồi, em về sớm một chút.”
Điền Thụy liếc mắt phát hiện có người lén lút chú ý bọn họ, đại viện vốn là người đến người đi, Hà Vũ lại có quan hệ đó với ông chủ của mình, luôn có người muốn nhìn một chút,
Hai lỗ tai của Điền Thụy đều có chút đỏ, cậu không thể ở cùng Hà Vũ suốt ngày được, thân thể không cho phép.
Chờ sau khi Hà Vũ rời đi, trong lòng Điền Thụy vẫn còn đập bình bịch đây.
Kỳ thực cậu cũng giống như Hà Vũ, hoàn toàn có thể hất tay làm chưởng quỹ, cũng chỉ vì muốn trốn tránh Hà Vũ nên cậu mới qua đây.
Chờ sau khi Hà Vũ đi, cậu còn nhìn xung quanh một cái.
Điền Thụy còn chưa kịp cảm khái liền nghe thấy bên kia có tiếng bước chân dồn dập lại đây.
Người mở cửa là Bạch Mãnh.
Từ sau khi hắn làm tổng quản lý các cửa hàng thịt nướng, cả người cũng trầm ổn nội liễm hơn nhiều.
Thế nhưng lúc này hán lại không ngừng thở hổn hển, Điền Thụy cũng bị hành động này của hắn làm sợ hết hồn.
Cậu vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Mãnh trả lời: “Có người nước ngoài đến chỗ chúng ta ăn cơm.” Hắn kích động không thôi.
Người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhìn giống như là diễn viên ở phong phim ảnh vậy.
Không chỉ riêng hắn, ngay cả những khách hàng ở đó cũng bối rối.
Đâu chính là lần đầu tiên có người nước ngoài đến ăn ở cửa hàng.
Đói với cửa hàng ở một huyện thành nhỏ như vày có sức ảnh hưởng rất lớn.
Điền Thụy nói: “Bình tĩnh chút, không phải chỉ là một người nước ngoài sao, anh qua xem một chút.”
Bạch Mãnh có chút kích động, nửa ngày đều không thể bình phục.
Lúc trước khi Hoàng Du đến huyện của bọn họ tuyên truyền, huyện này đã nổi khắp cả tình thành.
Hiện tại còn lợi hại hơn, có cả người nước ngoài cũng đến đây.
Nếu như bọn họ chiêu đãi tốt, vậy chẳng phải mỹ thực của họ sẽ nổi tiếng toàn quốc sao? Nghĩ như vậy, trong lòng hắn liền nhen nhóm ngọn lửa hừng hực.
Bạch Mãnh liếc mắt nhìn Điền Thụy, thấy Điền Thụy hoàn toàn không khác gì ngày bình thường, trong lòng cảm thấy bội phục không thôi.
Không trách người ta có thể làm ông chủ được, bản lĩnh thật sự lớn hơn hắn nhiều.
Điền Thụy nhanh chóng cùng Bạch Mãnh đến cửa hàng thịt nướng.
Trong huyện lần đầu tiên xuất hiện người nước ngoài, tin tức này cũng kinh động đến Lưu bí thư.
Lưu bí thư là người đứng đầu một huyện nên cũng không nhịn được mà qua xem một chút.
Lưu bí thư ngồi xe ô tô tới, vừa vặn chạm mặt Điền Thụy cũng đang tiến vào cửa hàng thịt nướng.
Điền Thụy chào hỏi: “Lưu bí thư.”
Bây giờ Lưu bí thư đã bắt đầu nghiêm túc làm cải cách thị trường, khí thế rất hăng hái.
Lúc này nhìn thấy Điền Thụy liền cười nói, “Nghe nói chỗ này có người nước ngoài, nhất định phải chiêu đãi thật tốt.” Bọn họ vừa mới bước ra từ những năm tháng lạc hậu suy yếu, khắp nơi đều tuyên truyền khẩu hiệu, các ngành các nghề phải cố gắng theo kịp trình độ của nước ngoài.
Bây giờ trong huyện đạt được chút thành tích, trước mặt người nước ngoài đương nhiên phải thể hiện phong thái của huyện bọn họ rồi.
Lưu bí thư sửa sang lại âu phục mình mặc một chút rồi đi vào.
Điền Thụy cũng đi ngay sau hắn.
Vừa bước vào cửa hàng thịt nướng liền có thể ngửi được một mùi hương nức mũi.
Người nước ngoài này là một người đàn ông trung niên, mũi cao mắt xanh, đang từng ngụm từng ngụm ăn cơm ngon lành.
Đi cùng hắn còn có ba người đàn ông khác.
Những khách hàng xung quanh đều nhìn bọn họ.
Lúc này khách hàng nhìn thấy Điền Thụy liền dồn dập chào hỏi cậu.
Những khách hàng này không chút xa lạ với Điền Thụy, mà từ trước đến giờ cậu cũng không làm cao, mọi người nhìn thấy cậu đều như nhìn thấy người quen cũ, “ y dô, người nước ngoài này thật thú vị, ăn một miếng lại khen một câu.” Tuy rằng nghe không hiểu tiếng nước ngoài, nhưng nhìn vẻ mặt đó của hắn liền biết hắn yêu thích thịt nướng đến mức nào.
Những khách hàng này lần đầu tiên ăn thịt nướng nhà Điền Thụy cũng có phản ứng như này, nhưng bây giờ nhìn thấy người nước ngoài bị thịt nướng mê hoặc như vậy, giống như giữa lúc trời nóng mà uống một cốc bia lạnh