Huyền Hỏa Đàm
Tế đàm hùng vĩ tưởng như không ai có thể phá hủy
được đó, đột nhiên bắt đầu rung lên kịch liệt, Cửu Vĩ Thiên Hồ và Tiểu
Hôi đang đứng ở tầng 3 của Huyền Hỏa Đàm bị sức mạnh to lớn đột ngột đó
chấn động nghiêng ngả. Bất quá chúng đều là thông linh kỳ thú, liền trụ
lại ổn định thân mình được.
Từ vùng bóng tối trước mặt, ánh sáng đỏ sậm từ từ lóe lên, ẩn ước hiện ra thân ảnh của Quỷ Lệ.
Huyền hỏa luyện siết chặt nơi eo Cửu Vĩ Thiên Hồ, bắt đầu từ từ sáng hơn lên, theo ánh sáng đỏ sậm âm u đó, dần dần trở nên rực rỡ, nhìn từ xa, cảm
giác dường như có ngọn lửa cháy sáng lập lòe chuyển động trong chất sắt
kỳ dị đó.
Cửu Vĩ Thiên Hồ kêu nhỏ một tiếng, trong mắt tựa hồ
như có một chút thần sắc thống khổ. Tiểu Hôi đứng cạnh quay nhìn Cửu Vĩ
Thiên Hồ, rồi lại nhìn về phía thân ảnh trong bóng tối xa xăm kia.
Ánh sáng đỏ càng lúc càng sáng hơn, soi rõ thạch đài phía trước mặt Quỷ Lệ. Huyền Hỏa Giám bị Quỷ Lệ phóng lên trên thạch đài, trong ánh sáng mờ
tỏ, phảng phất như có tiếng kêu vô thanh sắc, như phẫn nộ, như gầm thét.
Đồ hình ngọn lửa cổ xưa ở giữa Huyền Hỏa Giám, từ từ chớp sáng lên, như một ngọn lửa rực cháy.
Ầm!
Bất chợt, một tiếng động lớn, theo chân hắn truyền lại, trong nháy mắt một
luồng khí nóng từ phía dưới Huyền Hỏa Đàm phun vọt lên, tầng thứ ba của
tế đài đầy băng giá lập tức hóa thành một vùng đất lửa.
Chung
quanh vô số tảng băng khổng lồ kiên cố bắt đầu tan chảy, rạn nứt, băng
tinh vốn tỏa ánh sáng màu lam u mỹ trước khi tan biến mất lại sáng ngời
lên, lấp lánh phản chiếu ánh sáng chung quanh.
Giữa không gian
ngập tràn những cơn sóng nhiệt gầm thét dữ dội, khối băng lặng lẽ tan
chảy, bày ra một kỳ cảnh thế gian hiếm thấy. Tiểu Hôi quay đầu lại, con
mắt thứ ba nhấp nháy, khóe miệng nhếch cười, ngắm nhìn không chớp mắt;
nhưng Cửu Vĩ Thiên Hồ lại tựa như căn bản không hề thấy cảnh tượng thần
kỳ phía sau, đôi mắt cáo chỉ nhìn về phía ánh sáng đỏ từ phía Quỷ Lệ
phát ra trong bóng tối. Tiếp đó ánh sáng kỳ dị trên hình vẽ ngọn lửa từ
từ rực lên, Huyền Hỏa Luyện bắt đầu phát ra âm thanh "lách tách", ánh
sáng trên thân Huyền Hỏa Luyện trong nháy mắt đã bừng lên, nhìn như một
ngọn lửa cháy rực. Cùng lúc đó, vẻ đau đớn trong mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ
tăng lên, thậm chí vùng da lông chung quanh Huyền Hỏa Luyện nơi eo nó
cũng đã có vẻ cháy sém.
Sức nóng chung quanh càng lúc càng cao,
trong tế đàm dưới chân không biết tự lúc nào bắt đầu vang lên những
tiếng ầm ầm vang động, nghe như dung nham núi lửa gầm thét phun trào.
Trong cảnh trời long đất lở, ánh sáng chớp lóe đầy trời, Cửu Vĩ Thiên Hồ đột
nhiên cả thân mình run lên, quay phắt đầu, rời mắt khỏi hướng nhìn chăm
chăm về phía Quỷ Lệ, trông lại phía sau.
Nơi xa xôi đó, trong
vùng nước mông mênh dữ tợn, khí thế vang động ngút trời, một tiếng rít
dài, chứa đựng một niềm phẫn nộ kinh ngạc, lấy hết tốc độ bay tới.
Cửu Vĩ Thiên Hồ sắc mặt đại biến, trong mắt đột nhiên có vạn phần lo lắng, vội vã quay đầu, như muốn mở miệng nói gì đó...
Ầm!
Một âm thanh lớn, ngay lúc đó vang lên.
Thạch đài trước mặt Quỷ Lệ, dưới tác dụng của sức mạnh thần bí kỳ dị của
Huyền Hỏa Giám, phát ra một âm vang trầm muộn, phảng phất mang theo một
chút phản kháng, từ từ hạ xuống. Nhưng Huyền Hỏa Giám đã chầm chậm từ
trên thạch đài phiêu phất bay lên, dừng lại giữa không trung, phát tán
ánh sáng đỏ thuần hòa.
Sau khi thạch đài hạ xuống, tường đá
chung quanh bắt đầu rung lắc dữ dội, xuất hiện một vết nứt sâu hoắm,
ngay sau đó vết thứ hai hiện ra. Đồng thời, Huyền Hỏa Luyện ăn sâu vào
tường đá bắt đầu rung động, sự rung động đó nhanh chóng trở nên kịch
liệt, cuối cùng, trên tường đá xuất hiện bảy vệt nứt giao nhau, một âm
thanh lớn vang động, Huyền Hỏa Luyện tưởng như không thể phá hủy, như
một con rắn đột ngột mất đi sinh mệnh, tắt ánh sáng, từ eo lưng Cửu Vĩ
Thiên Hồ rơi xuống, nằm trên mặt đất.
Cửu Vĩ Thiên Hồ trong lửa và băng lạnh, giữa bóng tối và ánh sáng, ngước lên trời hú dài!
Thanh âm đó dài lê thê, truyền lan ra xa ngút, cuối cùng hòa vào tiếng gầm thét của núi lửa dưới chân, cao vút lên không dứt.
Trong thời khắc đó, sức mạnh của ngọn lửa phảng phất như bị kích nộ, dưới
chân mọi người cơn sóng nhiệt mênh mông gào thét cũng đồng thời gầm lên, một thanh âm điếc tai từ dưới chân truyền lên, trong chớp mắt trên nền
đá cứng dưới chân mọi người xuất hiện vô số vết nứt.
Quỷ Lệ nắm lấy Huyền Hỏa Giám, thu vào trong người, quay người bước nhanh. Tiểu Hôi kêu chi chi hai tiếng, nhảy lên vai hắn.
Nơi thân Cửu Vĩ Thiên Hồ cấp tốc ngưng tụ một làn khói trắng, trong phút
chốc trở nên dày đặc, bao trùm thân mình màu trắng của nó, ngay sau đó
một loạt âm thanh vang lên, làn khói trắng bị sóng nhiệt càng lúc càng
nóng rẫy xung quanh không ngừng tấn công, dần tan, chầm chậm hiện ra một hình người.
Cánh tay trắng muốt như ngọc, bị ánh lửa nóng rực
chiếu qua ẩn hiện như trong suốt, phảng phất thấy những huyết dịch li ti nhè nhẹ lưu thông. Bờ vai trơn nhẵn, tròn trịa không chút tì vết, ẩn
ước nhấp nhô như đồi núi ôn nhu, giữa thế giới hung bạo này như có vẻ gì đó thần bí tách biệt.
Quỷ Lệ không nhìn rõ dung nhan nhân ảnh đó, cũng không có thời gian nhìn lại lần nữa.
Có vẻ như cuối cùng không thể nhịn được một cơn bùng nổ, ngọn núi lửa đã
ngủ yên bao năm đột nhiên phun trào, dưới chân hắn, đất bằng rung động
kịch liệt, mọi thứ chung quanh sụp đổ, không khí nóng như thiêu như đốt, thậm chí cả hô hấp cũng đã nóng như lửa.
Một tiếng ầm vang dữ
dội từ lòng đất dội lên, tiếp đó nền đá không thể chịu nổi nữa nhanh
chóng gãy đổ. Ánh sáng xanh lóe lên, Quỷ Lệ sắc mặt nghiêm trang, đằng
không bay lên, từ trong làn khói trắng hóa thân của Cửu Vĩ Thiên Hồ,
truyền ra thanh âm của nó: "Phía trên!"
Quỷ Lệ không suy nghĩ
nhiều, hướng lên không trung phía trên mà bay lên, quả nhiên ngay lúc
đó, tường đá trên đầu vốn dĩ cứng rắn đã đổ sập xuống, Quỷ Lệ giữa những mảnh vụn bay đầy trời như mưa dốc toàn lực lao lên trên, Tiểu Hôi kêu
chi chi, nắm chặt cứng cổ áo Quỷ Lệ. Cửu Vĩ Thiên Hồ trong làn khói
trắng, da diết nhìn theo Quỷ Lệ bay lên trời.
Dưới chân, dòng
dung nham trong phút chốc đã phá vỡ mọi trở ngại, như một cột lửa vĩ đại phóng thẳng lên trời, đuổi sát theo sau hắn.
Cả Phần Hương Cốc
trong nháy mắt đã chìm trong một màn ánh sáng đỏ rực như lửa, mọi người
kinh hãi nhìn về phía trụ lửa khổng lồ đâm lên trời.
Thậm chí cả mây đen trên trời, bị ảnh hưởng bởi sức mạnh khủng khiếp này, vùn vụt bay đi.
Từ trung tâm của cột lửa, mây đen đã hoàn toàn biến thành màu lửa đỏ, cứ
như không trung đã biến thành một biển lửa cháy rực giữa trời.
Một khắc sau đó, tàn tro, những khối đá lớn, từ trời rơi xuống như mưa,
hoặc đen ngòm, hoặc cháy rực, như một cơn mưa mạt thế bi lương.
Cũng không thấy thân ảnh của Quỷ Lệ và Cửu Vĩ Thiên Hồ, vốn bị tung lên giữa vùng lửa đỏ giữa trời, bây giờ không biết đã đào thoát được hay đã
chết, càng không thể nào truy được tung tích.
Lúc này, môn nhân
Phần Hương Cốc trừ một vài người kêu lên kinh khiếp, không ngờ lại không một tiếng động, thậm chí cả những ngư nhân cũng kinh sợ nép mình trước
uy phong vĩ đại đó của đất trời.
Chỉ có ở đầu cột lửa, dưới
Huyền Hỏa Đàm, những môn nhân nghe được từ xa xăm vang lại một âm thanh
cuồng nộ, hung hãn rít lên không ngừng.
Nơi xa xăm, cột lửa
khổng lồ đáng sợ đó đã tắt đi, mặt đất đã yên tĩnh trở lại, chỉ thấy
trong những tầng mây trên trời, vẫn còn hiện rõ ràng một lỗ hổng đen
ngòm to lớn, mây trời chung quanh lổ hổng đen này tựa hồ đã bị lửa thiêu mất một bên, hiện ra sắc hoàng kim quái dị.
Bay thật xa phía
sau Phần Hương Cốc, Quỷ Lệ đáp xuống một chỏm núi nhỏ hẹp, nơi này cây
cỏ tốt tươi, nếu như người của Phần Hương Cốc có truy lùng qua thì cũng
không thấy được. Huống chi vùng phụ cận chung quanh Phần Hương Cốc quá
lớn như vậy, Phần Hương Cốc mà có muốn truy lùng hắn thì cũng chẳng dễ
dàng gì.
Hắn đáp xuống đất, thanh quang tắt đi, rồi nghe sau
lưng Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng đã hạ chân. Quỷ Lệ không quay mình, đứng bất
động.
Sau lưng hắn cũng không có thanh âm nào.
Một khắc sau đó, Quỷ Lệ nhạt nhẽo nói: "Ngươi có cần y phục không?"
Không biết sao, thanh âm phía sau lúc này bỗng nhiên có chút ý tứ nhu mì dịu dàng: "Đa tạ công tử"
Quỷ Lệ cởi áo khoác ngoài, quăng về phía sau, trong lúc làm việc đó hắn một mực không hề xoay mình. Chỉ bất quá Tiểu Hôi trên vai hắn, cũng chẳng
giống chủ nhân lắm, quay đầu qua lại, nhìn Quỷ Lệ một hồi, lại nhìn phía sau một hồi, bất thời đưa tay gãi gãi đầu, tựa hồ có gì đó không hiểu.
Thanh âm của y phục choàng lên người, nơi rừng núi tĩnh mịch này nghe đặc
biệt rõ ràng, màn đêm bị những áng mây dị dạng trên trời rọi sáng lờ mờ, dần dần tối đi trở lại.
Xa xa, lại vẫn cảm giác trong gió đêm đưa lại có mang theo một chút nóng bỏng.
"Công tử, được rồi". Thanh âm của nữ tử sau lưng, lặng lặng cất lên.
Quỷ Lệ không quay lại ngay, vẫn yên một chốc, rồi cuói cùng từ từ xoay mình.
Người con gái đang mặc áo khoác của hắn, tha thướt đứng trong bóng đêm mờ ảo, giữa cây cỏ, trước mặt hắn.
Dáng người nàng cao và thon thả yểu điệu, ngay cả y phục không phù hợp cũng
không thể che giấu dáng dấp xinh đẹp của nàng. Y phục đối với nàng mà
nói, có vẻ rộng một chút, khoác lên người, cột chặt phía trước, nhưng
nơi vài kẽ hở vẫn không tránh khỏi lộ ra một chút da thịt trắng ngần,
trong màn đêm huyền ảo này, phảng phất rung lên một tiếng ngân dụ hoặc.
Bờ môi nàng mềm mại, ánh nhìn của nàng mê hoặc, cánh mũi nàng tinh xảo,
hàng lông mày nàng thanh thoát uyển chuyển. Dung mạo nàng, như một cơn
sóng ôn nhu tràn qua ôm ấp lấy người bạn, nhấn chìm bạn, vẻ đẹp thiên
tiên trăm năm không nhạt phai, còn diễm lệ hơn tuyết sa gió cuốn.
Quỷ Lệ trầm mặc nhìn, một lúc sau, quay đầu đi.
Tiểu Hôi vẫn ngồi trên mặt đất, nhìn chủ nhân đang đứng bên mình trông ra xa xăm, Quỷ Lệ từ một lúc lâu nhìn mãi về phía chân trời, không biết đang
nghĩ ngợi gì?
Bàn tay trắng muốt vươn ra, Tiểu Hôi quay lại, nhe răng cười, giơ tay ra, bên dưới lớp lông xám, tay nó chỉ thấy dài hơn
người thường một chút.
Nữ tử do Cửu Vĩ Thiên Hồ hóa ra hình
người, nhẹ nhàng ngồi xuống bên con khỉ nhỏ, y phục nhẹ lay, ẩn ước có
ánh sáng xuân thoảng động.
Nàng lặng lẽ mỉm cười, thú vị nhìn Tiểu Hôi, rồi đưa ra một cánh tay như ngọc chuốt, nhẹ nhẹ kéo tay Tiểu Hôi.
Tiểu Hôi "chi chi" rồi lại cười.
Trong mắt nàng có chút tiếu ý, dịu dàng nói: "Ta cũng phải cảm ơn ngươi đó! "
Tiểu Hôi chớp chớp
mắt, đột nhiên gật gật đầu liên tục, thần sắc rất chi là đắc ý.
Nữ tử ấy cười nhẹ, ôm Tiểu Hôi vào lòng, đứng dậy, từ từ bước lại bên Quỷ Lệ.
Trông ra xa hun hút, bóng đêm vây phủ những ngọn núi ngút ngàn.
"Ba trăm năm rồi", nàng nhìn một lúc lâu rồi chầm chậm nói, "cả một quãng thời gian ba trăm năm... "
Quỷ Lệ quay đầu nhìn nàng, nàng nhìn về phương xa thẳm, Tiểu Hôi tựa vào
lòng cô không biết sao, rất mực yên lặng, nhìn nhìn Quỷ Lệ.
Nhìn từ một bên, trên nét mặt nhu hòa của cô, phảng phất có một chút cứng cỏi không thể gọi tên.
Cô trầm mặc một lúc lâu, rồi đột ngột thở dài, lắc lắc đầu, quay về hướng Quỷ Lệ, khe khẽ mỉm cười.
Quỷ Lệ hạ giọng nói: "Cô định tương lai thế nào?"
Cửu Vĩ Thiên Hồ cười, phảng phất có chút bất cần, dịu dàng nói: "Người nói
cho ta nghe nơi Tiểu Lục tự tận. Ngày sau nếu có dịp, ta sẽ đến đó xem
thử. "
Quỷ Lệ cúi đầu, trong mắt có ánh sáng thoáng chớp qua,
rồi nói: "Ở vùng phụ cận Không Tang Sơn phía bắc có một vùng gọi là Tiểu Trì trấn, ở cách trấn mười dặm có một cánh rừng nhỏ, trong rừng có một
hắc thạch động, là ở thật sâu phía dưới động đó, cũng không khó kiếm. "
Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn cười, gật đầu.
Quỷ Lệ nhìn nàng, tựa hồ do dự, nhưng vẫn đưa tay vào lòng, lấy ra Huyền Hỏa Giám.
Trong bóng đêm, đồ hình ngọn lửa cổ xưa trên Huyền Hỏa Giám, nhè nhè phát ra ánh sáng.
"Cái này, " Quỷ Lệ nhìn Huyền Hỏa Giám trong tay, đưa nó ra "trả lại cho cô. Nguyên lai nó là của con trai cô. "
Cửu Vĩ Thiên Hồ giật mình, không nhịn được nhìn hắn thật lâu, từ từ đón lấy Huyền Hỏa Giám, cầm nâng niu trong tay, đột nhiên nói: "Người không
biết Huyền Hỏa Giám này là thiên địa thế gian vô thượng thần khí, vạn
hỏa chi tinh. Nếu có thể pháp dụng sức mạnh chân chính của nó, lại phối
hợp với Bát Hung Huyền Hỏa pháp trận người đã thấy ở Huyền Hỏa Đàm, sẽ
có uy thế hủy thiên diệt địa. "
Nàng mỉm cười, nhìn Quỷ Lệ nói: "Nếu là như thế, người có trả nó lại cho ta không?"
Quỷ Lệ nhạt nhẽo nhìn bảo vật trong tay cô, trầm mặc một thoáng, từ từ quay mình, nhẹ giọng nói: "Ta cần thứ đó làm gì, ta cần hủy thiên diệt địa
để làm gì? Cái ta muốn, nó không thể cho ta... "
Cửu Vĩ Thiên Hồ nhìn Quỷ Lệ, một lúc lâu không nói gì, ánh nhìn sâu thẳm như nước.
Đột ngột, nàng bật cười, nghe như chất chứa tang thương buồn khổ ba trăm năm qua.
"Nói hay lắm, nói hay lắm! "
Quỷ Lệ nhìn về phía cô, chỉ thấy nụ cười trên mặt cô, ánh mắt nét mày đều nhuốm vẻ thê lương.
"Ba trăm năm nay, ta tại Huyền Hỏa Đàm không thấy mặt trời, không biết đã
bao lần suy nghĩ, ban đầu tại sao ta phải dại dột đánh cắp Huyền Hỏa
Giám làm gì? Thời gian ba trăm năm đó, nhược bằng ta và thân nhân vui vẻ chung sống với nhau, như thế có phải tốt lắm không... "
Nàng cười to, trên gương mặt nhu mì tràn đầy một vẻ đẹp tang thương, tay đưa lên, quăng trả Huyền Hỏa Giám.
Quỷ Lệ đón lấy, hơi run run, nói: "Toàn gia tộc của cô dùng tính mệnh để đổi lấy cái này, sao cô... "
Cửu Vĩ Thiên Hồ chầm chậm ngưng tiếng cười, vẻ bi ai trong mắt lại như nặng nề hơn, cúi đầu thật thấp, âm u nói: "Ta cần nó, để làm gì nhỉ?... "
.....
Quỷ Lệ vô ý thức nắm chặt lấy Huyền Hỏa Giám, cảm giác một hơi ấm rất nhẹ
từ Huyền Hỏa Giám truyền qua. Một khắc sau, hắn nói: "Cô bị Phần Hương
Cốc giam cầm ba trăm năm, không muốn trả thù sao?"
Cửu Vĩ Thiên
Hồ nhạt nhẽo nói: "Muốn, đương nhiên là muốn. Ba trăm năm nay không lúc
nào không muốn. Nhưng từ sau khi thoát ra, đến bây giờ nhìn bóng đêm
này, trời đất vắng xa, đột nhiên không còn tinh thần trả thù nữa. "
Nàng lại đưa mắt nhìn hút ra xa, một vùng đất trời thăm thẳm, khẽ mỉm cười,
nói: "Thời gian ba trăm năm, ta không ngờ đã lãng phí vào pháp bảo chi
thượng đáng chán này. Như bây giờ cho ta cả thế gian, những ngày tươi
đẹp ấy có quay lại chăng. "
Quỷ Lệ trầm mặt một lúc, nói: "Biết đâu sau này cô có thể dùng nó, với lại Huyền Hỏa Giám vẫn là của con trai cô... "
Cửu Vĩ Thiên Hồ đột nhiên cười, nói: "Tiểu Lục? Nó không phải đã tặng người thứ này rồi sao? Thêm nữa... " mục quang của nàng chạm vào người Quỷ
Lệ, nói: "Người dùng Phệ Huyết Châu và Nhiếp hồn bổng là những pháp bảo
đại hung chí tà, tà lực đã xâm nhập rất sâu vào người. Như ta thấy, nếu
không phải là khí chí dương thuần hòa của Huyền Hỏa Giám đã trụ lại giùm người, chỉ sợ người đã mất hết thần trí, đại phát hung tính rồi. Nếu
như đưa cho ta, ngươi tự mình làm sao xoay sở?"
Quỷ Lệ toàn thân chấn động, đồng tử trong mắt thu hẹp lại, nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn cười, nói: "Người không cần nhìn ta, như ta là một lão
nữ nhân đã sống hàng ngàn năm, những thứ ta biết dĩ nhiên là nhiều. "
Quỷ Lệ bất giác có chút ngượng ngùng, cau mày, cuối cùng cũng nhận lại Huyền Hỏa Giám.
Cửu Vĩ Thiên Hồ đặt tay lên đầu Tiểu Hôi trong lòng, ánh mắt hữu ý vô ý
hướng về phía Quỷ Lệ, nói: "Ta thấy người bị tà lực xâm nhập rất sâu,
tuy nhiên người tu hành thâm hậu, lại có Huyền Hỏa Giám áp chế, sở dĩ tà lực của Phệ Huyết Châu và quỷ lực của Nhiếp hồn thường xuyên phát tác
bất ngờ, ta nghĩ chắc là người thường phải ráng chịu đựng chống chọi lại ý muốn giết chóc, phải không?
Quỷ Lệ lúc này đối diện với nhãn
quang nhu mì của nữ tử do thiên niên yêu hồ hóa ra, đã không còn dám xem thường, tuy nhiên có chút chần chờ, sau một khắc, cuối cùng gật đầu
Cửu Vĩ Thiên Hồ thở dài, nói: "Như ta thấy, người có thể sống đến hôm nay
dưới ảnh hưởng của Phệ Huyết Châu và Nhiếp Hồn, thật không thể ngờ. Bất
quá người từ giờ trở đi nếu muốn yên ổn mà sống tiếp, ta khuyên người từ bỏ thiên địa đệ nhất tà vật này càng sớm càng tốt.
Quỷ Lệ không có biểu tình gì, từ từ giơ tay, Phệ Hồn đen sì xuất hiện trên tay hắn,
màu đen của thân bổng giáp với những vân huyết ẩn hiện, an tĩnh nằm trên lòng bàn tay hắn.
Cảm giác băng lương phảng phất đã quen thuộc như một phần thân thể, chầm chậm chuyển động trong người hắn.
"Cô nói đây là thiên địa đệ nhất tà vật, cô không biết nó đã từ cứu mạng ta bao nhiêu lần rồi đâu!" Quỷ Lệ lạnh lùng nói: "Cô nói ta quăng nó đi để sống tiếp cho yên ổn, cô không biết nếu ta không có nó, ta cơ bản không sống đến ngày nay"
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Vĩ Thiên Hồ, ánh nhìn lạnh như băng, nói: "Thêm nữa, có một chuyện cô nói không đúng"
Cửu Vĩ Thiên Hồ nhìn hắn, mỉm cười, hỏi: "Chuyện gì?"
Quỷ Lệ đáp: "Cô nói rằng nó là thiên địa đệ nhất tà vật, kỳ thật không phải"
Cửu Vĩ Thiên Hồ cau mày, hỏi: "Người nói sao?"
Quỷ Lệ trở nên lãnh đạm, giọng nói không có chút cảm tình nào: "Thiên địa
đệ nhất tà vật, không phải nó, mà là ...", hắn giơ tay, chỉ vào ngực
mình, lạnh lẽo nói, "Nhân tâm!"
Cửu Vĩ Thiên Hồ nghe lòng run lên.
Nam tử ấy trong bóng đêm, mặt không chút biểu tình quay mình mà đi. Gió đêm vẫn còn mang hơi nóng từ phương xa thoảng qua, lay động y phục hai
người. Không biết sao, nhìn thân ảnh hắn, đột nhiên đặc biệt thê lương.
Cửu Vĩ Thiên Hồ lặng lẽ nhìn hắn, một lúc lâu sau, trầm giọng thở dài,
thanh âm u uẩn, nói một câu, cũng chẳng nghe được thật ra nàng đã nói
gì.
Rồi nàng quay mình bỏ đi, không muốn làm phiền Quỷ Lệ nữa, nhưng thanh âm của Quỷ Lệ đột nhiên vang lên từ sau lưng nàng
"Tiền bối, người hiểu biết sâu rộng, ta có một việc quan hệ trọng đại, mong được người chỉ giáo"
Cửu Vĩ Thiên Hồ kinh ngạc, quay lại, thấy Quỷ Lệ đang nhìn mình, phảng phất đột nhiên nhớ lại điều gì đó, trên mặt lộ xuất một chút kích động, một
chút khát vọng, một phần mong mỏi, thậm chí còn có ẩn hiện một thoáng sợ hãi.
"Người muốn hỏi gì?"
"Có một nữ tử, mười năm trước dùng máu huyết của bản thân mình hóa thành lệ chú, lại bức nhập ba hồn
bảy vía, thi triển ... một đại pháp lực. Nhưng vào lúc nàng hồn phi
phách tán, dị bảo Hợp Hoan Linh bên người nàng đã thu lấy một hồn, tuy
bây giờ nữ tử đó nhục thân bất diệt bất tử, nhưng lại hoàn toàn vô tri
giác. Tiền bối, người kiến thức uyên bác, cho hỏi có cách nào cứu được
không?"
Những âm cuối cùng, Quỷ Lệ không ngờ bắt đầu hơi run giọng.
Cửu Vĩ Thiên Hồ ngưng thần nhìn nam tử đó, trong mắt có ánh sáng lấp lánh,
vô cùng nhu hòa, một lát sau, nàng dứt khoát gật đầu, nói: "Có cách!"