Bóng tối trải dài vô tận, chỉ có âm phong lồng lộng mỗi lúc mỗi cắt cứa. Vu Yêu đi trên thông đạo trong Trấn Ma Cổ Động, trông như một âm linh
đi về nơi cửu u.
Động huyệt lâu đời càng đi càng thấy rộng, nhưng bóng tối xung quanh mỗi lúc mỗi thâm trầm. Trên con đường âm lãnh đáng
sợ, Vu Yêu thậm chí có thể nhắm mắt mà bước đi.
Nhiều năm nay, y một mình một bóng quanh quẩn nơi đây. Đến giờ, y rốt cuộc phải tự tay thay đổi vận mệnh của mình.
Có lẽ, còn ảnh hưởng tới cả vận mệnh của bao nhiêu người khác trên thế giới.
Âm phong rú rít, ngay trước mặt y!
Một điểm u quang, đột nhiên sáng bừng lên phía trước, cho dù ánh sáng đó có u ám thế nào, nhưng trong vùng khê đặc tối tăm này, nó vẫn lấp loé chói mắt.
Vu Yêu dừng bước.
U quang khe khẽ chớp láy trong bóng tối, chập chờn bất định, như chiêu hồn, như dụ hoặc, như khát vọng, như châm biếm...
Gió, lay động tà áo đen của y, giống như bao nhiêu tuế nguyệt của quá vãng, y ngưng vọng về thời đó.
Nhiều năm trước, y cũng đứng ở đây, như thế này, nhưng lúc đó, bên mình y còn có huynh đệ, trước mặt y còn có một thân ảnh tuy yếu nhược nhưng phảng
phất ngăn chống được cả đất trời.
Hiện tại, lại chỉ có cái bóng cô đơn của một mình y.
"Nương Nương..." Y hơi cúi đầu, miệng lẩm nhẩm gọi.
Sau đó, y lại lướt về phía trước, về phía u quang đó, như con thiêu thân liều mình.
U quang đại thịnh, âm phong trong cổ động cũng đột nhiên mạnh mẽ hẳn lên. Vốn chỉ có một điểm sáng, nhưng từ nơi đó lần lần tản ra, dần dần chiếu rọi cả xung quanh.
Mặt đất gập ghềnh lởm chởm, đến đâu cũng thấy vương vãi xương trắng mủn nát, của người có, của mãnh thú cũng có. Trên vách động mênh mông, nham thạch cứng rắn, dưới bóng u quang chiếu rọi,
hiện lên vô số vết hằn dày đặc, ngang ngang dọc dọc, giống như bị xé bửa ra một cách thô bạo, nhìn rất rõ ràng.
Trong bóng tối, có một thanh âm, chính là ở nơi sâu nhất của u quang, mang theo hàn ý băng lạnh, khe khẽ vọng vang.
"Ngươi quay lại rồi..."
Âm điệu đến cuối câu kéo dài ra, dội lại trên các bức vách cổ động.
Vu Yêu không nói gì, chỉ đứng đó trong vầng sáng, bất động giây lát, rồi
rút cánh tay ra khỏi tấm áo đen, trên tay y, là cây Hắc Trượng khảm Cốt
Ngọc.
"Ùng!..."
Một tiếng gầm, đột nhiên vang lên như sấm
trong cổ động. Bóng tối xung quanh nháy mắt bị đẩy lùi, nơi thâm sâu
mênh mang đó, vụt loé lên ánh hào quang chói lọi, như sự tiếp tay vô số
của ác ma, hướng về phía Vu Yêu, hướng về thánh khí đó điên cuồng gào
thét.
Đến những bức tường đá ngàn vạn năm trong cổ động, giờ phút này cũng bắt đầu rung lắc không ngừng, đá lớn đá bé trút xuống ầm ỹ.
Âm phong rít lên thê thiết, nghe ra như tiếng thở thèm thuồng, nặng nhọc.
"... Ngươi còn nhớ, hình dáng của Nương Nương chứ?" Vu Yêu nhìn luồng hào
quang chói lọi đang nhe nanh múa vuốt trước mặt mình đó, đột nhiên lặng
lẽ hỏi một câu như vậy.
Trong luồng sáng rực rỡ, quang mang chớp động đột nhiên ngưng đọng lại một lúc.
Tấm áo đen của Vu Yêu, lại phần phật bay lên giữa làn âm phong lồng lộng.
Đến thanh âm của y, nghe cũng phiêu phưởng bất định: "Tượng đá của người, vẫn dứng ở cửa động bên ngoài..."
Sâu trong luồng sáng, không có bất kỳ một thanh âm nào, chỉ có tia sáng co
duỗi bất định, hắt lên thân hình Vu Yêu lúc tỏ lúc mờ.
Vu Yêu không nói gì nữa, chậm rãi lướt lên trước, tiến vào sâu trong luồng hào quang.***
Một vùng bình địa rộng rãi, hiện ra rõ rệt, nơi đây khác hẳn ngoài kia,
vách đá kiên cố phần lớn đều hoàn hảo vô khuyết, trên mặt đất có nhiều
xương cốt khổng lồ, mà phần lớn là nguyên vẹn, đếm ra cả thảy mười ba
bộ.
Mười ba bộ xương cốt đó hình trạng khác nhau, tán phát yêu
khí rùng rùng, quây thành một vòng tròn khoảng cách không đều, nhưng
cùng quay mặt vào trong quay lưng ra ngoài, phảng phất như đang bảo vệ
một cái gì. Từ những hốc mắt trống rỗng đen ngòm, lờn vờn chiếu ra tia
nhìn sắc lạnh.
Thân ảnh Vu Yêu đột nhiên xuất hiện, bắt đầu lại
gần vòng tròn quái dị kia, đột nhiên, trong tiếng gió âm lãnh vẳng ra
một thanh âm kèn kẹt khiến người ta ghê răng. Trên những bộ xương trắng, rõ ràng có mấy cái đầu lâu bắt đầu chuyển động, từ từ quay lại, nhìn về phía Vu Yêu đang bước tới.
Vào thời khắc kinh khủng đến mức
khiến trái tim hầu như ngừng đập đó, Vu Yêu lại không hề để ý đến những
khô lâu đáng sợ kia, ánh mắt y, từ đầu tới cuối chỉ nhìn về một nơi.
Đó là nơi chính giữa vòng tròn do mười ba bộ xương trắng kia tạo thành.
Nơi đó, một bộ xương trắng lớn bằng người thật, yên lặng nằm trên một bệ đá bạch ngọc cao chừng ba tấc, điểm khác biệt với những xương cốt xung
quanh là, vóc thân hình người ấy vẫn còn đắp tơ lụa, cũng không biết đã
trải qua bao nhiêu thời gian, mà dưới làn u quang chiếu rọi, màu sắc của những tơ lụa đó vẫn tươi mới vô cùng.
Từ làn u quang rọi sáng xung quanh, đến luồng âm phong rú rít, nguyên lai đều do bộ xương trắng này phát ra.
Vu Yêu chầm chậm lướt lại gần.
Quang mang lưu chuyển, những tia sáng nguỵ dị lúc dài lúc ngắn, phảng phất
trong bóng mịt mờ, có hai con mắt đang chằm chằm nhìn y.
Mười ba
bộ xương trắng xung quanh đột nhiên cùng phát ra tiếng ⬘két két⬙, hầu
như nhất tề sống lại, đầu lâu chuyển động, hốc mắt sâu hoắm theo nhau
chĩa vào Vu Yêu.
Một lát sau, tấm tơ lụa đằng không bay lên, trôi lơ lửng.
Dường như có một tiếng rên khẽ trầm úc, rất nhanh từ tấm lụa chiếu ra những
tia sáng chói mắt, như tên buông cung không thể dừng lại được, rin rít
bắn ra bốn phương tám hướng.
"Vù!" một tiếng, Vu Yêu thậm chí cảm thấy ánh sáng đó chất chứa yêu lực cuồn cuộn, lướt sát qua bên tai mình.
Gió rít dữ dội, lẩn quất những tiếng cười lạnh âm thâm, bắt đầu vang lên trong cổ động.
Mười ba bộ xương bỗng ngửa đầu lên trời hú hét!
Giữa bầu không khí nguỵ dị khó tả đó, Vu Yêu chậm chạp quỳ xuống trước mặt
bộ xương trắng. Dưới ánh bạch quang, trên bộ xương kích cỡ bằng người
thật đó, hết sức rõ ràng hiện lên năm chỗ gãy vỡ, lần lượt ở tay phải,
mắt cá chân trái, xương cổ họng, xương đầu, còn cột xương sống thì không thấy đâu cả.
Lúc này, có thể nhìn thấy dưới ánh sáng, nơi tay
phải bộ xương đã đặt một viên bạch châu, nơi mắt cá chân trái là một
mảnh đĩa ngọc, còn chỗ gãy vỡ nơi cổ họng đặt một cái vòng hình tròn.
Vu Yêu chậm rãi cầm Cốt Ngọc gắn trên Hắc Trượng, từ từ rút ra, sau đó,
khẽ khàng đặt nó lên cái đầu lâu của bộ xương trắng. Giữa vầng trán, có
một cái lỗ nhỏ vỡ nát, Cốt Ngọc không lệch không xô, đặt vừa khít vào
đó.
Trong bóng tối, tựa như có một thanh âm gì đó, hun hút xa xa.
Vu Yêu thốt run rẩy, thân mình nghiêng ngả, ánh sáng hắt trở lại đôi mắt y, giống như hai ngọn hoả diệm bạch sắc đang bùng cháy.
Ngọn hoả diệm bùng cháy đó, là linh hồn và thể xác của ai?
Y khe khẽ thốt lên, nhưng chẳng ai nghe rõ, trong miệng y lẩm bẩm những
gì. Giây lát sau, y cầm cây Hắc Trượng, đặt vào chính giữa bộ xương, vị
trí của cột sống.
Đột nhiên, tất cả tĩnh lặng hẳn.
Âm
phong rú rít đã ngừng, bạch quang chói mắt đã tiêu tán, bóng tối như
sóng cả cuộn trào trong biển lớn vô biên lặng lẽ ào lên, nhận chìm hết
thảy!
Là ai, âm thầm chờ đợi trong bóng tối?
Nơi đen đặc sâu thẳm nhất, hay là rạng đông của ảo tưởng?
Tất cả đều yên tĩnh lại, giống như sự tịch mịch hoang lương chưa từng thay
đổi kể từ thời viễn cổ, đám xương trắng ngừng hú hét, im lặng!
Một thanh âm, ở nơi sâu thẳm của bóng đen và tĩnh mịch, khe khẽ vang lên!
"Bình!"
"Bình!"
"Bình bình!"
...
Đó là tiếng tim đập, tràn đầy sức sống tinh khôi, xung quanh vẫn tối tăm
như thế, nhưng tiếng tim đập thì dần dần vang to lên như ma thuật, rồi
chầm chậm, bắt đầu tiếng nước chảy rù rì.
Không, không phải là
tiếng nước, đó là tiếng mạch máu lưu thông, trào lên từ tâm thất, mang
theo khí thế hoan hỉ vô tận không thể nào cản ngăn, tiếng máu chảy cuồn
cuộn trong bóng tối.
Giấc ngủ dài đã bao nhiêu tháng năm, băng lãnh vô tận đã qua, hơi ấm đã trở về!
Là ai, trong bóng tối khe khẽ thở?
Thanh âm sôi nổi đó càng lúc càng mãnh liệt, giống như tiếng gầm của linh hồn bị cấm cố đã ngưng tụ oán hận từ ngàn năm, mỗi giọt huyết dịch trùng
sinh, đều chứa đựng điên cuồng và ngạo mạn!
Từ từ, xung quanh
những âm thanh khác nhau đều bắt đầu vang lên, vách đá kiên cố lại rung
lắc một lần nữa, những bộ xương trắng trong bóng tối lại hét lên một lần nữa, nghênh đón yêu ma phục sinh.
Chỉ có Vu Yêu, thân ảnh của y
lẩn chìm trong bóng tối, cảm nhận được trước mặt yêu ma vô hính đang
điên cuồng nhảy múa, cảm nhận được linh hồn đang phục sinh và huyết mạch đang tuôn trào đó.
Cảm giác ấy, hầu như đều nuốt chửng lấy y...***
"Bình!"
Một tiếng động lớn, sức mạnh khổng lồ khoét lên trên mặt đất cứng một cái
hố lớn, Kim Bình Nhi bay vụt lên, luồn lách tránh qua những đòn đánh lén từ phía sau, sắc mặt không tránh được trắng bệch.
Tượng đá nữ tử vừa rồi tựa hồ có ma lực, khiến tinh thần hồn phách nàng như bị thu hút hết, lại hoàn toàn quên mất những việc ngoại thân, chỉ là tiếng gió rít đúng trên đầu, một chút bản năng nhờ sự tu luyện khắc khổ nhiều năm đã
khiến nàng đột nhiên kinh tỉnh, hầu như chỉ trong đường tơ kẽ tóc xông
ra, lúc đó mới may mắn cứu được tính mệnh.
Kim Bình Nhi thở dốc
chưa điều hoà lại được, đột nhiên sau lưng tiếng gió lăng lệ, hung linh
đó đã vọt lên như mũi tên, rõ ràng thân thể chỉ là bạch khí vô hình tụ
thành, nhưng kiếm lớn khiên to cầm trong tay, lại nhẹ nhàng như một món
đồ chơi con trẻ.
Kim Bình Nhi biết lợi hại, không dám ngạnh tiếp, thân hình khẽ lắc một cái, cả người mau chóng lùi lại phía sau, dưới
hai kiếm này,
hung linh đã rượt Kim Bình Nhi chạy khỏi cửa động Trấn Ma
Cổ Động đến mấy trượng.
Chỉ có điều tuy là nàng ngưng thần giới
bị, nhưng sau khi hung linh đó đuổi ra xa khỏi Trấn Ma Cổ Động đến ba
trượng, thì không có đuổi tiếp nữa, thân thể vô hình của y, vẫn phiêu
phưởng ở bên bức tượng nữ nhân bằng đá đó.
"Ngươi là ai, dám đến
vùng đất yêu ma này, còn to gan mạo phạm thần tượng của Vu Yêu Nương
Nương?" Hung linh đó trừng đôi mắt to chuông đồng, lạnh lẽo hỏi.
Kim Bình Nhi khẽ thở phào, định thần, nói mạch lạc: "Ngươi nhầm rồi, ta
hoàn toàn không có ý mạo phạm thần tượng của vị.. nương nương này, chì
là ban đầu trông thấy, thấy người quả thực quá sức mỹ lệ, bất giác mời
rờ tay vào thạch tượng."
Hung linh hừ một tiếng, sắc mặt hơi dịu
lại, hiển nhiên cũng biết quá rõ thạch tượng này đúng là có thần kỳ dị
năng, nhưng vẫn dùng một giọng lạnh lẽo băng giá nói: "Xem ngươi tuổi
còn trẻ, lại mới lần đầu phạm phải, ta không muốn đôi co với ngươi. Đây
là nơi yêu ma quỷ mị, không phải là nơi ngươi nên đến, hãy mau đi đi!
Kim Bình Nhi khẽ chau mày, với tâm ý của nàng, truy đuổi Vu Yêu đã lâu như
vậy, điều bí mật quan trọng nhất chắc chắn là nằm trong Trấn Ma Cổ Động
này, không ngờ ngoài cửa lại có hung linh đạo hạnh cao thâm thế này trấn giữ, quả thực là phiền phức. Chỉ có điều nếu xông bừa vào, chắc sẽ kinh động đến Vu Yêu hay là quái vật đó thì đã đành, ngay hung linh trước
mặt đây cũng không dễ giải quyết.
Ở đây nàng khổ sở suy nghĩ,
đằng kia hung linh thấy nữ tử mục quang cứ đưa qua lại giữa mình và thần tượng của Nương Nương, đồng thời thi thoảng nhìn dõi vào sâu trong
huyệt động tối đen sau lưng mình, hiển nhiên đang có tính toán, bất giác vụt biến sắc.
"Hừ!" Hung linh hét lên giận dữ: "Tiểu a đầu, ta
khuyên ngươi đừng tự mình chuốc vạ vào thân, trong huyệt động là tuyệt
thế yêu vật, ngươi vào là tự mình tìm vào tử lộ thôi. Mà ta trấn giữ cổ
động, quyết nhiên không thể để người ngoài xâm nhập, ngươi hãy từ bỏ ý
định đi!"
Kim Bình Nhi hừ một tiếng, đâu có chịu bỏ cuộc dễ dàng thế: "Vừa rồi hắc y nhân kia, không phải là cũng đi vào đó sao?"
Hung linh sững lại, hai mắt tinh quang đại thịnh: "Thì ra ngươi đuổi theo người đó đến đây phải không?"
Kim Bình Nhi nhìn y dò xét, trong lòng mang máng suy đoán quan hệt giữa hai người này, nhưng miệng thì vẫn tiếp: "Đương nhiên rồi, kẻ đó người
không giống người, quỷ không giống quỷ... À, ta không nói ngươi, ngươi
đừng tức giận!" Kim Bình Nhi lỡ lời, thấy hung linh tức giận vội vàng
lấp liếm thêm, rồi tiếp: "Hắc y nhân đó cướp mất thánh khí Hắc Trượng
của Miêu tộc ở Nam Cương, à phải rồi, trên đó còn có thánh khí Cốt Ngọc
của Lê tộc, vừa mới vào xong, ta cũng muốn xem y rốt cục là làm cái..."
Chữ ⬘gì⬙ chưa thốt khỏi miệng, hung linh vốn đã biến sắc mặt đột nhiên phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, khiến Kim Bình Nhi vội nín ngay
lại, hoa dung thất sắc.
"Ngươi nói cái gì, trên mình y có Hắc Trượng và Cốt Ngọc?" Hung linh cả ngươi bắt đầu run lên kịch liệt.
Kim Bình Nhi rất ngạc nhiên: "Đúng vậy!"
Hung linh ngửa mặt hú dài, bi phẫn cùng cực, vụt chuyển thân, nhìn bộ điệu
của y, rõ ràng là vứt bỏ tất cả định xông vào trong Trấn Ma Cổ Động, cứ
như muốn tìm Vu Yêu đó đồng quy ư tận.
Làn âm phong như vĩnh viễn không dừng, từ trong Trấn Ma Cổ Động ào ạt tuôn ra, bỗng nhiên ngừng lại.
Giữa trời đất, dường như bỗng biến mất một cái gì, đột nhiên ngưng lặng.
Hung linh mặt bỗng xám như tro.
Miệng y há to, dường như định nói gì, lại dường như muốn dùng hết sức lực
toàn thân để gào thét, nhưng, không thốt nổi một thanh âm nào.
Sau đó, y chầm chậm xoay mình, nhìn về phía bức tượng đá, đột nhiên y như
trúng phong, thân hình khổng lồ khuỵu xuống trước mặt nữ tử, bật khóc.
Kim Bình Nhi phát sợ, nàng xuất thân Ma giáo, bình sinh không biết đã gặp
qua bao chuyện nguỵ dị, nhưng hung linh đạo hạnh cao đến thế này mà lại
khóc rống lên bi thương như vậy, quả thực là lần đầu mới gặp. Chỉ có
điều nhìn hung linh đó có vẻ đau lòng vô cùng, thân hình to lớn, lại run rẩy không ngừng, tuy chỉ là bạch khí tụ thành, chỉ là tình cảm bi
thương, nhưng phảng phất như sống thật sự tồn tại trước mắt.
Kim
Bình Nhi khẽ khàng di chuyển, hung linh đó cũng không chú ý. Đợi đến khi nàng di chuyển đến gần nữ tử, định nhân cơ hội này len lén thâm nhập
Trấn Ma Cổ Động, đột nhiên, thân hình nàng chấn động, ánh mắt rơi trên
bức tượng đá, cũng đột nhiên đờ ra.
Trên bức tượng đá lạnh lẽo, là một nữ tử mỹ lệ uyển chuyển.
Hai hàng lệ trong, lặng lẽ tràn khỏi đôi mắt tượng đá.
Thì ra, thời gian hàng trăm hàng ngàn năm, vẫn lau chưa khô một nỗi thương hoài sâu nặng...
Kim Bình Nhi ngạc nhiên đứng sau lưng hung linh, nhìn bức tượng thương tâm đó!
Trong cổ động sau lưng, văng vẳng một tiếng gào trầm trầm, giống như cái gì,
tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, phát ra thanh âm đầu tiên vậy.
Âm phong lại nổi, tiếng rú rít càng thê lương!
Đến bầu trời, sắc trời ở trên đầu cũng ảm đạm đi!
Một lằn chớp, rạch qua mây đen.
Một hồi sấm, lan ra xa mãi.
Sấm sét nổ vang, nháy mắt xé tan bầu trời. Vô số mâu đen như cùng trào
cuộn, từ Thập Vạn Đại Sơn tràn về ùn ùn, cùng tụ lại trên Trấn Ma Cổ
Động.
Mưa trút xuống ào ào như thác đổ, lẫn trong đó những viên băng khổng lồ, khiến cho mặt đất tan hoang lồi lõm.
Kim Bình Nhi giật thót, nhảy trái tránh phải, lướt qua lướt lại trong gió
mưa. Hung linh kia đột nhiên ngửng đầu, nhìn lên trời cao, gió mưa băng
tuyết tất cả đối với y hình như không là gì cả, trong ánh mắt y, chỉ
thấy nỗi tuyệt vọng mà thôi.
"A!...."
Y ngửa mặt gào lớn.
Trong lúc y đang gào lên tuyệt vọng, từ trong Trấn Ma Cổ Động vụt đưa ra một
tiếng hú dị kỳ, lúc đầu ở xa, xong lại gần, càng lúc càng nhanh, càng
lúc càng vang vọng, đến phút cuối thì chấn động màng tang. Kim Bình Nhi
chỉ cảm thấy đầu óc lung bùng, giống như vỡ tan, không nén được mặt mày
thất sắc, vội vàng lướt ra thật xa.
Hung linh đó vụt quay mình,
thân hình to lớn án lên trước cửa Trấn Ma Cổ Động, giơ cao thuẫn bài,
thanh kiếm khổng lồ hoành lên, mắt sôi sục mày chau, không có chút nào
là sợ hãi, sừng sững đứng.
Tiếng hú càng lúc càng vang vọng, nháy mắt đã sát lại gần cửa động.
Chân trời sấm nổ ùng ùng, thiên địa gầm thét, phảng phất cả dãy Thập Vạn Đại Sơn đều rung lên dữ dội.
Trong mưa gió, hung linh trông như một con thuyền nhỏ chòng chành vô lực.
Bóng tối thâm thâm đó, như ma thú nhe nanh múa vuốt, từ trong cổ động ào ra.
Hung linh gầm lên giận dữ, vươn lên xông lại!
Cự kiếm phản chiếu ánh chớp rạch ngang bầu trời, bạt xuống bóng tối, hắc
khí chớp mắt bị chặt ra, rồi lập tức từ hai bên ào lại, tốc độ khủng
khiếp phủ chụp lấy thân hình y.
Hung linh gọi lớn, từ đằng xa, Kim Bình Nhi vẫn nghe thấy thanh âm đó: "Nương... Nương..."
Một khắc sau, hung linh tiêu biến, hắc khí như sơn, dồn sức tụ lại trước
Trấn Ma Cổ Động, hướng về phía chân trời, hướng xuống mặt đất.
Một tia hồng quang vựt hừng lên trong đêm tối.
Một thân ảnh, là một nam tử toàn thân phủ kín trong tấm lụa tơ óng ánh,
lưng quay về phía Kim Bình Nhi, từ hắc khí chầm chậm hạ xuống, đứng
trước bức tượng đá.
Sau lưng y, hắc khí gào rít liên hồi, âm ảnh lắc lư, dường như có vô số yêu ma đang đắc chí gào rú.
Chỉ có cái bóng của y, rõ ràng mang chút gì nguỵ dị.
Y đứng sừng sững, trong gió mưa, trước bức tượng đá.
Chầm chậm, y giơ tay ra, nhẹ nhàng ve vuốt trên thân tượng lạnh lẽo.
Khe khẽ, y cất giọng gọi, tiếng gọi văng vẳng trong gió mưa, xuyên quang
thời gian và bóng tối hàng nghìn hàng vạn năm, xuyên qua bao nhiêu gió
mưa băng tuyết:
"Linh Lung..."