Sớm mai, gió lạnh thổi nhẹ trên đỉnh Thanh Vân Sơn, vừa đủ cho từng dải
sương mù mỏng manh từ từ bay chuyển, như những dải lụa nhẹ nhang phiêu
đãng nơi mật lâm um tùm rậm rạp. Nơi ngã ba con đường nhỏ phía hậu sơn
Thông Thiên Phong đi tới Tổ Sư từ đường, Quỷ Lệ, Quỷ Tiên Sinh cùng lão
nhân quét lá đứng chia ba góc, sát cơ phảng phất trong không khí.
Trên gương mặt lão nhân, những nếp nhăn máy động, thanh âm khàn khàn chậm
rãi hỏi: "Nhị vị chuyền này cùng lên Thanh Vân Sơn, sao chỉ đến nơi
trọng địa của Thanh Vân Môn, không hiểu có việc gì?".
Quỷ Lệ mặc nhiên không nói, chỉ nhìn lão nhân một hồi lâu, Quỷ Tiên Sinh đứng một
bên cách ngoài sáu thước. Đạo hạnh của hai người bọn họ, phóng tầm mắt
nhìn khắp thiên hạ vị tất đã phải sợ ai, chỉ là giữa hai người, lại hết
sức rõ ràng chẳng ai tin tưởng vào tâm ý của đối phương.
Bất quá chỉ trong giây lát, Quỷ Tiên Sinh ẩn sau tấm sa đen che mặt, vẫn nhìn
chằm chằm vào lão nhân quét lá, mục quang chói lọi hữu thần, tựa hồ như
có một cảm giác kỳ dị.
Lão nhân như cảm giác được điều đó, thân
hình từ từ quay lại, nhìn hướng Quỷ Tiên Sinh lên tiếng: "Vị cao nhân
này, ngài nhìn lão hủ chăm chú như vậy, phải chăng có điều gì muốn
nói?".
Quỷ Tiên Sinh đột nhiên cất tiếng cười: "Ngươi bất quá
chỉ là một lão nhân trông giữ Thanh Vân Sơn Tổ Sư từ đường, hà tất phải
quản đến những việc vặt, hiện giờ người trẻ tuổi này...", lão dừng lại
chỉ vào Quỷ Lệ: "Vị này từ lâu đã nghe danh của Ảo Nguyệt Động Phủ trên
Thanh Vân Sơn, lòng những muốn tăng thêm kiến thức, không biết lão
trượng có thể để hắn đi qua không?".
Quỷ Lệ đứng ngoài xa, chợt
hừ lạnh một tiếng: "Trước khi lên núi, ngươi cùng ta sớm đã thương lượng xong, ta tiến nhập Ảo Nguyệt Động Phủ, thu hút sự chú ý của Thanh Vân
Môn, ngươi thừa cơ hội đó tiềm nhập vào Thanh Vân Sơn Tổ Sư từ đường,
phá huỷ toàn bộ linh vị của Thanh Vân Môn liệt đại tổ sư, giúp cho Thanh Vân Môn được xem một màn hấp dẫn, giờ đã đến đây rồi, ngươi sao vẫn còn không đi?".
Quỷ Tiên Sinh hơi thở không thông, nhìn lại hướng
Quỷ Lệ, chỉ thấy Quỷ Lệ thần sắc nghiêm trang, trên mặt lộ rõ nét nghiêm khắc, nếu nói rằng không có chuyện này thì thật khó mà làm cho hắn tin
được. Quỷ Tiên Sinh nhìn hắn trong giây lát, thoáng cười khổ một tiếng,
khẽ cúi đầu.
Lão nhân hết nhìn Quỷ Lệ lại nhìn Quỷ Tiên Sinh,
sắc mặt từ từ lạnh lẽo, ánh mắt cũng dần trở nên sắc bén, từ từ nói:
"Bất kể đến đây làm gì, nhị vị đối với Thanh Vân Môn đều chẳng có ý tốt. Nơi đây chính là trọng địa của Thanh Vân Môn, lão hủ đã coi giữ nhiều
năm, nhị vị muốn hoành hành ngang ngược, trước tiên phải bước qua xác
lão phu đã".
Lão nhân hờ hững phát thoại, đối mặt với hai nhân vật thần bí, thân hình từ từ vươn thẳng lên.
Buổi sớm mai trong lành ở mật lâm hậu sơn, xa xa truyền lại tiếng chim hót
ríu rít, bỗng nhiên ngưng bặt, chỉ có sương mù vẫn bay phiêu lãng đày
núi, vương vấn xung quanh cửa Từ đường.
Thời gian mười năm của đời người, hình như đã lặng lẽ trôi qua trong sự tĩnh mịch này, biến thành những nếp nhăn nơi khóe mắt.
Quỷ Tiên Sinh đột nhiên hỏi: "Vì sao cánh tay trái của ngươi vẫn còn nguyên vẹn "
Quỷ Lệ cùng lão nhân đồng thất kinh, ngay cả Quỷ Lệ cũng không hiểu tại sao Quỷ Tiên Sinh đột nhiên mạo xuất câu hỏi này, nhưng rõ ràng lão nhân
thân hình chấn động, đôi mắt nhìn Quỷ Tiên Sinh chăm chú không rời.
Trong buổi sớm mai yên tĩnh, giữa làn sương mù, lão nhân ngưng thần nhìn hồi
lâu, thốt nhiên thở một hơi dài, nét kinh ngạc trên gương mặt dần dần
tiêu tán, từ từ hỏi: "Là ngươi?".
Quỷ Tiên Sinh cười đáp: "Chính ta".
Lão ngừng lại một chút, mục quang dừng lại nơi gương mặt lão nhân, tựa như
đang cân nhắc điều gì, tiếp đó cất tiếng, trong thanh âm hốt nhiên có
mấy phần cảm khái: "Nói đến năm đó, ngươi bản lãnh lợi hại biết dường
nào. Xem hình dáng ngươi bây giờ, có ai còn nhận ra ngươi chính là người năm xưa danh chấn thiên hạ - Vạn Kiếm Nhất của Thanh Vân Môn!".
Ba tiếng Vạn Kiếm Nhất lọt vào tai lão nhân, đột nhiên thân hình lão run
rẩy, ba chữ này như ba lưỡi dao bén nhọn, từng lưỡi từng lưỡi đâm thẳng
vào tim lão, cuối cùng trên gương mặt hằn sâu vết tuế nguyệt, lúc này
chợt hiện lên thần sắc kích động đã lâu rồi chưa thấy.
"Vạn Kiếm Nhất, hà hà, Vạn Kiếm Nhất...".
Lão nhân trầm giọng đọc cái tên này, trên gương mặt thần tình lại xen lẫn nỗi thống khổ.
Quỷ Lệ ở bên cạnh nhíu mày, cái tên Vạn Kiếm Nhất, nhiều năm trước khi hắn
còn là môn hạ đệ tử của Thanh Vân Môn đã từng nghe qua, chỉ là tuyệt
nhiên không nghĩ rằng một nhân vật kinh thiên động địa trong truyền
thuyết nhiều năm trước vẫn còn sống tại nhân gian, càng không ngờ rằng,
đương kim thủ tọa trưởng lão Thanh Vân Môn phân tranh không ngừng,
Thương Tùng đạo nhân phản bội Thanh Vân Môn cũng vì nhân vật tuyệt thế
này, không ngờ nay đã đổi thay thành một lão đầu tầm thường chẳng thề
nhìn ra.
Làn gió lạnh thổi qua, lay động vạt áo của ba người, nơi đây sương mù ngập núi như mơ như thực, chuyện cũ phảng phất vọng về.
Người khi xưa từng là Vạn Kiếm Nhất ngạo thế, giờ đã trở thành một lão nhân
gương mặt đầy những nếp nhăn, lại chầm chậm ngẩng đầu lên.
"Soạt", một tiếng động khẽ vang lên từ nơi tay Vạn Kiếm Nhất. Quỷ Lệ cùng Quỷ
Tiên Sinh đồng thời nhìn về phía đó, chỉ thấy những hạt phấn nhỏ li ti
màu tro đang xào xạc rơi xuống, cái cán chổi trong tay Vạn Kiếm Nhất
đang bị vò xé, chính vì tâm tình của lão đang kích động nên cái cán chổi bị đại lực ép vụn thành phấn, rơi rụng khắp nơi trên nền đất.
Làn gió núi thổi đến, thổi bay từng hạt phấn nhỏ dưới đất, Vạn Kiếm Nhất
ngưng trọng nhìn vật mà giây lát trước còn tại tay mình, lúc đó đã mất
tiêu chẳng còn dấu vết. Sau đó lão ngẩng đầu chăm chú nhìn Quỷ Tiên
Sinh, thốt từng tiếng một: "Năm đó nếu không phải là ngươi, ta đã trở
thành kẻ tàn phế, ngươi đối với ta có ân, ta vẫn luôn ghi nhớ trong
lòng".
Quỷ tiên sinh nhạt giọng đáp: "Ngươi cùng ta mới gặp lần
đầu đã coi nhau như bạn cũ, hồi đó tại phía Tây Bắc vùng Man hoang còn
có Phổ Trí hòa thượng".
Quỷ Lệ cứ đứng yên lặng một bên đột nhiên thân hình chấn động, ánh mắt rực sáng.
Quỷ tiên sinh và Vạn Kiếm Nhất lúc đó chẳng hề chú ý đên thần tình biến hóa của Quỷ Lệ ở bên cạnh, tiếp tục nói: "Bọn ta ba người tuy không cùng
môn phái, cuối cùng cũng có một đoạn kết giao. Hiện nay Phổ Trí đã qua
đời nhiều năm, ngươi từ lâu cũng chẳng còn tin tức. Không ngờ hôm nay
vẫn còn có thể gặp mặt, cũng chẳng uổng công ta đến Thanh Vân Sơn". Lời
nói thốt ra đầy cảm khái nhưng không hề thở dài.
Vạn Kiếm Nhất
sắc mặt vốn căng thẳng, lúc này đã từ từ dịu xuống, thở dài đáp: "Không
sai, ta vốn chẳng còn có thể tái kiến cố nhân...Đứng lại!".
Lão
mới nói được nửa câu, thanh âm đột nhiên trở nên cấp bách, đoạn hét lớn
một tiếng, chính vì Quỷ Lệ đứng bên cạnh lặng lẽ chuyển thân, chẳng cần
nghe chuyện cũ quan hệ giữa hai người nữa, nhắm hướng Ảo Nguyệt Động Phủ đi tới.
Vạn Kiếm Nhất hừ lạnh một tiếng, thân hình không động,
chỉ nhấc tay lên, bàn tay vốn dĩ như thân cây khô héo đã kinh qua trăm
ngàn sự biến, phát trảo đưa qua sau vai chộp tới.
Quỷ Lệ đình
bước, không hề quay đầu, cổ tay rung lên, ngón tay chớp động, vẽ trong
không trung một hình đồ án, trong giây lát ánh sáng chói lọi, chính là
Thái Cực Đồ, thanh quang rực rỡ. Trảo thủ của Vạn Kiếm Nhất bị thanh
quang chặn đứng, trong nháy mắt bị lực phản chấn đẩy ngược lại, nhưng
chỉ trong giây lát, thân hình già nua của Vạn Kiếm Nhất đã đứng chắn
trước người Quỷ Lệ, chỉ thấy gương mặt lão tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, hỏi: "Thái Cực Huyền Thanh Đạo? Rốt cuộc ngươi thực sự là ai?".
Thanh âm Quỷ tiên sinh từ phía sau người lão âm u truyền lại: "Hắn chính là đương kim Ma Giáo Phó Tông Chủ Quỷ Vương Tông".
Quỷ Lệ nhíu mày nhưng vẫn không hề thốt một tiếng.
Vạn Kiếm Nhất dò xét ánh mắt hắn, hơi gật đầu nói : "Ngươi nguyên là người
mười năm trước bị Thanh Vân Môn trục xuất khỏi môn hộ, đầu nhập Ma giáo, chính thị Trương Tiểu Phàm".
Quỷ Lệ sắc mặt lạnh lẽo như sương, lạnh lùng nói : "Tránh ra!".
Vạn Kiếm Nhất chẳng hề có ý nhường bước, sau một khắc xem xét toàn thân Quỷ Lệ, đột nhiên cất tiếng than thở: "Điền sư đệ có thể đào tạo được một
đệ tử kiệt xuất như thế này, quả là không thể không ngẩng đầu lên được".
Sắc mặt Quỷ Lệ hơi thay đổi, tiếp đó hừ lạnh một tiếng, thần
tình trên gương mặt xuất hiện mấy phần kiêu ngạo, coi trước mặt như
không hề có vị Vạn Kiếm Nhất đỉnh đỉnh đội danh một thời, nhấc chân đi
thẳng. Vạn Kiếm Nhất đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực, tuyệt
không có ý thoái luii
Mắt nhìn hai người càng lúc càng gần, Vạn
Kiếm Nhất chợt nhíu mày, thân hình cất lên khỏi mặt đất, gần như cùng
lúc đó, chân đạp xuống đất phát ra âm thanh trầm đục, trong nháy mắt mặt đất nứt ra một đường, sắc xanh đen âm lạnh của Phệ Hồn chớp sáng rực rỡ nhắm chân Vạn Kiếm Nhất công thẳng tới.
Vạn Kiếm Nhất đang lơ
lửng giữa từng không, thân hình chao qua, đột nhiên hét lớn một tiếng,
chấn động tả hữu, ở giữa trời tay không xuất quyền nhắm hướng Phệ Hồn
bay đến chộp lấy. Phệ Huyết Châu đính ở đầu Phệ Hồn trong giây lát sắc
hồng đại thịnh, những sợi tơ máu mờ mờ ánh hồng đều sáng lên, xen lẫn
trong hắc quang, không hề chậm trễ công thẳng tới.
Hắc khí quay
cuồng, sắc hồng âm u chớp động, trong nháy mắt xung quanh tựa hồ chìm
trong u ám, nhưng Vạn Kiếm Nhất vẫn ngang nhiên xông xáo, tất cả các hơi lệ khí âm u đối với lão tựa hồ không có tác dụng. Quỷ Lệ sắc mặt chợt
biến, đạo hạnh như người này, có thể nói hắn mới thấy lần đầu.
Mắt thấy Vạn Kiếm Nhất đã sắp chộp được hung vật của thế gian vào tay,
nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, chợt trong hồng quang hắc khí, Phệ
Huyết Châu đính ngoài mặt Phệ Hồn, đột nhiên từ sâu trong hạt châu nổi
lên một đồ hình quái dị, từ nhỏ biến thành lớn, từ tối biến thành sáng,
trong nháy mắt từ trong hắc khí huyền quang thoát ra, kim quang sáng
chói, chính thị Phật gia chân ngôn: chữ Vạn. Một luồng kình lực ôn hòa
hùng hậu, bên trong lại pha tạp một phần quỷ dị, giao với thủ chưởng của Vạn Kiếm Nhất phản chấn trở lại.
Vạn Kiếm Nhất cùng Quỷ Lệ đồng thời lùi lại, giữa không trung pháp bảo Phệ Hồn bay trở về tay Quỷ Lệ.
Vạn Kiếm Nhất thân hình ngừng giữa tầng không, sắc mặt có chút trắng xanh,
chăm chú nhìn Quỷ Lệ, từng chữ từng chữ thốt: "Đại Phạm Ban Nhược!".
Quỷ Lệ sắc mặt thản nhiên, nhưng trong tâm chấn động, người trước mắt đạo
hạnh cao thâm, quả là không thể nào ngờ đến, mười năm nay, đây là lần
đầu tiên hắn gặp một người có thể dùng tay không địch lại yêu lực của
Phệ Hồn.
Trong tâm hắn lay động, chẳng hề biết trước mặt mình
Vạn Kiếm Nhất cũng kinh sợ không ít. Bản thân Vạn Kiếm Nhất năm xưa là
tuyệt thế nhân vật, tài nghệ tuyệt luân, đạo hạnh vượt xa so với các
huynh đệ đồng môn, trừ mỗi Đạo Huyền chân nhân tài năng tương đồng là
ngoại lệ, còn lại trong mắt chẳng có bất cứ người nào. Về sau tuy gặp
nhiều bất hạnh, vận mệnh gập ghềnh, nhưng ngày nay đối mặt với tiểu bối
này, trong lòng lão lại nảy sinh ngạo khí như xưa.
Chỉ là qua
phiên giao thủ cùng Quỷ Lệ ấy, lại làm lão kinh sợ không it, Phệ Huyết
châu yêu lực quỷ dị hung ác, tuy bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng đã
kích động tinh huyết toàn thân lão. Sau đó Quỷ Lệ đồng thi triển Phật
môn chân pháp Đại Phạm Ban Nhược, cùng với Đạo gia và Ma giáo chân pháp
hòa làm một, không hề xung đột với nhau, đối với loại tu vi ba nhà kết
hợp ấy lão vô kế khả thi, buộc phải lui bước, bất giác trong lòng rung
động.
Lãnh phong vi vút thổi qua, sương mù nhè nhẹ phiêu đãng, đã bắt đầu có vẻ tiêu tán.
Vạn Kiếm Nhất nhìn Quỷ Lệ một lát, gật gù nói: "Quả nhiên giang sơn xuất
hiện đại nhân tài, lão phu chẳng ngờ những năm cuối đời này còn có thể
gặp được nhân vật như ngươi, đủ thấy trời cũng chẳng phụ ta".
Quỷ Lệ cau mày, không hiểu câu nói của Vạn Kiếm Nhất có ý gì. Chỉ thấy Quỷ
Tiên Sinh đứng phía sau đầu, thở dài một tiếng trầm trầm, tựa hồ cũng
cảm thán với lão hữu sau nhiều năm, vẫn còn nguyên chí khí kiêu ngạo.
Nhưng ngay sau khi thở dài, trong đôi mắt lão dị quang chớp động, nhìn
chòng chọc trên người Vạn Kiếm Nhất.
Quỷ Lệ lạnh lùng hét: "Tránh ra!".
Vạn Kiếm Nhất chằm chằm nhìn con người lạnh lùng cao ngạo trước mặt, nhưng
thần tình thần sắc có chút gì tựa hồ rất quen thuộc, lão đột nhiên cất
tiếng cười lớn, thần tình có chút cay đắng, nhưng cảm giác này ngay sau
đó bị một luồng hào khí chiếm cứ: "Hảo, hảo, hảo, quả là thiếu niên.
Nhân vật trên thế gian này
vốn chẳng cần phải nhìn đến! Chỉ là nếu ngươi muốn đi qua, dứt khóat phải dùng bản lãnh của mình".
Quỷ Lệ cất tiêng hú dài, không nói nhiều lời, tung thân nhảy lên. Đồng tử trong
mắt Vạn Kiếm Nhất co rút, đột nhiên lùi lại, thân hình bay đến bờ rừng,
tay phải chộp lấy rễ một cây tùng to khoảng một người ôm, hét lớn một
tiếng, trong giây lát chung quanh bị chấn động, trong tiếng động như
sấm, cây tùng khổng lồ bị lão nhổ lên, như cánh tay không lồ quét giữa
không trung.
Vạn Kiếm Nhất lúc đó tay giương cao cây tùng lớn,
kiêu ngạo đứng giữa từng không, nào có còn bộ dạng của lão gù hèn hạ!
Xem chí khí của lão phát ra, trên mặt thần sắc kích động, mắt mày cùng
nhướng lên, chính là dáng vẻ bất khả nhất thế năm xưa.
"Tới!". Vạn Kiếm Nhất hét lớn một tiếng như sấm động, "Ngươi có Phệ Huyết Châu, giờ hãy xem cự thụ của Thanh Vân Môn thế nào".
Vạn Kiếm Nhất thân hình thoáng động, trong chốc lát cự thụ bay lượn, tiếng
kêu vù vù, nháy mắt loáng động nhanh vô cùng, bóng cây ngập trời, che
trời bạt đất, tiếng gió rít nhanh, không còn nghe bất kỳ âm thanh nào
khác.
Quỷ Lệ sắc mặt đại biến, trong bóng cây bay múa, luồng gió cự thụ quét đến như sóng lớn cuồn cuộn trào dâng trên mặt nước mênh
mông, lại như thủy triều không bao giờ ngừng lại, lớp sau át lớp trước,
sóng sau cao hơn sóng trước, đuổi nhau dưới trời xanh, một núi sương mù
tựa như cũng rét run.
Gió thổi qua ngọn cây, biến thành cuồng
phong, ở giữa không trung chuyển thành lốc xoáy, nuốt chửng vạn vật trên thế gian. Quỷ Lệ thân ở giữa vòng xoáy này, chung quanh quay cuồng bóng cự thụ, kình phong quất vào mặt như dao cứa, phảng phất như chỉ sơ ý
một chút, tất bị thịt nát xương tan bởi luồng kình phong bén nhọn đó.
Vạn Kiếm Nhất cười lớn không ngừng, phảng phất như trở lại những tháng năm
từng tung hoành thiên hạ, gương mặt hiện nét hưng phấn, toàn bộ tinh
thần quán chú vào người Quỷ Lệ. Quỷ Lệ ở giữa cơn gió dữ, chợt nghiến
răng, nhìn thấy bóng cây phía trước như núi áp lại, lúc này không hề
tránh né, hữu thủ đưa lên, Phệ Hồn chớp động, ánh hồng quang ảm đạm phi
xuất, ở giữa ngàn vạn bóng cây nổ "Bùng" một tiếng, chẳng hề sai lệch
chính ngay trên thân cây, trong giây lát yêu lực cuồng vũ, muôn đạo hồng quang theo Phệ Huyết châu bay lên, quấn quanh thân cây, nơi đó thân cây bị xé tung, mảnh vụn bay lả tả.
Trong giây lát, thân cây cổ thụ bị yêu lực cắt đi, ba phần chỉ còn lại một, nhưng sắc mặt Vạn Kiếm Nhất không hề kinh sợ, cười dài một tiếng, tả thủ hoành không chặt xuống,
thân cây bị luồng kình phong vô hình quét qua, tức thì bị cắt rời như
đậu hũ. Nơi đầu thân cây bị hồng mang bao kín, dường như phát ra tiếng
rền rĩ, hóa thành phấn vụn, tan lạc trong gió.
Nhưng nhất đẳng
cao thủ Vạn Kiếm Nhất đã vung phần còn lại của thân cây lên, như chống
trời, uy võ vô cùng. Bóng cây bay chuyển đầy trời mất hết, gió dữ tiêu
tan, kình phong ngừng lại, vạn vật trên thế gian trong nháy mắt như nín
thở, tất cả ngưng vọng nhìn thân ảnh bay lượn giữa từng không.
Lão từ trên không hạ xuống, trong tiếng hét lớn, đưa thân cây lên đánh xuống một đòn sấm sét.
Kình phong rú rít, đâm vào tai, trong vòng ba trượng trên mặt đất bỗng nổ ầm một tiếng, trong giây lát cát đá bay hết ra ngoài, chỉ có một mình Quỷ
Lệ tà áo lay động, sắc mặt trắng xanh, ngoan cường nhìn chăm chú cự thụ
từ trời cao hạ xuống.
Chợt âm thanh quái dị như sấm bên tai, Quỷ Lệ nghiến chặt răng, đột nhiên song thủ vũ động, Thái Cực Đồ xoay
chuyển không ngừng, nhanh chóng bay lên, chặn lấy thân cây sấm sét phía
trước.
Hai luồng đại lực xung đột nhau giữa không trung nổ ầm
một tiếng, làm vùng đất xung quanh đỉnh núi chấn động, Quỷ Lệ đứng tại
đó, chân đã lún vào đất.
Phần đầu thân cây bị đại lực của Thái
Cực Huyền Thanh Đạo đè ép, toàn bộ bị xé rách, mảnh gỗ bay tung tóe, hóa thành phấn vụn, tản mác khắp nơi không còn tung tích. Đó chính vì sau
khi thân cây ngang nhiên đánh mạnh xuống, bị thanh quang chớp động trên
Thái Cực Đồ đâm nát từng phân một. Quỷ Lệ sắc mặt lại tái đi một chút,
tia sáng quái dị của Phệ Hồn mạnh thêm, Phật gia chân ngôn lại xuất
hiện, bên dưới hình Thái Cực, kim quang chớp động, đột nhiên phủ xuống
một tầng.
Kình phong rít lên, trong trường đấu mọi người cơ hồ
không thở được, cuồng phong cực mạnh, cả hai nam nhân tại khu rừng nơi
đỉnh núi giao chiến quên mình, chẳng thấy hình dáng người nào, chỉ duy
nhất bóng đen chớp động ẩn hiện.
Thần sắc trên gương mặt Vạn
Kiếm Nhất tràn đầy chí khí, những nếp nhăn sâu chằng chịt lúc này biến
mất chẳng còn dấu vết, phảng phất những tháng năm vẻ vang của tuổi trẻ
nhiều năm trước, vào lúc này, đã trở lại trên thân hình lão.
Đó là ánh phản chiếu những kích động, những ngạo thế thiên hạ đã trải qua.
Lão ngửa mặt lên trời cất tiếng hú dài, như long gầm, cảm thấy luồng kình
phong này xốc vào mặt, tưởng như nhiệt huyết toàn thân bị thiêu đốt.
Lão bật cười lớn, toàn thân đạo hạnh tập trung tại thân cây vọt tới, toàn
bộ tu hành xuất ra một lần nữa như núi lửa phun trào , ầm ầm tuôn ra.
Phật gia chân ngôn chớp mắt tan biến.
Áp lực nặng nề tầng tầng lớp lớp như bài sơn đảo hải đè xuống, khóe miệng
Quỷ Lệ ứa máu, trong sắc mặt trắng xanh đột nhiên lại nhanh chóng nổi
lên màu hồng, chợt phun ra một búng máu tươi, rơi rớt trên thân Phệ Hồn.
Từng giọt máu tươi lặng lẽ hòa tan trong đất, hơi thở băng lãnh trong thâm tâm bắt đầu trở lại.
Đôi mắt hắn đột nhiên biến thành màu huyết hồng !
Vào đúng thời khắc quyết định này, bất thần kình phong rú rít đầy trời
ngưng lại, sát ý thần kinh quỷ sầu tiêu biến, thân ảnh uy vũ giữa từng
không như thiên thần, đột nhiên bắt đầu lắc lư, từ từ vô lực.
Một bóng đen đánh vào lưng Vạn Kiếm Nhất nhanh chóng vô cùng. Chân pháp
chứa trong người Quỷ Lệ đã lâu, trong nháy mắt không còn bị chế áp, lập
tức tuôn ra, thanh quang, kim mang cùng yêu lực của ánh hồng u ám, luồng đại lục của ba đại chân pháp hòa làm một thể trong chớp mắt xông thẳng
lên trời, đan kết dày đặc công vào ngực Vạn Kiếm Nhất, chỉ một sát na,
âm thanh ken két như tiếng hạt châu rơi vang dội không ngừng. Vạn Kiếm
Nhất đứng lại giữa không trung, không hề bay đi, chỉ thấy thân hình đột
nhiên mềm nhũn, bắt đầu từ ngực, da thịt toàn thân tựa hồ mất hết sức
chống chọi, bắt đầu co rút héo tàn không thể vãn hồi.
Quỷ Lệ
thôi run rẩy, qua một khắc, hắn không tự chủ được ôm lấy thân hình Vạn
Kiếm Nhất, trong vòng tay, sức nặng thân thể lão cho biết ông già gầy
còm ấy chính là Vạn Kiếm Nhất. Trong lúc xoay chuyển, hắn nhìn thấy rõ
ràng trên lưng Vạn Kiếm Nhất in hình thủ ấn đen kịt.
Quỷ Lệ ôm
Vạn Kiếm Nhất đáp xuống mặt đất, hắn thở hổn hển nhìn Vạn Kiếm Nhất đồng thời quay đầu nhìn qua, giữa đấm sương mù tản mác một bóng đen đang
đứng, hiển nhiên chính là Quỷ Tiên Sinh.
Quỷ Lệ trong mắt bùng cháy ánh lửa yêu dị, lạnh lùng hỏi: "Ngươi làm gì đó?".
Quỷ Tiên Sinh không hề để ý tới hắn, chỉ liếc nhìn Vạn Kiếm Nhất, lão nhân
lúc này đang hấp hối, rồi lại nhìn hắn chằm chằm, chỉ thấy vô số thần
tình đan xen trong mắt hắn.
Tấm sa đen trên mặt Quỷ Tiên Sinh
hơi lay động, không biết tâm thần lão có bị kích động không, chỉ thấy
thanh âm lão vẫn bình đạm như cũ: "Nhiều năm rồi, sao ngươi vẫn cứ thế?
Luôn luôn tin tưởng bằng hữu, không một chút đề phòng?".
Vạn
Kiếm Nhất hơi hé miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng vừa há đã phun ra
đầy một miệng máu tươi. Sắc mặt lão lập tức trắng xanh, phảng phất như
sinh mệnh đã lẳng lặng ra đi.
Sau đó, lão cười khẽ, giữa máu tươi trào tuôn và hơi thở khó nhọc, lão lặng lẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn Quỷ Lệ.
Ánh mắt ấy, không hiểu sau lúc đó lại có mấy phần nhu hòa.
Quỷ Lệ thở mạnh, hốt nhiên vành mắt nóng lên, lão nhân mà trước đó một khắc hắn còn chiến đấu sinh tử, lúc này hắn không dám nhìn thẳng vào mắt
lão. Hắn lặng lẽ để lão nhân xuống, đứng lên trầm giọng nói: "Nếu trong
tay ngươi có Trảm Long Kiếm, ta tuyệt đối không phải là đối thủ của
ngươi".
Vạn Kiếm Nhất nhìn gã thiếu niên, đôi tay lão nắm chặt,
thân hình hơi run rẩy. Sau đó, Quỷ Lệ quay lại, chăm chú nhìn Quỷ Tiên
Sinh. Quỷ Tiên Sinh không hề tránh né ánh mắt hắn, thậm chí khi trong
ánh mắt Quỷ Lệ không hề che giấu sự khinh bỉ cùng chán ghét, lão cũng
tựa hồ chẳng chút để ý.
Quỷ Lệ trầm mặc nhìn lão một lúc, sau đó không nói tiếng nào, quay đầu theo con đường nhỏ trên núi đi tới hướng
Ảo Nguyệt Động Phủ, trong chốc lát thân ảnh đã biến mất.
Nơi này, còn lại hai người.
Quỷ Tiên Sinh lặng lẽ đi tới bên người Vạn Kiếm Nhất. Lão nhân không còn
chút sức lực nằm trên mặt đất, khẽ nhướng mắt lên nhìn lão, máu tươi vẫn không ngưng chảy ra bên khóe miệng.
Chính vào lúc đó, đột nhiên từ phía xa vọng lại tiếng bước chân, có người đang đi tới xuyen qua đám sương mù, xem ra sẽ đến nơi này.
Quỷ Tiên Sinh biến sắc, hắc ảnh thoáng động, trong nháy mắt đã biến mất trong đám sương mù.
Lát sau, thân ảnh Lâm Kinh Vũ hiện ra từ đám sương mù, tiến vào trong trương thấy rõ mọi sự.
Thần sắc vốn đang tươi cười chớp mắt đã biến mất, mắt y lộ vẻ không thể tin
được những gì đang thấy, lão nhân mười năm nay y sớm tối gặp mặt toàn
thân vấy máu, đang yếu ớt nằm trên mặt đất.
"A a a a a...!".
Lâm Kinh Vũ xông tới, mặt nhuộm nét tuyệt vọng, hoàn toàn không phát hiện sau lưng mình có một bóng đen nhỏ thoáng qua.