Nhìn lên thấy dòng thác thú yêu vô cùng vô tận, điên cuồng lao tới hết
lớp này đến lớp khác, dùng mấy con thú yêu khổng lồ đó làm dàn tên, hùng hục xông lên đánh vào màn sáng của bọn người chính đạo. Thấy màn sáng
rung lắc sắp đổ, trên gương mặt đám đệ tử bên cạnh đã bắt đầu lờ mờ vẻ
sợ hãi, Tiêu Dật Tài cau rúm đôi mày, biết nếu không đánh lui đám yêu
thú tiên phong này, để tình thế bùng phát sẽ không thể nào dẹp yên được
nữa.
Tiêu Dật Tài lập tức hét to, hô gọi bọn đệ tử
xung quanh theo mình xông tới một con yêu thú khổng lồ ngay gần cạnh,
thân hình y khẽ nhích động, vừa lao đi được mấy bước, đột nhiên thấy sau lưng có luồng gió rít qua, một thân ảnh từ mé bên lướt đi như thiểm
điện, lao thẳng vào con yêu thú ấy.
Tiêu Dật Tài liếc
nhìn thân ảnh nọ, ngẩn ra một lát, thấy y phục tuy nhuốm máu đỏ, nhưng
thân hình yêu kiều, thanh cao tuyệt diễm, đúng là Lục Tuyết Kỳ. Trên nền ánh sáng lẫn lộn vô số yêu thú màu đen và đám đệ tử chính đạo, Lục
Tuyết Kỳ như cơn gió chướng xông ngược lên, lao về phía một con yêu thú
lớn gấp 10 lần thân thể mình.
Rồi bên cạnh lại lao ra
một thân ảnh khác, chính là Tăng Thư Thư, con người vốn thanh tú ấy lúc
này thân hình cũng đã bê bết máu, y hướng về Tiêu Dật Tài nói: "Tiêu sư
huynh, chúng ta mau đi giúp Lục sư muội".
Tiêu Dật Tài vội vã gật đầu, cùng xông lên. Con thú yêu khổng lồ mà họ đang đối mặt, chính là Bạch Cốt Yêu Xà khổng lồ xuất hiện tại Thất Lý Đồng, vùng đất
người Miêu ở Nam cương, dưới mây đen, xương cốt nó hắt ra sắc trắng nhởn dị kỳ, mà ba đôi cánh màu loang đốm dính liền với xương sống trắng hếu
liên tục chớp động, trông càng có vẻ nguỵ dị khó tả.
Lúc này, thân thể khổng lồ dài gần ba trượng của Bạch Cốt Yêu Xà cuộn lên,
vẫy động ba đôi cánh trên khớp xương sau lưng, cái lưỡi liên tục thè ra
thụt vào, phùn phụt từng luồng hắc khí, con mắt sừng sộ chằm chằm nhìn
quang cảnh phe chính đạo. Mỗi lần cái đầu thù lù của nó quét qua, lập
tức bọn đệ tử đạo hạnh còn non, hoặc là bị cái mồm nó táp trúng mà chết, hoặc là chịu không nổi hơi độc từ luồng khí đen kịch độc công tâm nên
vong mạng.
Bạch Cốt Yêu Xà liên tục sát hại không biết bao nhiêu người, nhìn thấy đám đệ tử chính đạo bay chạy tứ tán trước
mặt mình, cái mồm to của nó cứ ngáp ngáp, tuy không thể nhận ra cảm xúc
trên cái mặt không có cơ biểu cảm ấy, nhưng hiển nhiên là cuồng ngạo vô
cùng. Đúng lúc nó đang đắc ý, đột nhiên trước mặt thoáng hiện một bóng
trắng, kèm theo một tiếng thét, thanh âm lạnh lẽo, một cô gái tuyệt mỹ
lăng không xuất hiện, tiên kiếm lam sắc trên tay chớp động rực rỡ hào
quang, xé gió xả xuống.
Xương khớp của Bạch Cốt Yêu Xà vụt phát ra một tràng rít rú. Không hề có ý muốn tránh né, không coi
thanh Thiên Gia thần kiếm đó vào đâu, nó ngoác cái miệng to, để lộ hai
ngọn răng nanh trắng nhởn lừng lững, táp vào Lục Tuyết Kỳ.
Chiếc răng nanh xem ra còn lớn hơn người thường mấy lần, nhấp nháy bạch quang băng giá, từ trên cao bổ xuống. Lục Tuyết Kỳ đối mặt với cảnh tượng
khủng khiếp, diện mạo vẫn lanh lẽo như thường, dửng dưng, hờ hững, dường như cũng rất xem thường Bạch Cốt Yêu Xà. Thiên Gia thần kiếm quang mang đại thịnh, vọt lên trời cao như phụng vũ cửu thiên giữa làn hắc khí,
chớp mắt đã chém đứt luồng khí đó, xẻ rách mây đen, trước khi Bạch Cốt
Yêu Xà kịp phản ứng, đã chém xuống phần xương phía dưới đầu nó ba thước.
"Xì....khà!".
Một tiếng rít đùng
đục dường như từ sâu trong thân thể đột nhiên bật ra, thoạt tiên là
luồng âm thanh trầm thấp, nháy mắt đã như mãnh thú gào thét. Bạch Cốt
Yêu Xà ngạc nhiên sửng sốt, tạm thời ngừng công kích, cúi đầu nhìn
xuống, chỉ thấy nơi xương trắng trước ngực mình, chỗ xương cốt gần với
bên bị Thiên Gia chém trúng, đột nhiên xuất hiện một đường nứt mờ mờ,
tiếp đó mau chóng lan rộng, giây lát sau phát ra một tiếng bùng vỡ như
sấm nổ, xương cốt tan tành nát vụn bay bắn đi.
Thiên
Gia là thần binh trên chín tầng trời, tuy Bạch Cốt Yêu Xà là tuyệt thế
yêu vật, nhưng cũng đã bị thương dưới thanh thần kiếm.
Bạch Cốt Yêu Xà rống lên một tiếng cuồng nộ kinh thiên động địa, trong hốc
mắt chìn sâu trên cái đầu nó bỗng phụt ra hai luồng hoả diệm như lửa địa ngục, hiển nhiên phẫn nộ cùng cực, nó lập tức không thèm bận tâm đến
những người khác nữa, cái đầu to tướng quẫy mạnh, quất thẳng vào Lục
Tuyết Kỳ.
Đúng trong khoảnh khắc đó, Tiêu Dật Tài và
Tăng Thư Thư đã lao đến, đồng thanh hét lên một tiếng, pháp bảo tiên
kiếm cùng lúc phi ra, hợp với Thiên Gia thần kiếm của Lục Tuyết Kỳ cùng
chém một nhát như vũ bão xuống Bạch Cốt Yêu Xà.
Chỉ
nghe thấy một âm thanh rầm rầm vang dội, quang mang tán loạn, bọn Tiêu
Dật Tài thân hình rúng động, từ giữa từng không suýt nữa bị đánh bật
xuống, cũng may họ đều là những nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ, đạo
hạnh không thường, ai nấy đều trụ vững thân hình, nhưng lúc nhìn nhau
thì thật hoảng kinh thất sắc. Giống yêu vật khủng khiếp này, sức mạnh ma quỷ của nó quả nhiên vượt ra ngoài mọi sự tưởng tượng, tất cả liên thủ
đối địch còn chật vật khốn khổ, nói gì đến đằng sau nó vẫn sừng sững kia một Thú Thần thần bí cực điểm.
Nhìn lại Bạch Cốt Yêu
Xà, tuy đã đánh bạt bọn người kia ra, nhưng đấy đâu phải hạng dễ xơi,
pháp bảo của họ lại càng không phải là loại tầm thường, những luồng hào
quang kỳ dị màu xanh lam, trắng, vàng cứ toả ngược lên, đánh mạnh vào
đầu của Bạch Cốt Yêu Xà, rõ ràng đã đánh vỡ nát một chỗ xương nhỏ nào
đấy của nó. Bạch Cốt Yêu Xà lại giận dữ gầm lên, trong mắt nó hoả diệm
rực cháy, hầu như không hề nghỉ ngơi, điên cuồng lao lên tiếp tục công
kích, hiển nhiên đối với những người này nó thống hận đến cùng cực.
Tỉêu Dật Tài, Lục Tuyết Kỳ và Tăng Thư Thư lần lượt bay lên, xung thế của
Bạch Cốt Yêu Xà quá chừng hung mãnh, bất luận thế nào cũng không thể
trực tiếp ngăn chặn được. Thêm nữa lần này khi cái mồm to của nó lao
đến, lại phụt ra một luồng độc khí đen dày đặc, từ đằng xa ngửi thấy đã
muốn nôn oẹ. Mọi người không có cách nào, lập tức vận dụng thân pháp
linh hoạt, bao vây tấn công thân hình đồ sộ của con quái vật.
Trong trường đấu, lúc này bên thú yêu tổng cộng có sáu con thân hình khổng
lồ. Qua cơn hoảng loạn ban đầu, những đệ tử tinh anh do Tiêu Dật Tài dẫn dắt, ít thì vài người, nhiều thì mười mấy người đều đang đương cự với
đàn yêu thú, tuy nhiên, do bị cản trở bởi yêu lực hung dữ, không những
không thể thắng, mà phần lớn còn vất vả vô cùng.. Khi số yêu thú giảm
bớt, đối mặt với những con thú yêu thông thường, bọn đệ tử chính đạo lập tức gan dạ hẳn lên, cục diện vốn hỗn loạn cũng từ từ ổn định, màn hào
quang được củng cố, bắt đầu vững chắc trở lại.
Bên
ngoài Ngọc Thanh Điện, Đạo Huyền chân nhân và mấy người kia nét mặt
ngưng trọng, mặt mày cau rúm, chỉ thấy cục diện kịch liệt, mưa huyết gió tanh, không biết đã có bao nhiêu sinh linh mất mạng trong nháy mắt. Đạo Huyền chân nhân chăm chú nhìn xuống trận chiến dưới chân núi, chỉ thấy
đám yêu thú khổng lồ, tựa hồ càng đánh càng dũng mãnh, những đệ tử kiệt
xuất như Tiêu Dật Tài lấy đông đánh ít, lúc này cũng dần dần có vẻ hao
sút, thậm chí có vẻ không chống cự được nữa.
Đạo Huyền chân nhân nét mặt nghiêm trọng, quan sát thêm một lúc, sau đó ông ngẩng đầu nhìn trời xanh, mây đen vô tận trên cao cuồn cuộn chảy, càng lúc
như càng hạ thấp.
Vân Dịch Lam đứng một bên húng hắng ho, khe khẽ nói: "Đạo Huyền huynh, tình thế trước mắt, có phải...".
Lão chưa kịp nói hết câu, Đạo Huyền chân nhân là nhân vật lợi hại, tự nhiên đã hiểu rõ, chiến cục trước mắt quả thực rất gay go, ông ngoảnh sang
gật đầu với Vân Dịch Lam, nói: "Cốc chủ yên tâm".
Nói
xong, ông ngoái nhìn lại đằng sau. Sau lưng ba người bọn họ, mấy chục vị trưởng lão thủ toạ của chính đạo đều đang đứng đó, mấy người này hoặc
tóc bạc phơ, hoặc là tiên phong đạo cốt, có thể nói, những trưởng lão và tiền bối thuộc mấy chi phái của Thanh Vân Môn chính là lực lượng cuối
cùng của chính đạo.
Đạo Huyền chân nhân trầm mặc một lát, chung quy cũng chầm chậm nói: "Chư vị, xuống thôi!".
Không ai lên tiếng, nhưng đối với câu nói của Đạo Huyền chân nhân, mấy chục
người này, hoặc khe khẽ gật đầu, hoặc cung tay hồi đáp, sau đó trong
chớp mắt quang mang bùng động, toán trưởng lão cuối cùng của chính đạo
đồng thời tung mình đằng không bay xuống dưới chân núi.
Bên ngoài Ngọc Thanh Điện, lúc này trừ Đạo Huyền chân nhan, Phổ Hoằng
thượng nhân và Vân Dịch Lam, vẫn còn sáu người nữa, chính là thủ toạ sáu chi phái còn lại không kể Thông Thiên Phong, chẳng hiểu sao họ không
tham gia vào chiến đoàn vừa rồi.
Đạo Huyền chân nhân
nhìn thẳng từng người, gật đầu: "Các vị, xem ra cục thế đã nguy cấp lắm
rồi, chuyện dự tính lúc ban đầu, đành phải nhờ các vị vậy!".
Trong sáu thủ toạ, những người thuộc tầng lớp trẻ mới lên như Tề Hạo, đều
hướng về Đạo Huyền chân nhân cung kính, chỉ có Điền Bất Dịch, Tăng Thúc
Thường và Thuỷ Nguyệt đại sư ba người thần tình điềm đạm, sau khi nghe
Đạo Huyền chân nhân phân phó, họ đã sớm biết là sẽ có chuyện này, chỉ
riêng Điền Bất Dịch, nét mặt thoáng có chút khói mờ lướt qua.
Lập tức, sáu người hướng về Đạo Huyền chân nhân hành lễ, sau đó lần lượt
bay lên, mà bay theo những hướng khác nhau, hình như trở về ngọn núi của chi nhánh mình. Chỉ có Điền Bất Dich không hiểu sao lại dừng lại,
ngoảnh đầu liếc về phía Đạo Huyền chân nhân.
Đạo Huyền chân nhân hơi ngạc nhiên: "Điền sư đệ, sao vậy?".
Điền Bất Dịch do dự, rồi hạ giọng nói: "Chưởng môn sư huynh, sau khi mở
Thiên Cơ Ấn, lệ khí của Tru Tiên cổ kiếm rất mạnh, sức mạnh phản trấn
ngược lại không thể đương cự nổi, huynh nhất định phải thận trọng,
đừng...đừng tự cố gắng thái quá...".
Đạo Huyền chân
nhân trầm mặc giây lát, sắc mặt nghiêm trang, gật đầu đáp: "Điền sư đệ,
hai chúng ta giao tình bấy nhiêu năm, tâm ý của đệ ta hiểu rõ lắm. Nhưng đệ yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì, vì chúng sinh trong thiên hạ,
chúng ta cũng không nên lo nhiều đến thế!".
Điền Bất
Dịch cơ mặt giần giật, nhưng rốt cục không nói thêm gì nữa, lão ngắm
gương mặt Đạo Huyền chân nhân, gật gật đầu, tụ bào khẽ phất, ánh trắng
ánh vàng giao hiện, đẩy lão vút cao, bay lên trời, hướng Đại Trúc Phong
mà tới.
* * * * * *
Ngọn núi phía
trước văng vẳng truyền tới tiếng giao đấu kịch liệt, lan đến hậu sơn
Thông Thiên Phong đã biến thành khó nghe, loãng dần đi, tiếng chim hót u ẩn, nơi này phảng phất như một thế giới khác. Điểm tương đồng duy nhất
là cho dù nơi này tĩnh mịch như vậy, vẫn có ánh đao ánh kiếm, váng vất
mùi huyết tanh.
Trảm Long Kiếm nhấp nháy sáng, thứ ánh sáng màu bích lục, thân kiếm tựa hồ cũng run lên, hình như đang ai điếu một điều gì. Lão nhân già nua đó đã mất đi sinh khí, lặng lẽ nằm trên
đất, đôi mắt hấp háy những tia cuồng nộ, hàm răng nghiến chặt, xem ra
tuy
trầm mặc nhưng trong sự trầm mặc đó vẫn thoáng hiện mấy phần điên
cuồng.
Trong bóng râm của khu rừng, Quỷ Tiên Sinh vẫn
không rời đi, âm ám như bóng ma đứng đằng sau nhìn theo bóng Lâm Kinh
Vũ, ánh mắt y từ thân thể đã tắt rụi sự sống của Vạn Kiếm Nhất chuyển
sang gã đệ tử của ông ta, cuối cùng rơi trên Trảm Long Kiếm. Sau đó, y
đột nhiên như nhớ ra một sự gì, ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Ảo Nguyệt
Động Phủ.
Con đường đó, thanh lãnh mà tịch mịch, trơ trọi chạy dài mãi đi, không nhận thấy bất kỳ một động tĩnh gì hết.
Dưới tấm sa đen, không ai có thể nhìn thấy nét mặt của Quỷ Tiên Sinh.
Lâm Kinh Vũ lúc này trong đầu bời bời rối loạn, Vạn Kiếm Nhất đột nhiên bị
hại khiến lòng dạ gã gần như phát điên. Từ trận đại loạn trên Thanh Vân
Sơn, ân sư Thương Tùng đạo nhân phản xuất sư môn mười năm về trước, Vạn
Kiếm Nhất đột nhiên xuất hiện với sở học và phong độ của ông, dần dần đã trở thành người mà Lâm Kinh Vũ sùng bái và kính ngưỡng. Mười năm nay,
gã khắc khổ tu luyện dưới sự dạy dỗ của Vạn Kiếm Nhất, trong lòng quả
thực đã coi lão nhân thần bí vô cùng này vừa như thầy vừa như cha, kính
trọng không bút nào tả xiết.
Thế mà bây giờ, con người gã tôn sùng nhất đã trở thành một cái thây chết, nằm trước mắt gã, mà
hung thủ là ai, gã cũng không biết, mà đã không biết thì nói gì đến việc báo thù. Đau lòng, thống khổ, tuyệt vọng, những cảm giác đó kích động
bản tính cực đoan thiên khích của Lâm Kinh Vũ, khiến gã càng lúc càng có vẻ điên cuồng.
Đúng lúc ấy, đột nhiên từ khu rừng phía sau lưng, vọng đến một tràng âm thanh lạ tai.
Lâm Kinh Vũ rùng mình, ngoảnh phắt lại nhìn, chỉ thấy một dải rừng cây lắc
lư dữ dội, có một bóng người đột nhiên nháng lên, hiện hữu, sau đó nhanh như thiểm điện lướt ra ngoài. Tốc độ nhanh khủng khiếp đó, bằng vào
nhãn lực tu hành đến mức như Lâm Kinh Vũ, cũng chỉ có thể nhìn thấy mờ
mờ.
Nhân vật thần bí đột nhiên xuất hiện ở đây, lúc này, là có hàm ý gì?
Thân thể Lâm Kinh Vũ tựa hồ còn nhanh hơn ý nghĩ rất nhiều, chỉ trong chớp
mắt gã nắm ngay lấy Trảm Long Kiếm, hoá thân thành một cơn cuồng phong
chớp giật đuổi sát theo. Căn bản hắn chưa từng tưởng qua người này nếu
quả thực là hung thủ, với đạo hạnh giết nổi Vạn Kiếm Nhất thì sẽ là một
kẻ đáng sợ biết nhường nào. Trong lòng Lâm Kinh Vũ giờ đây không có một ý nghĩ nào hết ngoài mong muốn báo thù. Trong thời gian mười năm Vạn Kiếm Nhất dạy dỗ y, Trảm Long Kiếm một mực chỉ biết tiến lên, không bao giờ
chấp nhận lùi bước, giống như cuộc đời của bọn họ.
Bóng đen nọ thân ảnh rất nhanh, chớp mắt đã rời xa Tổ Sư từ đường, hơi đứng
lại chỗ ngã ba, "soạt" một tiếng, rồi đột nhiên hướng theo con đường nhỏ chạy về Ảo Nguyệt Động Phủ. Lâm Kinh Vũ nhanh như chớp cũng lao vù ra,
mắt như phụt lửa, nhìn theo bóng dáng lúc ẩn lúc hiện của người kia,
không nghĩ ngợi nhiều, thân hình như chớp, nháy mắt đã chạy vào tiểu đạo cấm địa mà Thanh Vân đệ tử lẽ ra không được bước vào, chạy về hướng Ảo
Nguyệt Động Phủ.
Gió núi thổi tới, tán cây rung rung,
phát ra những tiếng xào xạc, nơi đây mau chóng chìm vào sự tĩnh lặng,
chỉ có lão nhân già nua tiều tuỵ nọ, im lìm nằm trên đất, nhìn lên những đám mây trắng trên cao lững lờ trôi.
Trên đường truy
đuổi, tuy Lâm Kinh Vũ đã dốc toàn lực, nhưng vẫn không có cách nào bắt
kịp bóng người đó. Hai bên cây cối vùn vụt trôi về sau, nhưng bóng người trước mặt vẫn ẩn ẩn hiện hiện, lúc này cơn nộ hận trong lòng Lâm Kinh
Vũ đã giảm bớt, thay vào đó là sự kinh ngạc ngấm ngầm.
Đạo hạnh cao thâm của con người thần bí nọ, cứ nhìn là đoán được, tuy thế,
Lâm Kinh Vũ vẫn không hề giảm cước bộ, toàn lực đuổi theo. Bỗng nhiên
đến ngã rẽ trước mặt, bóng đen nhàn nhạt đó vụt tăng tốc, chìm luôn vào
góc chết của ngách núi, biến mất khỏi tầm nhìn của gã.
Lâm Kinh Vũ vừa giận giữ vừa lo lắng, toàn lực bổ tới, thân hình như mũi
tên bật khỏi cung lao thẳng về phía trước, "soạt" một tiếng phá không
bay lên, vì đà lao quá gấp, gây ra một âm thanh chói tai. Nhưng khi gã
đuổi tới được ngã rẽ đó, dù chỉ mất một khắc ngắn ngủi, bóng đen nọ cũng đã biến mất hoàn toàn, lồ lộ trước mắt gã chỉ là một sơn động bình
thường, cửa động khắc bốn chữ đại tự: Ảo Nguyệt Động Phủ.
Lâm Kinh Vũ rùng mình thất kinh, lập tức ngưng bước. Gã vào Thanh Vân Môn
đã bao nhiêu năm, tự nhiên không thể không biết đây là cấm địa bản môn,
xưa nay tuyệt đối nghiêm chế Thanh Vân đệ tử lui tới, nếu hôm nay gã lén lút xâm nhập, thì sẽ là đại tội. Nhưng gã đảo mắt nhìn tứ phía, chỉ
thấy xung quanh cổ thụ rậm rịt, ngoài sơn động này ra thì không còn gì
khác lạ, bóng người đó tựa hồ như đã tan biến đi vậy.
Khuôn mặt gã chớp thoắt biến đổi, nét do dự thoáng qua, nhưng trong đôi con
ngươi dị quang chớp chớp, sự phẫn nộ cuối cùng cũng giành lấy phần
thắng. Gã nhấc chân, dường như có chút trì nghi, nhưng giây lát sau, gã
đặt bước chân đầu tiên xuống, đi về phía sơn động.
Trái ngược hoàn toàn với tốc độ truy đuổi lúc trước, Lâm Kinh Vũ hiện tại đi rất chậm, rất chậm, dường như sơn động bình phàm kia có chất chứa sự gì khiến gã trở nên chần chừ, nhưng dù vậy, gã vẫn đến được cửa động, mà
cũng không mất bao nhiêu thời gian. Hít một hơi thật sâu, Lâm Kinh Vũ
cắn răng, từ từ bước vào trong.
Sơn động nhỏ xíu, liếc mắt qua là trông thấy toàn bộ địa thế, chẳng có tông tích một ai cả.
Lâm Kinh Vũ sững người, gương mặt thoáng lướt một tia thất vọng, nhưng sau
đó mục quang dừng lại ở nơi nổi bật duy nhất trong động: một tấm Thái
Cực Đồ khảm vào vách tường đá.
Thái Cực Đồ phản chiếu
trong mắt gã, phảng phất cũng đang hướng về gã thuật lại nỗi dâu bể
trong những năm tháng đã qua, bên rìa rách rã toả ra một thứ khí vị xa
xăm. Lâm Kinh Vũ nhìn như dính vào tấm đồ hình, rất lâu sau, gã mới chầm chậm thò tay ra, đặt lên mặt bức Thái Cực Đồ.
Chất
liệu chẳng phải đá cũng chẳng phải ngọc, váng vất một nét ram ráp chà
qua cạnh bàn tay gã, không có bất kỳ một phản ứng nào hết. Lâm Kinh Vũ
long lanh mắt, dụng lực thử xoay sang một bên.
Không
có một dấu hiệu nào, thậm chí mặt tường đá cũng không thay đổi tí ti,
nhưng đột nhiên trên Thái Cực Đồ truyền ra một luồng khí nóng bỏng, xộc
thẳng vào cánh tay Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ không kịp đề phòng, cả cánh
tay tựa hồ bị nhúng vào một thùng nước sôi, nhiệt huyết toàn thân cứ
bừng bực từng hồi, giây lát sau mặt đỏ bần lên như máu, trán lấm tấm mồ
hôi.
Không ngờ một bức Thái Cực Đồ trông bình thường
như vậy lại ẩn giấu một sự hãm chế đạo pháp kinh nhân như thế, Lâm Kinh
Vũ trong lúc thất kinh, bất giác co tay lại, không ngờ cánh tay đã bị
một lực vô hình hút cứng lấy, muốn rút ra cũng không được nữa. Cùng lúc, vách đá sơn động quanh gã đột nhiên bắt đầu vang ra những tiếng trầm
đục, tựa hồ có cái gì bị kinh động, giờ này đang bừng tỉnh khỏi giấc ngủ triền miên.
Những tạp âm cổ quái càng lúc càng lớn,
dần dần tụ tập lại nơi Lâm Kinh Vũ đứng, mà lòng bàn tay chẳng bao lâu
đã bỏng rát đến mức khó mà chịu nổi. Lâm Kinh Vũ phát hoảng, cắn răng
thật chặt, nội thể bị luồng nhiệt khí đó nung cho muốn rã nát, đành phải dùng hết sức lực toàn thân tận mạng đối kháng, đem hết đạo pháp Thái
Cực Huyền Thanh Đạo tu luyện một đời ra dồn vào lòng bàn tay, hy vọng có thể chống cưỡng luồng nhiệt khí thần bí ấy.
Đúng vào
lúc đầu óc Lâm Kinh Vũ quay cuồng, toàn thân bị nung nóng tới bước gay
go, đột nhiên, luồng nhiệt khí thần bí trên Thái Cực Đồ rút bớt, mà rút
rất nhanh, như thuỷ triều rời xa, biến mất khỏi thân thể Lâm Kinh Vũ,
thậm chí khiến Lâm Kinh Vũ nhất thời không thể nào bình tĩnh được.
Liền đó, những tạp âm cổ quái xung quanh dường như được vỗ về, cũng chầm
chậm dịu đi, sơn động trở lại bầu không khí tĩnh lặng. Lâm Kinh Vũ ngạc
nhiên thu tay, Thái Cực Đồ cùng lúc chuyển động, một tiếng động khẽ
khàng nhưng so với vừa nãy thì thấp trầm hơi khác biệt, lại một lần nữa
phát ra từ những bức tường đá.
Trước con mắt kinh ngạc của Lâm Kinh Vũ, bức tường đá nguyên khối không hề có một kẽ nứt nào
bỗng nhiên tách làm hai, lộ ra một cửa động quái dị vô cùng, mà trên cửa động, có luồng khí trông như hơi nước đang xoáy chuyển rất gấp, bên
trong mông lung mờ ảo, thần bí khó lường.