Bên ngoài khu cấm địa lâu đời ở hậu viện ngọn Thông Thiên Phong, tiếng
chim hót ríu rít trên những ngọn cây tùng bách hoà với những tiếng gầm
rú của trận huyết chiến từ đằng xa văng vẳng vọng lại, thêm nữa, có
chăng chỉ là tiếng gió thổi qua những tán lá. Cả ngọn núi xanh rì lay
động theo những cơn gió nhẹ, cảnh sắc như trên chốn bồng lai.
Bên dưới bốn chữ lớn Ảo Nguyệt Động Phủ, bức tường thạch bích đã bị tuế
nguyệt phủ kín một màu xanh rì của rêu phong. Thời khắc này, cả khu rừng như ngưng đọng lại, chứng kiến hai nam tử đang đứng bất động đối mặt
với nhau.
Kỷ niệm cũ bao nhiêu năm, từ từ trở về hiện
lên trong trí óc hai người, rồi quay đầu lại, bạn cũ ngày xưa liệu còn
được mấy người.
Lâm Kinh Vũ vẫn nhất mực trầm mặc,
nhưng nét mặt không lúc nào ngừng bến đổi, ánh mắt chăm chú nhìn vào
thân thể của Quỷ Lệ. Nam tử đang đứng trước mặt gã kia có còn là Trương
Tiểu Phàm của buổi ban đầu?
Cuối cùng, gã thốt lên,
giọng lạc đi vì đau đớn: "Tại sao ngươi lại giết lão bá? Lão chỉ là một
lão nhân như ngọn nến tàn trước gió mà thôi".
Những
thớ thịt trên mặt Quỷ Lệ giật giật, đưa mắt nhìn Lâm Kinh Vũ, đó là
người bạn nối khố của hắn, khuôn mặt khẽ có chút biến đổi, có thể thấy
hắn đang cố gắng kiềm nén tình cảm của mình, nhưng tình cảm mãnh liệt
giống như ngọn núi lửa càng kiềm nén càng khiến hắn khổ sở.
Giống như là lúc còn thơ ấu, điều này hắn đã quen thuộc lắm rồi. Mà giờ đây,
quang minh chính đại dưới ánh mặt trời đứng trước mặt hắn, chất vấn hắn.
Tại sâu trong rừng thẳm, dường như có một ánh mắt u ám, lạnh lẽo nhìn vào bóng hình hai nam tử.
Quỷ Lệ chăm chú nhìn gã một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: "Lão chặn đường ta".
Lâm Kinh Vũ hừ lên một tiếng, ngửa mặt lên trời, hít một hơi thật dài,
giống như đang tự nói với sâu thẳm lòng mình điều gì, sau đó, gã từ từ
đưa mắt nhìn về phía trước, khuôn mặt chỉ còn sự lạnh lẽo.
Đôi mắt chăm chú nhin vào Quỷ Lệ, nhìn vào người đối với gã đã không có thứ gì có thể đánh đổi được bằng khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng hắn nói: "Từ
khi Thảo Miếu thôn bị thảm hoạ, chỉ còn lại hai ta may mắn sống sót, ta
luôn coi ngươi là huynh đệ, ngươi biết không".
Quỷ Lệ khẽ mấp máy môi, chầm chậm gật đầu.
Lâm Kinh Vũ trừng mắt: "Trong lòng ta, từ trước đến giờ, luôn coi rằng
ngươi là người thân nhất của ta, vì thế kể cả ngươi mười năm trước phản
bội Thanh Vân Môn, nhưng ta vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó, ngươi sẽ
biết sai mà quay về, trở lại với chính đạo". Khuôn mặt gã lần đầu tiên
hiện lên nét ảm đạm thất vọng, còn ẩn chứa cả sự thù hận, lạnh lẽo cười
mà nói tiếp: "Thế nhưng, hoá ra là ta đã sai rồi, đáng ra ta phải hiểu
rằng, ngươi đã không còn là Trương Tiểu Phàm, người anh em thân nhất của ta năm nào, ngươi giờ đây đã là hung nhân ma giáo, Quỷ Lệ tâm lang thủ
đoạn rồi".
Đột nhiên gã cười lớn, khuôn mặt thêm phần
quyết tâm, "Grào..." một tiếng rồng gầm vang lên, bích quang đại thịnh,
Trảm Long Kiếm xuất ra khỏi vỏ, kiếm khí như rồng, hùng dũng bao trùm,
khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
"Tình nghĩa ngươi ta, hôm nay một đao hai đoạn!".
Lời nói như những mũi kim sắc. Cùng lúc đó, một đạo bích quang, xé rách sự
yên tĩnh của khu rừng, bổ vào viên đá cứng rắn bên cạnh, "ầm" lên một
tiếng. Một lúc sau, khi đám bụi đã tan đi, chỉ còn lưu lại giữa hai
người một vết rạch sâu vào tảng đá.
Quỷ Lệ sắc mặt đột biến, thậm chí thân hình hắn nhè nhẹ giật mình mà không biết tại sao,
hắn vẫn chằm chằm nhìn vào vết kiếm trên tảng đá, sắc mặt hắn lần đầu
tiên lộ ra vẻ thống khổ.
Vết chém sâu đến như vậy, cắt vào tảng thạch bàn kiên cố, đến mức không thể sâu hơn được nữa. Hắn vẫn trầm mặc nhìn vào đó, đến những lời nói của Lâm Kinh Vũ, hắn dường như
chẳng nghe thấy gì nữa.
Dường như lúc này, một người hắn trân quý trong lòng như vậy mà đoạn tuyệt tình nghĩa, khiến hắn thật sự cảm thấy đau đớn.
Vết chém, sâu thăm thẳm, rạch phá tảng đá, tuyệt đoạn tình nghĩa thế gian, làm tổn thương tim ai?
Như bị ngạt thở, Quỷ Lệ không kiềm nổi há miệng hít sâu một hơi, thậm chí
đến thân thể, hắn cũng không còn cách nào khống chế nổi. Thế nhưng qua
một khắc, hắn lại một lần nữa kiềm nén cảm xúc của mình, khuôn mặt
thoáng chút kích động, từ từ cúi mặt xuống, hai hàm răng chắn chặt lấy
nhau.
Một lúc sau, hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn vào Lâm Kinh Vũ, hai nắm tay siết chặt đến độ móng tay cắm vào da thịt bật máu.
Thế nhưng trên khuôn mặt hắn, chỉ có một nụ cười nhếch môi.
Lâm Kinh Vũ càng tức tối quát: "Ngươi cười cái gì?".
Quỷ Lệ nhìn hắn một hồi lâu, cười mà nói: "Lạc lối?". Hắn đột nhiên cười to lên, tiếng cười thật thê lương, hỏi: "Ta lạc lối, ta không tìm thấy
đường, thế nhưng con đường nào mới là đúng đắn, con đường của ngươi ư?".
Lâm Kinh Vũ tức giận quát: "Không sai, chính đạo là con đường đúng đắn, ngươi phản bội chính đạo, chính là đã lạc lối".
"Bậy".
Lâm Kinh Vũ giật mình, sững người.
Sắc mặt Quỷ Lệ đanh lai, ngẩng mặt lên nhìn trời, giọng nói như rít qua cổ
họng: "Ai nói chính đạo là con đường đúng đắn? Ngươi nói à? Cứ cho là
chính đạo là con đường đúng đi, Thanh Vân Môn các người dựa vào đâu mà
cho rằng mình là chính đạo?".
Lâm Kinh Vũ nhíu mày, mặt lộ sát cơ, lạnh lùng nói: "Ngươi và ta giờ đây đã ân đoạn nghĩa tuyệt, cần gì phải nhiều lời!".
Quỷ Lệ hai mắt lạnh lẽo nhìn tới: "Ngươi muốn giết ta?".
Lâm Kinh Vũ hiên ngang nói: "Lão nhân chết trong tay ngươi mười năm nay dạy dỗ ta không ít, đối đãi với ta như con, ân trọng như núi, tình như phụ
thân. Người chết trong tay ngươi, ngươi lại mê hồ bất hối, ta phải vì
dân trừ hại, vì lão nhân gia mà báo thù".
Quỷ Lệ lạnh
lùng cười nói: "Thế gian này có rất nhiều hạng sài lang độc ác, thế vốn
cũng chẳng có ý nghĩa gì với ta, song chỉ là tâm nguyện chưa thành, ta
quyết không thể chết được".
Lâm Kinh Vũ cười lên một
tiếng ngạo nghễ, quang mang từ Trảm Long Kiếm bừng bừng phát ra, nói:
"Phế ngôn nói ít thôi, ta và ngươi ân oán mười năm nay, hôm nay tính cả
đi".
Quỷ Lệ cũng hét lên một tiếng, ánh sáng xanh u ám phát ra từ tay trái, Thiêu Hoả Côn trong tay từ từ sáng lên.
Chim rừng vẫn khẽ gù nhẹ, ngọn núi càng thêm u ảo, những tàng lá xanh rì vẫn lay động theo gió. Bên dưới trời xanh vô hạn, phía trước cổ động ngàn
năm, đôi bạn thơ ấu lạnh lùng đối mặt nhau, triển khai một trường sinh
tử.
Đúng lúc này, đột nhiên từ sau lưng hai người, cả
toà Ảo Nguyệt Động Phủ truyền tới những âm thanh ầm ì, cảnh sắc xung
quanh như từ từ chuyển động, khiến hai người thần sắc cũng đột biến.
Lúc hai người còn chưa kịp phản ứng, từ bên trong toà động phủ ngàn năm đó, một đạo khí tím vọt qua, chớp mắt đã bay lên lưng chừng trời, bao trùm
cả động phủ, mây khói vần vũ, rồi một tiếng nổ lớn như tiếng sấm, khí
tím ngàn trượng, khí thế vạn năm, lao thẳng lên trời.
Sau hiện tượng kỳ lạ đó, dường như ngay lập tức, hai người lại đứng đối mặt với nhau, nét mặt lạnh lùng, tà áo bay phấp phới theo gió.
* * * * * *
Gió vẫn thổi mạnh.
Trên đỉnh Thông Thiên Phong, không gian như ngừng lại, không chỉ có đám
người chính đạo không một tiếng động mà cả đám quái vật cũng tịnh không
có một tiếng gầm thét, dường như tất cả cảm giác tới điều gì, từ từ yên
tĩnh lại, cùng ngước đầu nhìn lên trời.
Đứng trên cái
đầu xương sọ khổng lồ của bạch cốt đại yêu vật, tà áo của Thú Thần nhè
nhẹ bay theo gió, khuôn mặt thiếu niên trắng bệch, nhưng đôi mắt lại
phát ra những tia nhãn thần phải trải qua bao nhiêu phong sương mới có
thể có được, nhìn chằm chằm vào kiếm trận vĩ đại đang dần dần hình
thành.
Hùng hùng khí tím, từ phía sau ngọn Thông Thiên Phong vọt lên, tốc độ như điện, khí thế vô biên, nhằm thẳng trời xanh
mà lao tới, giống như cây trụ chống trời, bao trùm lấy cả không gian
rộng lớn. Tử khí hung mãnh chuyển động phá không, cuối cùng rơi xuống cổ kiếm Tru Tiên.
Chỉ một khắc sau, cổ kiếm Tru Tiên
sáng rực lên, chiếu rọi ra xa, vô số linh hồn của nhân loại, như là cảm
giác thấy trên không trung dường như có sự vật gì đang khuấy động không
gian, từ cõi hư vô mở mắt mà tỉnh dậy.
Vô số ánh sáng
từ thanh cổ kiếm chiếu rọi cả khuôn mặt của Đạo Huyền chân nhân. Tấm đạo bào màu mặc lục của lão không gió mà lay động, phát ra những âm thanh
rột roạt, tay phải nắm chặt thanh kiếm, diện mục đanh lại, tay trái
nhanh chóng bắt quyết, cả trời đất truyền lại những
tiếng ầm ì, dĩ phạn
xướng, dĩ kỳ chú, truyền đi văng vẳng. Đột nhiên, tay trái lão bắt kiếm
quyết, chỉ thẳng lên trời, cùng lúc đó, từ sáu đỉnh sơn phong cao nhất
của dãy Thanh Vân Sơn, sáu đạo quang mang cùng lúc vọt lên không trung,
như trường xà uốn lượn trên trời, phá không lao tới, cuối cùng tụ vào
thanh Tru Tiên Cổ Kiếm.
Chớp mắt, Tru Tiên kiếm sáng
rực hơn bao giờ hết, như mặt trời mọc dưới nhân gian, ánh sáng phát ra
xua tan những đám mây đen vô ảnh vô tông. Trong ánh sáng cường liệt đó,
bảy đạo quang mang nhập lại làm một, ánh sáng trắng phóng phụt ra trên
không trung biến thành một thanh kiếm khổng lồ bảy màu, luân phiên chiếu rọi. Thanh kiếm hấp thụ linh khí không ngừng tuôn ra từ bảy ngọn núi,
dần dần biến ra to lớn hơn, các đạo quang mang cũng dần dần hoá nhỏ ra
càng ngày càng nhiều hơn, chằng chịt đan xen.
Dưới mặt đất, đám người chính đạo đột nhiên reo hò, vô số đệ tử trẻ tuổi, không
kể là người của Thanh Vân Môn hay là các phái khác, khuôn mặt lộ vẻ sùng bái đều ngước lên nhìn ngắm say mê chứng kiến một kiếm trận hùng vĩ như trong thần thoại. Giờ khắc đó trên khuôn mặt mọi người lộ ra vô số
những tình cảm phức tạp, hoan hỷ, trầm mặc...
Trong
đám đệ tử trẻ tuổi đang hoan hỷ, Lục Tuyết Kỳ vẫn trầm mặc ngước nhìn
lên trời, trông vào uy thế lẫm liệt của Tru Tiên kiếm trận, từng đạo
từng đạo bá quang bao trùm lên toàn bộ đám người, chiếu rọi lên cả khuôn mặt nàng. Chỉ là vẫn khuôn mặt lạnh lùng mĩ lệ, không một chút tình
cảm, chỉ có đôi mắt long lanh phản chiếu ánh sáng bảy màu toát lên những cảm xúc kỳ lạ, thế nhưng không một ai biết được trong sâu thẳm nàng
đang nghĩ gì.
Mười năm, cứ như vậy mà nhẹ trôi đi. Còn ai nhớ, năm đó cũng trên đỉnh Thông Thiên Phong này, âm thanh ai oán bi thương. Còn ai nhớ, người thanh niên trẻ tuổi bị đẩy vào tuyệt vọng?
Thân hình Lục Tuyết Kỳ khẽ rung động, dường như trong lòng nàng trào dâng
một cảm xúc không thể kiềm ném nổi, thậm chí gương mặt cũng có chút sám
lại, nàng nắm chặt hơn thanh Thiên Gia thần kiếm.
Kiếm ảnh đầy trời, càng lúc càng dày đặc, hào quang vô hạn che kín khắp bầu trời.
Hai mắt Thú Thần sáng lên, phản chiếu kiếm ảnh vô hạn trước mặt, chăm chú
nhìn một lúc rồi gật gật đầu, sắc mặt vẫn bình nhiên, khẽ nói: "Quả
nhiên là phi phàm, không ngờ rằng trung thổ lại có nhân vật vĩ đại đến
như vậy, có thể tập hợp linh khí của các dãy núi, sáng tạo ra tuyệt thế
kiếm trận này. Thật là không ngờ!".
Hắn liền vỗ tay, nói liền ba tiếng: "Thật không ngờ, thật không ngờ, thật không ngờ!".
Miệng hắn thì thốt ra như vậy, nhưng sắc mặt không một chút sợ hãi, hoặc có
thể nói, ai cũng biết, một yêu quái phi thường như hắn, còn có điều gì
sợ hãi nữa?.
Trong màn hắc vân, con Bạch Cốt Yêu Vật
khổng lồ gầm lên một tiếng, bay vọt lên không trung, giương nanh múa
vuốt đối mặt với Thuỷ Kỳ Lân lúc này đang đứng trước mặt Đạo Huyền chân
nhân.
Cuồng phong thổi qua, cả trời đất dường như ngừng bặt!
Tiếng gầm thét của đám quái vật phía dưới chân Thú Thần dường như biến thành ở tận nơi xa xôi nào đó, chỉ còn lại hai người đứng đối mặt nhau. Thiên
địa dường như chỉ có một chỗ đứng cho một người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đạo Huyền chân nhân lạnh lùng nói: "Dười Tru Tiên kiếm, yêu ma tà linh từ
trước đến giờ chưa một lần thoát nổi. Nếu ngươi thông minh, hãy đầu
hàng, tự giam mình trong Thanh Vân Sơn cả đời, ta sẽ tha cho ngươi một
mạng".
Thú Thần sững người lại, nụ cười tắt bặt, nhưng cũng không thèm để ý, chỉ nhè nhẹ lắc đầu, sắc mặt biểu lộ chút mỉa
mai. Đạo Huyền chân nhân thấy vậy cũng không nhiều lời, hít sâu một hơi, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, tay trái đột nhiên phát ra một chiêu, từ
trong kiếm khí dày đặc trên trời đột nhiên bắn ra một đạo kiếm quang,
phá không lao thẳng vào Thú Thần.
Thú Thần sắc mặt
đanh lại, nhưng hai mắt vẫn chằm chằm nhìn vào đạo kiếm quang, trong
chớp mắt đã chỉ còn cách hắn chưa đến một trượng. Thú Thần đột nhiên giơ tay trái lên, ngũ chỉ hướng về phía kiếm quang đang bay tới.
Trên không trung đột nhiên sinh ra một luồng hắc khí, chắn trước mặt Thú
Thần độ nửa trượng, chớp mắt đã kết thành một bức tường màu đen, chặn
lại luồng kiếm quang.
Chớp mắt, đạo kiếm quang màu da cam đó đâm sầm vào bức tường màu đen.
Thiên địa, trong thời khắc đó, như tĩnh lặng.
"Ầm".
Một âm thanh cực lớn phát ra, bao trùm lấy tất cả trời đất, hắc khí và kiếm quang từ từ tan biến, kèm theo vài luồng điện loé xẹt.
Trên đỉnh Thông Thiên Phong, đám người chính đạo ai nấy đều đinh tai nhức
óc, sắc mặt thất thần. Mặc dù đều biết hai người này là những nhân vật
đạo pháp cực cao, thế nhưng hai người vừa mới giao thủ đã phát ra uy lực cực đại, thật là ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Đồng thời kết quả của trận đấu pháp này cũng khiến mọi người không thể đoán nổi.
Thậm chí trong lòng mọi người tất thảy đều nghĩ, sau trận hạo kiếp này, dưới trận quyết đấu này, đỉnh Thông Thiên Phong không biết sẽ biến thành thế nào.
Trên không trung, Đạo Huyền chân nhân và Thú
Thần vẫn đối mặt với nhau, khuôn mặt không chút biểu cảm, không nhìn
thấy chút kinh sợ ngạc nhiên trên cả hai khuôn mặt đó.
Một lúc sau, Đạo Huyền chân nhân khẽ lầm rầm, tay trái giơ lên bắt kiếm
quyết, đạo bào nhè nhẹ bay. Đột nhiên cuồng phong tứ bề nổi dậy, kiếm
ảnh rợp trời trong khoảnh khắc đột nhiên chuyển động. Nhất thời Tru Tiên kiếm loé sáng, ánh sáng chói loà khiến mọi người không dám trực tiếp
nhìn vào.
Thú Thần sắc mặt đột biến, định thần chăm
chú. Quả nhiên không đầy nửa khắc, từ sau lưng Đạo Huyền chân nhân, mười luồng đạo quang đột nhiên bắn tới, khí thế lạnh người, chớp mắt hung
dũng cuồn cuộn. Chẳng bao lâu, vô sô kiếm khí trên không trung như bị
một lực vô hình nào đó hút theo, ào ào như sóng dữ xô bờ hóa thành một
trận mưa kiếm khí bao trùm lấy Thú Thần.
Thú Thần
ngước mắt lên nhìn mưa kiếm bắn tới, đột nhiên hét to một tiếng, Bạch
Cốt Yêu Vật khổng lồ cũng đồng thanh gầm thét lên, thanh âm uy lệ cực
kỳ. Chỉ thấy hai tay y đại khai đại hợp, thân hình nhảy múa, động tác kỳ quái, từ đằng xa không biết tại sao vọng lại những ca âm ghê rợn kỳ dị
vô cùng.
Tiếng ca đó không giống với giọng ca trung thổ, giống như là dã thú gầm thét trong đêm mưa gió, liên tục, bất tận.
Cùng với những âm thanh cổ quái, đám khí đen xung quanh Thú Thần cũng càng
lúc càng dày đặc, càng lúc càng đen đúa. Giữa cuồng phong chuyển động,
đám hắc khí như một con hắc long đang giương nanh múa vuốt, hùng thị
thiên hạ.