Theo truyền thuyết, thế gian này vốn một màn đen tối, trãi qua bốn mươi
tám ngàn năm mới có cự thần Bàn Cổ khai thiên địa, hóa núi sông; lại qua bốn mươi tám ngàn năm nữa mới có Nữ Oa taọ nên con người.
Cũng theo truyền thuyết, ánh sáng đầu tiên trong trời đất vốn là sanh ra từ nơi tối tăm.
Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy toàn thân giá lạnh, buốt đến tận xương tủy, cái
lạnh này không chỉ phảng phất nơi thân thể mà còn lan tỏa vào trong tim
hắn, cảm giác như đang chết đi từ từ.
Trong những lo lắng vô
thức của hắn hoàn toàn không có một chút gì sợ hãi, chỉ là không tưởng
được lại mệt mỏi đến như vậy, ngay cả hé mắt cũng không có sức mà làm.
Thật là quái lạ, mặc dù thân thể hắn vô lực và mỏi mệt tận cùng song
thần chí thì từ từ tỉnh táo.
Tựa hồ như có vật gì bao bọc lấy
hắn, rất dịu dàng mà cũng rất thận trọng, lại lành lạnh như băng, từ tốn hút lấy hơi ấm nơi thân thể, đồng thời lại đem đến một cảm giác thích
thú kỳ lạ, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn ngủ một giấc cho
thoải mái.
Nếu như không có một luồng khí mát lạnh đầy quen
thuộc vì bảo vệ cho chủ nhân mà phát ra từ tay phải hắn; nếu như hắn
không cảm giác được là mình đang nắm một bàn tay mềm mại và mát dịu nơi
tay trái thì hắn đã ngủ mất rồi.
Hắn trong lúc mỏi mệt tột cùng như thế, ráng từng chút từng chút mở mắt ra!
Trong bóng tối vĩnh hằng, một chùm ánh sáng!
Nơi đen tối vô cùng tận ấy, nhen nhúm lên một chút ánh sáng mờ mờ trắng, ảm đạm và quỷ mị, ở trước mắt Trương Tiểu Phàm, nhúm ánh sáng đó cứ lơ
lửng bất định trong bóng tối, quấn lấy hắn như một người con gái rất mực dịu dàng đang níu kéo người tình, quấn quýt cùng hắn.
Nhúm ánh
sáng đó tựa một làn khói nhẹ, như có như không ở giữa không trung, đến
bên người Trương Tiểu Phàm, từ từ hóa thành một gương mặt đẹp đẽ mà thê
lương, hướng đến đôi môi hắn mà hôn!
Đôi môi đó, đượm hương thơm nhàn nhạt, xen lẫn chút vụng về, nhưng rốt cuộc chỉ còn đọng lại cảm giác lạnh lẽo!
Cái lạnh rét buốt xâm nhập vào tim!
Thiêu Hỏa Côn bỗng nhiên xông lên, ánh sáng xanh đen che chở phía trước thân
người Trương Tiểu Phàm, gương mặt mỹ nhân do làn khói trắng nhạt ấy biến thành coi bộ có phần ái ngại, bất đắc dĩ phải lùi ra sau. Thân mình
Trương Tiểu Phàm rung động, trở người bật dậy, hắn lập tức tỉnh ra, thét lên thất thanh: "Âm Linh!"
Xa xưa truyền lại, người sanh già
chết, chỉ có hồn phách không mất, sau khi chết rồi, thì hồn phách rời
thân mà đi đầu thai, đời đời kiếp kiếp, luân hồi không ngừng.Tuy nhiên
trong thế gian còn có oán linh, lấy tham, sân, si ba độc, lấy úy, ác,
phạ*, những điều sợ, đem quyến luyến trần thế, ôm lấy quá khứ, không
muốn vãng sanh, đó gọi là "Âm Linh".
Nghĩ nên biết rõ rằng âm
linh là phần vía thuộc âm, tự nhiên là vui vẻ ở nơi tối tăm ẩm ướt, Tử
Linh Uyên là nơi như thế nên có những thứ quỷ quái như vậy cũng không có gì lạ. Bình sanh Trương Tiểu sao lại thấy qua những thứ đó, chỉ là khi
nhỏ ở Thảo Miếu thôn nghe người lớn kể rằng đó là ma quỷ, sau đó đến Đại Trúc Phong nghe các vị sư huynh nói qua đấy là âm linh, sợ thầm trong
bụng từ đó, nay đột nhiên gặp phải nên phát lạnh từ đầu đến chân.
Tiếng thét của Trương Tiểu Phàm vang đi xa xa trong bóng tối, ở trong một nơi tối tăm thế nầy, âm thanh của hắn nghe như bồng bềnh trôi đi, qua một
lúc sau mới thấp thoáng nghe tiếng hồi âm vọng lại. Hình như tiếng la
của hắn đã kinh động thứ gì, một màu đen dày đặc xung quanh hắn, im lìm
không tiếng động.
Tim Trương Tiểu Phàm đập loạn một nhịp rồi thì như ngưng hẳn lại trong ngực, hắn nín thở, nhìn đám âm linh kia hoàn
toàn giống nhau, cùng một màu trắng nhạt ảm đạm, phát sáng ở phía trước.
Sau đó thì trái một nhúm ánh sáng, phải một nhúm ánh sáng,
trước một nhúm ánh sáng, sau một nhúm ánh sáng, thậm chí ngước đầu lên
cũng thấy một nhúm ánh sáng bên trên, ảm đạm trắng nhạt.
Thình
lình có vô số âm linh phảng phất như vừa thức giấc từ một giấc ngủ triền miên vì cảm giác được hơi ấm từ thân thể con người nay đều tụ tập lại.
Từng làn khói trắng nhàn nhạt ấy, lơ lửng trôi nổi, hoá thành vô số dung
mạo, nam nữ, già trẻ, xấu đẹp đều có, song giờ phút này, trong mắt
Trương Tiểu Phàm chỉ có một cảm giác duy nhất: băng lạnh.
Nghĩ
đến tình cảnh vô số âm linh đang lớp lớp vây tròn quanh bản thân, hắn
sởn hết cả tóc gáy, thế nhưng quả thật may mắn, sau khi sự kinh sợ ban
đầu qua đi, hắn tức thì nhận thấy, đám âm linh này hình như rất uý kị
thanh Thiêu Hoả Côn đang chắn trước bản thân hắn, không dám tíếp cận ánh sáng màu xanh đen do Thiêu Hoả Côn phát ra. Thế nhưng chẳng để cho
Trương Tiểu Phàm kịp thở, đám âm linh đang lượn lờ phiêu đãng trong
không trung ấy tự hồ phát hiện ra điều gì đó, nối đuôi nhau bay về phía
bên trái Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm sợ run, tức thì mặt
mũi trắng bệch, tay trái hắn đang nắm chặt một cánh tay mềm mại, lúc này đã từ từ lạnh đi. Hắn vội vã dùng lực kéo một cái, một loạt âm thanh
lõm bõm vang lên, Lục Tuyết Kỳ bị hắn kéo đến sát bên mình, nhờ vào đám
ánh sáng lờ mờ đang bao xung quanh ấy, Trương Tiểu Phàm chỉ thấy Lục
Tuyết Kỳ sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, nhưng xem ra hơi thở
vẫn hoàn toàn bình thường, nhìn thoáng qua thì trên mình nàng dường như
không hề bị ngoại thương một chút nào cả, hắn cảm thấy yên tâm, đưa mắt
nhìn ra bốn xung quanh, quan sát kỹ lưỡng hoàn cảnh chung quanh.
Hai người hắn và Lục Tuyết Kỳ vẫn còn đang hôn mê, lúc này không biết tại
sao họ lại nằm bên bờ của một vũng nước, trong bóng tối không nhìn rõ
được mặt nước to nhỏ mức nào, không biết nó là một đầm nước nhỏ, hay là
một cái hồ lớn, hay là biển rộng lớn nằm sâu trong lòng đất được kể
trong truyền thuyết. Trương Tiểu Phàm không biết tại sao bản thân hắn
đột nhiên lại có thể có ý nghĩ này, tuy vậy hắn ở trong làn nước, vẫn
cảm thấy mặt nước này quả thật không hề tĩnh lặng, từng đợt từng đợt
sóng thuỷ triểu buổi tối vỗ vào hắn, giống như một bàn tay ôn nhu vỗ về
thân thể hắn.
Thế nhưng, làn nước này quả thực lãnh lẽo thấu xương!
Trương Tiểu Phàm khó nhọc đứng dậy, nếu cứ ở nguyên tại đó, hoàn toàn chưa bị
đám âm linh ấy làm hại, chỉ sợ hai người bọn hắn sẽ chết cóng trong làn
nước này rồi. Hắn đứng thẳng mình dậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng,
thân thể không thể chịu được chao đảo một hồi.
Khi hắn ở trên
bình đài, phía sau lưng đã bị Niên Lão Đại cùng với Dã Cẩu Đạo Nhân, Lưu Hạo đồng thời đánh trúng, thương thế thật không hề nhẹ. Cùng lúc đó,
ánh sáng xanh đen của Thiêu Hoả Côn giống như có cảm ứng gì đó, cũng đã
tối lại. Gần như cũng ngay lúc đó u quang của vô số âm linh vây xung
quanh đồng thời sáng lên, trên các khuôn mặt người được biến hoá thành
đó, lộ rõ ra niềm khát vọng vô hạn.
Trưong Tiểu Phàm lắp bắp
kinh sợ, lập tức ổn định tinh thần, ánh sáng của Thiêu Hoả Côn lại sáng
bừng lên, chấn trụ đám âm linh ấy. Trương Tiểu Phàm cật lực kéo Lục
Tuyết Kỳ đi về phía bờ, chỉ một đoạn rất ngắn này, vẫn khiến hắn cảm
thấy đó là một quãng đường vô cùng dài.
Cuối cùng, họ cũng đã tới đuợc khu đất cứng, Trương Tiểu Phàm ngồi xuống mặt đất, há miệng thở hổn hển..
Chung quanh, vô sô âm linh đang bay nhẩy lượn lờ bên ngoài vòng ánh sáng mầu xanh đen của Thiêu Hoả Côn..
Trương Tiểu Phàm run run nhìn đám u quang đang phiêu du ấy, nhớ lại cái hồi ức cuối cùng trong đầu trước khi hôn mê, nhớ lại việc Lục Tuyết Kỳ bay đến bên cạnh, kéo tay hắn lại, nhớ lại vực thẳm tối om vô biên vô tận phía
bên dưới thân hình khi hai người họ bị rơi xuống, hắn thậm chí vẫn lờ mờ nhớ rằng, trước lúc hắn hôn mê, đã có một tiếng niệm phật hiệu quen
thuộc, vang lên ở trên bình đài đó.
Đó chắc hẳn là bọn Pháp Tướng sư huynh bốn người đã đến rồi
Trương Tiểu Phàm thầm nghĩ trong đầu, có bốn người đó trợ lực, cộng thêm đạo
pháp tu hành của bản thân Tề Hạo và Tăng Thư Thư, chắc không thể gặp
chuyện gì cả. Tề sư huynh nếu bình an vô sự, cõ lẽ Linh Nhi sư tỷ sẽ
không phải đau khổ?
Thế nhưng, thế nhưng, Trương Tiểu Phàm gần
như cùng lúc đó đã tự hỏi bản thân hắn một câu, nếu như ta chết, Linh
nhi sư tỷ có thấy thương tâm không? Có lẽ nàng cũng sẽ thương tâm một
chút, xét cho cùng mấy năm qua, bản thân và nàng sớm tối bên nhau, hiểu
rõ rằng sư tỷ bề ngoài xinh đẹp ương nghạnh, kỳ thật nội tâm lại tôn nhu và mềm yếu.
Nếu nàng biết tin người sư đệ chơi đùa vời nhau từ
nhỏ đến lớn Trương Tiểu Phàm không may đã chết, nhất định sẽ nhỏ lệ chứ? Nhất định sẽ thương tâm chứ? Nhất định dù không thể tìm thấy thi thể,
vẫn lập một ngôi mộ cho hắn trên đỉnh Đại Trúc Phong chứ?
Không biết trong những năm tháng sau này, nàng có thể đến thăm trước mộ mấy lần?
Nếu như vậy, bản thân có thể sẽ giống như những âm linh bao xung quanh này, quyến luyến nàng, không muốn được vãng sinh, chỉ nấn ná bên ngôi mộ ấy, lặng lẽ mong đợi một thân ảnh trong ký ức.
Thiếu niên trong bóng tối yên tĩnh, thật nhè nhẹ, kín đáo thở dài!
"Ái"
Nàng phát ra một tiếng kêu khe khẽ, từ tử tỉnh dậy, rồi mở mắt ra.
Trong vòng 1100 năm, từng có câu hỏi người xưa truyền lại rằng: Nếu ngươi vừa mởi tỉnh lại sau khi đã chìm vào trong giấc ngủ thật lâu, khi đó người
đầu tiên ngươi nghĩ đến, có thể là ai?
Không ai biết được Lục
Tuyết Kỳ đã từng nghe qua câu hỏi xem qua có vẻ ngu ngốc này chưa, nhưng lúc này, phản chiếu trong đôi mắt nàng, trong bạch quang mờ mờ, là nhãn thần quan tâm đến Trương Tiểu Phàm.
Sự ấm áp duy nhất trong bóng tối ấy!
Trương Tiểu Phàm thấy hạnh phúc, vui vẻ nói "Đã tỉnh rồi à, Lục sư tỷ!"
Lục Tuyết Kỳ vẫn không lập tức hồi đáp, nàng nhìn gần như sững lại một lúc, thế nhưng rất nhanh, nàng lấy lại dáng vẻ bình thường, khuôn mặt từ chỗ ban đầu có chút bối rối, đã trở lại vẻ băng sương có chút lãnh đạm. Thế nhưng trong lúc đưa mắt nhìn bốn xung quanh, nàng quả thực không kiềm
chế nổi mặt lại biến sắc một lần nữa.
"Âm linh!" Lục Tuyết Kỳ giống như Trương Tiểu Phàm lúc trước, hét toáng lên.
Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, an ủi nàng :"Đúng vậy, thế nhưng không cần phải
sợ, bọn chúng hình như có đôi chút sợ hãi Thiêu Hoả Côn của ta, tạm thời vẫn chưa có chuyện gì cả."
Lục Tuyết Kỳ lúc này cũng đã nhận
thấy, chung quanh vô số âm linh đang trôi nổi chẳng có sự tấn công gì,
chỉ bay lượn vòng bên ngoài, hình như thập phần uý kỵ cây đoản côn Thiêu Hoả Côn của Trương Tiểu Phàm, sau khi bình tâm trở lại không kiềm chế
được nữa liền hỏi: "Ngươi, pháp bảo này gọi là gì, tại sao lợi hại như
vậy?"
Trương Tiểu Phàm mặt mũi đỏ bừng, đáp :" gọi là, gọi là,
ta gọi nó là .... Thiêu Hoả Côn, hơn nữa ta cũng không biết tại sao nó
có thể lợi hại như vây."
Lục Tuyết Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Thiêu Hoả Côn?"
Trương Tiểu Phàm ngắm nhìn nữ lang trước mặt trong bạch quang mờ mờ, da trắng
như tuyết,
mặc dù có chút nhợt nhạt vẫn có vẻ mỹ lệ, không tự chủ được
cúi đầu thấp xuống, nói "Đúng, ta hàng ngày phụ trách việc nấu nướng
trên Đại Trúc Phong, dùng nó để làm que cời lò."
Lục Tuyết Kỳ
nhất thời không biết nói sao, run run nhìn lên thanh đoản côn đen xi xấu xí ấy trong không trung, một lúc sau khe khẽ nói: "Thiêu Hoả Côn! Ta
nghe ân sư nói rằng, ta tu hành gian lao vất vả, lại có Thiên Gia thần
kiếm, lẽ nào vẫn bại trước một thanh Thiêu Hoả Côn?"
Trương Tiểu Phàm đột nhiên giật nảy mình, chỉ cảm thấy sắc mặt Lục Tuyết Kỳ trong
giây phút lại trắng bệch ra, gần như chẳng thấy tí huyết sắc nào, không
nén được nói: "Sư tỷ, lúc đó mặc dù tỷ thắng, thế nhưng, ta nghe nói nếu không phải tỷ tổn thương quá nhiều nguyên khí khi tỷ đấu với ta, trận
chung kết nhất định không thua dưới tay Tề Hạo sư huynh..."
Hắn
càng nói giọng càng nhỏ, về sau dần dần trở thành câm bặt, chỉ vì Lục
Tuyết Kỳ lẳng lặng ngẩng đầu lên, lành lạnh nhìn hắn, khiến cho hắn
không nói thêm được gì nữa.
Bạch quang mờ mờ, chiếu lên thân ảnh của hai người bọn họ.
Lục Tuyết Kỳ nặng nề cúi đầu xuống, thở dài thườn thượt, nói :"Tại sao chúng ta lại có thể may mắn thoát chết được?"
Trương Tiểu Phàm lặng đi một lát, tâm trạng vô cùng mê hoặc, nói: "Ta không
biết." lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, dùng tay chỉ về bên bờ vũng nước,
nói: "Khi ta vừa mới tỉnh dậy, hai người chúng ta nằm bên bờ nước đó, có thể chúng ta đã may mắn rơi chúng chỗ nước đó nên không chết, rồi bị
sóng thuỷ triều đánh dạt vào đến bờ?"
Lục Tuyết Kỳ nhìn hướng về phía hắn chỉ, trong bạch quanh mờ mờ do các âm linh phát ra, quả nhiên
trông thấy có một vùng nước ở phía xa, loáng thoáng vọng đến âm thanh "ì oạp" do sóng thuỷ triều vỗ vào bờ . Quay nhìn lại bản thân, y phục mặc
dù phần lớn đã khô, thế nhưng vẫn có phần còn ướt, dính vào da thịt thập phần lạnh giá, có thể hình dung được, nếu Trương Tiểu Phàm không kéo
mình lên trên bờ, chỉ sợ vẫn còn mê man sau đó lạnh cóng mà chết rồi.
"Đa ta ngươi" Lục Tuyết Kỳ thốt nhiên khẽ nói.
Trương Tiểu Phàm ngẩn ra một chút, vội vã xua tay cười nói: "Không có gì, không có ...."
Đột nhiên, hai người bọn họ đều sửng sốt.
Giữa hai người, hai tay của họ, đến tận lúc này, vẫn nắm chặt lấy nhau.
Dường như là máu thịt nối liền, dường như đã như vậy nhiều năm rồi, quả thực
chẳng có một chút cảm giác, quả thực cứ như thể là vốn đã như vậy, quả
thực giống như hai người đã hoàn toàn quên mất!
Lục Tuyết Kỳ từ
từ rút tay lại, Trương Tiểu Phàm cười ngượng ngập, tay bên thân mình
đung đưa sang trái sang phải, quả thực chẳng biết để đâu.
Nhìn
nhau một lúc, Lục Tuyết Kỳ cất lời hỏi :"Trước khi người rơi xuống, đã
bị ma giáo yêu nhân đánh trọng thương, hiện tại cảm giác như thế nào?"
Trương Tiểu Phàm như được đại xá, nghe thấy nữ lang băng sương này dường như
tuyệt không có ý gì trách tội gì hắn, lập tức nói "Vẫn tốt, vẫn tốt."
Lục Tuyết Kỳ hỏi : "Ngươi có thể ngự kiếm được không?"
Trương Tiểu Phàm khẽ vận khí, liền cảm thấy trong người đau đớn như kim châm, cười khổ lắc đầu.
Lục Tuyết Kỳ nhìn hắn một cái, nói: "Ta cũng không được, chúng ta dậy tìm
kiếm một vòng chung quanh, xem thử có lối thoát nào không, mặt khác nếu
cứ tiếp tục ngồi đây, bị đám âm linh này bao vây xung quanh, không sớm
thì muộn sẽ bị chúng hút khô người mất"
Trương Tiểu Phàm hít một hơi khí lạnh, gật đầu nói: "Được"
Lục Tuyết Kỳ đứng dậy, kiểm tra toàn bộ chung quanh mình, hoàn toàn không
có chút ngoại thương nào lớn cả, thế nhưng bên trong kinh mạch khí huyết vẫn có chút rối loạn. toàn thân vô lực, hình như là do ra lực phản chấn quá mạnh của thần chú lên Sơn Hà Phiến gây ra. Lúc này Thiên Gia thần
kiếm mà nàng quan tâm nhất, đã quay trở lại nằm yên trong vỏ kiếm phía
sau lưng nàng.
Nàng lại ngửng đầu nhìn Trương Tiểu Phàm một cái, nhưng thấy hắn đứng lên có phần khó nhọc. thân hình vẫn rất không linh
hoạt, hiển nhiên thương thế vẫn còn khá nặng, đồng thời cũng biết lúc
trước hắn đã kéo bản thân nàng ra khỏi vũng nước, đã hao tổn khá nhiều
tinh thần khí lực.
"Thái cực huyền thanh đạo của người tu luyện đến tầng thứ mấy rồi?" Lục Tuyết Kỳ đột nhiên hỏi Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm giật mình, không nói câu nào, Lục Tuyết Kỳ vẫn nghĩ rằng hắn
không có ý muốn trả lời, quay đầu đi, lạnh nhạt nói: "Người không nói
thì thôi, tuy nhiên ta nghe sư phụ nói qua ngươi tu hành chỉ đến tầng
thứ tư, hôm đó tất cả là do pháp bảo cổ quái lợi hại, lúc đó ta hoàn
toàn không tin. Hôm nay chính mắt nhìn thấy, nếu không phải người tu
hành cao, kinh mạch căn cơ kiên cố, sớm đã ngã ngục dưới tay của đám ma
giáo yêu nhân ấy rồi."
Trương Tiểu Phầm gãi gãi đầu, nhất thời
không biết nói sao cho phải, bời vì bản thân hắn đối với việc tu hành
của bản thân lúc này cũng vẫn thấy mơ hồ, bèn hàm hồ cho qua. Kì thật
Lục Tuyết Kỳ biết rằng, nếu nói riêng về tu hành Thái Cực Huyền Thanh
Đạo, Trương Tiểu Phàm lúc này đúng thật mới chỉ có tu vi đến tầng thứ
tư, cũng là cảnh giới đúng vừa đủ khả năng vận dụng pháp bảo, thế nhưng
bên trong cơ thể Trương Tiểu Phàm, tuy nhiên lại có một loại phật môn vô thượng chân pháp khác "Đại Phạm Bát Nhã", đó chính là chìa khoá của sự
thật này.
Phật môn tu chân, vốn dĩ chú trọng đến thể ngộ tự tính nhiều hơn so với đạo gia, Trương Tiểu Phàm sau năm năm liền tu hành Đại Phạm Bát Nhã, mặc dù tu hành còn nông cạn, thế nhưng bên trong thân thể kinh mạch căn cư ổn định vững chắc , quả thật trong lúc hắn ngày đêm tu tập tuyệt thế chân pháp của cả hai nhà Phật Đạo, đã vượt xa mức độ tu
vi chung của lớp đệ tử trẻ tuổi đồng môn. Cũng chính vì vậy, hắn nhận
mấy đòn đánh mạnh của ma giáo yêu nhân, Thái Cực Huyền Thanh Đạo đã ngăn chặn một phần, đồng thời Đại Phạm Bát Nhã cũng ngăn chặn một phần, cuối cùng đã may mắn thoát chết.
Ngay khi hai người vừa đứng dậy,
Trương Tiểu Phàm liền triệu hồi thanh Thiêu Hoả Côn về cầm trong tay,
quang mang mầu xanh đen nở bung ra, bao quanh lấy hai người bọn họ. Lục
Tuyết Kỳ hơi chút trầm ngâm, chỉ tay ra hướng ngược lại với hướng mép
nước ấy, hai người liền hướng về phía chỗ bỗng tối thăm thẳm vô tận ấy
cất bước.
Cứ đi vậy, cũng chẳng biết đã đi được bao lâu, hướng
này quả thật như là không có biên giới, qua một lúc lâu sau, hai người
vẫn bước đi trên khu vực trống rỗng, nằm phía bên dưới Tử Linh Uyên,
ngoại trừ rộng lớn kinh người, quả thật chẳng có một chút dấu vết của sự sống.
Có chăng, chỉ là đang bay lượn thơ thẩn xung quanh họ,
các âm linh vẫn bám diết lấy mùi vị huyết nhục không chịu dời đi, phiêu
đãng lên xuống không một tiếng động.
Trương Tiểu Phàm với Lục
Tuyết Kỳ hai người càng đi sắc mặt càng trầm trọng, đồng thời càm giác
xung quanh âm khí như nước thuỷ triều, Trương Tiểu Phàm lúc này chỉ cẩm
thấy khí huyết sôi lên, bất giác có một cơn choáng váng ập đến. Kì thật
hắn mặc dù căn cơ vững chắc, nhưng tu vi chung quy chưa cao, đông thời
bị Niên Lão Đại, Dã Cẩu Đạo Nhân và Lưu Cảo đánh trúng, thương thế đối
với kinh mạch trong cơ thể thế nên rất nặng.
Giây lát sau, Lục Tuyết Kỳ cũng phát hiện ra Trương Tiểu Phàm không còn gượng được nữa, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Trương Tiểu Phàm cười miễn cưỡng, nói: "Ta không sao, đi thôi"
Lục Tuyết Kỳ nhìn hắn một cái, nói "Phải nghỉ . ..."
Nàng chưa kịp nói hết câu, đã thấy Trương Tiểu Phàm đột nhiên thân hình chao đảo, thân thể mềm nhũn, bất giác đổ vật xuống. Thiêu Hoả Côn hắn cầm
trong tay, ngay khi hắn đổ mình xuống, tức tốc trở nên ảm đạm.
Lục Tuyết Kỳ lắp bắp kinh hãi, vôi vàng đỡ hắn dậy, lòng bàn tay lạnh như
băng, kinh hãi nhận ra rằng Trương Tiểu Phàm quả thật đã hôn mê. Trong
giây phút này, nàng vốn được tiếng bình tĩnh hơn người trong đám đồng
môn sư tỷ muội, quả thật cũng có chút khẩn trương hoảng hốt.
Tức thì, nàng nghĩ đến một vấn đề khác còn đáng sợ hơn.
Thiêu hoả côn đã mất hết tác dụng rồi, biết dùng thứ gì để ngăn chặn vô số âm linh xung quanh?
Gần như trung cùng lúc Lục Tuyết Kỳ nghĩ đến câu hỏi này, hết thẩy vô số âm linh đang toả ra bạch quang mờ mờ hình như cũng giật mình, sau đó, nhận ra phía trước mặt chúng, hai thân thể huyết nhục còn đang sống, một lần nữa lại đứng đó không có chút gì bảo vệ.
Trong bóng tối, dường
như đông thời có vô số âm thanh đắc ý cười điên dại, gầm rống tức giận,
vô số âm linh dường như trong giây lát đã ken đặc trên không trung, sau
đó, chúng như những con dã thú tham lam, lao thẳng tới hai người đang
đứng trong bóng tối không có gì tương trợ.
----------
Tham, sân, si: tham, giận, mê; theo nhà Phật đó là ba độc khiến con người trầm luân.
Úy: sợ, lo.
Ác: ác, xấu.
Phạ: sợ.