Sáng sớm, một trường mưa gió rốt cục đã lắng xuống.
Nước đọng
trên cây trong vắt long lanh, từ rìa lá lặng lẽ rỏ giọt, vừa rơi xuống,
lại theo gió văng vào không trung kéo thành một vệt đẹp mong manh, rớt
lên mặt Trương Tiểu Phàm.
Nước lạnh buốt gỡ Trương Tiểu Phàm
tỉnh khỏi cơn mộng, nó trợn mắt, vô thức thét gọi: "Sư phụ..." nhưng bốn bề vắng ngắt, chỉ có Lâm Kinh Vũ nằm bên cạnh, đang say giấc nồng.
Cứ như vừa trải qua một giấc mơ.
Nhưng toà miếu cỏ nát vụn nơi xa, rồi thằng bạn vẫn hay nô đùa với mình nằm
ngủ say bên cạnh, đều nhắc cho nó biết, tất thảy đều là thật cả.
Nó run rẩy nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu, đi đến bên mình Lâm Kinh Vũ, xô
mạnh vào người bạn, Lâm Kinh Vũ làu nhàu mấy tiếng trong miệng, rồi từ
từ bừng tỉnh, dụi dụi mắt, còn chưa nói lời nào, đã cảm thấy một luồng
hàn khí thấm vào người, không nén được liền nhảy mũi mấy cái.
Nó mở to mắt nhìn, thấy mình với Trương Tiểu Phàm người ngợm ướt đẫm cả,
lại nằm dưới một gốc tùng ở ngoài đồng, bất giác trơ mắt há miệng, hỏi:
"Chẳng phải là ta đang ngủ ở nhà sao, thế nào mà lại đến đây?" Trương
Tiểu Phàm khẽ nhún vai, đáp: "Ta cũng không biết nữa, có điều ta lạnh
lắm rồi, hay là mau đi về đi!"
Trong óc Lâm Kinh Vũ có vô khối nghi vấn, nhưng thân mình lạnh giá, bèn gật đầu, bò dậy cùng Trương Tiểu Phàm đi về trong thôn.
Chưa đến trước thôn, hai đứa bọn nó đã phát hiện ra có gì đấy không bình
thường, hằng ngày vào giờ này, thôn dân đều đã dậy rồi, nhưng hôm nay
lặng lẽ quá thể, chẳng thấy bóng một người nào, mà trong luồng gió ban
mai thổi tới lại trộn lẫn mùi tanh của máu.
Hai đứa liếc nhìn
nhau, đều đọc thấy trong mắt nhau nỗi kinh nghi, liền cùng tăng tốc chạy vù về thôn. Không bao lâu, hai đứa đã đến trước cửa thôn, nhìn theo con đường lớn chạy từ trong ra, thấy ở bãi đất giữa thôn, hơn bốn mươi gia
đình của Thảo Miếu, khoảng hai trăm người, già trẻ gái trai đều nằm trên đất trống, thân thể cứng đờ, đã ra thây chết hết, màu chảy thành sông,
ruồi nhặng bay vo ve, mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt.
Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm hai đứa bỗng đâu gặp cảnh tượng kinh khủng này, trong lúc khiếp đảm bật la to rồi ngất xỉu.
Cũng không biết là trải qua bao lâu, Trương Tiểu Phàm tự dưng bừng tỉnh lại, nó ngồi phắt dậy, há hốc miệng thở hổn hển, hai tay khe khẽ run. Vừa
rồi trong lúc ngất đi, đầu óc nó đầy ắp những mặt quỷ hung ác, máu tươi
xương trắng, liên hồi gặp ác mộng.
Nó định thần rồi, quay nhìn
bốn phía, chỉ thấy đây là một sương phòng bình thường, cửa sổ nhỏ có hai cánh, trong phòng sắp đặt đơn sơ sạch sẽ, chỉ có mấy cái bàn ghế bằng
gỗ tùng, trên đặt ấm chén. Một cái lò lớn (1), trên đặt bốn cái giường
liên tiếp nhau choán lấy hẳn nửa căn phòng. Ngoài cái giường nó đang
nằm, giường bên cạnh chăn đệm lộn xộn, như là vừa có người ngủ ở đó
xong. Hai cái còn lại chăn gấp rất ngay ngắn, cẩn thận.
Bức tường đầu dãy giường có treo một tấm hoành phúc, trên viết một chữ Đạo rất lớn!
Xem vẻ giống như một phòng nghỉ bình thường trong một quán trọ, hoặc là phòng ở chung của mấy đệ tử đi tầm sư học nghệ.
Trương Tiểu Phàm ngồi một lát, trong lòng bất giác nảy ra một ý nghĩ: tất cả
những chuyện đêm qua phải chăng đều là ác mộng cả? Biết đâu vừa rồi mình đã ngủ suốt tại đây? Biết đâu đi ra khỏi căn phòng này, sẽ gặp ngay mẫu thân cười rồi la mắng nó như mọi khi Cái thằng lười này!"
Nó chậm chạp tụt xuống giường, xỏ giày, đi từng bước từng bước ra phía cửa.
Cửa đang khép hờ. Qua khe, thoáng có gió lùa vào mát rượi.
Nó đi từng bước từng bước, hai tay bé nhỏ nắm càng lúc càng chặt. Tim nó
đập mạnh ghê gớm, chèn ép cả hơi thở, rất nhanh, nó đi đến cửa, đặt tay
lên cánh phên.
Tấm cửa gỗ nặng như núi, trĩu như sắt.
Nó nghiến răng, "dô ta" một tiếng, kéo mở cánh cửa phòng.
Ánh sáng rực rỡ bên ngoài thoắt cái ùa vào, làm nó phải híp mắt lại. Dương
quang nồng nàn rơi trên thân mình khiến nó thấy dịu dàng ấm áp.
Nhưng trái tim nó, một lát sau lại như rơi vào hố băng.
Phía ngoài cửa là một đình viện be bé, có mấy thân tùng bách, mấy cụm cây
cỏ, chen lẫn có mấy đoá hoa nhỏ toả hương trong lành, nở rộ hân hoan.
Trước cửa là một hành lang, dẫn thông ra ngoài viện. Bước lên độ bốn
thước, có mấy bực thềm, nối liền đình viện và hành lang.
Bên một góc thềm, có một đứa bé đang ngồi cô quạnh, tay chống vào má, cứ lẳng lặng ở đó, không động đậy.
Có lẽ tiếng mở cửa đã khiến đứa trẻ chú ý, nó trù trừ một lát, rồi chầm chậm quay đầu lại.
Lâm Kinh Vũ.
Trương Tiểu Phàm há to miệng, trong lòng có trăm ngàn điều muốn hỏi, nhưng lời nói đến cửa miệng, lại hoá ra câm lặng.
Nó còn muốn hét lên, chỉ có điều trong lòng u buồn, hét không ra tiếng.
Hai hàng nước mắt, cứ thế, lặng lẽ chảy xuống.
Hai đứa trẻ, cứ thế, im lìm không nói, lẳng lặng nhìn nhau.
**
*
Chẳng biết từ nơi nào ở đằng xa, có tiếng chim hót trong trẻo đưa tới, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh.
Trương Tiểu Phàm ngồi ở một mé bậc thềm, đầu cúi thấp, nhìn con đường nhỏ lát đá trong đình viện.
Trong đình viện, một bầu không khí tịch mịch.
Cứ như thế cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Kinh Vũ chậm rãi bảo: "Ta
dậy sớm hơn mi, lúc ấy trong phòng còn có mấy người, ta đã hỏi bọn họ,
đây là Thông Thiên Phong của núi Thanh Vân.
Trương Tiểu Phàm thì thầm thốt: "Núi Thanh Vân..."
Lâm Kinh Vũ nói: "Nghe bọn họ bảo, mấy đệ tử môn hạ Thanh Vân đi qua, nhìn
vào trong thôn, trong thôn..." nói tới đây, giọng nó bất giác nghẹn
ngào. Nó giơ tay lau mắt thật mạnh, thở hắt ra, lại nói tiếp: "Sau đó
bọn họ tìm thấy hai đứa bọn mình ở cuối thôn, bèn đem bọn mình lên núi."
Trương Tiểu Phàm nhúc nhích khoé miệng, nhưng không ngẩng đầu, hỏi: "Sau này bọn mình biết làm sao, Kinh Vũ?"
Lâm Kinh Vũ lắc lắc đầu, buồn thảm đáp: "Ta cũng không biết."
Trương Tiểu Phàm toan nói nữa, chợt nghe từ hành lang sau lưng vọng tới một giọng lạ: "A! Các ngươi đều tỉnh rồi à?"
Hai đứa cùng quay lại nhìn, thấy đứng đó một đạo sỹ trẻ trung, vận bộ đạo
bào lam sắc, trông rất có khí khái anh hùng. Y rảo bước đi lại, nói:
"Vừa lúc mấy vị sư tôn cũng muốn gặp các ngươi, hỏi han các ngươi mấy
việc. Các ngươi giờ theo ta lại đây!"
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ nhìn nhau, rồi đứng dậy, Lâm Kinh Vũ nói: "Vâng, xin đại ca dẫn đường!"
Đạo sỹ trẻ đó liếc nhìn Lâm Kinh Vũ, gật gật đầu, đáp: "Các đệ theo ta lại đây."
Theo đạo sỹ, hai đứa đi ra khỏi đình viện, trước mắt hiện ra một dãy hành
lang uốn khúc hình vành khuyên rất dài rất to, tay vịn cứ cách hai
trượng lại có một trụ màu đỏ. Giữa mỗi cặp trụ đều có một cái cửa tò vò.
Họ men theo hành lang uốn khúc tiến về phía trước, đi qua từng
trụ và từng cửa tò vò, mới nhận ra, trong mỗi cửa tò vò đều có một đình
viện nhỏ y như chỗ ban nãy, xem ra đây là nơi ở của các đệ tử Thanh Vân
Môn.
Đừng nói gì khác, cứ nhìn quy mô này, số đình viện nhỏ chắc không dưới một trăm, có thể thấy đệ tử Thanh Vân Môn rất đông.
Đi được một lúc, mới trông thấy đoạn cuối của hành lang, đó là một bức
tường trắng cao chất ngất, phía dưới trổ một cái cửa lớn, hai cánh gỗ
đại thụ dầy dặn, cao đến hai trượng, hầu như phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy hết, cũng không biết lúc đầu làm sao mà tìm thấy thứ gỗ to đến
nhường này.
Đạo sỹ trẻ tuổi nhìn mà như không thấy gì hết, có vẻ hàng ngày ra ra vào vào, nhìn mãi thấy nhàm rồi, trên mặt không một
chút cảm xúc nào như hai đứa trẻ kia, tuyệt không động dung, qua cửa này đi ra. Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ vội vàng rảo theo.
**
*
Vừa mới đạp chân lên bậc cửa cánh lớn này, hai đứa trẻ thoắt cùng nín thở, không thể tin vào tất thảy những gì đang nhìn thấy
Đây, dường như chính là tiên cảnh trong truyền thuyết.
Một khoảng sân rộng lớn mênh mang, bề mặt lát toàn bằng đá Hán bạch ngọc
toả sáng lóng lánh, trải ra trước mắt vụt khiến người ta cảm thấy mình
sao mà nhỏ bé. Đằng xa nhiều đám mây trắng, nom mịn màng nhẹ nhõm, cứ
bồng bềnh quanh bước chân.
Chính giữa sân, cách vài chục trượng
lại đặt một cự đỉnh bằng đồng, chia làm ba hàng, mỗi hàng ba cái, tổng
cộng chín đỉnh, sắp xếp rất ngay ngắn. Trong đỉnh phiêu phất thoảng lên
làn khói, hương thanh nhẹ mà không tiêu tán. "Đi lại đây nào." Dường như thấu hiểu tâm tư của hai đứa bé, vị đạo sỹ trẻ trung khuôn mặt lộ nét
cười, cứ để chúng nó ngắm nghía một thôi một hồi, mới lên tiếng gọi, rồi tiếp tục đi về phía trước.
"Đây là Vân Hải trong Thanh Vân Lục Cảnh, đầu đằng kia còn đẹp hơn nữa!" Đạo sỹ trẻ vừa đi vừa nói.
Lâm Kinh Vũ không nén được hỏi: "Là gì đấy ạ?"
Đạo sỹ trẻ vung tay chỉ, miệng đáp: "Hồng Kiều" (2).
Hai đứa phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy tít tắp phía trước, nơi cuối khoảng
sân, sau làn mây lảng bảng như sương, tựa hồ có vật gì đó lấp la lấp
lánh, bọn chúng cất bước mau hơn, đi về phía ấy. Dần dần nghe tiếng nước chảy vọng tới, trong đó lẫn vào một thứ quái thanh y như tiếng sấm
động, chẳng biết phát ra từ đâu.
Đi càng lúc càng lại gần, vân
khí tựa như tiên nữ ôn nhu, nhẹ nhàng lượn quanh mình chúng, từ từ giãn
tấm mạng che mờ ảo, để lộ ra cảnh sắc thanh thao.
Phía cuối sân, là một dãy thạch kiều không mố không
trụ, vồng ngang qua trời, một đầu
tựa trên sân, đầu kia vươn chếch lên, ngập chìm trong mây trắng, tựa như kiều long dược thiên, khí thế cô ngạo. Tiếng nước chảy tí tách vọng
tới, dưới ánh dương quang, cả dãy thạch kiều tán phát một thứ màu bảy
sắc, như cầu vồng từ trời chảy xuống nhân gian, cẩm tú rực rỡ, diễm lệ
vô song.
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ cứ ngẩn ra nhìn.
Đạo sỹ trẻ cười cười, bảo: "Theo ta lại đây nào!" Nói rồi đi trước, bước lên thạch kiều.
Đặt chân lên thạch kiều, hai đứa mới phát giác ra, hai bên cầu có làn nước
chảy mãi xuống, trong leo lẻo, nhưng ở giữa không thấm một giọt nước
nào. Ánh nắng xuyên qua lớp màu bảy sắc chiếu rọi lên cầu, tán xạ làn
nước, tạo thành cầu vồng lóng lánh.
Vị đạo sỹ thấy bộ dạng say
sưa mê mẩn của hai đứa, bèn bảo: "Các đệ cẩn thận đấy, dưới cái cầu này
là vực sâu không đáy, vô ý mà rơi xuống đó, thì chết không có chỗ chôn
đâu."
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ đều giật thót, vội vàng trấn định lại tinh thần, đi đứng cẩn thận.
Hồng Kiều này thật cao quá dài quá, ba người đi trên ấy, chỉ thấy bên trái,
bên phải mây trắng lờn vờn chìm xuống gót chân, hình như càng đi càng
cao lên. Âm thanh cổ quái đằng trước vẫn không ngừng vọng tới. Lại đi
thêm một hồi, mây trắng mỏng dần, vậy là đã ra khỏi Vân Hải, trước mắt
vụt sáng loá, chỉ thấy bầu trời mênh mông trong trẻo, xanh đến thấu
suốt, bốn bề quang đãng, rộng đến không biết đâu là cùng; phía dưới là
Vân Hải mịt mù, bồng bềnh chìm nổi, phóng mắt ra xa, tâm hồn bỗng chốc
như rộng mở.
Ở đằng trước kia, chính là đỉnh ngọn Thông Thiên
Phong, nơi đặt Ngọc Thanh Điện, chính điện của Thanh Vân quán chủ. Như
viên ngọc trên non xanh, mái điện sừng sững, Ngọc Thanh Điện toạ lạc
trên đỉnh núi, vân khí bao bọc, thi thoảng vài cánh hạc kêu hiu hắt bay
qua, lượn vòng tròn trên không, như tiên gia linh cảnh, khiến người ta
thốt sinh lòng kính ngưỡng.
Lúc ấy Hồng Kiều không vươn cao lên
nữa, nó vẽ thành một hình khum khum giữa trời, ngả xuống bên đầm nước
màu bích lục trước điện. Cùng lúc ấy, từ trong Ngọc Thanh Điện âm âm
vọng tới tiếng ca quyết của đạo gia, đầy khí thế thần tiên. Thứ quái
thanh kia, cũng càng lúc càng lồng lộng. Ba người đi hết Hồng Kiều, đến
bên đầm nước, một con đường đá rộng rãi dẫn từ đầm nước lên thẳng đại
môn Ngọc Thanh Điện. Nước trong đầm màu bích lục, thanh tĩnh như gương,
bóng người bóng núi soi trong ấy có thể nhìn thấy rõ ràng.
Họ
bước lên con đường đá, toan theo hướng đại môn bước tới, chợt nghe từ
sâu dưới đầm một tiếng gầm rống, vang như sấm nổ, chính là thứ quái
thanh nghe thấy từ lúc trước. Phóng mắt nhìn lại, từ giữa đầm thình lình nổi lên một xoáy nước cực lớn, giây lát sau, chỉ thấy sóng nước cuộn
trào, rồi một thân ảnh khổng lồ thoát ra, hoa nước bắn lên đầy trời vỗ
hết cả vào mặt. Vị đạo sỹ trẻ trung kia dường như đã sớm có phòng bị,
tay trái khẽ vẫy, thân hình chớp lên trên không, tránh vụt về đằng sau
chừng hơn hai trượng rồi dừng lại lơ lửng giữa trời. Hai đứa trẻ nhỏ
chẳng biết nên tháo chạy đi đằng nào, liền bị té nước ướt sũng như con
gà rơi vào nồi canh (3).
Nhưng hai đứa chúng nó lại chẳng hề chú ý đến tình cảnh mình, cứ ngây người ra nhìn cái vật thù lù vừa mới xuất hiện trước mặt, nó cao đến năm trượng, đầu rồng mình sư tử, toàn thân
phủ đầy vảy và mai, mắt to mồm lớn, hai cái răng nanh sắc nhọn lấp lánh
sáng dưới ánh dương quang, mặt mày hung ác, trông mà phát sợ. Con quái
thú ấy lắc lắc mình, hu la la lại một trận hoa nước nữa bắn ào ra, sau
đấy tuồng như phát hiện được điều gì, nó liền duỗi cái đầu ù lại chỗ bậc thềm.
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ thấy cái đầu con quái vật ấy còn lớn hơn cả hai đứa bọn nó cộng lại nhiều, dưới ánh dương quang,
răng xỉ sắc nhọn trông rõ mồn một, thấy nó đi lại càng lúc càng gần, hai đứa sợ phát khiếp, không nén được bèn rúm rít lại với nhau, tim đập
thình thình. Lúc ấy, đạo sỹ trẻ trung kia chẳng biết đã bay trở lại tự
khi nào, đặt đơn chưởng lên trước ngực, cung cung kính kính nói: "Linh
tôn, bọn trẻ này là do chư vị sư tôn có ý triệu kiến."
Con quái
thú ấy trợn mắt nhìn y, "hừ" một tiếng, vắt mũi một cái, đôi con ngươi
trong cặp mắt to cồ cộ đảo đảo, y như người đang động não suy nghĩ. Sau
rồi nó chẳng lý gì đến ba người nữa, lúc lắc đi sang một bên, tới chỗ
khô ráo cạnh đầm nước nằm phục xuống, ngáp dài, uể oải ngả đầu ra sưởi
nắng, rồi ngủ thiếp đi.
Hai đứa còn kinh hãi chưa nguôi, vị đạo
sỹ trẻ đã làm hiệu bảo tiếp tục đi, rồi nói: "Linh tôn là dị thú thượng
cổ do Thanh Diệp tổ sư của phái ta thu phục được từ ngàn năm trước, tên
gọi là "Thuỷ Kỳ Lân". Năm ấy Thanh Diệp tổ sư quang đại Thanh Vân, hàng
yêu trừ ma, nó cũng đã từng xuất đại lực đấy. Bây giờ thì là linh thú
trấn sơn của Thanh Vân Môn chúng ta, trân trọng nó mà gọi là linh tôn."
Nói đoạn, y lại hướng về phía Thuỷ Kỳ Lân hành lễ, Trương Tiểu Phàm đang
nhìn đến xuất thần, chợt bị Lâm Kinh Vũ kéo một cái, thấy nó đánh mắt ra hiệu, bèn cũng cùng nhau cung cung kính kính hướng về Thuỷ Kỳ Lân hành
lễ.
Thủy Kỳ Lân chẳng hề ngoái đầu lại, cũng chẳng nhúc nhích, chỉ có tiếng ngáy vang lên ầm ầm, chắc là nó cũng chẳng nhìn thấy.
Ba người hành lễ xong, lại tiếp tục đi về phía trước. Đi qua đường đá cao
cao, xa xa đã nom thấy tấm trương bài kim sắc, trên đề ba chữ Ngọc Thanh Điện, đến trước đại điện hùng vĩ, chỉ thấy cánh cửa mở rộng, bên trong
ngập tràn ánh sáng, khí độ trang nghiêm, phụng thờ thần vị của Tam Thanh là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn (4).
Phía trước thần vị, trên đại điện, có mấy chục người đang đứng, có kẻ tu
hành có người phàm tục, xem ra đều là môn hạ của Thanh Vân Môn. Phía
trước đám người ấy, đặt chừng bảy cỗ đại kỷ, bên trái bên phải mỗi bên
ba cái, chính giữa, nơi đầu hai dãy đặt một cái, trên đó có sáu người
ngồi, riêng cái ghế tận cùng dãy bên phải thì để trống.
**
*
Hết chương 4
Alex chú:
1. Lò: là một loại giường xây bằng gạch hoặc đất phía dưới có thông bếp lửa, để sưởi ấm, thường thấy ở miền bắc Trung Quốc.
2. Hồng Kiều: cầu vồng
3. Con gà rơi vào nồi canh: lẽ ra có thể dịch là ướt như chuột lột, nhưng
tôi thấy để nguyên thế này, nghe hình ảnh có vẻ mới mẻ hơn.
4.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn: được gọi chung là Tam Thanh Đạo Tổ theo Đạo giáo, bắt đầu từ một cái thuyết như
sau:
5. Kể từ thuở mênh mông mờ mịt chưa chia, trời đất còn là
một khối hỗn độn, mặt trời mặt trăng chưa phân, lúc đó khí tiên thiên vô tận, Thánh Phật Tiên hoà hợp chung cùng một thể, toả chiếu vô lượng hào quang xoay chuyển hư không được gọi là: Huyền huyền thượng nhân hay
Nguyên Thuỷ Thiên Vương. Bởi địa vị tối cao đó nên còn được kêu là
"Thượng Đế", là thuỷ tổ muôn loài vạn vật, hoặc cha Trời mẹ Đất. Vì
không biết tên nên gọi là "huyền huyền" (mờ mịt), không rõ gốc rễ nên
gọi là "nguyên thuỷ" (ban đầu) tức là gốc của đạo lớn, cõi của không
tên. Vận chuyển tới mức tròn đầy khí tự nhiên phân hoá thành "tam thanh" gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn. Ba nhân tố "Huyền, nguyên, thuỷ" cùng
chung một thể, ba cấp bậc khi đã nên sự thì "tam thanh" phân chia biến
hoá sang hữu hình, khí thanh nhẹ bay lên cao hội hợp làm trời, mặt trời, mặt trăng và sự xuất hiện này đã hoàn thành tam bảo.