Kể từ lần nói mê đó, không biết là do thân thể Trương Tiểu Phàm vốn khỏe mạnh, hay là sự chăm sóc của Bích Dao có hiệu quả, cơn sốt kéo dài liên tục của Trương Tiểu Phàm từ từ giảm đi, Trương Tiểu Phàm nhờ vậy dần
dần khôi phục thần trí, người cũng tỉnh lại, bất quá bệnh tình quả thật
không nhẹ, đa phần vẫn còn phải nằm yên nghỉ ngơi.
Một ngày nọ,
Bích Dao rảnh rỗi đi tới đi lui trong lòng động, cuối cùng lại đi về
phía 4 câu nói của Kim Linh phu nhân lưu lại, cẩn thận nhìn xem, không
khỏi khe khẽ thở dài. Trương Tiểu Phàm ngồi cạnh không nhịn được hỏi:
"Cô thở than cái gì thế?"
Bích Dao hứ một tiếng, bảo: "Ta thấy
buồn cho phu nhân, người tài sắc vẹn toàn như vậy, mà bị tên nam nhân
xấu xa của môn phái ta phụ rẫy, một đời đau khổ, mới thấy trên đời biết
thế nào là đủ"
Trương Tiểu Phàm bật cười khan.
Bích Dao
chú tâm nhìn hoài mấy câu thoại đó, đột nhiên kêu "Ôi chao!" lên một
tiếng, phát hiện một chỗ kỳ quái, từ cuối cùng trong câu cuối cùng của
bốn câu đó là "khổ" (è9¦), chữ "å£" ở góc dưới không ngờ ăn sâu vào
trong, khác hẳn cái chữ khác, mắt cô đảo quanh một lượt, tựa hồ lập tức
nghĩ ra điều gì đó, lấy cái chuông đeo bên hông ướm thử, quả nhiên vừa
khít, không nhịn được reo lên một tiếng.
Trương Tiểu Phàm đằng sau lấy làm lạ hỏi: "Gì thế?"
Bích Dao quay đầu về phía hắn cười mà nói: "Có cách thoát rồi!"
Trương Tiểu Phàm kinh ngạc, lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ hỏi: "thật chứ?"
Bích Dao cầm cái chuông đặt vào hốc, không thấy có phản ứng nào, rồi đột
nhiên thấy nó xoay chuyển tả hữu, một khắc sau, trong thạch động vang
lên tiếng ầm ầm, vách đá chấn động, Bích Dao kinh hoảng, tóm lấy cái
chuông vội vã lùi lại, chỉ nghe một tiếng "Ầm" rất lớn, một lớp vách đá
vốn nguyên lành chợt sập xuống, làm lộ ra một lớp nữa, bên trên có khắc
những văn tự giống như thiên thư trong nội thất.
Trương Tiểu
Phàm mới đầu vui sướng, nhưng sau đó xem xét kỹ tả hữu vách đá đó, sắc
mặt lại dần dần xấu đi, có vẻ như cơ quan này được thiết lập chỉ vì Kim
Linh phu nhân muốn giấu những văn tự trên vách đá, không hề có đường ra, trong một lúc cảm thấy buồn bã thất vọng vô cùng.
Tuy vậy Bích
Dao lại ngưng thần nhìn kỹ văn tự trên vách đá, thứ do Kim Linh phu nhân lưu lại, cất giấu kỹ thế này, nhất định không phải vật tầm thường. Một
lúc lâu, trên mặt cô thần sắc âm tình bất định, nhưng phần lớn là cảm
thán, nhỏ giọng nói: "Nguyên lai đây là "Si tình chú"."
Trương Tiểu Phàm bên cạnh mất kiên nhẫn, bước lại nhìn, chỉ thấy những câu đầu như sau:
Cửu u âm linh , chư thiên thần ma
Lấy máu thân mình, ta nguyện hy sinh
Ba kiếp bốn đời, mãi đày diêm la
Chỉ bởi vì tình, chết không hối tiếc
... ...
Hắn nhìn qua đã thấy đó là chú ngữ ác độc của tà đạo, nhưng nhìn thần sắc
Bích Dao, nhiều phần hoan hỉ, không nhịn được hừ một tiếng, bảo: "Trong
này lối ra ở chỗ nào đâu?"
Bích Dao thẫn thờ nói: "Không có"
Trương Tiểu Phàm nhạt nhẽo nói: "Vậy cô nghiên cứu nó làm cái gì?"
Bích Dao vẫn không nói, một lúc lâu sau mới bảo: "Ngươi không biết lai lịch
của Si tình chú này, nó được truyền lại trong thánh giáo ta từ xưa đến
giờ, nhưng theo truyền thuyết thì chưa có ai nguyện ý thử qua."
Trương Tiểu Phàm nghe vậy, trong lòng hiếu kỳ trỗi dậy, hỏi: "Sao vậy?"
Bích Dao giọng buồn bã, nói: "Đoạn chú văn này trong truyền thuyết kể lại là do một vị nữ tổ sư thông tuệ đã lĩnh ngộ Thiên thư mà viết ra, nhưng
chỉ cho phái nữ tu luyện, nghe nói là lấy tinh huyết từ người của nữ tử, hóa thành lệ chú, uy lực tuyệt luân..."
Cô chưa nói xong,
Trương Tiểu Phàm đã ngắt lời, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường, nói:
"Vậy sao không gọi là "Lệ huyết chú", lại gọi là "Si tình chú" cái gì
đó, tà ma ngoại đạo, giả làm phong nhã"
Bích Dao mặt biến sắc,
nhưng liền đó giật mình, hạ giọng nói: "Ngươi nói vậy cũng đúng, cứ nhìn Kim Linh phu nhân lão nhân gia, cuối cùng không phải là đã không có
công dụng gì sao?"
Trương Tiểu Phàm không cãi lại cô.
**
*
Hai người ở lại đó mấy ngày, Trương Tiểu Phàm giải khuây bằng cách đọc
Thiên thư, nhưng Bích Dao lại cứ hay ngơ ngẩn xuất thần nhìn văn tự trên vách đá mà cô gọi là Si tình chú.
Trong Thiên thư đệ nhất
quyển, kỳ thật không có phương pháp tu luyện thực sự nào, chỉ có văn tự
thâm sâu khó hiểu ngút trời, có thể coi như phần tổng cương. Nhưng
Trương Tiểu Phàm đã học được chân pháp của hai nhà Phật Đạo, với văn tự
này lại hiểu được, bất quá chỉ là hiểu mà thôi. Về học thuyết trong
Thiên thư để hợp nhất Phật đạo thành một cảnh giới, Trương Tiểu Phàm tuy nhiên suy nghĩ hoài vẫn không giải thích được, làm sao mà Thái cực
huyền thanh đạo với Đại phạm bát nhã hai đại chân pháp lại có thể đồng
thời dung hòa thi triển?
Hy vọng sống sót chẳng còn lại bao
nhiêu, nhưng vẫn còn vương vấn dụ hoặc trong lòng hắn, Trương Tiểu Phàm
cũng đã thử ngồi xuống đất đối chiếu với phương pháp trong Thiên thư mà
tu luyện, nhưng đồng thời vận dụng hai đại chân pháp, ban đầu thì cũng
dễ, nhưng hắn cứ thấy khí huyết mạnh lên chưa được một khoảnh khắc lại
tản mác đi. Liên tục như vậy cả ngày, một chút tiến triển cũng không có.
Tiếp đó, không ngờ trước mắt hai người lại nảy sinh một vấn đề nan giải - hết thức ăn.
Những người tu chân luyện đạo, tuy là lên trời xuống biển được, nhưng cuối
cùng cũng là xác thịt người phàm, thuật bế quan của những tiền bối đạo
hạnh cao thâm trong truyền thuyết, không ăn không uống, thật ra đâu có
ai thấy. Từ sau lúc vào động này, lương khô của Trương Tiểu Phàm bị rơi
đâu mất, tuy là may mắn trong động có nước trong có thể uống được, nhưng lương khô của Bích Dao chỉ để một người dùng được vài ngày, dù là hai
người ăn dè dặt đi nữa, thì cũng đã hết nhanh chóng.
Cứ như thế
Trương Tiểu Phàm và Bích Dao ngây ngây dại dại nhìn cái túi thức ăn
trống không, ở trong động không biết đã được bao lâu, chỉ sợ bất quá mới được hai ngày.
"Ôi!" Bích Dao ngồi trên bình đài, bên cạnh đống xương khô đã được gom lại, tuy nhiên không có cảm giác sợ hãi nào, xem
chừng nữ tử ma giáo quả nhiên không giống lắm với người bình thường. Bất quá trong lúc này, toàn bộ dáng dấp của cô đều buồn bã thảm đạm.
Bệnh tình của Trương Tiểu Phàm đã nhanh chóng khá lên, cơn sốt cũng hạ rồi,
trừ thân người vô lực ra, còn không có gì đáng ngại. Lúc này hắn nghe
tiếng thở dài của Bích Dao, quay đầu nhìn cô gái ma giáo đó. Soi vào
trong mắt hắn, người con gái toàn thân mặc y phục xanh biếc như nước
ngồi trên mép bình đài, hai chân vắt vẻo trong không trung, thỉnh thoảng lại đung đưa, làm Hợp hoan linh bên hông cô cũng vang lên đinh đinh
đang đang, nếu không phải trong hoàn cảnh này và không biết thân phận
cô, Trương Tiểu Phàm chắc đã tưởng cô là một thiếu nữ ngây thơ vô hại.
Chỉ là nhìn kỹ, Bích Dao tuy nhiên so với lúc mới vừa gặp đã tiều tụy đi
nhiều. Cô gái ấy, mỗi ngày đều ra ngoài thác nước tắm rửa chải đầu, cho
nên dung mạo vẫn đoan lệ, tịnh không có chút cảm giác dơ bẩn nào, chỉ là ngày qua ngày, cô cứ gầy mòn đi thấy rõ. Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Phàm giật mình, từ lúc ấu thơ đã nghe sư phụ sư huynh giáo huấn, những người trong ma giáo ai ai cũng tự tư tự lợi, tâm hận thủ lạt. Nhưng bây giờ
trong lòng động này, vì cái gì, cô gái ma giáo ấy vẫn chia sẻ với hắn
từng mẩu thức ăn?
Trương Tiểu Phàm nghĩ đến xuất thần, không chú ý Bích Dao đang nhìn sang, thấy Trương Tiểu Phàm không biết tại sao lại ngây ngây ngốc ngốc nhìn nàng, mặt đột nhiên đỏ lên, cáu kỉnh hỏi:
"Ngươi nhìn cái gì?"
Trương Tiểu Phàm giật bắn mình, vội vã quay đầu đi nơi khác, bối rối nói: "Đâu... đâu có gì"
Bích Dao sau lưng hắn, tuy vậy không hề to tiếng mắng mỏ gì hắn như hắn
tưởng tượng, một lúc rất lâu, thay vào đó lại nghe một tiếng thở dài,
nói: "Chúng ta bị vây khốn trong động này, cái chết cũng không còn xa,
ngươi bất tất phải câu thúc như vậy nữa"
Trương Tiểu Phàm ngẩn
người, từ từ quay mình, nhìn về phía Bích Dao, chỉ thấy trên khuôn mặt
gầy mòn nhưng vẫn rất đỗi xinh đẹp của cô, có một nụ cười nhè nhẹ bất
cần, không nhịn được mở miệng: "Kỳ thật ta sau khi bị trọng bệnh, cô bất tất phải mang phần lớn lương khô chia cho ta, như vậy cô có thể trụ
thêm nhiều ngày, nói không chừng ..."
"Nói không chừng thế nào?" Bích Dao đột ngột ngắt lời hắn.
Trương Tiểu Phàm nao nao trong lòng, lắc lắc đầu, hạ giọng: "Nói không chừng cô có thể được cứu thoát"
Bích Dao nhè nhẹ lắc đầu, trên mặt hiện lên một thoáng cười, nói: "Ta không
nghĩ đến chuyện chết, càng không muốn trong lòng động này, đối mặt với
bộ xương khô và cùng với một cái tử thi từ từ thối rữa khác mà từ từ chờ chết, nếu như vậy mà vẫn không có ai lại cứu ta, chỉ sợ ta hóa điên
trước."
Trương Tiểu Phàm nghe cô hình dung cảnh tình đó, không
chịu được cũng phát rét run, ngày tháng như thế quả thật không phải là
con người nữa.
Bích Dao nhìn hắn một cái, nhạt nhẽo nói: "Sao thế, ngươi sợ à?"
Trương Tiểu Phàm tức khắc vươn thẳng vai lên, cao giọng nói: "Đâu có!"
Bên khóe miệng của Bích Dao đã hé một nụ cười, nhìn nhìn hắn rồi từ từ
trong mắt có một chút ôn nhu mơ hồ như có như không, nói dịu dàng:
"Ngươi đáp ứng ta một việc, được không?"
Trương Tiểu Phàm nhíu mày hỏi: "Việc gì?"
Bích Dao cười nhẹ, nói: "Chúng ta hiện tại đã ăn hết toàn bộ lương khô, trừ
nước lã ra còn không có gì để ăn nữa, chỉ sợ không quá bảy ngày đã chết
đói rồi"
Trương Tiểu Phàm mặc nhiên không nói gì.
Bích
Dao sắc mặt bình tĩnh, nhưng khi nói tiếp những lời sau đó, lại làm
Trương Tiểu Phàm như nhìn thấy ma quỷ, kinh hãi thất sắc: "Đến ngày nào
đó, ngươi thấy ta không ổn nữa, thì giết ta trước nhé."
Trương
Tiểu Phàm há hốc miệng, chỉ nhìn cô nhất thời không thốt được lời nào,
không có ý nghĩ nào trong đầu, Bích Dao thì sắc mặt vẫn bình tĩnh nói
như không hề nghĩ những lời kinh thiên phá thạch: "Sau khi ta chết rồi,
xác ta còn đó, nếu như ngươi nhất tâm muốn sống, thì ăn luôn thịt của
ta, đại khái có thể sống sót được ít ngày giờ"
Trương Tiểu Phàm gần như té nhào tại chỗ.
Một lúc rất lâu sau, thần trí hắn mới hồi tỉnh lại sau cú chấn động khủng
khiếp, lập tức trong lòng tự nói với mình: "Bọn người ma giáo này quả
nhiên ai nấy đều là yêu nghiệt, những việc như vậy cũng làm được". Nhưng nhìn thần sắc Bích Dao vẫn hết sức bình tĩnh, trong lòng không ngờ phát lạnh, không kìm được thụt lùi một bước, trỏ về phía nàng mà vẫn như còn run lập cập: "Cô, cô nói gì?"
Bích Dao nhìn nhìn hắn, nét dịu
dàng trong mắt phảng phất đậm dần, nhưng trong mắt Trương Tiểu Phàm, lại tựa hồ độc địa đến nỗi không có một độc vật nào trên đời so sánh được.
"Ngươi không phải là muốn quay lại Đại Trúc Phong của Thanh Vân Sơn để gặp lại vị sư tỉ đó sao, ngươi còn có mấy vị đồng môn trong Vạn bức Cổ quật, họ nhất định sẽ đến đây tìm ngươi, ngươi sống sót được càng lâu chừng nào, thì hy vọng họ đến tìm càng nhiều chừng đó không phải sao?" Bích Dao
hơi hơi cúi đầu, trong giọng nói lại trở về vẻ bình đạm cũ.
Nhưng Trương Tiểu Phàm lúc này không những không đoái hoài gì đến giọng nói
của cô, thậm chí còn không hề chú ý đến chuyện cô nhắc đến sư tỉ, chỉ
nhìn cô mà giận dữ nói: "Cô ... Cô không ngờ lại bảo ta ăn ...
ăn ...
ăn... Môn giáo của cô tà ma ngoại đạo, đơn giản là không có đạo lý gì!
Vô sỉ, ác tâm, ta, ta... cô, cô ...."
Hắn càng nói càng giận,
nhưng không biết cách nói, "ta ta ta" "cô cô cô" một hồi thì không nói
được gì nữa. Bất quá phản ứng của hắn như vậy, tựa hồ cũng đã nằm trong
tưởng liệu từ trước của Bích Dao, cô không nổi giận, cũng không chê
trách giễu cợt gì, chỉ lặng lặng nhìn hắn một lúc lâu, chờ Trương Tiểu
Phàm đang thở hồng hộc vì tức giận nguôi bớt đi, mới chầm chậm nói: "Ăn
thịt ta hay không, cái đó tùy ngươi, bất quá ngươi nhất định phải giết
ta trước"
"Lại vậy nữa", Trương Tiểu Phàm lại bất ngờ nổi giận
đùng đùng: "Ngươi đừng vọng tưởng ta cũng ô hợp với tà ma đồng đạo của
môn giáo ngươi, ngươi cho ta lương khô, ta sẽ dùng thân xác này trả lại
cho ngươi còn hơn, muốn kéo ta xuống nước cùng với ngươi hả, không thể
nào!"
Bích Dao chầm chậm lắc đầu, nói: "Không phải vậy, ta chỉ sợ hãi thôi"
Trương Tiểu Phàm nói theo quán tính: "Nói nhảm, ta đã nói là ngươi ..., Á, ngươi nói cái gì?"
Hình như tại ngưỡng cửa sanh tử này, tâm tình của Bích Dao có biến hóa trước giờ chưa từng có, chỉ thấy cô tựa hồ rơi vào một hồi ức xa xăm, trên
mặt hiện lên một nỗi sợ mà Trương Tiểu Phàm từ lúc gặp cô đến giờ chưa
hề thấy, sau đó, cô lắc mạnh đầu, tựa hồ rũ bỏ một ý nghĩ nào đó.
"Ngươi không biết cái tư vị một người đợi chết nó như thế nào phải không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Trương Tiểu Phàm giật mình, mơ hồ phát giác, cô tựa hồ có ẩn tình gì, trong lòng nổi hiếu kỳ, hỏi: "Thế nào?"
Bích Dao khóe mắt phảng phất có một chút co giật, trên mặt có nét chết chóc, nhìn lại một tuổi thơ chỉ có đối mặt với tử vong làm bạn, cô không ngờ
không khống chế nổi những hoài ức của mình, thậm chí cả trong giọng nói
cũng vương mang một khoảng trống mông lung: "Lúc ta sáu tuổi, mẹ ta mang ta về Lục hồ động ở Hồ kỳ sơn để gặp bà ngoại, không lường được đó là
lúc chánh đạo đến tập kích môn giáo của ta, Phương ác tăng của Thiên Âm
tự vận dụng pháp bảo Phù đồ kim bát, làm Lục hồ động đang vững vàng phải chấn động mà sụp đổ, khiến ta, mẹ ta với bà ngoại ba người bị chôn sống trong lòng đất."
Trương Tiểu Phàm bỗng rùng mình, có một chút
dự cảm không lành, thậm chí một cảm giác lạnh lẽo nào đó từ trong lòng
trỗi dậy, lạnh xuyên từ đầu đến chân.
Bích Dao lúc này phảng
phất đã hoàn toàn lạc trong hồi ức thống khổ ngày xưa, mắt đăm đăm nhìn
xa xôi phía trước, hư hư không không, nhất là giọng nói của cô, bình đạm và trống rỗng, vướng vất một nỗi đau sâu hút: "Lúc đó, ta sợ hãi gào
khóc, kinh hoảng vô cùng. Đó quả là một cái sơn động rất nhỏ, nhân vì
một khối đá lớn chống giữ, mà chúng ta có thể chui nhủi sống sót được.
Nhưng bà ngoại ta thương thế nặng quá, không lâu thì mất. Mẹ ta ôm ta
khóc một hồi trong bóng tối mịt mù nơi đó, rồi mai táng bà ngoại."
"Chúng ta bị vùi sâu trong lòng đất, trừ những giọt nước đọng từ nham thạch
nhỏ xuống, chung quanh chỉ thấy toàn nham thạch lạnh lẽo. Ta sợ quá
chừng, nhưng mẹ ta một mực khuyên nhủ: "Tiểu Dao đừng sợ, nhất định rồi
phụ thân sẽ đến cứu chúng ta"
Trương Tiểu Phàm lúc này ngưng thần nín thở, chăm chú lắng nghe, lại mơ hồ có một chút sợ hãi lạ lùng không nói được, phảng phất cảm giác có chuyện gì đó sẽ phát sinh.
"Nhưng mà, cái nơi vĩnh viễn tối tăm đó, cha ta vẫn không hề đến, ta ở trong
lòng động mịt mù, sợ hãi cùng cực, bụng thì lại đói, không ngừng gào
khóc. Ta còn nhớ, mẹ ta bên cạnh thở dài, ôm ta thật chặt vào lòng,
không ngừng thủ thỉ: "Tiểu Dao đừng sợ, Tiểu Dao đừng sợ, mẹ không để
cho cái gì xảy ra với con đâu, cha con nhất định sẽ lại cứu chúng ta
mà!"
Sắc mặt Bích Dao từ từ biến thành màu trắng thảm, nhưng vẫn nói tiếp: "Nhưng mà, cha vẫn chưa đến, ta thì đã đói đến mức không thể
làm gì được nữa, chỉ mãi nhìn mẹ mà khóc đòi ăn. Mẹ ta tìm kiếm trong
động hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không tìm được thứ gì. Rồi sau
đó, ta đói quá khóc đến nỗi kiệt sức, chỉ nằm trong lòng mẹ mà rên rỉ.
Đột nhiên có một lần, mẹ ta tìm được một miếng thịt!..."
Trương Tiểu Phàm tựa hồ cùng lúc với lời Bích Dao nói, thấy thân mình cô run lên.
"Ta đói quá rồi, cái gì cũng chẳng chú ý nữa, ăn liền, sau đó hình như thư
thái nằm xuống đất ngủ thiếp đi, hình như lúc đó nghe tiếng mẹ cười
trong bóng tối. Cứ như vậy, mẹ ta cứ cách một thời gian lại tìm ra một
miếng thịt cho ta, ta nhờ vậy mà sống sót, nhưng mẹ ta thì nghe giọng
càng ngày càng yếu ớt. Cuối cùng một ngày, ta gọi mẹ, bà không hề đáp
lại, từ đó về sau, ta còn lại trong bóng tối, một mình chờ chết."
Bích Dao chầm chậm quay đầu, nhìn chăm chăm Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu
Phàm bị ánh mắt cô chiếu đến, không đừng được sợ run lên: "Ngươi có biết cái tư vị của một mình chờ chết không? Ngươi có hiểu cái khí vị khi mà
thi thể của mẹ bên cạnh ta từ từ thối rữa không? Ngươi có biết sống một
mình trong nỗi lo sợ khủng khiếp, vĩnh viễn không nghe một âm thanh nào
chung quanh, nó như thế nào không?"
Mỗi câu hỏi của cô, Trương Tiểu Phàm toàn thân lại run bắn lên một lượt.
Bích Dao trở nên trầm mặc, Trương Tiểu Phàm liền cảm thấy không khí nặng nề
không thở nổi, cuối cùng, cô dường như tỉnh ra dần từ trong mộng mị, rồi như choàng tỉnh, hoảng hốt nói tiếp những lời dở dang: "Cuối cùng có
một ngày, đột nhiên, trên trần động rọi xuống một luồng ánh sáng, ta
hoảng sợ kêu to, trốn vào góc tối tăm nhất, sau đó, ánh sáng ấy càng lúc càng tăng, lỗ hổng trên cao càng lúc càng to, ta nghe tiếng cha gọi to
tên mình và mẹ, rồi tiếp đó, thấy cha nhảy xuống, đứng trước mặt ta"
"Ông ấy không hề nhìn ta trước, mà nhìn mẹ ta, lúc ánh sáng mới lóe lên ta
chỉ chú ý nhìn lên phía trên, không ngờ quên mất không nhìn mẹ. Ta còn
nhớ lúc đó ta bị cha che khuất, không thấy được thi thể mẹ, nhưng vẫn
thấy rõ ràng cha ta thân mình run lên một lượt, rồi cả người đường như
hóa đá, sau đó, tiếp tục thấy Thanh thúc thúc, Bạch Hổ thúc thúc và
Huyền Vũ thúc thúc nối gót nhảy xuống, ai ai cũng đều bàng hoàng tại
chỗ, không hề động đậy một cái."
"Ta đột nhiên hoảng sợ, thậm
chí so với lúc đợi chết trong bóng tối còn sợ hãi hơn, ta gọi nhỏ:
"Cha!". Cha ta chậm chạp quay lại, ba vị thúc thúc làm thành một hàng,
đứng sau lưng ông, che mất thi thể mẹ ta, ta vẫn không thể nhìn thấy mẹ. Ta hỏi nho nhỏ: "Cha ơi, mẹ sao vậy?"
Trương Tiểu Phàm thấy rõ
rõ ràng ràng, Bích Dao lúc này mỗi một lời nói ra, thân mình lại run lên một lượt, phảng phất như chính là đứa bé gái ngày xưa đang đứng trước
mặt hắn mà cất lời hỏi.
"Cha không nói lời nào với ta, nhưng sắc mặt rất đáng sợ, ta dù nhỏ tuổi, nhưng ta biết, ta biết, lúc đó ông
thật sự muốn giết chết ta, muốn giết chết đứa con gái do chính mình sinh ra! Nhưng mà, ông cuối cùng không hề động thủ, ông đã cứu ta, ôm ta vào lòng mà ly khai sơn động đen tối mịt mùng đó. Ngay trước lúc đi ra, ta
len lén nhìn qua bên hông cha mà ngó lại phía sau, thi thể của mẹ đang
được ba vị thúc thúc chôn cất, chỉ lộ ra một cánh tay, nhưng không hiểu
sao, cánh tay đó, cánh tay đó, cánh tay đó..."
Giọng nói của
Bích Dao đột nhiên lặng đi, Trương Tiểu Phàm hoảng hồn, nhìn về phía cô, thấy mặt cô trắng toát như đã chết, hai mắt nhắm chặt, cả người không
ngờ cứ thế quỵ xuống đất, không ngờ đã ngất đi. Ý thức của Trương Tiểu
Phàm lúc đó mới bừng dậy, vội đỡ lấy cô, chỉ thấy tay chạm vào lạnh
ngắt, tựa hồ không phải là người còn sống.
Sau khi hắn khỏi
bệnh, thân thể vô lực, cố hết sức đặt Bích Dao nằm ngay ngắn trên bình
đài, nhìn khuôn mặt trắng xanh của cô, Trương Tiểu Phàm đột nhiên kinh
hoàng hiểu ra, toàn thân hắn từ trên xuống dưới hoàn toàn bị một cơn
lạnh xuyên thấu.
Đêm đó (kỳ thật không biết có phải là đêm hay
không, nhưng theo trực giác của Trương Tiểu Phàm thì đã muộn rồi), Bích
Dao cứ thế hôn mê, nhưng trong giấc mơ bất thình lình kêu lên những
tiếng "Mẹ", "Cha", hai người không ngờ lại đổi vị trí cho nhau, biến
thành Trương Tiểu Phàm phải chăm sóc cho cô.
Nhưng thấy Bích Dao sâu thẳm trong lòng chôn giấu những chuyện quá đỗi đau thương đã qua,
trong lúc hôn mê, mấy lần kêu hoảng, mồ hôi ướt đẫm, Trương Tiểu Phàm bó chân bó tay không làm gì được, mãi đến khi cuối cùng, Bích Dao vô ý quơ tay loạn, nắm lấy vai hắn, tựa vào sau eo lưng hắn, phảng phất như tìm
được cái gì đó để nương tựa, dần dần bình tĩnh lại, an tĩnh ngủ thiếp đi trên nền đất. Nhưng hai bàn tay ấy, không ngờ lại vẫn nắm chặt lấy áo
Trương Tiểu Phàm, thậm chí móng tay đâm vào da thịt hắn, Trương Tiểu
Phàm đau đến cắn nát môi, nhưng không biết tại sao, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Bích Dao, hắn không ngờ không thể bất nhẫn mà ly khai, lại
càng cố chịu đựng, để cho cô tựa vào người mình mà ngủ yên lành.