Khi Trương Tiểu Phàm tỉnh lại, trời đã tối, chỉ sợ hắn đã ngủ ít nhất
năm sáu canh giờ. Bích Dao vẫn chưa dậy, hai tay đang nắm chặt cứng áo
của hắn, trông giống như là một đứa trẻ bẽn lẽn nhút nhát, lúc này không ai có thể nghĩ nàng lại là một nhân vật quan trọng của ma giáo.
Trương Tiểu Phàm gối đầu lên tay , lắng nghe tiếng "xào xạc" vang lên trong
rừng mỗi khi gió núi thổi qua, đột nhiên, tự hỏi không phải rừng trúc
bạt ngàn trên Đại Trúc Phong cũng phát ra thứ âm thanh này sao?
Mấy ngày nay, ta mất tích bên dưới Vạn Bức Cổ Quật, tin tức sợ rằng đã
truyền về Đại Trúc Phong rồi, không hiểu Linh Nhi sư tỷ biết được, nàng
có chút thương tâm nào không nhỉ? Thế nhưng, nếu ta đột ngột xuất hiện
trước mặt, nàng nhất định sẽ vui vẻ vô cùng, nhất định sẽ nắm chặt lấy
tay ta, cao hứng mãi không thôi, cười mà mắng ta rằng: Tiểu tử thối, ta
biết ngươi không dễ dàng chết như vậy đâu!
Trên mặt hắn, trong
bóng đêm dần dần trở nên đen kịt, hiện lên một nụ cười, thế rồi đôi mắt
hắn, trong đêm tối ấy, cũng sáng bừng lên. Nhưng hắn không nhìn thấy,
bên cạnh hắn, có một đôi mắt long lanh khác chẳng biết từ bao giờ đang
mơ màng nhìn hắn.
* * *
Trời đã sáng, khắp trên núi vang lên tiếng chim hót ríu rít, trong trẻo vui tai.
Trương Tiểu Phàm đi đến bên khe nước nhỏ, hai tay chụm lại, vục nước lên rửa
mặt, cảm giác mát lạnh, ngấm thẳng đến tâm can. Hắn xem xét cánh tay bên trái, tháo băng tay ra, đoạn xương gẫy ấy không ngờ cũng đã lành lại
rất nhiều, trong lòng cao hứng, cầm lấy thanh Thiêu Hoả Côn buộc ở trên
tay giắt vào bên hông, dùng sức cử động tay trái một chút, quả nhiên
không có gì quá đáng ngại.
"Tay khỏi rồi à?⬙ Bích Dao từ phía sau bước đến, nhìn hắn một cái, sau đó cúi xuống dùng nước trong khe rửa mặt.
"Khỏi rồi." Trương Tiểu Phàm cao hứng nói, "Không còn trở ngại gì, không đau đớn nữa rồi."
Bích Dao dùng ống tay áo khe khẽ lau những giọt nước bám trên mặt, căn dặn : "Ngươi cũng không được loạn động, ảnh hưởng đến gân cốt, nghỉ ngơi thêm mấy ngày sẽ khoẻ hẳn."
"Biết rồi" Trương Tiểu Phàm thuận miệng
đáp lời, ngay sau đó nhìn Bích Dao, do dự một lúc, rồi nói: "Bích Dao
tiểu thư, lúc này chúng ta may mắn giữ được tính mệnh, thoát được khỏi
lòng núi, cô và ta cũng tính, tính giao kết bằng hữu, nhưng dù sao đi
nữa con đường không giống nhau không thể đi chung, chúng ta hôm nay chia tay nhau ở đây thôi."
Bích Dao ngồi bên cạnh khe nước, vẫn chưa
đứng dậy, nhưng thân hình dường như rung lên, Trương Tiểu Phàm không
nhìn thấy sắc mặt của nàng, một lúc sau, mới nghe thấy nàng trầm tư nói: "Ồ, con đường không giống nhau ư?"
Trương Tiểu Phàm gật đầu đáp: "Đúng, ta là chính đạo, cô thuộc ma giáo, từ nhỏ sư trưởng dạy ta,
chính tà không thể đứng chung, lần tới gặp lại, chỉ sợ cô và ta đã là kẻ địch chứ không còn là bạn nữa. Lúc bên trong lòng núi cô đã chiếu cố
ta, cứu ta, ta trong lòng vô cùng cảm kích, phần ân tình này, ngày sau
có duyên, ta tự nhiên có thể
báo đáp cho cô."
Bích Dao run run nhìn bóng dáng lờ mờ của mình đang phản chiếu dưới làn nước trong vắt, khe khẽ lẩm bẩm :"Báo đáp ta ư?"
Trương Tiểu Phàm đáp :"Đúng, chúng ta ân oán phân minh. nếu không phải cô cứu
ta, ta nhất định không thể còn sống, mai này nếu có chỗ nào ta làm được, ta tự khắc hết sức báo đền." nói đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy bất
an, vội vàng nói thêm một câu: ⬘Tuy nhiên cô không được yêu cầu ta làm
những việc trái với sư môn đạo nghĩa."
Bích Dao đột ngột đứng
phắt dậy, quay đầu lại, nói: "Ta xem người cũng là một nhân tài, tốt hơn là gia nhập thánh giáo chúng ta, ta sẽ tiến cử ngươi cho phụ thân đại
nhân, lão nhân gia rất trọng người tài, chắc chắn sẽ trọng dụng ngươi,
còn hơn ngươi là một tên nấu bếp vô danh tiểu tốt trên Đại Trúc Phong."
Trương Tiểu Phàm tức thì sắc mặt sầm xuống, nói :⬙Bích Dao tiểu thư, cô không
cần phải nói lăng nhăng, ta là người trong chính đạo, thà chết chứ không nhập vào ma đạo, ta dù chỉ làm một tên nấu bếp nhỏ nhoi trên Đại Trúc
Phong, cũng còn tốt hơn nhiều so với việc hô phong hoán vũ trong ma giáo của cô."
Bích Dao khoé miệng hiện ra một nụ cười lạnh lẽo, lời
nói cất lên cũng chua cay lãnh đạm : "Người trong chính đạo? Tội ác do
người trong chính đạo bọn ngươi gây ra cũng không bằng một phần nhỏ so
với người trong ma đạo chúng ta ư, năm xưa chính ma đại chiến, các thần
tiên tổ sư của người chẳng cần phân biệt thấy người là giết, già trẻ lớn bé, phụ nữ trẻ con cũng đều giết hết chẳng tha!
"Nói láo!"
Trương Tiểu Phàm phừng phừng tức giận "Những việc tốt đẹp do ma giáo của ngươi làm, ngươi đừng tưởng ta không biết, năm xưa các ngươi giết người vô số, sinh linh đồ thán..."
Bích Dao tức giận nói: "Những việc
ấy người đều tận mắt nhìn thấy hay sao? Hay chỉ là sư trưởng của ngươi
nói vào tai ngươi, bọn họ vì giữ thể diện, làm sao lại nói thật với
ngươi?"
Trương Tiểu Phàm cười lạnh một tiếng nói: "Thế ngươi đã
từng nhìn thấy tận mắt rồi sao? Ngươi ở đây nói với ta vốn dĩ chính đạo
là tà, ma giáo là chính, lại há chẳng phải là lời nói trưởng bối ngươi
tự tô vẽ cho tổ bối của ngươi ư!"
Bích Dao lặng đi một lát, nhất
thời chẳng nói được câu nào, Trương Tiểu Phàm nhìn hai mắt nàng, nhớ lại mấy ngày trước cùng nàng sống chết, trong lòng dịu lại, hạ thấp giọng,
nhẹ nhàng nói :"Bích Dao tiểu thư, không cần biết tiền nhân như thế nào, chúng ta không đề cập tới họ thì hơn, chỉ là Thanh Vân Môn môn qui khắt khe, nghiêm cấm đệ tử qua lại với người trong ma giáo, ta ở Thanh Vân
đã lâu, không dám làm trái, hôm nay chúng ta từ biệt, sau này có duyên
sẽ gặp lại, nếu cô có thể hối ngộ, bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, ta Trương
Tiểu Phàm nhất định lấy tính mạng nhà mình ra bảo đảm cho cô, để cô có
thể nhập chính đạo ..." hắn nói một thôi một hồi, nhưng cứ nói cứ nói
đến khi dừng lại, chỉ thấy Bích Dao mặt đầy chế nhạo, cười khẩy mãi
không thôi :"Chính đạo thối tha của các người, có cầu xin ta cũng không
vào, nói gì là bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, thôi, ta chỉ cho ngươi một con
đường sáng mà ngươi không đi, hãy làm nhân sĩ chính đạo của ngươi đi
nhé. Ngày khác gặp lại, ta trước hết sẽ lấy đầu của ngươi đó!"
Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên, cảm thấy rằng nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn
trở bàn tay, nhưng chung quy chẳng có lòng dạ nào mà tranh luận, hơn nữa đối với Bích Dao, hắn thuỷ chung cảm thấy có chỗ mang ơn nàng, tức thì
chắp tay nói: "Bảo trọng" nói xong quay mình đi thẳng, đầu không hề
ngoảnh lại.
Bích Dao nhìn hắn đi xa, chẳng thèm quay đầu lại lấy
một lần, sau khi bóng dáng hắn biến mất trong rừng cây, đột nhiên, trong lòng trống trải vô cùng, giống như đánh mất một thứ gì đó rất quan
trọng, toàn thân chẳng có một chút ít tinh thần, uể oải ngồi xuống. Ánh
mắt lơ đãng nhìn trời nhìn đất, tình cờ nhìn thấy đống tro tàn tối qua
Trương Tiểu Phàm đốt lên để nướng con thỏ, vẫn còn nguyên đó, bất giác
nước mắt tuôn trào.
Nàng nhìn đống tro than ấy, ngồi lặng đi,
cũng chẳng biết bao lâu đã trôi qua, đến khi nàng chợt phát hiện, tiếng
chim hót ngân nga trong khu rừng phía sau mình đột nhiên đã hoàn toàn
câm bặt, dường như cảm thấy một mùi vị đại hung nào đó, nên không dám
cất tiếng.
Sau đó nàng cảm thấy một bóng đen, di chuyển chầm chập từ phía sau lưng nàng, bao phủ lấy nàng
Mặc dù đang giữa ban ngày, nhưng không hiểu tại sao, trời cũng dương như trở nên u ám.
Bích Dao vội vã quay đầu lại, run run nhìn người phía sau lưng mình, một lúc lâu sau, đột nhiên tức tưởi kêu lên :"Cha!......" rồi lao vào trong
lòng người đó. Âm ảnh đó hình như cũng ngạc nhiên, như thể là vốn không
nghĩ rằng Bích Dao có thể có hành động như vậy, chỉ là ông ta nhìn thấy
con gái thoát khỏi đại nạn, nỗi vui sướng ấy quả thật cũng không giấu
được nữa.
⬻㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬⬻㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬⬻
Trương Tiểu Phàm đi trong rừng núi suốt một ngày trời, mới ra khỏi địa giới
của Không Tang Sơn, tất nhiên nếu hắn ngự không vi hành, thì chưa đến
nửa ngày đã có thể ra được, thế nhưng hắn ngại thương thế bên tay trái,
nên vẫn đi bộ thêm mấy đoạn đường, chỉ là Không Tang Sơn không có người
ở, suốt quãng đường đó chẳng hề thấy một bóng người.
Sau một đêm
nghĩ nơi hoang sơn dã lĩnh, Trương Tiểu Phàm đi đến đường cái quan, đạo
lộ rộng rãi khỏi phải nói, người đi lại cũng dần dần nhiều hơn. Hắn hỏi
thăm khách bộ hành trên đường, rồi nhắm hướng bắc mà đi.
Lúc giờ
ngọ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, vô cùng nóng bức, Trương Tiểu Phàm đi trên đường đã nửa ngày, trong bụng rất đói và khát, nhìn thấy bên đường có một quán trà nho nhỏ, nằm dưới một bóng cây to ven đường, bên trong
đã có năm, sáu người khách đang ngồi. Hắn thấy râm mát, bèn tiến lại,
mua một bát nước trà để uống, tiện thể cũng để ngồi nghỉ một lát.
Cúng nói thêm, nước trà của cái quán nho nhỏ này không ngờ thật là sạch sẽ
mát mẻ lại giải khát, Trương Tiểu Phàm uống một bát, tức thì toàn thân
thư thái, giống như ngày hôm nay chẳng lấy gì làm nóng, trong lòng liền
cân nhắc nghĩ ngợi, nhìn thương thế trên tay đã khỏi hẳn, quá trưa định
bụng sẽ kiếm một chỗ nào đó vắng vẻ không người, rồi ngự không bay về,
đi nhanh một chút, sẽ sớm được gặp lại sư phụ.
Nghĩ vậy, hắn tự
nhiên nghĩ rằng cần phải đi gấp để gặp sư tỷ Điền Linh Nhi, không nén
nổi sự sốt ruột. Đúng lúc đó, nghe thấy bên cạnh đường cái, truyền đến
một âm thanh ôn hoà : "Chủ quán, cho ta một bát nước trà."
Một
cơn gió nhẹ hiếm có vào lúc ban trưa thổi qua, làm lay động cành lá trên cây đại thụ, mấy tia nắng mặt trời xuyên qua, nhảy nhót trên mặt đất.
Chủ quán trà chạc độ trên 50 tuổi đáp lời, nghiêng mình rót trà. Trương
Tiểu Phàm trong lúc vô tình đưa mắt nhìn ra, rồi cũng chẳng quay đi. Một văn sĩ trung niên, mày mỏng mặt vuông, mặt mũi trông nho nhã, nhưng đôi mắt sáng rực, trán cao, trong cái vẻ văn nhã ấy tự có khí thế không
giận mà có uy, bên ngoài mặc nho bào, bên hông đeo một miếng ngọc bội
màu tím nhạt, lung linh trong suốt, ẩn hiện khí lành, mới nhìn đã biết
là vật không tầm thường.
Trương Tiểu Phàm nhìn một lúc lâu, đột
nhiên cảm thấy kinh ngạc, bản thân quả thật bị phong độ của người văn sĩ trung niên ấy bẻ gẫy, chỉ cảm thấy từ lúc người đó bước vào, vốn dĩ năm sáu người khách kể cả hắn đang ngồi uống trà trong quán, đều im lặng
không thể nói được, bị khí thế của người ấy áp chế.
Trương Tiểu
Phàm thu hồi mục quang, nhưng trong lòng quả thật khe khẽ kêu lên kinh
ngạc, đồng thời hết sức bội phục khí độ của văn sĩ trung niên ấy. Mặc dù nhìn người đó cũng chẳng hề tuấn tú chút nào, nhưng khí chất phát ra từ bên trong đúng là hiếm có.
Văn sĩ ấy tiến đến bên quầy, nhận
lấy nước trà do chủ quán đưa cho, tuỳ tiện ngồi xuống, rồi bắt đầu chầm
chậm nhấm nháp nước trà. Xung quanh đám khách vốn đang huyên náo đàm
tiếu, hiện giờ ai nấy đều trầm ngâm không nói, bên trong quán trà, không khí nhất thời yên tĩnh và có đôi chút kỳ quái, thê nhưng văn sĩ trung
niên ấy điềm tĩnh tự nhiên, chẳng hề phát hiện tình trạng xung quanh
mình, một mình ngồi đó uống trà nghỉ chân.
Qua một lúc sau, những người khách khác hoặc là đã nghỉ ngơi đủ, hoặc là đã uống hết trà, từng người từng người đứng dậy thanh toán rồi đi, chủ quán bước lại thu dọn
các chiếc bát nhỏ uống trà, dưới cây đại thụ ấy, lúc này chỉ còn hai
người Trương Tiểu Phàm và văn sĩ trung niên ấy.
Trương Tiểu Phàm
chẳng hề cảm thấy có gì bất tiện cả, nhưng ngồi thêm một lúc nữa , liền
cảm thấy bản thân nghỉ ngơi đã đủ rồi, đang lúc định thanh toán tiền rồi đi, bất chợt nghe thấy sau lưng mình đột ngột có một âm thanh vang lên:
"Tiểu huynh đệ"
Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên, nghe âm thanh ấy ôn hoà quen thuộc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy văn sĩ ấy đang cười hoà nhã với hắn, kinh ngạc nói: "Vị
tiên sinh này, gọi ta hả?"
Văn sĩ ấy vẫn cười gật đầu đáp: "Đúng
rồi.", nói rồi đứng dậy, chậm rãi bước tới, Trương Tiểu Phàm đứng dậy
theo, đợi ông ta đi đến gần, vòng tay nói: "Xin hỏi tiên sinh có chuyện
gì?"
Văn sĩ trung niên ấy nhìn Trương Tiểu Phàm từ trên xuống
dưới, nói :"Không có, chỉ là đi một mình buồn chán, lại thấy tiêu huynh
đệ thuận mắt, đến để nói chuyện mấy câu, tiểu huynh đệ không phiền chứ."
Trương Tiểu Phàm vội vàng lắc đầu, nói "Không vấn đề gì, tiên sinh mời ngồi"
Văn sĩ ấy cười gật đầu, nói: "Tiểu huynh đệ ngươi cũng ngồi xuống đi."
Hai người ngồi xuống, văn sĩ ấy nhìn Trương Tiểu Phàm, nói "Xin hỏi tôn tính đại danh của tiểu huynh đệ?"
Trương
Tiểu Phàm hồi nhỏ ở thôn Thảo Miếu, sau lại được Thanh Vân Môn thu lưu, vài năm gần đây ngoại trừ đồng môn Đại Trúc Phong, gần như không hề nói chuyện với người ngoài, đương nhiên, không kể mấy ngày vừa rồi bị khốn
đốn dưới Tử Linh Uyên cùng với Bích Dao thiếu nữ ma giáo. Lúc này nói
chuyện với văn sĩ ấy, hắn trong lòng không biết tại sao, đối với với
người văn sĩ ấy có mấy phần kính trọng, lập tức cung cung kính kính nói: "Không dám, tại hạ Trương Tiểu Phàm, xin hỏi đại danh của tiên sinh?"
Văn sĩ ấy lẩm nhẩm một câu: "Trương Tiểu Phàm" gật gật đầu, cười tủm tỉm, nói: ⬘Ta họ Vạn, tên là Nhân Vãng"
"Vạn Nhân Vãng!" Trương Tiểu Phàm nhủ thầm trong bụng, cái tên này đọc lên
thì bình thường, nhưng khiến người ta có cảm giác kim qua thiết mã.
Trương Tiểu Phàm không nén được nhìn về phía người đó, khuôn mặt Vạn
Nhân Vãng hết sức ôn hoà, thế nhưng uy thế giữa hai chân mày dường như
do trời sinh, thực là cực kỳ to lớn, phối hợp với cái tên ấy, ẩn chứa
cái ý cai trị vạn người.
Vạn Nhân Vãng nhìn Trương Tiểu Phàm khắp một lượt, cười mỉm nói: "Thứ lỗi cho ta nhiều lời, xin hỏi Trương tiểu
huynh nếu không nhầm chắc là người tu chân phải không?"
Trương
Tiểu Phàm kinh ngạc, hắn và đám Tề Hạo bốn người sau khi hạ sơn, để tiện đi đường, tất cả đã thay đổi y phục của Thanh Vân bằng quần áo thông
thường, nhìn chẳng có chút gì khác người bình thường, cũng không biết
người trung niên này tại sao lại nhìn ra được.
Đúng lúc hắn đang
kinh ngạc, định hỏi người trung niên ấy tại sao lại biết, thì lại nhìn
thấy người đó tủm tỉm cười, chỉ tay về hướng bắc, nói: "Xin hỏi Trương
tiểu huynh, chắc là môn hạ Thanh Vân Sơn đệ nhất chính đạo đại phái ngày nay?"
Trương Tiểu Phàm càng ngạc nhiên hơn, không kìm được đứng
bật dậy, nhìn Vạn Nhân Vãng, kinh ngạc hỏi : "Xin hỏi Vạn huynh, huynh,
hưynh tại sao lại biết vậy?"
Vạn Nhân Vãng vừa cười vừa vẫy vẫy tay, nói "Mời ngồi xuống, mời ngồi xuống"
Đợi Trương Tiểu Phàm từ từ ngồi xuống, Vạn Nhân Vãng mỉm cười nói :"Ta thấy Trương tiểu huynh thần khí sung túc, đi đường chẳng có chút mệt mỏi,
nhìn tuổi còn rất trẻ, thế mà hơn hẳn những người tráng niên. Trong
thiên hạ thời nay, phong trào tu đạo đang thịnh hành, nghĩ rằng các hạ
nhất định là người thân mang tuyệt kĩ."
Trương Tiểu Phàm cúi đầu
khiêm tốn đáp lễ, nhưng lại không nén được hỏi :"Về môn phái của ta,
tiên sinh tại sao lại cũng biết vậy?"
Vạn Nhân Vãng thích chí
cười đáp: "Không có gì lạ, ta thấy tiểu huynh đệ cũng đã sương gió vất
vả, nhưng không thôi nhìn về hướng bắc, trên mặt có ý nhớ nhung, giống
như mũi tên bay về đích, mà ở phương bắc, môn phái tu chân nổi tiếng và
gần đây nhất, chính là Thanh Vân Môn. Nói vậy chứ, tại hạ cũng phỏng
đoán bừa bài, thuận miệng nói đùa, đã làm trò cười cho Trương tiểu huynh rồi."
Trương Tiểu Phàm vội đáp: "Đâu có đâu có, tiên sinh xét rõ tận chân tơ kẽ tóc, tiên sinh và ta vốn chưa hề gặp nhau, chỉ nhìn một
cái đã trông ra, quả thật bội phục, bội phục!"
Mấy câu nói của hắn hết sức thành thực.
Vạn Nhân Vãng tủm tỉm cười, nói "Thanh Vân Môn, nổi danh đã lâu trong giới
tu chân đạo, uyên nguyên lưu trường, đạo pháp tinh thâm, làm người trong thiên hạ ngưỡng mộ, tiểu huynh đệ tuổi còn rất trẻ đã ra nhập danh môn, tương lai tiền đồ, không sao lường được!"
Trương Tiểu Phàm nghe
thấy bốn chữ "không sao lường được" ấy, trong lòng rung động, chẳng hiểu sao nghĩ đến Tề Hạo của Long Thủ Phong, sau đó trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh của Lâm Kinh Vũ, lắc đầu nói :"Tiên sinh quá khen rồi, đệ tử
trong Thanh Vân Môn ngoạ hổ tàng lòng, tại hạ chẳng qua chỉ là thứ gốc
cây mục nát, chẳng dùng được việc gì."
Vạn Nhân Vãng ngạc nhiên, ngừng cười nói : "Không ngờ Trương tiểu huynh cũng khéo nói đùa."
Trương Tiểu Phàm không muốn tranh luận với người đó về chủ đề ấy, bèn hỏi
người đó: "Vạn huynh dáng vẻ vất vả phong trần, không biết định đi đến
nơi nào?"
Vạn Nhân Vãng buồn bã đứng dậy, hai tay chắp sau lưng,
ngửa mặt nhìn trời, nói: "Thiên hạ này rộng lớn, mênh mông bát ngát vô
biên, ta đi du lịch thế gian, đại sơn cổ trạch, tuỳ ý mà đi."
"Ồ!" Trương Tiểu Phàm kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói "Hoá ra là vậy"
Vạn Nhân Vãng quay đầu nhìn Trương Tiểu Phàm, đột nhiên trên mặt thoáng
hiện một nét cười kỳ dị, nói: "Trương tiểu huynh đã là Thanh Vân môn hạ, chắc hẳn đạo pháp cao thâm."
Trương Tiểu Phàm vội vàng lắc đầu,
nói "Không có, không có, tại hạ là một người chẳng ra gì trong Thanh Vân Môn, có chỗ nào để nói là đạo pháp cao thâm đâu."
Vạn Nhân Vãng
cười mỉm, nói: "Trương tiểu huynh khách khí rồi, tại hạ có một yêu cầu
quá đáng, đoái mong Trương tiểu huynh thành toàn cho."
Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên, nói "Vạn huynh cứ nói"
Vạn Nhân Vãng đáp: ⬘Tại hạ từ nhỏ đã ngưỡng mộ các cao nhân tu chân giống
như các hạ, khổ nỗi cơ duyên không đủ, không thể gia nhập kì môn, hơn
nữa tại hạ đối với việc bọn cao nhân có thể ngự pháp bảo đi trên chín
tầng mây, vẫn ngày đêm mơ uớc, mấy chục năm nay, không ngày nào không
khát vọng được nhìn thấy pháp bảo tiên gia. Trương tiểu huynh là danh
môn đệ tử, không biết có thể hoàn thành cái tâm nguyện nho nhỏ ấy cho ta không?" nói xong, hắn ta cúi rạp xuống, hành một đại lễ.
Trương
Tiểu Phàm lẳng lặng không nói gì, thấy Vạn Nhân Vãng hành lễ, tay chân
luống cuống, liền vội vàng đỡ dậy. Hắn trong lòng quả thật khó xử, do dự một lát, nhìn thấy Vạn Nhân Vãng vẻ mặt mong đợi nhìn mình, bèn thở dài nói: "Không sợ Vạn huynh chê cười, tại hạ lẽ nào không muốn đưa cho
huynh xem, chỉ là, chỉ là pháp bảo không lên được sảnh, e rằng có trở
ngại..."
Vạn Nhân Vãng lập tức nói: "Thế thì có gì đâu, tiên gia pháp bảo, đương nhiên đáng mặt thượng đài chứ"
Trương Tiểu Phàm trên mặt hơi ửng đỏ, cuối cùng vẻ mặt miễn cưỡng, rút thanh
Thiêu Hoả Côn từ bên hông ra, đưa cho người đó, trong lòng cảm thấy rất
xấu hổ. Nhìn cây côn hắn đưa ra, Vạn Nhân Vãng trên mặt cũng thoáng hiện một nét kinh ngạc, nhưng tức thì biến mất, trịnh trọng tiếp lấy.
Trương Tiểu Phàm nhìn thần sắc người đó, cười khổ nói: "Chẳng cần nói gì
huynh, ngay cả mọi người trong sư môn ta, cũng thường hay chê cười ta."
Nói xong câu này, Trương Tiểu Phàm đột nhiên thấy kinh ngạc trong lòng, chỉ cảm thấy bản thân hôm nay thật là kì lạ, trước mặt một người bình sinh
chưa gặp bao giờ, tại sao hắn lại tự nguyện nói chuyện thân mật với
người đó.
Vạn Nhân Vãng chẳng hề chú ý đến Trương Tiểu Phàm, ánh
mắt tập trung cả vào thanh Thiêu Hoả Côn, khuôn mặt ông ta vẫn trịnh
trọng, nhưng trong mắt có nét hài lòng, tuy nhiên dần dần, ông ta hình
như nhìn thấy cái gì đó, không chỉ sắc mặt trầm xuống, mà cặp mắt dán
chặt vào cái gậy đen xì xấu xí ấy.
Trương Tiểu Phàm ở bên cạnh
nhìn thấy, chỉ cảm giác rằng Vạn Nhân Vãng trông rất kỳ quái, cầm thanh
Thiêu Hoả Côn dài một thước đưa lên trước mặt, xem xét kỹ càng, tay phải nâng thanh côn, năm ngón tay mảnh khảnh bên tay trái khẽ khàng vuốt ve
trên thân cây gậy, khe khẽ gõ gõ, vô cùng cẩn thận, hắn nhịn không được
bèn hỏi "Vạn huynh, xin hỏi có chuyện gì không ổn sao?"
Vạn Nhân
Vãng như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, do dự một lát, cầm thanh Thiêu Hoả Côn
ấy trả lại cho Trương Tiểu Phàm, rồi nói: ⬘Trương tiểu huynh, tại hạ
nhân vì ngưỡng mộ tiên đạo, vì thế về phương diện này cũng có nghiên cứu đôi chút, có mấy lời, muốn thỉnh giáo Trương tiểu huynh"
Trương Tiểu Phàm nói :"Xin huynh cứ nói."
Vạn Nhân Vãng nhãn quang chiếu vào Thiêu Hoả Côn, nói: "Xin hỏi Trương tiểu huynh, trong pháp bảo này, phải chăng có chứa tinh huyết của các hạ?"
Trương Tiểu Phàm hết sức kinh ngạc, trong giây lát trong đầu hiện lên hình ảnh đáng sợ năm đó dưới u cốc phía sau Đại Trúc Phong, vụt đứng dậy, chỉ
Vạn Nhân Vãng nói: "Huynh, huynh nói cái gì?⬙
Vạn Nhân Vãng nhìn hắn, chạm rãi nói: "Xin hỏi Trương tiểu huynh, pháp bảo này có phải do hai vật hợp lại thành một không?"
Bí mật Trương Tiểu Phàm chôn chặt ở nơi sâu thắm nhất trong lòng, hôm nay
cuối cùng đã bị người này nói ra, nỗi kinh hãi không hề nhỏ, chỉ cảm
thấy trong đầu o o, quả thật không nói được câu nào cả.
Vạn Nhân
Vãng nhìn thấy nét mặt sửng sốt của Trương Tiểu Phàm, tự nhiên biết rõ
sở liệu của bản thân quả không sai, chỉ thấy ông ta dường như hơi cúi
đầu, có vẻ nghĩ đến chuyện gì đó, rồi kín đáo thở dài, nói: "Ngươi không biết à, cái hạt châu trên cây gậy đó, vốn là tà vật của ma giáo."
Trương Tiểu Phàm mỗi lúc một kinh hãi, gần như ngay cả đến hơi thở cũng ngưng
lại, nhưng trong thâm tâm có một âm thanh, dường như đang cười lành lạnh nói: ⬘Ngươi đã sớm biết rồi, ngươi đã sớm biết rồi, thanh côn này tà
khí ấy, tự nhiên là tà vật của ma giáo."
"Huynh, huynh nói cái gì?" Trương Tiểu Phàm thở gằn từng hồi, nhìn thẳng vào Vạn Nhân Vãng, nói từng tiếng một.
"Hạt châu ấy là di vật của Hắc Tâm Lão Nhân Ma Giáo tổ sư tám trăm năm
trước." Vạn Nhân Vãng nói, mỗi chữ mỗi chữ giống như từng chiếc đinh cắm sâu vào trong tim Trương Tiểu Phàm, "tên gọi là Phệ Huyết Châu".
Trương Tiểu Phàm toàn thân ngây ra, quên cả thở, trong đầu hắn muôn vàn ý niệm đang quay cuồng, nhưng thuỷ chung có một hình ảnh mãi không tan biến:
Bộ khô lâu trong mật động bên trong lòng núi Không Tang Sơn!"
Vạn Nhân Vãng trông bộ dạng chấn động kinh hãi của hắn, ngưng lại một lát,
rồi lại lãnh đạm nói tiếp: ⬘Trương tiểu huynh, ngươi không biết lai lịch của viên châu ấy, không biết ngươi có muốn biết lai lịch của cây gậy
ngắn màu đen đó không?"
Trương Tiểu Phàm thân hình run lên, chẳng nói được câu nào, chỉ là chăm chăm nhìn thẳng vào Vạn Nhân Vãng.