Từ xa, trong bóng tối của rừng cây, Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn nhẹ nhàng rón rén trốn đằng sau một cái cây vừa to vừa cao, trong bóng tối, quan
sát đám người tại hiện trường.
Tiểu Hoàn nhíu mày nhẹ giọng hỏi:
"Gia gia,Gia gia không chạy thoát thân đi, lại còn quay lại cái nơi nguy hiểm này để làm cái gì?"
Chu Nhất Tiên mắt vẫn nhìn về phía bọn
Tiểu Phàm, đáp khẽ:"Gia gia từ lâu đã nghe nói trong cái hang ổ yêu quái này có nhiều tài sản ngọc ngà châu báu, chỉ vì hàng ngày ko có cách
nào, hôm nay không dễ gì có nhiều người đến giúp chúng ta mở đường như
thế, lẽ nào lại có thể ko đến xem xem, nói không chừng có thể có được
món gì đó béo bở cũng nên!"
Khuôn mặt trắng hồng của Tiểu Hoàn
chẳng có chút gì là hiếu kì, đáp: " nếu như chúng ta chẳng có được thứ
gì béo bở lại gặp phải yêu quái thì làm thế nào?"
Chu Nhất Tiên
quay đầu cười hà hà nói: "Không sao không sao,Gia gia năm đó được Thanh
Vân tổ phụ mật truyền cho bí thuật tuyệt đỉnh độn thổ, độn thuỷ, độn cả
nghìn dặm, nhất định là không có vấn đề gì đâu....
Tiểu Hoàn nói nhỏ: "thế rõ ràng là đồ lừa tiền không thành chạy trốn, lại còn nói là cái gì bí thuật tuyệt đỉnh"
Chu Nhất Tiên không chú ý lời cháu gái nói, vẫn dương dương tự đắc đáp:
"Hơn nữa, chẳng phải cháu đã xem tướng choGia gia rồi đó sao? Nói rằng
gia đìnhGia gia sung túc, giữa đôi chân mày còn có nét tiền bạc mà, hơn
nữa trong tướng tay còn có đường tài vận vừa thẳng vừa rõ , đúng là
tướng đại phú, hà hà, tối này đúng là phải kiểm nghiệm mới được, Tiểu
Hoàn,Gia gia vẫn còn tin vào tướng thuật của cháu lắm!
Tiểu Hoàn: "...."
"ôi chao?" Chu Nhất Tiên bỗng dưng như là quá ngạc nhiên quay đầu quan sát
về phía đường, chỉ nhìn thấy Trương Tiểu Phàm lúc đó đã lách thân vào,
Cây Thiêu Hoả Côn tỏa ra hắc quang, bắn vọt về người con gái mềm mại
đáng yêu đó."
"Thái cực huyền thanh đạo! không ngờ người thiếu niên này lại là đệ tử Thanh Vân."
"sao cơ ạ?", Tiểu Hoàn vừa nghe, chợt cảm thấy hứng thú, cũng quay ra giữa
đường quan sát, chỉ nghe thấy âm thanh kì lạ, hai bên đang đấu pháp
không ngừng, bèn hỏi Chu Nhất Tiên; "Thì ra là cùng một tổ sư với chúng
ta, anh ta liệu có đáng ngại không?"
Chu Nhất Tiên ngưng thần một lúc, nét mặt tham tiền đùa bỡn khi nãy chợt biến mất, thần sắc dần dần
trở lên nghiêm túc, nhíu mày đáp: "Người thiếu niên này tuổi không lớn,
màGia gia xem pháp lực của anh ta dường như đã đến cảnh giới thứ năm của Ngọc Thanh cảnh, có phải là kì lạ không?
Tiểu Hoàn nhìnGia gia một cái, người khác không biết, nhưng cô biết Chu Nhất tiên tuy tính
cách rất hám tiền, nhưng một đời phiêu bạt kiến thức lịch duyệt tuyệt
đối không nhỏ, bèn đáp " Thật nhìn không ra người này lại là một kì
tài."
Chu Nhất Tiên trầm ngâm giây lát, lại nhẹ nhẹ lắc đầu đáp: " ông xem chừng tư chất của người thiếu niên này thấp thì không thể nói
là thấp, nhưng cao nhất thì cũng chỉ là bậc trung trở lên, tuyệt không
thể sánh với thiên tài Thanh Diệp tổ sư khai thiên tịch địa năm đó, theo lý mà nói, với tư chất của anh ta, tu chân đạo pháp không thể tiến bộ
nhanh như thế được! "
Tiểu Hoàn ngẩn người ra một lúc, nhất thời không biết nói sao cho phải, đành tiếp tục quay đầu quan sát.
Chỉ thấy Thạch đầu đứng dưới đất tức giận quát mắng, kim quang sáng loé,
đẩy lũ yêu mị dạt ra bốn phía. Trương Tiểu Phàm nhảy lên trên không,
Thiêu hoả Côn thanh quang và hắc quang thay nhau, lao về phía người
thiếu nữ nhu mị.
Người con gái đôi mắt trong như nước chỉ nhìn
chàng, đưa cánh tay trắng muốt ra, như muốn nắm lấy thanh thiêu hoả côn, hai người lao lên phía trước, trong chớp mắt, không hiểu vô tình hay
hữu ý, cuối cùng đã tiến sát đến nhau.Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên, chỉ
thấy người con gái kiều mị nét gương mặt lúng túng ngay sát mình, u
hương thoang thoảng, kín đáo lan tới. Trong bóng đêm dường như có con
mắt làm động hồn phách con ngừơi, đẹp như mã não phỉ thuý, có thể nhìn
thấy cả bóng mình trong đó, Trương Tiểu Phàm nhất thời không kìm được,
tâm ý lay động.
"Anh nhìn thấy gì trong giếng vậy?" đây có vẻ như là mấu chốt, là yếu tố hệ trọng của cuộc đấu phép này. Giọng nói người
con gái càng phảng phất nét dịu dàng mang theo sự quyến rũ mê hoặc, êm
ái rót vào tai.
Trương tiểu Phàm tâm ý bị lay động, tinh thần
dường như muốn cưỡng đoạt, đang lúc cấp thiết trên mặt bỗng có một tia
kim quang vụt qua, bèn lập tức bình tĩnh trở lại.
Tam Vĩ Yêu Hồ
nhăn mặt, chỉ nghe Trương tiểu Phàm quát một tiếng, lăng không bay xa
vài trượng, đáp xuống đất đứng cạnh Thạch đầu.
Thạch Đầu nhìn hắn, lòng có chút lo lắng nói: "Yêu pháp của hồ ly rất lợi hại, phải cẩn thận!"
Trương tiểu Phàm trong lòng vẫn còn sợ hãi, gật gật đầu, hai người nhìn về
phía xa trên không trung, chỉ thấy Tam Vĩ Yêu Hồ vẫn còn ở trên không,
xiêm áo bay theo gió tựa như người trong tranh, đẹp đẽ vô cùng."
Từ xa Chu Nhất Tiên nhíu mày nhạc nhiên nói:
"Người thiếu niên này định lực quả cao cường, trước yêu thuật của Tam Vĩ Yêu
Hồ tu hành 500 năm mà vẫn còn giữ vững được tâm trí!"
Tiểu Hoàn đáp: "thế thì có gì?Gia gia không thấy người to lớn đó dường như không sao à?"
Chu Nhất Tiên đáp: "cháu thì biết gì, người to lớn đó học vấn phật pháp có
vẻ uyên thâm lắm, hơn nữa Phật môn chính đạo thực ra là con đường tu
thân tĩnh tâm, đối với những yêu thuật của Tam Vĩ Yêu Hồ này tự sinh ra
sức kháng cự. Tuy nhiên Thanh Vân môn vẫn chỉ là đạo gia, ở điểm này
càng có phần kém cỏi, với sự tu hành của người thiếu niên này, định lực
cao như thế, quả là hiểm thấy, hiếm thấy!"
"thật vậy sao?" Tiểu Hoàn nghiêng đầu nghĩ một lúc, lại nhìn vào quan sát.
Tam Vĩ Yêu Hồ thong thả từ trên không đáp xuống đất, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng nhãn thần dần dần trở nên nghiêm túc.
Chỉ trong một lúc công phu khi nãy, Yêu Hồ và hai người đã trải qua một
cuộc đấu pháp, nhận ra hai người này tuy tuổi không lớn nhưng đạo hành
không hề thấp, người to lớn thậm chí dường như phật pháp còn cao hơn một bậc, thật khiến người ta đau đầu.
Người thiếu niên kia, tinh
thần còn kiên định ngoài sức nghĩ của con người, tự mình đối kháng lại
yêu thuật của Tam V ĩ Yêu Hồ, xem ra yêu nghiệt khó có thể làm chủ cục
diện.
Bích Dao đứng ở một bên, thực ra là đang muốn động thủ,
nhưng nhìn thấy Trương Tiểu Phàm đã khôi phục lại được như thường, bèn
dừng tay, lặng lẽ chú ý quan sát.
Ánh trăng lạnh lùng, chiếu
xuyên qua lá cây, rót trên người mỹ nữ nhu mị đó, trông xem ra dáng hình có chút cô đơn, có vài phần thê lương...
Nàng cúi đầu mỉm cười,
hàng mi dài và nhỏ dường như che đi tâm tư yếu đuối của mình, lại dường
như đang nghiêng tai nghe những âm thanh bí ẩn của rừng sâu, nhẹ nhàng
đáp: "Thiếp và các chàng không thù không oán, vậy hà cớ gì cứ phải giết
thiếp? "
Thạch đầu bước lên một bước, cả người trông giống như
một con mãnh hổ, quát lên; " Yêu quái hồ ly nhà ngươi, đem hoạ cho nhân
gian, quấy rối lòng người, còn không đáng chết hay sao?"
Mỹ nữ
ngước mắt nhìn, có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm tà áo mỹ nữ bay phất
phới. "Chàng giết thiếp, vì thiếp là yêu quái sao?" Mỹ nữ hướng về phía
Trương Tiểu Phàm, nhìn sâu vào mắt chàng hỏi; "còn chàng, chàng vì cái gì?"
Trương Tiểu Phàm chẳng hề nghĩ ngợi, đáp: "Người gieo hoạ cho nhân gian, ta là người trung nghĩa, vì dân diệt ác, thấy ác không thể tha, nhất đinh
phải phát sạch, đúng không?"
Tam vĩ hồ trầm mặc một hồi, cười nhạt, bỗng nói: "Chàng thiếu niên này, chàng bao nhiêu tuổi rồi?"
Trương Tiểu Phàm ngẩn ra một lúc, nhíu mày đáp: "Ngươi hỏi điều này làm gì?"
Mỹ nữ nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt mái tóc mai loà xoà, bàn tay trắng như thanh ngọc nổi bật trên mái tóc đen huyền.
"Những lời này, chắc là những lời chính nghĩa mà sư phụ chàng nói cho chàng,
rằng những yêu quái như thiếp, thì luôn luôn hại người?"
Trương
Tiểu Phàm nhíu mày, những lời răn dạy của sư môn quả thực là như thế.
Chỉ nghe tiếng Tam Vĩ Yêu Hồ tiếp tục nói: "Nếu như thiếp nói, những lời nói đó đều là giả dối, thì chàng sẽ nghĩ sao?"
Trương Tiểu Phàm
hừm lên một tiếng, không thèm để ý đến ả nữa, đang định động thủ nhưng
bỗng nhiên vào giây phút điện quang hoả thạch, trong lòng hắn, bỗng
nhiên vụt hiện ra câu chuyện đã đàm luận với Vạn Nhân Vãng hôm đó, tức
thì người như bị điện giật, khựng lại giây lát.
"Chẳng lẽ tất cả những gì mà ta biết đều đã là đúng cả hay sao? Cuối cùng thì đâu mới là lẽ trời? Đâu mới là chính nghĩa?"
"Cẩn thận!", đột nhiên, Thạch Đầu ở bên cạnh kêu lên một tiếng, vừa kêu lên một tiếng, đã có yêu thanh nổi lên.
Nguyên Tam Vĩ Yêu Hồ lợi dụng lúc Trương Tiểu Phàm trong lúc tâm thần lo lắng, không ổn định, đột nhiên quay người bay lên, ngọc thủ bung ra, năm ngón tay như hoa trảo, lăng không hét lên một tiếng lao tới. Thạch Đầu la
lên, bắt quyết ngự pháp, đúng trong lúc điện quang hoả thạch đó, xung
quanh, trên, dưới, trái, phải đều vang tiếng yêu thanh, trong không gian âm u đó, vô số đôi mắt ma quái loé sáng, tiếng gió như chích vào tai,
không biết có bao nhiêu yêu quái hợp lại, nhât thời trông như thuật phân thân.
Tam Vĩ Hồ nhận định rằng Trương Tiểu Phàm là người yếu
đuối hơn trong hai người, trong lòng quyết định, trước hết điều động lũ
yêu vật bao vây giữ chân Thạch Đầu, bên cạnh đó bản thân sẽ dốc toàn lực giải quyết Trương Tiểu Phàm.
Mắt nhìn gió vờn chớp giật, bèn lập tức tung trảo về phía người thiếu niên trước mặt, bỗng nghe từ xa,
dường như có những tiếng reo hò mơ hồ truyền lại. Lại đột nhiên thấy
Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, Tam Vĩ Yêu Hồ chợt chạm mắt Trương Tiểu
Phàm, trong lòng bỗng dao động, nhất thời không kịp suy nghĩ nên phải
làm gì, chỉ nhìn thấy giữa mình và Trương Tiểu Phàm đột ngột xuất hiện
một thanh hắc côn, ánh lên sắc đen tuyền.
Trong khoảnh khắc đó, chưởng của Tam Vĩ Hồ và cây côn chạm nhau.
Không ai có thể hình dung ra cảm giác đó ra sao, người ngoài nhìn vào, thậm
chí không thể tưởng tượng ra cảnh kinh thiên động địa ấy, lúc đó dường
như thời khắc ngưng đọng lại, chỉ thấy thân thể cô gái đang ở trên
không, xiêm y bay nhẹ nhàng, năm ngón tay thành hình trảo, đã nắm lấy
thanh Thiểu Hoả Côn đen tuyền.
Thịt vốn da trắng ngần của mỹ nữ đột nhiên dường như mất hết máu, ngày càng trắng một cách lạnh lẽo, đến gần như là trong suốt.
Chỉ thấy phía trước, như có dòng suối ác ma sâu thẳm không thể dò đáy, chảy mãi không ngừng trong đêm tối, đang cười gằn như muốn nuốt chửng mỹ nữ
vào trong.
Mỹ nữ ngẩng đầu, kêu lên thanh âm thê lương, cả thân
người bay vụt lên trên, thân hình biến hoá, cuối cùng cũng lộ ra sắc
xanh của loài yêu quái, văng tuốt ra phía sau.
Tam Vĩ Hồ quay đầu lại, gương mặt nửa kinh ngạc, nửa mang đầy sát khí, nhìn trân trân vào
người thiếu niên và cây Thiêu Hoả Côn vẫn đang từ từ chuyển động trên
không.
Từ xa, Tiểu Hoàn vô cùng ngạc nhiên, nói khẽ: " Pháp bảo này thật lợi hại, đây là thứ gì thế Gia gia ơi?"
Tiểu Hoàn hỏi hai lần, nhưng phát giác ra Chu Nhất Tiên căn bản không hề có
câu trả lời, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Chu Nhất tiên nhíu mày, cũng là một bộ mặt vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Hoàn lại càng ngạc nhiên, đưa tay lay Chu Nhất Tiên, nói: "ông à,Gia gia sao thế?"
Chu Nhất Tiên tinh thần phấn chấn, dường như vừa từ những chuyện xảy ra
tỉnh lại, nhưng nét mặt vẫn còn đọng lại sự nghi hoặc, ngập ngừn đáp:
"Người thiếu niên này là nguời nào vậy? Thanh Vân Môn sao lại
có người
đệ tử cổ quái đến thế này?"
Tiểu Hoàn nhìnGia gia, nói: "sao ạ?"
Chu Nhất Tiên nhìn về phía trước, đáp: "Pháp bảo trong tay người thiếu niên này thật cổ quái, vừa bay lên, sát khí còn mạnh hơn sát khí của Tam Vĩ
Hồ, tà vật như thế này, tại sao lại..."
Tiểu Hoàn há hốc miệng,
nhìn về phía trước, đột nhiên nhìn thấy điều gì, nhẹ nhàng nói với Chu
Nhất Tiên: "Gia gia, người nhìn người con gái kìa"
Chu Nhất Tiên
hơi run rẩy, nhìn theo tay chỉ của Tiểu Hoàn, chỉ thấy toàn thân xiêm áo màu thuỷ lục của Bích Dao đang trầm mặc đứng một bên, bên cạnh là
Thạch Đầu đang tài tình chiến đấu với bao nhiêu bọn yêu quái, chấn thiên động địa, nhưng nàng có vẻ không xem bọn chúng ra gì, chỉ nhìn về phía
Trương Tiểu Phàm. Đặc biệt là sau khi nhìn Trương Tiểu Phàm nâng thanh
Thiêu Hoả Côn lên, nét mặt càng kì dị, dường như vui mừng, cũng dường
như lo âu, phảng phất như vẫn còn do dự, trên mặt thần sắc tâm tình bất
định.
Chu Nhất Tiên nhìn Bích Dao, nói: "Người con gái đó đối với cây Thiêu Hỏa Côn như có ý gì, tiểu nha đầu ngươi nhìn gì mà nhìn?"
Tiểu Hoàn thấy kì quặc, nói: " ý gì với Thiêu Hỏa Côn?"
Chu Nhất Tiên đáp: "Chính là tên thiếu niên đó".
Tiểu Hoàn không phục, nói: "Thật kì lạ, tại sao cô ta lại có ý với người thiếu niên đó, có gì mà cháu lại ko được xem?"
Chu Nhất Tiên trừng mắt, đang định dạy dỗ đứa cháu không nghe lời này một
phen, thì đột nhiên nghe thấy hiện trường lại có động tĩnh, bèn vội vàng quay đầu lại nhìn, không quan tâm đến Tiểu Hoàn nữa.
Trên sân,
Trương Tiểu Phàm thấy yêu quái đang vội thoái lui, cảm thấy đây là một
cơ hội tốt, không thể bỏ qua, trong chớp mắt đã lách thân tiến vào,
Thiểu Hoả Côn rít lến một tiếng rồi bay đến, Tam Vĩ Yêu Hồ nhíu mày, mặt trắng ra vài phần.
Mắt nhìn thấy Trương Tiểu Phàm đang tiến gấp
tới, sắc đêm càng đậm hơn, tiếng gió càng gấp hơn, người con gái nhu mị
đó gương mặt lại càng rối bời, hai hàng lông mi thanh tú dường như cũng
khép lại. Chỉ nghe thấy cô quát nhẹ một tiếng, tay áo phất lên, bàn tay
như bạch ngọc cong lại, ngón tay như đao, từ trên không đáp xuống.
"Ya!"
Một tiếng hét nặng như núi, đột nhiên vang lên, như kim chích vào tai những người ở đó.
Trong rừng cây tối đen, đột nhiên phát ra vô số những u mang sắc bén, để ý kỹ thấy như là từ màn đêm đằng sau người con gái đâm ra, , lại như dòng
nước tuôn ra vô vàn yêu vật, đếm mãi không hết, nhìn thấy đã sợ, tuôn về phía Trương Tiểu Phàm.
Chỉ trong một chớp mắt, Trương Tiểu Phàm dường như bị lũ yêu vật này nhấn chìm mất.
Mọi người thất sắc, nhưng trong khoảnh khắc, lại thấy Trương Tiểu Phàm lách mình giơ cây côn đi lên, phá vỡ đám đông những yêu vật ở gần đang định
áp lại.
Ánh sắc của Thiêu Hoả Côn vụt quét qua, ngoài những yêu
vật có thể hình to một chút còn có vẻ dám kháng cự, còn lại đều không
dám tiến lên nữa.
Lúc này mọi người đều thấy kinh hãi, nhưng
trong lúc Trương Tiểu Phàm toàn lực thi pháp, trong lòng bỗng chợt cảm
thấy khổ tâm: "Cây Nhiếp Hồn này đã đốt cháy các yêu vật âm linh lệ
phách, xem chừng lúc những yêu vật này đối mặt với Thiêu Hoả côn bản
năng đã sợ, chỉ e rằng những lời mà người Vạn Nhân Vãng vẫn nói, đa phần đều là sự thật.
Tam vĩ hồ nhìn vô số những yêu vật này, cảm thấy không thế cản trở Trương Tiểu Phàm, nét mặt càng trở lên nhợt nhạt.
Đúng lúc đó, ở phía xa Thạch Đầu hét lên một tiếng, Kim quang sáng rực,
ánh mắt trang nghiêm, nhìn ra phía xa, dường như đang biến hóa Phục Ma
Đại Năng Kim Cương. Thân hình bay lên, trừng mắt nhìn xuống Phá Sát Pháp Trượng lại một lần nữa mọc trên đất.
Trong tiếng rầm rĩ, kim
quang đại thịnh, lần này phạm vi vùng đất trũng bị vùi lấp lại càng to
hơn, phải đến ba truợng chứ không ít, Kim Quang Diệt Ma phát ra ngày
càng mạnh mẽ, rực sáng, như sấm động chớp lóe.
Những yêu vật bao
quanh Thạch Đầu có một nửa là do quạ (ô hữu) biến thành, phát ra tiếng
kêu đau đớn, ngoài số còn đang kinh ngạc thì đa phần đã chạy trốn.
Thạch Đầu đáp xuống đất, khi thân thể đã đứng vững, bèn thở mạnh, hiển nhiên
với uy lực của pháp thuật này, pháp lực của anh ta cũng tiêu hao rất
nhiều.
Nhưng anh ta vốn dĩ thân thể cường tráng, trong chốc lát
dường như hơi thở đã điều hoà trở lại, tuy cũng vẫn còn chút mệt nhọc.
Thạch Đầu quan sát xung quanh rồi đi về phía Trương Tiểu Phàm.
Tam Vĩ Yêu Hồ nhìn thấy Thạch Đầu tiến đến trước mắt, Trương Tiểu Phàm cũng tiến đến không xa, bèn quay thân lại ẩn vào bóng tối.
Không ngờ đúng vào lúc đó, trong bóng tối bỗng loé lên một ánh chớp, đột nhiên
bay ra một phi hoa màu trắng, tiếng gió thập phần khoái mãnh, Tam Vĩ Yêu Hồ giật mình, nhất thời không dám manh động, chỉ dám đứng yên một chỗ.
Định thần xem lại, thì ra lại là người con gái trẻ mặc áo thuỷ lục nãy giờ
vẫn đứng ở bên, không biết từ lúc nào đã chặn mất đường thối lui của yêu hồ, chỉ thấy hoa bay đầy trời như phi tuyết, lúc này mới từ từ thu lại, quay về bên người của cô gái trẻ, dưới ánh trăng lạnh lẽo, dần dần tụ
thành một bông hoa nhỏ rất đáng yêu, kẹp trên những ngón tay đẹp đẽ của
cô.
Sau lưng, có tiếng bước chân vang lên, ả quay đầu lại nhìn,
chỉ thấy Trương Tiểu Phàm và Thạch đầu đã kịp tới, tạo thành một thế tam giác, vây lấy ả.
Những yêu quái nhỏ bé trước đó, lúc này đều đã
không biết đi đâu hết, cũng chỉ còn lại một mình ả, phảng phất thật cô
đơn, trầm mặc đứng trước sự bao vây của nhân loại.
Ả há miệng
nhưng không thốt ra được câu nào, có vẻ như có chút gì ân hận. Mặc dù
trong thời khắc đó, gương mặt kiều mỵ của ả vẫn còn nét dịu dàng đẹp đẽ, nhưng đã mất hẳn khí thế rồi.
Ả nhìn tới nhìn lui Bích Dao, lại
nhìn tới nhìn lui Thạch Đầu, cuối cùng, ánh mắt của ả, ánh mắt mềm mại
dịu dàng như nước, lại nhìn vào Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm định thần phòng bị.
Nhưng ả lại chẳng làm gì cả, hơn nữa, lại dịu dàng hỏi: "chàng thiếu niên,
vừa lúc nãy, trong giếng, chàng rút cục đã nhìn thấy gì vậy? có thể cho
thiếp biết không?"
Những người xung quanh đều ngẩn nguời, không
nghĩ ra rút cục thì con yêu hồ này vì cái gì, mà lại quan tâm đến vật
hay cảnh mà Trương Tiểu Phàm nhìn thấy trong giếng đến vậy. Trương Tiểu
Phàm vẫn không nói gì, Thạch Đầu đã ở bên cạnh, lớn tiếng đáp: "Trương
Huynh đệ, đừng có mắc lừa ả".
Trương Tiểu Phàm gật đầu, không nói gì, đưa tay phải lên, như định động thủ.
Tam Vĩ Yêu Hồ nhìn chàng, đột nhiên chợt thở dài.
Trương Tiểu Phàm chợt cảm thấy trong lòng có đôi chút khó xử.
Ánh trăng như dòng nước, nhẹ nhàng chiếu xuống vạn vật.
Người con gái đó cúi đầu, hàng lông mi nhỏ khép hờ trên đôi mắt kiều mỵ của cô gái.
Sóng mắt như nước, dáng vẻ yêu kiều kia...
Lát sau, cô gái ngẩng đầu, đưa tay vào lòng, nhẹ nhàng lấy ra một vật.
Mọi người đều định thần nhìn xem.
Đây là một vật to bằng nửa nắm tay, có hình tròn, bên ngoài là một viên
ngọc màu xanh biếc, như giọt nước màu thanh thuý, vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm, nhưng bên trong viên ngọc có một tấm nhỏ giống như
gương mà không phải là gương màu đỏ, chính giữa có khắc một hình vòng
lửa hình dáng cổ kính.
Nhìn toàn bộ vật đó thì viên ngọc chiếm hơn nửa, nhưng ở hai bên mép lại có một đường vân màu đỏ nhỏ xíu, gắn ở trên viên ngọc.
Chu Nhất Tiên ngẩn ra, thực sự đờ đẫn cả người, Tiểu Hoàn cảm giác đượcGia
gia của mình từ trước đến nay chưa hề như thế bao giờ, ngay cả đầu cũng
không nhúc nhích.
Cô trong lòng có chút lo sợ, nhẹ nhàng lay nhẹ tay áo Chu Nhất Tiên.nói: "ông à,Gia gia sao thế?"
"Sao lại có thể? Sao lại có thể?" Chu Nhất Tiên ngẩng người nhìn trểntườn,
cứ đưa mắt nhìn pháp bảo kì quái trong tay Tam vĩ Yêu Hồ, giọng nói
dường như có chút rên rỉ, đáp: "vật này chẳng phải là bảo vật trấn cốc
của Phần Hương Cốc -Huyền hoả Giám sao! Pháp bảo này là vật Chí Dương
trên thế gian, lại là lợi khí trừ yêu phục ma bậc nhất nghìn năm nay của Phần Hương Cốc, tại sao, tại sao lại có thể nằm trong tay của con yêu
hồ này?"
Tiểu Hoàn thoáng chút run rẩy, bất giác nhìn lại chiếc Huyền Hoả Giám đó, nói: "Pháp bảo lợi hại thế sao?"
Chu Nhất Tiên đột nhiên thở ra một hơi dài, cẩn thận nói: thế đạo này thật
sự thay đổi rồi, trong tay một đệ tử danh môn chính phái lại là một tà
vật sát khí bức người, trong tay yêu hồ lại là một thần khí vô thượng!"
"cháu vẫn nghĩ rằng chẳng việc gìGia gia phải bùi ngùi như vậy? " Tiểu Hoàn cười nhạt.
Chu Nhất Tiên nạt: "Ngươi nói gì?"
Tiểu Hoàn đáp: "đây là lời của người xưa,Gia gia nói ra miệng mà không đỏ
mặt sao, đã từng này tuổi rồi, vẫn còn quan tâm đến sự khác nhau của
chánh đạo tà đạo thời đó"
Chu Nhất Tiên nhìn thẳng, cứng lưỡi, nhất thời nói không lên lời.