Đêm đen tối mịt, nhìn không thấy trăng sao, bầu trời đêm không một chút ánh sáng.
Trương Tiểu Phàm quỳ tại cửa động, dễ thường cũng đã sáu thời thần. Các đệ tử
trong môn phái hắn đa số đều đã say giấc rồi, ngay cả ánh sáng rõ ràng
cuối cùng là một đống lửa trong sơn động Đại Trúc Phong cũng không thiết tha cháy nữa, từ từ tắt đi.
Trong sơn động, Điền Bất Dịch dường như nói một câu gì đó, Điền Linh Nhi hầu như cũng cùng lúc kêu to lên: "Cha!"
Không một tiếng động, không một lời nào tiếp nối, Trương Tiểu Phàm không biết đã phát sanh chuyện gì rồi, chỉ không lâu lắm, Tống Đại Nhân đi ra.
Trương Tiểu Phàm ngước đầu lên, nhìn thấy đại sư huynh. Tống Đại Nhân trên mặt đầy vẻ bất nhẫn nhưng rốt cuộc cũng bấm bụng nói: "Tiểu sư đệ, sư phụ
nói đệ quỳ ở chỗ này làm cho người phiền lòng, bảo đệ muốn quỳ thì quỳ ở chỗ xa một chút."
Trương Tiểu Phàm chùng lòng xuống, song trên
mặt lại chợt cảm thấy lạnh, lạnh lẽo rét buốt. Mưa bắt đầu rơi trong đêm tối đen kịt này.
Hắn không đáp lấy một câu, cứ lặng yên mà từ từ đứng dậy, đi về phía xa xa, ở nơi bìa rừng rậm, quỳ xuống bên dưới rặng cổ thụ.
Tống Đại Nhân nhìn về hướng hắn hơn nửa buổi, nhìn thấy thân ảnh của tiểu sư đệ ở trong mưa khói ban đêm, từ từ mờ đi, nhẹ thở một hơi dài, lắc đầu
rồi đi trở vào.
"Oành đùng" một âm thanh lớn vang dội, từ góc
trời truyền lại tiếng sấm ầm ĩ, lằn chớp trắng ngoằn ngoèo lóe qua trên
không, bầu trời đêm như thể bị xé ra làm vô số mảnh nhỏ. Trong giây lát
sau, những hạt mưa lớn như những viên đá nhỏ đồng loạt rơi xuống, đập
lên trên nham thạch, tạo nên tiếng bồm bộp. Một chút sau, mưa lớn như
trút nước, giàn giụa đổ xuống.
Trời đất trong một cái chớp mắt, bao phủ trong màn mưa mờ mịt,
Trương Tiểu Phàm toàn thân ướt sủng chỉ trong một khắc, áo quần dán chặt vào
thân, rét buốt không thể tả. Hắn ngước đầu nhìn về phía trước, vốn trong đêm tối đen tuyền, lại thêm mưa lớn, căn bản từ trước đã không trông rõ được tình cảnh trong sơn động.
Ở trong trời đất, dường như chỉ có mỗi một người, ở nơi ấy, chịu khổ.
Hắn cúi đầu xuống, cả chút cử động cũng không.
Cơn mưa lớn đó, lại tựa như là trời cao cũng trừng phạt mình hắn, cứ trút
mãi không ngừng, thế mưa không một chút bớt đi, sét chớp sấm động, ở
trên đầu hắn rầm rú điên cuồng!
Nước mưa theo mái tóc ướt nhẹp
của hắn chảy xuống, thuận theo mặt hắn trôi xuống, Trương Tiểu Phàm hầu
như đã mở mắt không lên rồi, chỉ là sau lúc ấy, ở trong thời khắc mưa
gió không người ấy, hắn lại chợt nhìn thấy, ở trước mặt hắn, xuất hiện
một bóng người, một đôi chân, đã bước tới đứng trước mặt hắn.
Hắn cố sức ngước đầu lên, một lằn sét xẹt qua trời, tiếng sấm lớn rầm rĩ,
nhờ chút ánh sáng đó, hắn nhìn rõ một người con gái đẹp lạnh lùng, đứng ở trước thân mình hắn.
Trương Tiểu Phàm hoàn toàn ngây dại hẳn ra.
Lục Tuyết Kỳ toàn thân trên dưới đẫm nước, ánh chớp loé lên rồi tắt, thân
hình nàng cũng biến thành một cái bóng lờ mờ trong bóng tối. Chỉ là
Trương Tiểu Phàm lại cảm nhận rất rõ ràng, bản thân nàng đang ở phía
trước.
Ở trong đêm mưa gió bão bùng, thân hình ôn nhu ấy, ở trước mặt hắn nhẹ nhàng ngồi xuống.
Mưa càng tuôn gấp, gió thêm lồng lộng!
Sâu thẳm nơi rừng cây, tưởng như có yêu ma gào thét, rền rĩ vang vọng.
Một bàn tay mát lạnh, run rẩy nhè nhẹ, vuốt qua mái tóc của Trương Tiểu
Phàm, một âm thanh dường như mộng mị, ở trong đêm mưa gió này, thỏ thẻ
rằng: "Đừng sợ, sẽ qua nhanh thôi!"
"... ..."
"Ta ở tại nơi đây bồi tiếp ngươi!"
"... ..."
"Ầm ì" Tiếng sấm hình như chấn vỡ cả trời đêm, chấn nát cả tâm phách. Sét
chớp dữ dội, trong mưa gió gầm rú, trong lúc những giọt nước mưa lạnh
buốt hệt như yêu ma nhảy múa cuồng loạn, gương mặt rất mực ôn nhu đó,
một đôi mắt ấm dịu ấy, thân hình tuyệt đẹp như trong giấc mộng mờ , bồi ở cạnh bên mình.
Nàng dầm mình trong mưa gió, nhỏ giọng tự nói,
đối cùng Trương Tiểu Phàm, lại tưởng như là đối với lòng mình, nhỏ nhẹ,
thì thầm: "Ngươi cứu ta che chở ta, không tiếc đến tính mạng mình, ta
cũng đối với ngươi y hệt vậy.
Khổ sở trong lòng ngươi, trời biết
ta biết, ta không thể nào chia sẽ cùng ngươi, thế thì chịu khổ cùng
ngươi vậy. Tổng hy vọng có một ngày, ngươi có thể cùng người yêu trong
lòng, vui vui vẻ vẻ cùng nhau... ..."
Lời nói càng lúc càng nhỏ
dần rồi từ từ tan mất. Mưa gió thêm dữ dội, thân hình yếu mềm đó, như
cọng cỏ bị thương trong gió, đung đưa không ngớt.
Trương Tiểu Phảm trong lòng hoảng hốt, như mơ lại như ảo.
Sắc đêm đen tuyền, bầu trời lặng câm!
Mưa gió hoành hành đã lâu, mới vừa dịu lại, Trương Tiểu Phàm toàn thân lạnh lẽo, hàn khí xâm nhập nội thể, chân cẳng đã sớm tê cóng, biết rằng sau
vụ này, nhất định sẽ bệnh nặng một trận, chỉ là bất cứ giá nào, hắn cũng không chịu đứng dậy đi trú mưa.
Ở trong màn giá rét ấy, lại thấy từ cánh tay phải, truyền đi một hơi ấm áp như có như không, từ từ
chuyển đi trong cơ thể hắn, trừ đi không ít hàn khí, tựa hồ như phát ra
từ pháp bảo Huyền Hỏa Giám ở trên tay phải hắn.
Trương Tiểu Phàm
bỗng lại nghĩ tới người con gái vừa rồi hệt như quỷ mị, trong lúc hoảng
hốt thấy như là Lục Tuyết Kỳ, nhưng lúc ấy nhìn coi, lại không rõ bóng
người ở đâu, cũng không biết là đi rồi, hay chưa từng xuất hiện qua.
Nghĩ đến đó, miệng hắn nở một nụ cười khổ, hất hất đầu, nước mưa vẫy tứ
tung. Ở trong lúc ấy, rõ rõ ràng ràng nghe một giọng nói: "Tiểu tử
ngốc!"
Trương Tiểu Phàm giựt mình, liền quay đầu lại, một tiếng
"Lục sư tỷ" gần như tiện miệng phát ra. Song chỉ thấy từ rừng rậm sâu
thẳm, một người con gái thong thả bước ra, trong tay cầm một cái dù che
gió che mưa, nhỡn nhơ cười nhìn hắn, hắn muôn vạn lần không tưởng nổi là lại gặp người này ở đây - ma giáo thiếu nữ Bích Dao.
Ở trong màn đêm lúc ấy, mưa so với lúc nãy đã bớt đi một chút, thế nhưng vẫn còn
khá lớn, ở xa một chút không nhìn rõ ràng. Trương Tiểu Phàm lại tưởng
mình hoa mắt, không ngờ khi định thần nhìn lại, quả thật là Bích Dao,
đang cười tươi tắn bước lại, trên mặt mang theo một nụ cười.
Chỉ
thấy nàng vẫn mặc bộ đồ màu xanh biếc, trong tay cầm cây dù vải dầu màu
xanh. Chỉ là mưa to gió lớn, rìa áo xiêm bay phấp phới cũng đã bị thấm
ướt nhiều chỗ. Nàng đến gần hơn, thì càn thấy rõ những chổ bị ướt nước,
mềm mại dán vào da thịt nàng, như ẩn như hiện.
Trương Tiểu Phàm đột nhiên cúi đầu xuống, không nhìn nàng nữa.
Bích Dao hơi run, ở trước mặt hắn ngồi xuống, nhìn hắn một lượt từ trên
xuống dưới, cười nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi thật kỳ lạ khác ngược với
người thường, mưa lớn thế này, một mực muốn quỳ ở đây, trừ phi đây cũng
là pháp môn tu hành của Thanh Vân Môn các người?"
Trương Tiểu
Phàm bực mình trừng mắt nhìn nàng, lại chỉ thấy gương mặt Bích Dao nở rộ nụ cười ở trong đêm tối, không ngờ lại dịu dàng ấm áp như nước, không
dằn được đực hẳn người ra.
"Ầm đùng" Tiếng sấm rầm rầm, từ mây
đen nơi góc trời truyền lại. Gần như trước đấy một khắc, một lằn sét cực lớn xẹt ngang như rạch bầu trời đêm làm hai mảnh, chớp lên một cái, vừa mới biến mất. Theo sau sấm sét là mưa rưa đầy trời, xem chừng lại lớn
trở lại.
Bích Dao cau mày lại, nhân tiện nhìn về phía trước.
Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên phát giác, những hạt mưa vốn đập vào thân
thể hắn gây đau đớn, đột nhiên giảm đi ít nhiều, cả người giống như là
đang bị đè nặng bỗng nhiên được giải thoát một lượt, cảm thấy nhẹ nhàng.
Hắn ngước đầu nhìn, là do Bích Dao đưa dù qua một nửa, che nước mưa cho
hắn. Nhưng cơn mưa ấy quá lớn, Bích Dao che chở cho Trương Tiểu Phàm, tự mình không khỏi có chỗ sơ hở, trong chớp mắt nửa thân mình đã ướt đẫm
nước.
Trương Tiểu Phàm thấy trong lòng ấm áp, nhịn không được nên lấy tay đẩy cây dù chở lại, nói nhỏ: "Cô vừa trải qua một cơn bệnh nặng ở Tích Huyết Động, cẩn thận coi chừng lạnh đó."
Bích Dao tựa hồ như rung lên, ngó nhìn Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm bị nàng nhìn một cách lạ lùng, lấy làm kỳ hỏi: "Gì thế hả?"
Bích Dao chúm miệng cười, thần sắc tựa như vui vẻ vô cùng, nói: "Nguyên lai
tên tiểu tử ngươi đây, cũng biết quan tâm đến thân ta sao?"
Trương Tiểu Phàm trên mặt ửng hồng, có điều may mắn là trong đêm mưa gió thế
này, rất khó mà nhìn thấy, liền phàn nàn rằng: "Tôi đây chỉ sợ cô đợi
sau này mắc bệnh, lại kiếm đến tôi thôi."
Bích Dao nhít qua gần
bên hắn một chút, đương thời liền cùng hắn ngồi sát nhau chung một chỗ,
hơi khác là Trương Tiểu Phàm đang quỳ, còn Bích Dao thì ngồi kề bên.
Cũng trong lúc ấy Bích Dao lại đưa dù qua bên hắn, chắn ở phía trên hai
người, che chở gió mưa.
Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy trong gió
mưa, bên cạnh hắn lại có chút dịu dàng ấm áp, chút hương thơm thoang
thoảng, ngấm ngầm truyền lại, nhịn không được liền nhìn sang bên cạnh,
nào ngờ Bích Dao lại cũng đang nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau,
đồng thời cùng rung lên. Qua một hồi, Trương Tiểu Phàm dời ánh mắt đi
trước tiên, chỉ là không biết vì sao, trong lòng của hắn, lại bắt đầu
dao động dữ dội.
Ngay cả Bích Dao mà lúc nào cũng luôn miệng nói
năng, lúc ấy cũng yên lặng hẳn đi, im ắng ngồi bên cạnh Trương Tiểu
Phàm, bầu bạn cùng hắn, chỉ là nàng không để ý đến hắn, im lìm cầm dù
đưa qua người Trương Tiểu Phàm một chút, vì hắn mà che chắn gió mưa.
"Ah!" Trương Tiểu Phàm ở trong lúc trầm lặng đầy rối loạn trong lòng, thình
lình chợt nghĩ đến một việc, không nhịn nổi bèn la lên một tiếng thất
thanh, liền vội qua đầu nhìn Bích Dao, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng, nói
gấp: "Cô, cô làm sao mà có thể đến đây vậy?"
Bích Dao ngược lại
không lấy làm lạ trước phản ứng của hắn, chỉ nhẹ nhàng cười, âm thanh xa xôi, ở trong tiếng mưa gió đầy khắp đất trời, nhìn theo hắn ảm đạm nói: "Ta đến đây là để gặp ngươi á!"
Trương Tiểu Phàm hạ thấp giọng
xuống, nhưng vẻ lo âu trong âm thanh lộ đầy qua lời lẽ, nói: "Chung
quanh chỗ này đều là người trong chính đạo, không cần kể đến các vị tiền bối của Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc, ngay cả Thanh Vân Môn tôi đây
tùy tiện kêu ra một vị trưởng lão, cô sẽ chết không có đất chôn. Cô còn
không mau chạy đi?"
Bích Dao lại dường như không động đậy gì, chỉ là cười cười nhìn thần sắc lo lắng của Trương Tiểu Phàm, bỗng thở dài,
nói: "Tên tiểu tử thúi ngươi, xem ra cũng lại còn mấy phần lương tâm!"
Trương Tiểu Phàm nhất thời câm lặng, không nói nên lời.
Chì nghe được lời nói lo rầu của Bích Dao: "Ngươi không phải là ở bên chính đạo sao? Ngươi không phải là chính tà bất lưỡng lập sao? Sao lại còn
chưa kêu người bắt ta?"
Trương Tiểu Phàm trong lòng lo âu, nghe
lời ấy của nàng, lại như là những lẽ phải thông thường, trong lòng chấn
động, mồ hôi lạnh ra đầy mình. Hắn ở trong mắt người ngoài tuy rằng
không giống như Lâm Kinh Vũ cùng sư tỷ Điền Linh Nhi có tư chất hơn
người, tuyệt đỉnh thông minh, nhưng cũng không hoàn toàn ngu ngốc, chỉ
có điều là trong những năm ở tại Đại Trúc Phong,
không có một ai coi
trọng hắn, khiến cho hắn có chút tự ti mặc cảm.
Lúc này nghe
những lời chốc giận chốc vui của Bích Dao, Trương Tiểu Phàm liền phản
ứng qua, cảnh huống của bản thân hắn lúc ấy, quả thật vô cùng không ổn.
Không nói tới bản thân mang tội bị sư phụ trách phạt, ngay như lúc này
mà bị đồng môn phát hiện, tự nhiên cùng một thiếu nữ ma giáo gần nhau ở
chung một chỗ, chỉ sợ là có miệng cùng người cũng không giải thích cho
rõ được.
Nghĩ đến hậu quả đó, trong đầu Trương Tiểu Phàm "Oong"
lên một tiếng vang, bất luận thế nào cũng không thể suy nghĩ tiếp nữa.
Trong lòng rối nùi, chỉ muốn mở miền kêu gọi đồng môn, đâu ngờ ánh mắt
nhìn một cái, thấy vai Bích Dao đang dựa vào thân mình, mà giờ đây mưa
to gió lớn, nàng lại cầm phần lớn chiếc ô đại khái che ở trên đầu mình,
bản thân nàng thì nửa bên người đều bị ướt hết.
Xiêm áo đó, dán
chặt vào trên da thịt nàng, phản chiếu ở trong mắt nàng. Ngay cả ở trên
khuông mặt trắng như tuyết của nàng, cũng có những giọt nước mưa, đọng
lại thành hạt, từ từ chảy xuống.
Tiếng kêu hô ấy, Trương Tiểu Phàm không làm sao mà kêu lên được.
"Cô, cô cần chi phải khổ thế này?" Trương Tiểu Phàm cúi thấp đầu xuống, nói
nhỏ: "Tôi cũng đoán rằng cha cô nhất định là một đại nhân vật, thiết
nghĩ thường ngày cô là một đại tiểu thơ được đối xử tôn kính, hà tất lại vì một tên Thanh Vân đệ tử nho nhỏ tôi đây mà mạo hiểm, đến chỗ này
chịu khổ?"
Gió mưa réo rít, đất trời héo hắt, trong đêm mưa mênh
mông, dường như cả thế gian đều chỉ còn lại một chỗ này, chỉ có mỗi hai
người họ mà thôi.
Bích Dao hình như cảm thấy hơi lạnh, nàng tựa
sát về phía Trương Tiểu Phàm một chút, động tác thân thiết này lại quen
thuộc quá, giống như hôm đó ở trong Tích Huyết Động, hai người bọn họ
trong tình cảnh sống bên đầu.
Tiếng nói của nàng, giờ đây cũng
mang theo mấy phần phiêu hốt: "Không phải đâu, ta nào có chịu khổ. Ngươi không biết được, cái khổ chân chính ở trên đời, đều là do lòng người... ..."
Tiếng nói của nàng thấp dần đi, đến đoạn cuối thì nhỏ đến
không thể nghe lọt, Trương Tiểu Phàm đột nhiên phát giác, nàng yên yên
lặng lặng tựa đầu vào trên vai mình.
Tiếng gió, tiếng mưa, gào rú đi qua, Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy, trong đầu mình hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ có một làn u hương ở bên mình, trong gió mưa lành lạnh này, lại chân thật đến dường nào đang ràng rịt lấy hắn.
Sáng sớm, mây tan mặt trời mọc, mưa tạnh gió ngừng.
Điền Bất Dịch một mình bước ra khỏi sơn động, xa xa chỉ thấy tên tiểu đồ đệ
của mình, không ngờ vẫn còn quỳ ở nơi bìa rừng đằng xa, một chút động
đậy cũng không.
Lão cau mày lại, đi qua. Đi đến gần bên, Trương
Tiểu Phàm nghe được âm thanh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy là sư phụ Điền
Bất Dịch, miệng nhấp nháy hai lượt, thấp giọng kêu một câu: "Sư phụ."
Điền Bất Dịch thấy hắn toàn thân y phục đều thấm ướt, mái tóc trên đầu không ngừng có nước mưa nhỏ xuống, sắc mặt nhìn tái mét, rõ ràng là cơn mưa
to tầm tả đêm qua, hắn đã chịu khổ không ít.
Nghĩ đến đó, lão
không kiềm được cau mày, lúc này lại nghe bên trong dãy sơn động đằng
sau lưng, thấp thoáng tiếng người truyền lại, thiết nghĩ là đệ tử các
môn các phái bắt đầu dậy. Điền Bất Dịch hừ một tiếng, cất bước nhắm
hướng trong rừng đi tới, đi qua khỏi người Trương Tiểu Phàm một chút,
lãnh đạm nói: "Ngươi theo ta!"
Trương Tiểu Phàm lập tức đáp lời,
sẵng muốn đứng lên, ai ngờ đứng lên được phân nửa thì ngừng lại, bỗng
chân cẳng mềm nhũng, lại ngã xuống, chỉ thấy hai chân tê cóng đau đớn
không thôi, nghĩ cho cùng là do quỳ suốt cả đêm qua mà ra.
Điền
Bất Dịch đi phía trước, thân hình dừng lại, nhìn xem tựa hồ như do dự
một chút, nhưng rốt cuộc cũng không quay đầu lại, vẫn thẳng một mực tiến về phía trước.
Trương Tiểu Phàm cắn răng, dùng tay xoa bóp hai
đùi luôn luôn. Được cái là hắn ngày thường không phải là người lớn lên
trong nhung lụa, lúc nhỏ ở Đại Trúc Phong chặt trúc rèn luyện thân thể
nay đã có hồi đáp, không lâu sau, khí huyết quả nhiên thông suốt, có thể lên đường.
Trương Tiểu Phàm đứng lên, nhìn về phía trưóc, thấy
hình bóng của Điền Bất Dịch đã sớm khuất trong rừng cây, lập tức chạy
bon bon theo. Không lâu lắm, lúc các đệ tử chánh phái ra khỏi động,
không thể nhìn thấy hình bóng hai người bọn họ.
Trong khu rừng
trên Lưu Ba Sơn, khắp nơi đều là cổ thụ che khuất trời, cây to cỡ một
người ôm cùng khắp, cho đến to cỡ hai ba người ôm, không ngờ cũng có ở
đây. Có lẽ là do nơi đây hoang vắng, không có người ở.
Trương
Tiểu Phàm đi theo sau Điền Bất Dịch, thong thả bước trong rừng. Ánh sáng ban mai chiếu xuống từ phía trên tàng cây, vung vãi trên các lùm cây.
Ở trong rừng sau cơn mưa đó, tựa hồ như mọi vật đều được gột rửa sạch sẽ, khắp mọi nơi đều phủ một màu xanh ngát. Chợt có một bông hoa nhỏ không
tên, nở ở nơi tịch mịch không người, phát ra một mùi hương thanh nhã
nhàn nhạt.
Điền Bất Dịch đi ở phía trước, một mực trầm lặng không nói. Vóc người béo lùn của lão so với Trương Tiểu Phàm giờ đây thì hắn
cao lão hơn nửa cái đầu, song trong mắt Trương Tiểu Phàm, hình bóng con
người đó, lại hệt như một sơn thần cao lớn. Huống hồ chi, lúc này trong
lòng hắn, sự việc của Bích Dao cũng như một hòn núi nhỏ đan đè lên hắn,
khuấy nhiễu tâm ý hắn, không biết làm sao mới ổn?
Ở trong lòng
đầy phiền loạn của Trương Tiểu Phàm, đương nghĩ có nên nói với sư phụ về chuyện của Bích Dao hay không, Điền Bất Dịch chợt ngừng bước, xoay mình lại. Trương Tiểu Phàm giật mình, cũng ngừng bước.
Chỉ thấy đây
chính là nơi sâu thẳm ở trong rừng, bốn bề vắng vẻ không người, cổ thụ
um tùm, trừ tiếng chim hót thấp thoáng truyền lại từ xa, tuyệt không còn âm thanh nào khác.
Điền Bất Dịch nhìn hắn dò xét từ trên xuống
dưới một lượt, mặt lạnh tanh nói: "Ngươi ngâm trong mưa cả đêm qua,
trong mình không có sao chứ?"
Trương Tiểu Phàm lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đệ tử có tội phải chịu, không quan hệ gì."
Điền Bất Dịch hừ một cái, nói: "Ngươi trên miệng nói lời hờ hợt, trong lòng chắc đang giận ta phải không?"
Trương Tiểu Phàm la lớn một tiếng, trên mặt vốn tái xanh lại càng tái thêm một phần, nói gấp: "Sư phụ, con, con tuyệt không có một chút ý tưởng đó,
đấy là đều do con có tội phải chịu, tuyệt không dám trách sư phụ."
Điền Bất Dịch trông qua tên đệ tử nhỏ ở trước mặt mà lão bỏ mặc bao năm nay, thấy trên mặt hắn biểu hiện đầy vẻ lo lắng qua lời nói, góc miệng nhếch động, thở dài một hơi, thần sắc trên mặt cũng ôn hòa một ít.
"Được rồi! Hiện giờ tứ phía không người, ngươi có lời gì muốn nói cùng ta chăng?"
Trương Tiểu Phàm trong lòng căng thẳng, sửng sốt vì tưởng sư phụ đã biết
chuyện về Bích Dao. Như nay quan hệ giữa Trương Tiểu Phàm và Bích Dao vô cùng vi diệu, tối qua khi Bích Dao đến, hắn chỉ sợ là đã bị các sư môn
trưởng bối biết được, lẽ nào..."
Trong lúc hắn hàm hồ loạn nghĩ,
Điền Bất Dị lại có chỗ nôn nóng, thấy hắn một mực đều không lời, nói:
"Ta hỏi ngươi, hôm qua vì sao ngươi lại đột nhiên đối với đại sư huynh
ngươi như vậy?"
Trương Tiểu Phàm rung người, hiểu ra sư phụ thực tế không chỉ về vụ Bích Dao, liền thấy nhẹ nhõm.
Nhưng liền theo đó thì hả miệng mà không nói ra lời, hắn tóm lại không thể
nói là vì nhìn thấy Điền Linh Nhi cùng Tề Hạo ở chung một chỗ, mà mất đi lí trí? Huống chi, ngay cả bản thân hắn cũng không nói rõ được, một
luồng sát khí kỳ dị kiềm chế lấy tình cảm bản thân trong lúc ấy, rốt
cuộc là gì?
Điền Bất Dịch đợi cả nửa ngày, thấy Trương Tiểu Phàm
ấp úng mà vẫn không nói nên lời, chợt cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi
có phải là vì thấy Linh Nhi cùng Tề Hạo ở cùng chung một nơi, do đó sinh lòng bất mãn?"
Trương Tiểu Phàm hoảng hồn biến sắc, chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng "Oong", cả người ngây ra tại chỗ.
Chuyện hắn đơn phương luyến mến Điền Linh Nhi, vốn là điều bí mật tuyệt đối
của hắn, chưa hề nói qua cho ai biết cả, nào ngờ giờ đây bỗng bị vị sư
phụ mà hắn kính sợ nhất hững hờ nói ra, nghiêm túc mà nói có thể so với
sấm sét chấn động trời đất đêm qua cũng muốn chấn động hồn phách.
Trong nhất thời, hắn hầu như không thể cử động, ngay cả khí lực để phủ nhận
cũng không có, chỉ là nhìn lấy Điền Bất Dịch, há hốc mồm, cả một chữ
cũng chẳng nói nên lời.