Vượt qua khỏi cổng môn quan là một khung cảnh trang nghiêm bất phàm,
thánh địa của Thanh Vân Môn nơi bất khả xâm phạm, khí thế hùng vỹ ngàn
năm bất dịch người người ngưỡng mộ.
Bên trong đại điện, người
đứng ngồi rất nhiều nhưng tựu trung Trương Tiểu Phàm không nhìn đến ai,
hắn chỉ nhìn sâu vào bên trong đại điện, nơi tượng thần tam thanh ngồi
đó như đang nhìn phán xét hắn.
Phía trước đại điện, ánh sáng nhè
nhẹ cùng với hương thơm thoang thoảng toả ra từ nến và nhang, những làn
khói chập chùng tao nên khung cảnh trang nghiêm thần bí.
Nơi
trung tâm đại điện, chưởng môn nhân Thanh Vân Môn Đạo Huyền Chân Nhân
ngồi trên ghế chủ toa. Trên trà kỷ bên cạnh ông ấy là Thiêu Hoả Côn pháp bảo kỳ dị của Trương Tiểu Phàm.
Bên phải Đạo Huyền Chân Nhân la
hàng ghế dành cho chủ tọa các chi phai, có cả Điền Bất Dịch dang ngồi.
Ngoài ra còn có trưởng lão đệ tử các chi ngồi xung quanh theo thứ tự xắp đặt. Lâm Kinh Vũ, người anh em thân thiết nhất của Trương Tiểu Phàm
cũng đứng đó. Gần đó la Lục Tuyết Kỳ đứng bên cạnh Thửy Nguyệt Đại Sư
cùng với Văn Mẫn, người yêu của Tống Đại Nhân, mọi người kỳ dư đều lo
lắng nhìn Trương Tiểu Phàm.
Những người bên trái Đạo Huyền Chân
Nhân hoàn toàn lạ mặt với Trương Tiểu Phàm, là những hoà thượng tướng
mạo hiền hoà nhưng sắc diện thâm trầm. Lướt mắt qua đám người đó, Trương Tiểu Phàm chỉ thấy vài khuôn mặt quen thuộc là những đại sư ở Pháp Âm
Tự, trong đó có Pháp Thiện Đại Sư, những người này dường như là những
trưởng lão, thần tăng của Pháp Âm Tự.
Tống Đại Nhân tiến lên phía trước, cùng với Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi hướng về Đạo Huyền
Chân Nhân hành lễ:"Đệ tử Đại Trúc Phong cùng Trương sư đệ kính bái
chưởng môn nhân."
Mọi người xung quanh đều đổ dồn vào bọn Trương Tiểu Phàm, Tống Đại Nhân va Điền Linh Nhi.
Điền Bất Dịch ngồi cạnh bên Tô Như cất tiếng: "Các con đứng lên đi."
Bọn Tống Đại Nhân đứng dậy, thốt nhiên Thượng Tùng Đạo Nhân, ngồi bên trên Điền Bất Dịch, cất tiếng ho khan.
Cơ mặt Điền Bất Dịch giật giật, khoé mắt như co rút lại, nhưng rồi lại
giãn ra, cất tiếng nói làm giảm bớt sự căng thẳng trong sảnh đường: "Lão Thất, lại gần đây, chưởng môn và các trưởng bối muốn nói chuyện với
ngươi."
Trương Tiểu Phàm dạ lên một tiếng rồi từng bước bước lên bậc thang, tiến về phía các trưởng toạ rồi ngừng lại.
Tống Đại Nhân và Điền Linh Nhi lo lắng nhìn Trương Tiểu Phàm, biết rằng đây
là thời khắc quan trọng, chỉ biết tiến lên đứng sau lưng Điền Bất Dịch.
Đạo Huyền Chân Nhân mặt không động dung, nhìn vào chinh giữa đại điện nơi
vị môn đồ trẻ tuổi đứng cô độc một mình, ánh mắt ánh lên chút khẩn
trương, song quyền chợt nắm chặt lại.
Ông tự nhủ, đây phải chăng là đứa bé đần độn năm nào tu Thảo Miếu Thôn?
Chợt giật mình thoát ra khỏi luồng suy nghĩ, ông lại thở dài.
"Trương Tiểu Phàm", Đạo Huyền Chân Nhân cất tiếng.
Trương Tiểu Phàm khẽ rung ngưới, từ từ quỳ xuống, cất giọng nghèn nghẹn: "Dạ, đệ tử."
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn thẳng vào hắn nói: "Ngoài những trưởng bối của
ngươi, những cao nhân chính phái đều tề tụ nơi đây vì ngươi. Đây là trụ
trì Thiên Âm Tự, Phổ Hoằng Thần Tăng, bên cạnh là Phổ Không Thượng Nhân
cùng với cốc chủ Phần Hương Cốc, Dịch THượng Quan."
Đạo Huyền
Chân Nhân giới thiệu từng người một những cao nhân chánh phái, nhưng
Tiểu Phàm như không hề để tâm đến, ánh mắt hắn như dính vào thần tăng
Thiên Am Tự, người thân vận hoàng bào, mi trắng như tuyết, cùng lúc cũng đang nhìn vào hắn.
Phổ Hoằng Thần Tăng là một trong Thiên Âm Tự
tứ đại thần tăng, trong thiên hạ ngang hàng với chưởng môn Thanh Vân Môn Đạo Huyền Chân Nhân, cùng với cốc chủ Phần Hương Cốc hợp thành Tam Đại
Cao Nhân, địa vị tối cao trong võ lâm, bình thời khó lòng có thể diện
kiến từng người một nói chi đến ba người một lúc. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, ba người cùng hạ pháp giá đến thượng đỉnh Thanh Vân Môn.
Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên không nói nên lời. Có lẽ nghe tin tức có một đệ tử Thanh Vân Môn biết sử dụng Ban Nhược Thần Công bí truyền của Thiên Âm
Tự, nên đã đến đây.
Đạo Huyền Chân Nhân lặng im nhìn Trương Tiểu Phàm, trong lúc ấy, hắn cứ cúi đầu, nhìn xuống sàn gạch, chợt nghĩ đây
có lẽ là người cùng thời với Phổ Trí thần tăng.
Ở bên trên, Thiêu Hoả Côn bên cạnh Đạo Huyền Chân Nhân như cảm ứng được nổi lo lắng của
chủ nhân, chơt phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ.
"Trương Tiểu Phàm." Đạo Huyền Chân Nhân cất tiếng: "Bây giờ ngươi phải trả lời thật cho ta."
Trương Tiểu Phàm đáp lời: "Dạ."
Đạo Huyền Chân Nhân suy nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng cất tiếng: "Lúc ở Lưu Ba Sơn biển Đông Hải, môn nhân Thiên Âm Tự đã phát hiện ngươi dùng Bát Nhã thần công co phải không?"
Trương Tiểu Phàm lai lặng yên, không
khí bên trong Ngoc Thanh Điện càng trở nên khẩn trương hơn. Điền Bất
Dịch lo lắng nhìn xung quanh, thấy mọi người đều chú mục nhìn vào Trương Tiểu Phàm chờ đọi câu trả lời của hắn. Một luồng áp lực vô hình đè nặng lên sảnh đường.
Trương Tiểu Phàm nói không ra tiếng: "Dạ."
"Trời. Cái gì."
Ngay lập tức, những người bên trong đại điện đều giật mình, không thể tin
được. Mặc dù đã lường trước được câu trả lời, những hoà thượng Thiên Âm
Tự thần sắc hết sức khích động, chỉ có Phổ Hoằng, Phổ Không và sau lưng
họ là Pháp Tướng thần sắc vẫn thản nhiên, không thay đổi.
Nhưng
về phía Thanh Vân Môn,Điền Bất Dịch khuôn mặt méo mó, biến dạng, Điền
Linh Nhi mặt trắng bệt, mọi người đều hết sức kinh ngạc, phẫn nộ. Chỉ
riêng Lục Tuyết Kỳ vẫn đứng yên, trầm mặt không nói một lời.
Đạo
Huyền Chân Nhân nhíu mày, nhìn về phía Phổ Hoằng thần tăng và chúng môn
nhân đang khích động. Phổ Hoằng từ từ nhắm mắt lại, không nói gì ngay
lúc này.
Đạo Huyền Chân Nhân giơ tay lên, khẽ ho 1 tiếng ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi nhìn vào Trương Tiểu Phàm.
Khi mọi người đã lặng im, Đạo Huyền Chân Nhân lai cất tiếng hỏi: "Có người
nói rằng pháp bảo của ngươi" cùng lúc ông cầm Thiêu Hoả Côn lên, "bắt
nguồn từ tà vật tàn ác Phệ Huyết Châu của Ma Giáo có phải không?"
Trương Tiểu Phàm như lầm bầm trong miệng: "Dạ."
Đến lúc này, mọi người đều im lặng, không ngờ Phệ Huyết Châu, tà vật hung
ác của ma giáo lại xuất hiện trong tay một đệ tử chính phái Thanh Vân
Môn.
Đạo Huyền Chân Nhân xầm mặt lại: "Ngươi còn có gì để nói không?"
Mặc dù đã lường trước sẽ có một ngày phải đối mặt với chuyện này, trong đầu Trương Tiểu Phàm vẫn trống rỗng, biết rằng mình đang đối mặt với sự
trừng phạt rất nặng, Trương Tiểu Phàm khẽ rung người, cất tiếng
"Con.... Con.... Con...."
Trong nỗi tuyệt vọng vô bờ, Trương Tiểu Phàm không biết phải trả lời như thế nào.
Đạo Huyền Chân Nhân cất cao giọng, giận dữ hỏi: "Làm sao ngươi có Phệ Huyết Châu này?"
Trương Tiểu Phàm sợ hãi, thần trí hỗn loạn, nhưng cuối cùng cũng cất tiếng:
"Lúc con mới nhập môn, trong lúc cùng voi Điền Linh Nhi đuổi theo con
khỉ Tiểu Hôi, đã vô tình lạc vào một u cốc ở hậu sơn. Cùng lúc đó đã
nhìn thấy Phệ Huyết Châu và Nhiếp Hồn Bổng đang đấu với nhau kịch liệt,
cuối cùng kết hợp với nhau tạo thành pháp bảo này."
Mọi người
nhìn nhau nghi hoặc, ngay cả Đạo Huyền Chân Nhân, Phổ Hoằng, Phổ Không
cùng với Thượng Quan lão nhân của Phần Hương Cốc đều nhíu mày. Phệ Huyết Châu kết hợp voi Nhiếp Hồn Bổng tạo nên Thiêu Hoả Côn là điều chưa từng nghe đến.
Mọi người đều lộ vẻ hoài nghi, nhìn Trương Tiểu Phàm mục quang thất thần, thần tình thất lạc, không co vẻ như đang nói dối.
Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm trong giây khắc, rồi nhìn qua Trương Tiểu
Phàm nói: "Hảo, ta tạm tin vào những gì ngươi nói, nhưng trước đó, Phệ
Huyết Châu đã ở trên người ngươi, làm sao một tiểu hài tử như ngươi lại
có được vật tà ác như vậy? Ngoài ra, Phệ Huyết Châu luôn hút hết tinh
huyết của những vật sống mà nó tiếp xúc, nhưng lúc huyết luyện cùng với
Nhiếp Hồn Bổng đã không gây hại gì đến ngươi?
Trương Tiểu Phàm
không biết phải trả lời như thế nào, sự tình đích thực là như vậy, trước đó Phổ Trí đã sử dụng phật môn chân pháp khống chế Phệ Huyết Châu, đồng thời đã dặn dò Tiểu Phàm phải chôn dấu nó đi, đừng để cho người đời
biết đến, nhưng sau đó Tiểu Phàm đã không những không quăng đi mà còn
giữ như một kỷ vật.
Lúc này, nghĩ về Phổ Trí, Trương Tiểu Phàm hồi tưởng về quá khứ, co nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói ra.
Nhớ về lão hoà thượng từ hoà, vào cái đêm định mệnh, trong lúc hấp hối, hắn đã gọi một tiếng "sư phụ". Chuyện dù đã xảy ra rất lâu rồi, trong bất
kỳ hoàn cảnh nào, hắn vẫn không thể quên.
Trong sát na đó, những
hình ảnh, âm thanh trong quá khứ tràn về, hắn như thấy người hoà thượng
già trước mặt, hắn trở nên quật cường, cương quyết, như đang nói với bản thân:
"Dù chết ta cũng không thể nói ra."
Chết cũng không nói.
Chết cũng không nói......... Chết cũng không nói........... Chết cũng không nói..........
"Nói!"
Một tiếng hét cất lên, chấn động bốn phương, Điền Bất Dịch khích động, đứng phắt dậy một cách giận dữ, làm mọi người hết sức sợ hãi. Khuôn mặt lão
đổi sắc, ánh mắt ngày càng nặng nề, Trương Tiểu Phàm đã thừa nhận tất
cả, hắn đã phạm vào điều đại kỵ cua Thanh Vân Môn và các môn phái chánh
đạo, xét theo tình lý, không thể tránh khỏi cái chết.
Điền Bất
Dịch trong lòng hết sức tức giận, nhìn tên đồ đệ tựa hồ như không biết
tính mạng mình như chỉ mành treo chuông, có mặt những người Thiên Âm Tự
và Phần Hương Cốc ở đây, Thanh Vân Môn phải thanh lý môn hộ, tự hận mình vô kế khả thi, ngồi xuống, chỉ sợ Trương Tiểu Phàm tính mệnh khó bảo
toàn lần này.
Nhắc lại Trương Tiểu Phàm người như trúng tà, từ từ cúi đầu xuống, không nói tiếng nào. Kỳ dư mọi người đều im lặng, Tô Như và những đệ tử Đại Trúc Phong, những người đã nhìn hắn khôn lớn, mặt
đều biến sắc. Trương Tiểu Phàm vẫn trầm mặc im lặng, thời gian như đứng
lại, nhân dạng hắn chừng như nhất quyết không nói dù bất kỳ chuyện gì
xảy ra.
Điền Bất Dịch bỗng nhiên bước tới một bước, dường như
không thể chờ được nữa, đúng lúc này người chủ trì Thiên Âm Tự, Phổ
Hoằng Thần Tăng đột nhiên mở mắt ra, cất tiếng: "Điền thí chủ, mọi
chuyện vẫn còn có thể thương lượng được, hãy khoan động thủ vội."
Điền Bất Dịch giật mình, không tưởng Phổ Hoằng Thần Tăng lại cất tiếng bảo
vệ cho Trương Tiểu Phàm, tuy nhiên Phổ Hoằng Thần Tăng đức cao trọng
vọng, ngang hàng với chưởng môn Thanh Vân Môn, không thể thất lễ, trở về chỗ ngồi.
Đạo Huyền Chân Nhân khẽ liếc qua Phổ Hoằng, rồi nhíu
mày, hướng về Tiểu Phàm hỏi: "Ngoài ra, Bát Nhã thần công ngươi học được ở đâu?"
Lời nói vừa cất lên, mọi người lập tức trở nên khẩn
trương, điều này hết sức quan trọng đối với hai phái đứng đầu chánh đạo, câu trả lời lần này nhất định kinh thiên động địa.
Trương Tiểu Phàm vẫn lặng im quỳ đó, không nói một lời.
Đạo Huyền Chân Nhân mắt như co rút lại, lạnh lùng cất tiếng: "Ngươi thật sự không nói?"
Từ đầu đến giờ vẫn nhìn vào Tiểu Phàm, lão chợt lắc đầu,không nhìn hắn nữa mà chuyển hướng qua Phổ Hoằng, Phổ Không, nhìn vào mắt họ, nhãn quang
như lóe lên, không biết họ đang nghĩ gì.
Sự im lặng bao trùm sảnh đường, tựu trung một áp lực vô hình đè nặng vào trung tâm, như ép Tiểu Phàm cất tiếng.
Trương Tiểu Phàm vẫn như đang chìm trong suy nghĩ, không nói gì cả.
Ngay cả hắn cũng không biết bản thân hắn đang kiên trì vì điều gì.
"Conggg!"
Một âm thanh vang dội cất lên, mọi người giật mình, ngay cả Trương Tiểu
Phàm cũng nhìn lên, thấy Đạo Huyền Chân Nhân cầm lấy Thiêu Hoả Côn đánh
văng cả trà kỷ, đứng bật dậy, nhưóng mày, động nộ toàn thân, hét lên:
"Nghiệt chướng, ngươi nghĩ là ngươi không nói gì, thì ta không co cách
đối phó với ngươi sao?"
Trương Tiểu Phàm thân hình run lên, khuôn mặt đầy vẻ phức tạp, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Đạo Huyền giận run người, cười gằn: "Được, được, được lắm, ngươi... nghiệt chướng này, hôm nay ta sẽ cho ngươi ........"
"Chưởng môn xin bớt giận!"
Đột nhiên có tiếng nói cất lên từ giữa đám đông đệ tử Thanh Vân Môn, làm
chúng đệ tử biến sắc mặt. Đạo Huyền Chân Nhân lãnh đạo Thanh Vân Môn đã
hàng trăm năm, uy thế tối cao mọi người đều nể phục, đột nhiên hôm nay
có người dám chen ngang vao lời ông đang nói, ngay cả Trương Tiểu Phàm
cũng quay mặt về hướng đó tìm kiếm.
Trong sự ngạc nhiên, im lặng
của mọi người, chỉ thấy Lục Tuyết Kỳ bước ra khỏi đám đông, tiến lên
đứng bên cạnh Trương Tiểu Phàm, quỳ xuống.
Đạo Huyền Chân Nhân
hết sức ngạc nhiên, Thửy Nguyệt Đại Sư hoảng hốt, đứng dậy, lo lắng nói: "Tuyết Kỳ, con có biết con đang làm gì không? Quay trở lại đây ngay!"
Lục Tuyết Kỳ mặt hơi tái đi, nhưng vẫn quỳ bên cạnh Tiểu Phàm,không có ý
định thối lui. Khuôn mặt mỹ lệ tuyệt trần ngẩng lên, cất tiếng để lộ ra
hàm răng trắng muốt như tuyết nói: "Chưởng môn sư bá, Tiểu Trúc Phong đệ tử Lục Tuyết Kỳ xin được nói đôi lời."
Thửy Nguyệt Đại Sư nhíu
mày, cất tiếng: "Tuyết Kỳ, Trương Tiểu Phàm là đệ tử Đại Trúc Phong,
thân mang trọng tội, do chưởng môn nhân định đoạt, ngươi không được
nhiều lời, mau trở về đây!"
Lục Tuyết Kỳ miệng méo xệch, vẫn
quỳ
bên cạnh Trương Tiểu Phàm, lúc này tiếng hô hấp trở nên nặng nề. Dĩ
nhiên trước mặt mọi người, ngay lúc này, quỳ bên cạnh Tiểu Phàm, áp lực
vô cùng lớn khó ai có thể chịu được.
Chỉ là, trong không khí trang nghiêm nơi đại điện này, nơi đang phán xét tội đồ, người con gái mỹ lệ này vẫn không lùi bước.
Bên ngoai Ngọc Thanh Điện, gió núi vẫn từng luồng thổi vào trong.
Tà áo nàng nhẹ nhàng phất phơ.
Tiểu Phàm nhìn vào người nữ tử bên cạnh, không biết phải nói sao.
"Chưởng môn sư bá, xin cho đệ tử nói vài lời."
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn xung quanh rồi cất giọng lạnh lùng: "Được, nói đi."
Lục Tuyết Kỳ gật nhẹ đầu nói: "Đa tạ chưởng môn. Chưởng môn sư bá, chư vị
sư bá, sư thúc, đệ tử cùng với Trương Tiểu Phàm sư đệ mặc dù không có
mối thâm giao, nhưng đã từng giao thủ ở Thất Mạch đại hội, cũng từng
xuống núi một lúc, tại Không Tang sơn, Vạn Bức Cổ Quật và trên Lưu Ba
sơn ở Đông Hải đã chứng kiến Trương sư đệ giao đấu với chúng nhân ma
giáo hết sức kick5 liệt, tuyệt không phải là nội gian cho ma giáo. Trong lúc này, Trương sư đệ có lẽ có gì khó nói trước mặt ngoại nhân, thỉnh
mong sư bá suy xét kỷ mọi chuyện, đừng để ......."
Đột nhiên, một âm thanh vang lên cắt ngang lời nói Lục Tuyết Kỳ, mọi người nhìn sang,
là người ngồi bên cạnh Thiên Âm Tự hai vị thần tăng, Thượng Quan lão
nhân cốc chủ Phần Hương Cốc. Lúc nãy Trương Tiểu Phàm chỉ chú tâm vào
hai vị thần tăng, không để ý đến lão, lúc này nhìn kỹ lại, thấy lão
khuôn mặt hơi gầy, thân hình cao, ốm, chính là người đẵ gây nên tiếng
động.
"Cô nương nói đến ngoại nhân, dĩ nhiên ám chỉ ta, Phổ Hoằng đạo huynh, Phổ Không đạo huynh cũng như các đồng đạo ở đây. Hê hê,
Thanh Vân Môn mang danh là thiên hạ chánh tông, xử trí đồ đệ có liên hệ
tới ma giáo lại không dám cho người khác tham dự sao?"
Đạo Huyền
Chân Nhân và các mạch thủ tọa trưởng lão biến sắc, không thể ngồi im,
Thượng Tùng Đạo Nhân lên tiếng: "Thượng Quan Sách đạo huynh, hôm nay
trưởng môn nhân chúng tôi đã quyết định xử lý công khai chuyện này, chư
vị hãy chờ xem!"
Thượng Quan Sách lại cất tiếng cười khinh khỉnh
nói: "Thượng Tùng Đạo Trưởng, môn đồ đắc ý của Thanh Vân Môn, Trương
Tiểu Phàm, tội chứng đã rành rành, thân mang tà vật của ma giáo, lại
biết cả chân pháp bất truyền của Thiên Âm Tự, đồng thời cũng có liên
quan đến sự mất tích của Huyền Hỏa Giám thần vật Phần Hương Cốc." Nói
đến đây thì dừng lại, chuyển mắt sang Đạo Huyền Chân Nhân nói tiếp:
"Huyền Hỏa Giám là pháp bảo tối thượng của Phần Hương Cốc, ta nhất định phải truy xét cho rõ!"
Điền Bất Dịch nghe đến đấy thì nổi giận, cao giọng đáp: "Thượng quan đạo
huynh, đã là bảo vật trấn sơn của Phần Hương Cốc, sao lai sơ ý để lạc
mất, lại đổ thừa đến đồ đệ của ta, quý môn bảo vệ lơi lỏng như vậy, chỉ
sợ đó chỉ là phế vật."
Thượng Quan Sách động nộ, đứng bật dậy,
Điền Bất Dịch cũng không kém, thẳng người lên, tình hình khẩn trương như đao kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
Đạo huyền la lên: "Điền sư đệ, ngồi xuống!"
Điền Bất Dịch vẫn trừng mắt nhìn Thượng Quan Sách, nhưng rồi không dám trái ý chưởng môn, ngồi trở xuống. Đạo Huyền Chân Nhân lại quay qua Thượng
Quan Sách nói: "Thượng Quan đạo huynh, bản môn tự biết cần phải làm gì,
xin hãy an lòng."
Thượng Quan Sách hừ lên một tiếng rồi ngồi xuống.
Thửy Nguyệt Đại Sư cũng cất tiếng: "Tuyết Kỳ, còn không mau quay về!"
Nhưng không như những ngày thường vẫn nghe lời sư phụ, Lục Tuyết Kỳ hôm nay
như là một người khác, vẫn hưóng về phía Đạo Huyền nói: "Chưởng Môn sư
bá, vô luận trương sư đệ phạm lỗi lầm gì, xin sư bá hãy tra xét kỹ,
nhưng huynh ấy tuyệt đối không phải là nội gian tiềm nhập làm môn hạ
Thanh Vân Môn."
Nàng nhìn thẳng vào phía trước, sắc mặt đoan
nhiên, như không sợ bất cứ ai trên thế giới này, nói một cách cương
quyết: "Đệ tử Lục Tuyết Kỳ, nguyện lấy tính mệnh đảm bảo!"
Mọi người nhất thời bị chấn động.
Thậm chí Trương Tiểu Phàm cũng bàng hoàng, môi hắn rung rung, người con gái
đang quỳ bên cạnh hắn lúc này, tỏa ra nét cao quý khôn tả, diện mạo bất
phàm, nhưng lại phảng phất nét ôn nhu.
"Đệ tử Lâm Kinh Vũ, cũng nguyện lấy tính mệnh của mình đảm bảo cho Trương Tiểu Phàm."
Dường như đồng thời với lúc Lục Tuyết Kỳ đang nói, Lâm Kinh Vũ không thể nào
giử dược kiên nhẫn nữa, tiến lên quỳ phía trước đại điện, không dám nhìn vào khuôn mặt biến sắc của sư phụ Thượng Tùng Đạo Nhân, sẵng sàng chấp
nhận sự hy sinh, nói to: "Trương sư đệ vì Thanh Vân Môn vào sanh ra tử,
tuyệt không phải là nội gian, đệ tử từ nhỏ lớn lên với đệ ấy, biết chắc
rằng điều ấy không thể nào là sự thật, xin chưởng môn sư bá xem xét."
Đạo Huyền Chân Nhân lúc này sắc mặt hết sức khó coi, như bị kích thích, các đệ tử Thanh Vân Môn xao động, bỗng nhiên ba đệ tử Phong Hồi Phong, Thủ
Phong, Đại Trúc Phong đồng loạt quỳ xuống cất tiếng: "chúng đệ tử nguyện lấy tính mệnh đảm bảo cho Trương sư đệ!"
Những người còn lại đều biến sắc, ba người này là Tăng Thu Thu, Tề Hạo va Điền Linh Nhi, thời
khắc này ngoại trừ vợ chồng Điền Bất Dịch, Thủ Phong thủ tọa Thượng Tùng Đạo Nhân cùng với thủ tọa Phong Hồi Phong Tăng Thúc Thường, đồng thời
bật dậy, hết sức kinh ngạc.
Lúc này trong đại điện tình hình hết
sức hỗn loạn, Đạo Huyền Chân Nhân giận không nói nên lời, buổi phán xét
tên phản đồ ngày hôm nay bất thành, những người bên chánh đạo hiện diện
đều tin rằng hắn có tội, bây giờ lại trở nên không. Thật là mất mặt, cơn giận dâng lên tới ngực, nhưng không biết phải làm sao.
Cùng lúc, chợt có tiếng ho nhẹ vang lên từ phía Tiêu Dật Tài, hắn cất tiếng: "Sư
phụ, hay là chúng ta hãy tạm nghỉ một chút, thương nghị lại rồi hãy xử
trí sau?"
Đạo Huyền Chân Nhân như tỉnh ngộ, gõ xuống một tiếng làm cho mọi người đang hỗn lạn đều im lặng, hướng mắt về phía ông.
Đạo Huyền Chân Nhân không nói không rằng, bước thẳng vào trong nội điện,
mọi người hiện diện đều ngạc nhiên nhìn nhau, chỉ co Tiêu Dật Tài mỉm
cười nói: "Phía sau hậu sơn có chuyện khẩn cấp cần an sư sử lý, xin chư
vị chờ trong giây lát."
Thượng Quan Sách mặt cười ruồi nói: "Tiêu sư điệt, đã nghe Thanh Vân Môn qui củ thâm nghiêm, bây giờ tận mắt
chứng kiến, quả nhiên không tầm thường!"
Tiêu Dật Tài ánh mắt lóe lên một tia nộ khí rồi tan mất, cất tiếng trả lời: "Tiền bối quá lời."
rồi quay qua, hướng về phía Thượng Tùng Đạo Nhân và các thủ tọa các
mạch, nói tiếp: "Chư vị sư thúc, có thể kêu bọn họ đứng lên không?"
Tăng Thúc Thường kêu con của mình về giáo huấn, Tô Như cũng kéo Điền Linh
Nhi đứng lên, dù không bị la mắng gì, nàng lệ hoen khóe mắt, nấc lên:
"Mẹ......."
Tô Như thở dài, lắc đầu, khuyên nhủ nàng đừng nói gì, Điền Linh Nhi hướng về phía Điền Bất Dịch, thấy cha mặt trắng bệch,
ngồi chết cứng trên ghế.
Lục Tuyết Kỳ bị sư tỷ Văn Mẫn kéo ra
khỏi Ngọc Thanh điện, mọi người chung quanh đều lộ vẻ kỳ quái nhìn theo. Đến khi khuất khỏi tầm nhìn của mọi người, Văn Mẫn nhẹ nhàng tâm sự,
nhưng Lục Tuyết Kỳ chỉ cúi đầu, không nói năng gì.
Một lúc sau, Thửy Nguyệt Đại Sư chầm chậm bước tới.
Văn Mẫn sau cùng cũng làm sư muội mình tươi lên một chút, hướng về phía
Thửy Nguyệt Đại Sư, tận lực giải thích, nhưng Thủy Nguyệt thần sắc ngưng trọng, tiến thẳng về phía Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ không dám nhìn bà, chỉ biết cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thưa sư phụ."
Thửy Nguyệt Đại Sư nhìn nàng, người đệ tử xinh đẹp đắc ý nhất của bà, nửa
thời thần không nói gì, đột nhiên thở dài, thanh âm như vô vọng, phản
phất vẻ thê lương.
Văn Mẫn và Lục Tuyết Kỳ đồng thời giật mình.
Thủy Nguyệt di chuyển mục quang ra khỏi Lục Tuyết Kỳ, nhìn ra ngoài lan can
Ngọc Thanh điện, hướng về phía những dãy núi cao tới trời, mây trắng
trùng trùng, lẫm nhiên tiên khí.
"tuyết Kỳ, hôm nay con đã làm sai, có biết không?"
Lục Tuyết Kỳ lại cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: "Dạ, sư phụ, con đã làm mất mặt sư phụ, là lỗi của con. Nhung Trương Tiểu Phàm thật sự không thể
là........"
Thủy Nguyệt đột nhiên quay lại, nhìn nàng hỏi: "Sao con có thể lấy tính mạng ra bảo đảm cho hắn?"
Lục Tuyết Kỳ tái mặt, không biết nói sao.
Thủy Nguyệt hướng về phía hàng liễu, lắc nhẹ đầu, thở dài: "Thật là oan nghiệt!"
Lục Tuyết Kỳ run run giọng nói: "sư phụ, con, con không có....."
Thủy Nguyệt đột nhiên hỏi: "Con phải biết rằng con đã phạm một sai lầm, làm sao ta có thể giải được tình huống khó khăn này?"
Lục Tuyết Kỳ va Văn Mẫn đều giật mình, mục quang hướng về phía sư phụ hỏi: "sư phụ, người có ý gì?"
Thủy Nguyệt cười khổ, ánh mặt lại hướng về phía xa xăm,phảng phất như đang
nhớ về quá khứ: "Các con còn nhỏ, không biết trời cao đất dày, dũng cảm
nhất thời, chỉ sợ rằng càng đẩy Trương Tiểu Phàm về phía tử lộ!"
Lục Tuyết Kỳ thất sắc hỏi: "Sư phụ?"
Thủy Nguyệt lại cất giong trầm trầm, như đang chìm về quá khứ: "Nhiều năm
trước đây, cũng có một người giống như hắn, đã phạm trọng tội, nhưng
chúng ta, chúng ta bất chấp tất cả xin tha cho hắn, để rồi cuối
cùng......"
Bà từ từ quay đầu lại, nhìn vào mắt Lục Tuyết Kỳ và
Văn Mẫn, từ tốn nói: "Mặc dù tình cảnh Trương Tiểu Phàm hiện nay va
người đó trong quá khứ không hoàn toàn giống nhau, nhưng sự hung hiểm
cũng tương tự. Người đó là người mà chưởng môn sư bá thống hận nhất!"
Thủy Nguyệt trầm lặng, lời nói đầy vẻ đau khổ, lần đầu tiên kể về cuộc đời mình cho đệ tử nghe, nhân dạng đầy nét đau thương.