Chuyện xảy ra quá đột nhiên, trong bóng tối thình lình sinh biến, đám
môn nhân Trường Sinh Đường nhất thời đều kinh hoàng, không thể lập tức
phản ứng lại.
Liền trong nháy mắt điện quang hỏa thạch đó, phe
chính đạo đã sớm có chuẩn bị chia nhau mà hiện thân, ai ai cũng ngự khởi pháp bảo, cứ thẳng tay chém giết. Lấy hữu tâm mà đánh vô tâm, tự nhiên
là chiếm tiện nghi hơn xa, hơn nữa đệ tử chính đạo ở đây không có ai
không là truyền nhân xuất sắc của các đại môn phái, đạo hạnh tu hành có
lẽ không so bì được với các nhân vật như Ngọc Dương Tử, nhưng đối phó
với môn chúng bình thường thì lại hơn quá xa.
Giờ phút này như hổ lọt vào bầy dê, chính ma hai đạo luôn luôn gây cừu chuốc oán, lúc hạ
thủ dĩ nhiên là không thể lưu tình, chỉ thấy đủ loại ánh sáng chớp
nhoáng giữa màn đêm, tiếng gào thét thảm thương vang vọng mang tai bất
tuyệt, mùi máu phiếm dâng, phiêu phưỡng trong vùng đầm lầy.
Mặt
tiền phong dẫn đầu các vùng sáng đầy màu sắc, lấp loáng một đạo hàn
quang diệu mắt màu bích lục, chính là Trảm Long Kiếm của Thanh Vân Môn
Long Thủ Phong đệ tử, Lâm Kinh Vũ.
Con người trẻ tuổi trước đây
chưa từng lội sông leo núi xông pha giang hồ vào giờ phút này lại đột
nhiên oai phong thu hút sự chú ý như vậy, Trảm Long Kiếm ì ầm vang vọng, hào quang màu bích lục xung thẳng lên trời, bao bọc lấy chủ nhân của
nó, không một chút cố kỵ e dè xông thẳng vào giữa đám đông Trường Sinh
Đường.
Đó chính là đạo ánh sáng chói lọi nhất giữa đêm tối, nhãn
thần của gã lạnh giá, sâu kín trong tròng mắt lại tựa như có một tia
cuồng nhiệt, phảng phất khát vọng nhìn thấy máu tươi phún trào bên dưới
hàn quang trước mặt.
Số môn chúng Trường Sinh Đường hàng đầu, khi ánh sáng bích lục đó lướt qua, liền hóa thành trận mưa máu lắt rắt.
Đám đông huyên náo, ùn ùn vây kín, nhưng Lâm Kinh Vũ không ngờ căn bản bất
chấp tới địch nhân tập kích sau lưng, chỉ nhìn thẳng về phía trước, xông thẳng vào chỗ đông người nhất, tung hoành xung sát, không gì ngăn chặn
được, nơi nào gã đi qua, máu thịt vung vãi tứ phía. Một hồi sau các đệ
tử chính đạo kia cũng đã lên tới, đủ thứ pháp bảo tàn sát môn nhân
Trường Sinh Đường.
Tiêu Dật Tài đang chìm mình giữa loạn chiến, nhưng vẫn lo lắng cho Lâm Kinh Vũ, cao giọng: "Lâm sư đệ, cẩn thận...".
Chỉ là Lâm Kinh Vũ xem chừng căn bản không còn nghe thấy lời cảnh cáo của
ai nữa, giờ này phút này, gã đã không còn là thiếu niên năm xưa học nghệ ở Long Thủ Phong nữa, vung vít Trảm Long Kiếm, kiếm quang bọc thân
huyết tẩy Ma giáo môn đồ!
Không biết có bao nhiêu môn nhân Trường Sinh Đường vây kín lấy gã mà kể, nhưng gã vẫn không một lần quay đầu
lại nhìn. Trảm Long Kiếm loang loáng tung lượn giữa màn đêm, máu tươi
tầng tầng lớp lớp cứ phún lên rồi lại rơi xuống trước mặt gã, thấm đẫm y phục gã.
Cứ như vậy, vô số môn nhân Trường Sinh Đường rượt theo
sau lưng gã, nhưng trước mặt gã lại có ai dám cản đường? Người người nối đuôi nhau đào tẩu, không dám đối diện với con người như một cuồng ma
đó.
Cho đến khi... nơi tận cùng của bóng tối phát ra một tràng
thanh âm "o o" xé tai, bạch quang nhoáng lên, một vật hình tròn cấp tốc
xoay chuyển vần vũ từ trên trời đổ xuống, nhắm ngay đỉnh đầu của Lâm
Kinh Vũ quật tới.
Lâm Kinh Vũ hét lớn một tiếng, Trảm Long Kiếm
đang múa lượn giết địch trong nháy mắt bay về trở lại, gã nắm lấy, chỉa
thẳng lên trời, bích quang càng sáng chói, đằng không bay lên, không ngờ vật hình tròn giữa không trung lại càng lợi hại, hắc quang bạch quang
thay phiên nhau xuất hiện, ương ngạnh đè ép xuống giữa màn hào quang
bích lục.
Lâm Kinh Vũ lần này biến sắc mặt, biết chung quy cao
thủ trong Trường Sinh Đường đã xuất hiện, pháp bảo không rõ là gì giữa
không trung tuy không bắt mắt, lại cứ coi luồng kiếm quang rát mắt của
Trảm Long Kiếm như không, càng lúc càng đè nặng áp lực, tấn tốc hạ
xuống.
Lâm Kinh Vũ sắc mặt cứ theo áp lực của vật hình tròn trong nháy mắt đã tái nhợt đi mấy phần, liền rống lớn một tiếng, toàn thân
bay phóng đi, chỉ một tích tắc sau, vật hình tròn "ầm" một tiếng long
trời lở đất hạ xuống, khoét một hố to đường kính cả trượng ngay chỗ gã
đứng hồi nãy, lực đạo hung liệt như vậy, hiển nhiên con người kia cũng
đã phẫn hận cực độ.
Thân người Lâm Kinh Vũ lăn ra, đám Thanh Vân
Môn đằng sau nhìn thấy, chia nhau phóng lên tiếp ứng, nhưng gã nãy giờ
không ngần không ngại xông vào giữa đám đông Trường Sinh Đường, xung
quanh toàn là địch nhân, còn chưa đợi gã đứng yên, mình mẩy đã đau đớn
kịch liệt, trong chốc lát không ngờ đã có ba bốn lưỡi đao mũi kiếm đâm
chém vào người gã.
Máu phún ra như suối, tươi tắn như hoa, nhuộm
đỏ cả y phục của gã, Lâm Kinh Vũ khoé mắt giật giật, nhưng lại không có
một chút khí sắc kinh sợ muốn rút chạy, quầng sáng Trảm Long Kiếm giữa
màn máu tươi bay bắn không ngờ lại càng chói lọi bắt mắt, bay múa vòng
vòng, tiếng thét gào thảm thương lại vang lên, ba bốn tên đệ tử Trường
Sinh Đường loạng choạng thoái lui, cụt chân cụt tay thổ huyết, khó sống
được lâu.
Chúng nhân thấy gã thanh niên dũng cảm như vậy, nhất thời lấm lét né tránh.
Tới lúc đó phe chính đạo cũng đã chém giết tới nơi, môn chúng Trường Sinh
Đường không dám luyến chiến, vội lui ra sau, nhưng chỗ hồi nãy Lâm Kinh
Vũ bị đánh lui, Ngọc Dương Tử đã chầm chậm hiện thân ra, mặt mày thần
sắc dữ tợn, còn đâu phong thái thần tiên ngày thường...
Vòng kịch đấu nãy giờ đã dần dần lắng đọng, môn nhân Trường Sinh Đường lục tục tụ tập đằng sau Ngọc Dương Tử, đám đệ tử trẻ tuổi phe chính đạo cũng nhóm
lại một vòng, Tiêu Dật Tài, Pháp Tướng, Lý Tuân đứng trước, một bên Văn
Mẫn của Tiểu Trúc Phong đi tới đỡ Lâm Kinh Vũ cầm máu vết thương, đồng
thời nhỏ giọng trách: "Gã thiếu niên ngươi sao lại không lo gì tới tính
mệnh của mình như vậy?".
Lâm Kinh Vũ và Văn Mẫn cũng chỉ có duyên gặp mặt vài lần trên Thông Thiên Phong ban đầu, giờ lại được Văn Mẫn
thình lình chiếu cố như vậy, không khỏi ngẩn người. Mười năm qua, gã
theo lão nhân thần bí trong Tổ Sư Từ Đường trên Thông Thiên Phong của
Thanh Vân Môn bái sư học nghệ, bằng vào tư chất và nghị lực kiên nhẫn
của bản thân, chung quy đã có thành đạt, hôm nay xuất thủ quả nhiên chấn động toàn trường, ai ai cũng chú mục để ý.
Nhưng bị vị sư tỷ lạ
lẫm hỏi một câu, Lâm Kinh Vũ lại nhất thời không biết trả lời làm sao,
không nói gì được hết. Văn Mẫn tâm địa luôn luôn rất tốt, thấy Lâm Kinh
Vũ nửa người đẫm máu, lợi dụng thời cơ đình chiến ngàn vàng liền xuất
thủ trợ giúp gã băng bó vết thương, chỉ là tình thế khẩn cấp, cũng tùy
tiện chăm chút sơ sơ, sau đó nhỏ giọng: "Lát nữa thế nào cũng lại có
kịch chiến, ngươi phải tự lo cho mình...".
Lâm Kinh Vũ cảm thấy ấm áp, gật gật đầu, nhỏ giọng: "Đa tạ sư tỷ".
Văn Mẫn cười cười, bước trở lại đứng gần Lục Tuyết Kỳ. Lục Tuyết Kỳ dõi mắt nhìn về phía Lâm Kinh Vũ, trên mặt không chút biểu tình, chỉ là trong
mắt lại tựa như có một tia sáng thoáng lướt qua.
Phía trước bên
Trường Sinh Đường, Ngọc Dương Tử sắc mặt lãnh đạm, cánh tay mặt còn lại
nắm chặt pháp bảo "Âm Dương Kính", gân xanh trên tay vồng lên lồ lộ.
Lần đột tập chính đạo này, không ngờ trái lại bị đám tiểu bối chính đạo
đánh úp trở lại, lão liếc thoáng qua, chỉ mới một đợt ngắn ngủi, Trường
Sinh Đường đã tổn thất cả một phần ba số nhân thủ, mà bên đệ tử chính
đạo lại tựa hồ không có tổn thương gì, Lâm Kinh Vũ bị trúng mấy đao,
hình như là người thụ thương nặng nhất.
Lý Tuân nhìn sang đám môn chúng Ma giáo Trường Sinh Đường, mục quang loang loáng, chợt nhỏ giọng: "Tiêu sư huynh quả nhiên thần cơ diệu toán, tại hạ bội phục!".
Tiêu Dật Tài mỉm cười: "Bất quá tình cờ mà thôi, sau này còn có nhiều chỗ
trông vào Lý sư huynh xử lý, phải nhờ Lý sư huynh chỉ giáo".
Lý Tuân hiển nhiên không dám coi nhẹ Tiêu Dật Tài nữa, gật đầu thốt: "Không dám".
Mục quang của Pháp Tướng lại ngập ngừng dừng lại trên thân người Lâm Kinh
Vũ đang thụ thương, tựa hồ có ý muốn đi qua hỏi thăm, nhưng chung quy
vẫn nhẫn nhịn đứng yên. Từ khi Thanh Vân Môn và Thiên Âm Tự hợp mặt hợp
lực, song phương đều chưa từng đối đãi sai sót với nhau, nhưng trong
Thanh Vân Môn duy nhất có một mình Lâm Kinh Vũ thủy chung cực kỳ lãnh
đạm đối với chúng tăng nhân Thiên Âm Tự, vì nguyên nhân gì thì chúng
nhân tự nhiên biết rõ trong lòng, chỉ là vết thương năm xưa, ai cũng
không muốn đề cập tới chuyện cũ, cho nên mãi cho tới bây giờ, chúng tăng nhân Thiên Âm Tự đều cố tình vô ý tránh né Lâm Kinh Vũ.
Nhưng
giờ phút này thấy Lâm Kinh Vũ thụ thương, Pháp Tướng vẫn quan tâm, quay
đầu thấp giọng hỏi Tiêu Dật Tài: "Tiêu sư huynh, thương thế của Lâm Kinh Vũ sư đệ của các người có nặng không?".
Tiêu Dật Tài hồi nãy
thấy Văn Mẫn tới băng bó vế thương cho Lâm Kinh Vũ, bây giờ ngóng về
phía Văn Mẫn, Văn Mẫn hội ý, lắc đầu nhè nhẹ, Tiêu Dật Tài mới an tâm,
đáp lời Pháp Tướng: "Lâm sư đệ không có gì đâu, Pháp Tướng sư huynh bất
tất phải ưu lo".
Pháp Tướng cúi đầu chấp tay, khe khẽ niệm Phật hiệu.
Tiêu Dật Tài hít một hơi sâu, nhìn sang phía trước, giọng sang sảng: "Ngọc
Dương Tử tiền bối, dù gì ông cũng là tiền bối cao nhân, Trường Sinh
Đường liệt danh vào Ma giáo tứ đại phái phiệt, sao lại dụng thủ đoạn hạ
tiện bỉ ổi như vầy, không sợ người thiên hạ cười chê sao?".
Ngọc
Dương Tử nổi giận: "Cái gọi là danh môn chính phái các ngươi cũng mai
phục đánh lại bọn ta, không ngờ còn đứng đó lớn tiếng mà không biết hổ
thẹn!".
Tiêu Dật Tại sắc mặt không chút biến đổi, chính khí lẫm
liệt: "Bọn ta là hậu sinh vãn bối, lại xuất môn tại ngoại, tự nhiên là
phải cẩn thận phòng bị tiểu nhân gian tà ngấm ngầm gia hại, nhưng không
ngờ... không ngờ lại là... hì hì...".
Tiêu Dật Tài tuổi tác còn
thua xa Ngọc Dương Tử, nhưng miệng lưỡi thật lợi hại, chỉ vài câu là đã
khiến Ngọc Dương Tử thất khiếu bốc khói, rống lớn một tiếng, phóng tới
trước, môn chúng Trường Sinh Đường đằng sau thấy Môn Chủ xuất thủ cũng ồ ạt kéo theo, bọn Tiêu Dật Tài mấy người đạo hạnh xuất chúng lo cản Ngọc Dương Tử lại, những người kia lại ùa lên tàn sát.
Vốn bằng vào
khí độ tu hành của Ngọc Dương Tử cũng không dễ gì bị Tiêu Diệt Tài công
kích, chỉ là mắt thấy thực lực của Trường Sinh Đường hiện đã tổn hao
không biết là bao, trong lòng thống hận phẫn nộ cực độ; khơi khơi Tiêu
Dật Tài mắng người không cần dùng tời lời tục tằn thô lổ, câu nào câu
nấy châm chọc chế giễu, ngay cả Mạnh Kí bên cạnh còn bảo trì được sự
tỉnh táo đang định khuyên giải, nhưng Ngọc Dương Tử đã xông tới rồi.
Ngọc Dương Tử có thể nắm ngôi thượng tọa Môn Chủ Trường Sinh Đường trên trăm năm, tự nhiên phải có thực tài, cho dù mười năm trước đã mất đi một
cánh tay tả trong trận chiến Thanh Vân, đạo hạnh bị tổn nặng, nhưng bằng vào một mình Tiêu Dật Tài cũng không thể là đối thủ của lão.
Bất quá sự tình đâu có đơn giản như vậy, Tiêu Dật Tài đứng giữa, Pháp Tướng bên trái, Lý Tuân bên phải, ba người là ba cao thủ xuất sắc nhất trong
đám trẻ chính đạo đương kim vây lấy Ngọc Dương Tử, tạo một vòng quyết
đấu.
Ngọc Dương Tử phấn khởi thần uy, một mình một tay, lấy một
chọi ba. Pháp bảo Âm Dương Kính trong tay kỳ ảo khôn lường, lúc đen lúc
trắng, huyền quang vần vũ, kỳ quang pháp bảo của bọn Tiêu Dật Tài công
tới đều bị bảo kính gạt ra, Ngọc Dương Tử đón đón đỡ đỡ, văng hết sang
một bên, căn bản không thể đến gần được.
Thêm vào đó, lúc mặt
trắng của Âm Dương Kính xoay qua, không ngờ lại phản chấn pháp bảo của
ba người quay trở lại, phản công lại chủ nhân, ba người lúc đầu không
ngờ thứ pháp bảo đó có công dụng thần diệu như vậy, ai cũng lâm vào hiểm nạn, Lý Tuân trên cánh tay tả bị pháp bảo "Cửu Dương Xích" của mình
phạt sát, xém chút đã biến thành độc tí nhân như Ngọc Dương Tử.
Ba người bây giờ không dám xao lãng, ứng phó thận trọng, Ngọc Dương Tử một đối ba, đối đầu với ba nhân tài xuất sắc trong chính đạo, không ngờ vẫn vững chải chiếm thượng phong, đạo hạnh thật là thâm trầm.
Chỉ là Ngọc Dương Tử tuy lợi hại, nhưng đám môn nhân thủ hạ đạo hạnh lại thua
quá xa lão, đối diện với quần đệ tử chính đạo cả về tư chất lẫn pháp bảo đều quá kiệt xuất, tuy nhân số đông hơn, lại đã dần dần rơi vào thế hạ
phong.
Trừ đám tăng nhân Thiên Âm Tự hạ thủ nhẹ tay một chút,
Thanh Vân Môn cùng Ma giáo cừu sâu như biển, môn hạ đệ tử hạ thủ đều
hung ngoan, ngay cả Phần Hương Cốc cũng không chịu kém Thanh Vân Môn,
Ngọc Dương Tử bị ba người vây giữ, tuy chiếm thượng phong, lại nhất thời không thể thoát thân, trong khi kịch đấu cứ phóng mắt quan sát bốn bề,
chỉ thấy Mạnh Kí và một số ít khốn khó cầm chừng, bọn môn chúng bình
thường còn lại dĩ nhiên đã dần dần không còn đấu chí, bị thương vong quá nửa.
Mạnh Kí một chiêu bức thoái một đệ tử Phần Hương Cốc trước
mặt, mặt lộ vẻ lo lắng, hướng về phía Ngọc Dương Tử la lớn: "Môn Chủ".
Ngọc Dương Tử nghiến răng, phẫn hận cực độ, nhưng chung quy cũng biết đại
thế đã định, có cố đánh nữa thì chút hương lửa của Trường Sinh Đường
cũng phải tắt tại đây, liền hét lớn: "Mọi người thoái lui trước, để ta
đoạn hậu".
Lời nói vừa tung ra, đệ tử Trường Sinh Đường chia nhau quay lưng bỏ chạy vào bóng tối, phe chính đạo thấy bọn Tiêu Dật Tài gặp cơ cảnh, đồng thời phát lực, bao pháp bảo lấp lánh kỳ quang đồng thời
phóng về hướng Ngọc Dương Tử.
Ngọc Dương Tử rống lên một tiếng,
cũng không tránh né, Âm Dương Kính xoay chuyển giữa không trung, xông
tới liền, "keng" một tiếng đánh bay "Luân Hồi Châu" của Pháp Tướng, nháy mắt từ đen biến thành trắng, Tiêu Dật Tài thân người rúng động, thấy
Thất Tinh Kiếm đang múa lượn trên không trung đột nhiên mất đi khống
chế, quay lại công kích, kiếm thế hung hãng, nhất thời tay chân rối
loạn, pháp quyết thi triển liên hồi mới khống chế được Thất Tinh Kiếm
trở lại.
Trong tích tắc đó, Ngọc Dương Tử
lại đã gạt phăng Cửu
Dương Xích của Lý Tuân sang một bên, công thế của ba người chính đạo
thiếu mất một, Ngọc Dương Tử chớp thời cơ đào tẩu, thân hình vừa đằng
khởi liền lọt vào giữa đám đông.
Mấy đệ tử chính đạo kia đang
truy sát đệ tử Trường Sinh Đường đang bỏ chạy, không đề phòng Ngọc Dương Tử thình lình phóng tới, "bình bình" mấy tiếng, liền có mấy người bị
trọng thương trong tay lão, còn có mấy người bị đại lực của Âm Dương
Kính đánh trúng, bay bổng ra xa, rơi vào vùng tối, đột nhiên gào lên,
phút chốc sau không còn tăm tiếng, sợ rằng đã rơi vào hố sâu Vô Để Khanh mất mạng.
Giữa màn đêm, chỉ thấy Ngọc Dương Tử một mình tung
hoành ngạo nghễ, tả xung hữu đột giữa đám đông, yểm hộ đệ tử Trường Sinh Đường đào tẩu, chạy tới đâu, Âm Dương Kính ánh đen ánh trắng bao phủ,
đệ tử chính đạo chia nhau thoái tránh, uy vũ không giảm thiểu chút nào.
Ở xa xa, lặng yên trong bóng đêm có mấy người thân ảnh ẩn ẩn hiện hiện,
cũng đang toàn thần chú tâm quan sát hình thế chiến trường, đặc biệt là
chăm chăm nhìn Ngọc Dương Tử đang đại phát thần uy.
Có Ngọc Dương Tử xông phá, áp lực liền buông tha đám đệ tử Trường Sinh Đường, trong
nháy mắt đã chạy thoát được quá nửa, để lại thi thể ngổn ngang đầy đất,
Ngọc Dương Tử liếc thấy, lại đau xót ngập tràn tâm can.
Nhưng tới giờ này, bọn Tiêu Dật Tài lại đã rượt tới, lại thêm vào Tống Đại Nhân,
Tăng Thư Thư, Văn Mẫn, của Thiên Vân Môn, Pháp Thiện của Thiên Âm Tự,
Yến Hồng của Phần Hương Cốc, tổng cộng tám người, pháp bảo bay ra, vây
kín giáp công Ngọc Dương Tử.
Ngọc Dương Tử quát lớn một tiếng,
sát ý hưng khởi, tâm tính hung hãn phát huy ra hết, không thấy một chút
lo sợ gì hết, Âm Dương Kính xoay lật bay lượn, tả đón hữu đỡ, đánh bật
pháp bảo của địch nhân xoay lại phản công, quần chiến với tám người, từ
dưới đất đánh lên đến giữa trời, từ giữa trời đánh xuống dưới đất.
Chỉ là bên chính đạo quá đông, đạo hạnh lại không thấp, Ngọc Dương Tử có
thần thông tới đâu cũng không thể cầm cự hoài, Âm Dương Kính khí thế dần dần bị chèn ép.
Tám người chính đạo nhấp nhố bay bổng, dần dần
phối hợp ăn ý hơn, tuy tám người vây công một người như vậy không hay ho gì, nhưng chỉ cần trong lòng biết rõ đây là một đại ma đầu vạn ác của
Ma giáo, tự nhiên là an tâm hơn, từng chiêu từng chiêu đoạt mệnh, toàn
nhắm vào chỗ yếu hại.
Nhưng Ngọc Dương Tử đạo hạnh mấy trăm năm
khổ tu đâu phải giỡn chơi, dưới đao quang kiếm ảnh hung hiểm, lão tuy từ từ không còn lực trở tay, áp lực bốn bề cũng càng lúc càng lớn, nhưng
bất kể bọn Tiêu Dật Tề có cuống cuồng công kích tới cỡ nào, không ngờ
cũng không xuyên qua được huyền quang hai màu trắng đen của Âm Dương
Kính.
Hơn nữa thân ảnh của lão vẫn di động, vẫn còn có thể dẫn
động chiến đoàn, nhắm một bên mà kéo, nếu không phải Tiêu Dật Tài có
linh cơ, sực nhớ tới mấy đệ tử đồng môn mất mạng hồi nãy, hét lớn cảnh
báo: "Cẩn thận coi chừng lọt vào đầm!".
Nhờ vậy mới đề tỉnh chúng nhân, tới giờ liền phát hiện quả nhiên bất tri bất giác đã bị Ngọc
Dương Tử ngấm ngầm dẫn dụ tới bên Vô Để Khanh, không cẩn trọng là rơi
xuống liền, thật là nguy hiểm quá chừng.
Ngọc Dương Tử giữa loạn
chiến nhãn quang vẫn giữ được lực phân định, lão kinh nghiệm lịch duyệt, tự nhiên đám tiểu bối đâu thể bì kịp.
Hiện cho dù lão kinh
nghiệm tới cỡ nào, tu hành cao tới cỡ nào, đối diện với đám cao thủ trẻ
tuổi đạo hạnh cao, tư chất hảo, pháp bảo cũng xuất thế, lại thêm nhãn
quang trấn định như vậy, cũng không còn làm gì được.
Tám người do Tiêu Dật Tài dẫn đầu đồng thời ra tay, nháy mắt vô số kỳ quang dị ảnh
chia nhau đập tới Âm Dương Bảo Kính trong tay Ngọc Dương Tử. Ngọc Dương
Tử toàn thân chấn động, cảm thấy áp lực nặng nề như bài sơn đảo hải từng đợt từng đợt đè xuống, đối thủ sau khi phát lực có thể lấy hơi trở lại, lão lại không thể ngưng tay, vô phương hồi lực, sau mấy chục chiêu,
chung quy đã chịu không nổi, chỉ có thoái ra sau, dần dần lùi xa Vô Để
Khanh.
Sau khi cách xa Vô Để Khanh, đám người chính đạo liền an tâm, càng mạnh tay mạnh chân vây công Ngọc Dương Tử.
Ngọc Dương Tử dần dần cật lựt, khoé mắt liếc bốn phía, chỉ thấy tới giờ đám
đệ tử Trường Sinh Đường đã triệt thoái gần hết, bọn Mạnh Kí mấy người
vẫn còn ở lại muốn tiếp ứng mình, nhưng bên đó lại có quá nhiều đệ tử
chính đạo vây đánh.
Ngọc Dương Tử rùng mình, biết nếu hai ba chục người này mà hợp lại, đạo hạnh của mình có cao hơn cũng phải táng mạng
tại đây, liền đánh dạt Hiên Viên Kiếm của Tăng Thư Thư đang tấn công nơi chính diện, hét lớn: "Các ngươi mau chạy đi!".
Bọn Mạnh Kí
thoáng ngây người, liền xoay mình bỏ chạy. Ngọc Dương Tử không còn luyến chiến, Âm Dương Kính trong tay lấp lánh, bất chợt bạch quang bừng sáng, hào quang diệu mắt, nháy mắt năm đạo pháp bảo công tới bên mình lão
không ngờ đều bị nó phản chấn bay trở lại, công ngược trở lại chủ nhân.
Bên chánh đạo đâu có ngờ lão còn có bản lĩnh như vậy, cả trận liền hỗn loạn, trận thế cũng mở ra một kẽ hở nhỏ.
Ngọc Dương Tử lịch duyệt vô cùng, lập tức hóa thân thành kỳ quang, như ánh chớp xông ra theo đó.
Thân hình lão chớp động, liền thoát qua kẽ hở, chớp mắt đã thoát khỏi, bọn Tiêu Dật Tài cách lão quá xa, đuổi theo không kịp.
Nhưng ngay lúc đó, bích quang vụt lóe lên, sáng lạn chói mắt, Trảm Long Kiếm
hung hãn ngay trước mặt chém xuống, nhìn khí thế thật như muốn chẻ Ngọc
Dương Tử ra làm hai mảnh.
Ngọc Dương Tử quá đột ngột không kịp đề phòng, nhưng giây phút sinh tử quan đầu, lão không ngờ vẫn cố gắng lách mình sang phải được ba phân, bích quang chém lạc sang một bên, ống tay
áo phất phơ bị bích quang ép nát thành bụi.
Cánh tay tả của Ngọc
Dương Tử đã bị chặt cụt từ lâu, nhờ vậy bây giờ lại chiếm tiện nghi, nếu không dưới cơn đau lão khó lòng bảo trì được sự trấn định. Tuy vậy bên
thân người phía trái vẫn nóng bỏng đau rát, e rằng vẫn đã bị kiếm ảnh
gây thương tích, thân người lão không ngưng nghỉ, hữu thủ xoay theo, Âm
Dương Kính liền lấp loáng hắc quang, hoành kích đánh ra, chỉ nghe một
tiếng "hự" khan, Lâm Kinh Vũ loạng choạng thoái lui, vết thương hồi nãy
mới băng bó lại vỡ miệng, máu tươi lại phún trào!
Giờ này trước
mặt không còn đệ tử chính đạo cản đường, Ngọc Dương Tử trong lòng mừng
rỡ, đang định ra tay, đồng thời cũng chửi thầm hôm nay chịu khuất nhục
với đám tiểu bối chính đạo này, sẽ có ngày báo phục gấp trăm lần.
Trên Tử trạch đột nhiên vang lên một tiếng nổ như tiếng sấm!
Mọi người đều dõi mắt nhìn!
Một đạo lam quang sáng như ngọc rọi bày nơi chân trời, mây đen che kín bầu
trời như gấp rút tuôn chảy, như một cơn thác cuồn cuộn đổ, Lục Tuyết Kỳ
đứng giữa không trung, cuồng phong lẫm liệt, dung nhan tuyệt thế lại như băng như sương!
Trong bóng tối đằng xa, phảng phất cũng có người hơi rúng động thân mình.
Nữ tử mỹ lệ đó lăng không mà tới, cất bảy bước giữa trời, miệng niệm chú,
nháy mắt bầu trời sấm chớp loang loáng, như những con mãng xà xuyên mình qua mấy tầng mây.
Ngọc Dương Tử biến sắc, không đợi lão có phản
ứng gì, "Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết" của Lục Tuyết Kỳ dĩ nhiên đã phát động, chỉ thấy nơi chân trời điện quang sấm chớp khổng lồ ầm ầm đánh
xuống, đánh lên mũi Thiên Nhai Kiếm, lam quang càng rực rỡ, phút chốc đã chiếu sáng cả nửa trời mây đen kín mít.
Giờ này phút này, Lục
Tuyết Kỳ không còn khổ công cật lực như lúc tỷ thí với Trương Tiểu Phàm
năm xưa nữa, chỉ thấy sấm chớp mù trời ánh chiếu vào tròng mắt sâu kín
của nàng, phảng phất lại quay trở về năm tháng của quá khứ!
Cột
sáng khổng lồ tỏa bắn xuống, chưa đến mặt đất, đám đệ tử chính đạo dĩ
nhiên đã kéo nhau thoái tránh, nội trong vòng mấy trượng xung quanh Ngọc Dương Tử, cuồng phong gào rít, cây lá rong cỏ không ngờ bật tung cả gốc rễ, uy thế kinh hồn!
Ngọc Dương Tử thét lên một tiếng, y phục
toàn thân bốc phồng phần phật, Âm Dương Kính giơ lên, phóng ra kỳ quang
hai màu đen trắng kỳ dị, nháy mắt đã dung hòa thành một thể, hiển nhiên
Ngọc Dương Tử đã xuất hết toàn lực liều mạng!
"Oành...!!!".
Cột sáng khổng lồ đập ầm lên Âm Dương Kính của Ngọc Dương Tử, trong khoảnh
khắc đã đè thân người Ngọc Dương Tử lún xuống đất một phân, Ngọc Dương
Tử trên mặt không ngờ đã thoáng hiện vẻ đau đớn, nhưng thân người Lục
Tuyết Kỳ giữa trời cũng đột nhiên rúng động mạnh, sắc mặt cũng tái đi
mấy phần.
Nhưng cột sáng khổng lồ giữa đương trường lại không
thoái giảm, vẫn vần vũ không ngừng trên Thiên Nhai Thần Kiếm, điện quang loạn chiếu, đập xuống một cách kịch liệt, cánh tay duy nhất của Ngọc
Dương Tử gồng lên, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nếu không phải uy lực
của Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết quá lớn, đệ tử chính đạo không thể xông tới góp tay, thì giờ nay ngàn đao vạn kiếm đã cùng chém tới, trong nháy mắt đã biến Ngọc Dương Tử thành đống thịt bầy nhầy rồi.
Mắt Ngọc Dương Tử ngập tràn vẻ oán độc, bắp thịt trên mặt méo mó, nghiến răng
hung hãn cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên Âm Dương Kính, không biết
vì sao Âm Dương Kính liền sáng chói hẳn lên, không ngờ vẫn cứng cỏi đội
ngược cột sáng khổng lồ của Lục Tuyết Kỳ trở lại.
Bọn Tiêu Dật
Tài thấy không ổn, chia nhau phóng tới, Ngọc Dương Tử hét lớn một tiếng, phi thân bay lên, Âm Dương Kính quét vội ra sau, khí thế linh quang của Âm Dương Kính được tinh huyết của lão kích phát hung dũng hơn nhiều,
bọn Tiêu Dật Tài không dám đón nhận, vội thoái lui trở lại.
Ngọc
Dương Tử ra chiêu tuy lợi hại, nhưng sau trận quyết đấu kịch liệt đó đã
dụng kỳ thuật lợi hại hung độc như vậy, dĩ nhiên nguyên khí đã bị chấn
thương, cả cước bộ cũng lảo đảo mấy phần. Nhưng thật đâu phải tay vừa,
dưới tình huống như vầy, vẫn kiên tâm hít một hơi dài phi thân mà đi,
chung quy đã tan biến trong màn đêm.
Bọn Lý Tuân còn muốn đuổi
theo, Tiêu Dật Tài trong chớp mắt đã phân định thiệt hơn, la lớn ngăn
cản: "Cướp cùng đường chớ có rượt nà, Tử Trạch nguy cơ bốn bề, bọn ta
lại không quen thuộc, cẩn trọng là hơn!".
Lý Tuân tuy không muốn
nghe cho lắm, nhưng đêm nay Tiêu Dật Tài liệu sự như thần, trong lòng
cũng đã có chút bội phục gã, chung quy đã dừng chân.
Đêm nay, trận chiến này, chung quy đã chấm dứt bằng sự thảm bại của Ma giáo Trường Sinh Đường.
Chỉ là hai phe phái chính ma đụng độ, bên chính đạo cũng có tổn thất, bất
quá không nặng như Trường Sinh Đường, đó cũng là quá tốt rồi.