Cuộc thi quan trọng, cuộc thi quan trọng hơn.
Vệ Hoàn vỗ vỗ ót mình, hiện tại nghĩ đến chuyện gì khác cũng chỉ là dư thừa.
Trước hết cậu cần phải ở lại Sơn Hải đã, rồi lại nghĩ cách giải độc câu vẫn.
Kể từ khi tỉnh dậy, cậu đều phải chiến đấu một mình, chẳng có lấy một tia yêu lực, tóm lại là phải chịu thiệt.
Còn Cảnh Vân...!Vệ Hoàn lắc đầu, cậu không bảo vệ nổi nhóc Trùng Minh này.
Vệ Hoàn nhớ đến cậu bạn từ nhỏ Dương Thăng của mình, chẳng biết mấy năm cậu rời đi này anh sống thế nào.
Chẳng qua dù gì Dương Thăng cũng là con trưởng của tộc Tất Phương, lại còn ưu tú đến thế, chắc tám phần mười là ở lại Sơn Hải giống như Vân Vĩnh Trú rồi.
Rời khỏi mặt sau của cầu thang, cậu vẫn đang do dự có nên kể việc mình sống lại cho Dương Thăng biết hay không.
Thế nhưng hiện tại cậu là một nhân vật nguy hiểm, bị viện nghiên cứu loài người đuổi giết, huống hồ chi nếu anh biết được cậu bị trúng độc câu vẫn, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đoạt được quả Phản Hồn.
Vệ Hoàn từ bỏ ý nghĩ này, hiện tại không phải thời điểm tốt, cậu không thể liên lụy Dương Thăng được.
Cậu liếc nhìn cổ tay của mình, khí độc màu tím đen chỉ mới lan dọc theo cánh tay, còn cách đầu ngón tay một đoạn.
Vẫn kịp, nhập học trước rồi tính sau.
Vừa ngẩng đầu thì thấy Cảnh Vân giơ tay vẫy với cậu, tuy không dám nói lời nào nhưng động tác lại rất gây chú ý.
Vệ Hoàn đi qua bên đó, hai người cùng nhau rời đi từ cửa lớn của tòa Bất Ngữ.
"Ông thi được không?" Sau khi quen thuộc với Vệ Hoàn, Cảnh Vân mới hơi hoạt bát được tí, "Không ngờ cuộc thi lý thuyết dễ hơn trong tưởng tượng của tui nhiều lắm.
Nói không chừng tui có thể đỗ đó."
"Yên tâm đi, tui cam đoan ông sẽ đỗ được, không chỉ đỗ đạt còn có được phân vào Học viện Phù Dao." Vệ Hoàn cười nói.
Cảnh Vân là một đứa nhóc có tính cách cẩn thận, không đợi Vệ Hoàn nói hết lời đã muốn che miệng cậu lại, nhỏ giọng bảo, "Sao ông còn chắc chắn hơn cả tui luôn vậy?"
Vệ Hoàn kéo tay cậu xuống, "Tất nhiên rồi, tui nói cho ông biết, miệng tui đã được khai quang rồi.
Tui nói ông đỗ thì chắc chắn ông sẽ đỗ."
Sau khi hai người ra khỏi tòa Bất Ngữ thì được người tình nguyện dẫn đến chỗ nghỉ ngơi dành cho thí sinh.
Cả đêm đó, Vệ Hoàn dường như không thể nào ngủ ngon, trong đầu không ngừng tái hiện lại hình ảnh của mình trước khi chết.
Để bảo vệ một đứa trẻ loài người vô tội, cánh của Vệ Hoàn bị bom đạn bắn nổ mất một nửa.
"Đó là yêu quái! Mau đến đây!"
Đứa trẻ ngây thơ rời khỏi vòng ôm của cậu.
Vệ Hoàn bị vây giữa trận chiến không đường di chuyển, vô số phân thân Cửu Phượng điên cuồng xé rách muốn thoát khỏi thân thể cậu nhưng chỉ có thể bị cố định trong đó.
Cái cảm giác phân liệt đáng sợ này có lẽ cả đời cậu cũng khó quên.
Trên chiến trường, Vệ Hoàn trở thành bia ngắm sống, bị không biết bao nhiêu viên đạn và boom xỏ xuyên qua thân thể, máu tùy ý chảy xuôi trên mặt đất, huyết lệ phủ mờ tầm mắt.
Cảm giác mơ hồ vào khoảnh khắc trước khi nhắm mắt kia có lẽ là tiếc nuối.
Ký ức vỡ tan, hỗn độn, không thể phục hồi nguyên vẹn.
Không thể truyền thừa vinh quang của gia tộc Cửu Phượng, không thể trở thành anh hùng, không thể sống để trở về Sơn Hải...
Có quá nhiều, quá nhiều chuyện tiếc nuối.
Sáng hôm sau, mới sớm ngày ra Cảnh Vân đã vội vã chạy đi tìm Vệ Hoàn, kéo cậu đến một nơi khuất người, tỏ vẻ thần bí.
Nguyên một đêm Vệ Hoàn ngủ không ngon, cả người uể oải, yếu ớt ngáp một cái, "Sao thế? Không phải bây giờ phải đi xem thành tích à?"
Cảnh Vân rút một bình nước thuốc màu xanh lam từ trong túi ra rồi nhét vào lòng Vệ Hoàn.
Vệ Hoàn nghi ngờ nhận lấy bình thuốc, giơ lên trước ánh mặt trời nhìn thoáng qua, "Đây là cái gì?"
"Đây là nước ép của Phù Quả, còn trộn lẫn với nước yêu thảo mà mẹ tui tự tay điều phối, mẹ tui là yêu y đó nha.
Thân thể của ông là con người, đến lúc vào cuộc thi thực chiến chắc chắn không thể đánh lại yêu quái, bây giờ..."
Cảnh Vân hơi ngập ngừng, tìm từ nói, "Hiện tại quan hệ giữa con người và yêu quái rất căng thẳng.
Ông uống cái này vào sẽ giúp tăng cường thể lực, thân thể cũng sẽ nhẹ nhàng uyển chuyển hơn rất nhiều."
Nghe cậu nhóc nói đến đây, Vệ Hoàn nhanh chóng trả bình nhỏ, "Cái này tui không thể nhận, đưa tay qua đây." Cậu tóm lấy tay Cảnh Vân, nhét bình thuốc vào lại tay nhóc, "Cầm chặt, đừng để rơi mất."
Cảnh Vân sốt ruột, "Có phải ông cảm thấy tui đang lừa ông không? Tui không có.
Hay là thế này..." Cảnh Vân vặn nắp bình, tự mình uống một ngụm, "Ông xem, không có độc.
Tuy nó là thảo dược nhưng mẹ tui nói rằng nó có ích với cả con người nữa.
Đây là thuốc bổ hiếm có đó, ông phải tin tui."
Tất nhiên là Vệ Hoàn tin cậu nhóc, chỉ là cậu không muốn dùng đến loại phương pháp này mà thôi.
Hơn nữa nếu Cảnh Vân uống hết tất cả chỗ thuốc đó, khả năng chiến thắng trong cuộc thi thực chiến sẽ cao hơn, không nhất thiết phải làm thế vì cậu.
Nhưng Cảnh Vân trực tiếp đẩy bình nhỏ lên bên môi Vệ Hoàn.
Vệ Hoàn uống không được mà không uống cũng không xong, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Thấy cậu ngoan ngoãn uống hết, Cảnh Vân vui vẻ đẩy mắt kính, "Tốt quá rồi."
"Mắc gì ông lại vui mừng quá vậy?" Vệ Hoàn vặn chặt nắp bình nhỏ, trả lại cho cậu nhóc.
Nước thuốc dậy lên một hương vị kỳ lạ, "Thuốc này uống xong có vị như đào Kim Nương dầm pha thêm mật ong ấy."
Trên mặt