Kể từ hôm Vệ Hoàn tỉnh dậy đến giờ cậu vẫn chưa được gặp lại ân nhân cứu mạng của mình.
Quả thật ban đầu cậu cảm thấy Vân Vĩnh Trú thích mình như vậy nên mới giúp đỡ cậu, sau đó lại thấy người ta chẳng hề dính lấy mình nên chắc cũng không phải thật sự vừa ý.
Nói không chừng chỉ là có lòng đồng cảm thôi.
Cậu ngồi xổm trong hoa viên của ký túc xá tạm thời, nhẹ nhàng vuốt ve một chú sẻ nhỏ bị thương.
Vuốt một hồi thì chỉ vào đầu nó, bắt chước điệu bộ nói chuyện lạnh như băng của Vân Vĩnh Trú, "Cậu đi theo tôi làm gì?"
Chim sẻ nhỏ mở cái mỏ vàng nhạt của mình, vừa kêu lên một tiếng đã bị bóp lại, "Câm miệng."
"Ồn muốn chết."
Vệ Hoàn càng diễn càng hăng say, trách móc xong thì sờ sờ đỉnh đầu chim sẻ nhỏ, "Ôi bé đáng thương, mày nhìn lại mày đi, muốn bay mà bay không được, muốn đánh cũng đánh không lại người khác.
Vì mày đáng thương quá nên tao..."
"Ông đang làm gì vậy?"
Giọng nói của Cảnh Vân đột ngột vang lên khiến Vệ Hoàn giật mình, con chim kia cũng sợ tới mức lập tức trốn vào trong bụi cỏ.
Vệ Hoàn thu tay lại, mất tự nhiên lắc lắc mấy cái, lúc đứng dậy thì luân phiên xoay cánh tay như chúng yêu đang rèn luyện trong công viên, "Không làm gì hết, chỉ rèn luyện thân thể mà thôi." Nói đoạn cậu đưa tay ôm ngực, ra vẻ suy yếu, "Vừa mới hồi phục sau khi bị thương nặng, cần được điều dưỡng cho tốt.
Còn ông thì sao, đến rủ tôi đi ăn sáng à?"
Cảnh Vân lắc đầu, "Nghi thức phân viện diễn ra vào sáng nay.
Tui nhớ sáng hôm thông báo thì ông vẫn còn đang hôn mê nên tui mới nhanh chóng chạy qua đây báo cho ông biết nè."
Nghi thức phân viện? Vệ Hoàn chợt bừng tỉnh.
Do mấy hôm vừa qua cậu chỉ toàn suy nghĩ đến việc Vân Vĩnh Trú đổi tính nên quên mất luôn vụ này.
"Lão thụ tinh bất tử kia hôm nay có trò để chơi rồi."
Hầu hết các trường đại học yêu quái đều sử dụng hệ thống điền nguyện vọng.
Mỗi tân sinh sau khi trải qua kỳ thi sẽ được phát một bảng nguyện vọng, trường học dựa vào điểm số và nguyện vọng của thí sinh để phân đến những học viện khác nhau.
Nhưng Sơn Hải thì lại khác, công tác phân viện diễn ra vô cùng đơn giản và thô bạo.
"Ông nói..." Cảnh Vân nhỏ giọng nói ra ba chữ sau, "Lão thụ tinh...!bất tử là thứ kia hả?"
Vệ Hoàn ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ to lớn được mọi người vây quanh ở đằng xa, "Đúng thế, là nó đó."
Họ đi đến một ngôi nhà kính trồng đầy hoa thơm cỏ lạ khổng lồ, chính giữa là thảm cỏ phát ra ánh huỳnh quang, phía trên là cây đại thụ cao khoảng 20 mét.
"Ông cây này nhìn kỳ lạ ghê á.
Cao lớn như vậy mà lại có cành lá rũ xuống giống như cây liễu nhưng không phải dạng lá mảnh dẻ giống cây liễu." Cảnh Vân tháo mắt kính xuống lau lau rồi đeo lên, "Là cây này phân viện cho chúng ta à?"
"Đúng vậy." Đội ngũ tân sinh bị các thầy cô mặc đồng phục trắng tách ra, sau đó sắp xếp thành hình chữ hồi (回).
Vệ Hoàn đứng sau lưng Cảnh Vân, thấp giọng chỉ điểm cho cậu nhóc, "Lúc ông lên đó thì phải gọi tên của nó trước."
"Ủa sao vậy?"
"Bởi vì cái cây này có thú vui độc ác nếu ông không gọi tên nó thì nó sẽ đùa chết ông."
Vệ Hoàn vừa nói xong, tân sinh đầu tiên đã đứng trước đại thụ.
Trên ngực yêu quái kia là một nhúm lông chim màu đỏ, cái đuôi sau lưng nhuộm sắc vàng kim hoa lệ, trên đầu lại cắm một chiếc lông màu xanh biếc, cả người vô cùng sặc sỡ.
Lúc đứng trên đó rồi còn quay xuống nháy mắt với tân sinh bên dưới.
"Nhà Xích Tế lẳng lơ kia lại tới nữa à." Vệ Hoàn thấp giọng cà khịa một câu, bị Cảnh Vân nghe được, "Đó là Xích Tế hả? Tui thấy lông vũ của bọn họ đẹp mà."
Vệ Hoàn nhìn qua Cảnh Vân với vẻ mặt "Ông đùa tui đấy à?", sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn trời, "Thôi được rồi, tui không hiểu nổi thẩm mỹ của giới trẻ ngày nay."
Ngay lúc đó, Xích Tế bị một nhánh cây cực dài cuốn lấy, treo lơ lửng giữa không trung, đôi cánh đủ loại sắc màu vỗ phành phạch nhưng không thể tránh thoát cũng không thể bay ra, khiến cậu ta nôn nóng hét to, "Cái tên thụ tinh nhà ông muốn làm gì vậy?"
Cậu ta vừa dứt lời, trên thân cây thô ráp, to khỏe bỗng xuất hiện một gương mặt cười, "Ta có làm gì đâu~" Nó vừa nói vừa vươn một nhánh cây khác ra quấn lấy hai chân Xích Tế, "Ngươi biết ta tên gì không?"
"Úi chà, nhìn giống xúc tu play ghê ha." Vệ Hoàn pha trò.
Cảnh – học sinh ngoan – Vân hỏi: "Xúc tu play là gì vậy?"
Vệ Hoàn nghiêm trang đáp: "Là hai người bạn thân sờ tay nhau."
Cảnh Vân nhìn xuống tay mình: "Kỳ cục ghê á."
Vệ Hoàn gật đầu: "Ông nói đúng."
"Cứu tôi với, ở đây có biến thái!" Xích Tế cố gắng vỗ cánh.
Đúng lúc này một bóng người từ trên giáng xuống.
Cậu ta như thể thấy được cứu tinh, duỗi cổ nhìn sang, "Cứu tôi với!"
Từ xa Vệ Hoàn đã nhìn thấy cánh chim tuyết trắng của người vừa đến.
Cậu lẩm bẩm, "Sao chỗ nào cũng có mặt cậu ta vậy?"
"Đó là người đã cứu ông đó!" Cảnh Vân dùng sức lắc cánh tay Vệ Hoàn, "Ông mau nhìn đi, là thầy ấy!"
Biết rồi biết rồi, tôi nhìn thấy rồi...
Ngay từ giây phút đầu tiên Vân Vĩnh Trú xuất hiện, Vệ Hoàn đã mất tập trung trong vô thức.
Hắn vẫn mặc bộ đồng phục huấn luyện viên như trước, hai chân đứng nghiêm, mũi chân hơi tách, tay phải nhẹ nhàng cởi bỏ cúc kim loại trên cổ tay áo trái.
Sau đó hắn xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ ra cánh tay với những đường cong cơ bắp rõ nét.
Nhiều năm trôi qua rồi mà sao vẫn chưa phơi đen vậy.
"Hình như tên là Vân Vĩnh Trú.
Đẹp trai quá à."
Hứ, trước kia tôi cũng rất đẹp trai.
Có điều, quả thật Vân Vĩnh Trú rất xinh đẹp.
Mắt thẩm mỹ có đa dạng cỡ nào đi nữa thì cũng không ai có thể phủ định được gương mặt này.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì Vệ Hoàn chợt phát hiện trên vai Vân Vĩnh Trú có một vật nhỏ đang nhảy nhót.
Cậu không nhịn được híp mắt lại cẩn thận quan sát.
Á đù, không phải là con yêu quái chíp chíp kia à?
Phản ứng đầu tiên của Vệ Hoàn khi thấy cục lông nhỏ là giơ tay che khuất mặt mình.
Vật nhỏ này quả là cái đồ lòng lang dạ sói.
Thời mình còn sống thì bám dính lấy mình, có muốn quăng cũng quăng không nổi.
Giờ thì hay rồi, cậu mới đi có bảy năm thôi đã biết ôm đùi Vân Vĩnh Trú.
Cũng biết chọn người lắm.
"Ý? Người đứng sau Vân Vĩnh Trú là ai vậy? Ông biết không A Hằng?"
Nghe cậu nhóc hỏi, Vệ Hoàn liếc mắt nhìn thoáng qua.
Người mà Cảnh Vân vừa đề cập không mặc đồng phục huấn luyện viên màu đen như Vân Vĩnh Trú mà là màu trắng, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ.
Khác với khuôn mặt lạnh như băng của Vân Vĩnh Trú, trên mặt người kia luôn mang theo nụ cười, dáng vẻ hòa nhã đi kèm với đôi đồng tử trong suốt màu xanh nhạt, vẫn hệt như lúc xưa.
Bảy năm không gặp, hóa ra ngoại trừ mình, những người khác đều ở lại Sơn Hải.
Trong lòng Vệ Hoàn bỗng thấy bùi ngùi.
Nếu năm đó cậu không chết thì giờ có lẽ cậu đã trở thành người hướng dẫn tân sinh rồi.
"Ông nghĩ gì mà ngẩn người vậy?" Cảnh Vân cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, Vệ Hoàn lắc đầu, ánh mắt dán vào hai người đứng cách đó không xa, "Người ông vừa hỏi kia là người của Học viện Thượng Thiện, tên Tô Bất Dự.
Nhìn dáng vẻ bây giờ thì chắc là giảng viên của Thượng Thiện."
"Yêu khí của anh ấy..." Cảnh Vân muốn nói lại thôi.
Vệ Hoàn biết cậu nhóc này đã nhìn ra được rồi, "Ông không nhầm đâu, anh ta là bán yêu, đời sau của người cá và con người." Nói xong cậu lại chêm thêm một câu, "Là người tốt...!nghe bạn tui kể thì tính cách của thầy giáo này rất dịu dàng." Nói đoạn Vệ Hoàn lại bắt đầu buông lời chọc cười, "Phù Dao và Thượng Thiện đều rất tốt.
Ông nhìn đi, Phù Dao như gió xuân thổi qua mặt, Thượng Thiện ôn hòa như nước.
Viêm Toại..." Vệ Hoàn nhìn Vân Vĩnh Trú lắc đầu, "Thêm dầu vào lửa."
Cảnh Vân lập tức tiếp lời, "Bất thực yên hỏa(*)."
(*)Bất thực yên hỏa: Không ăn thức ăn chín của nhân gian.
Vệ Hoàn vỗ vai cậu nhóc, "Nước sôi lửa bỏng."
"Phó thang đạo hỏa(*)!"
(*)Phó thang đạo hỏa: Xông pha khói lửa, bất chấp gian nguy.
Sao lại thành chơi nối thành ngữ rồi...
Dục vọng thắng thua khó hiểu khiến Vệ Hoàn không kìm được mà tiếp lời, "Nộ hỏa trung thiêu(*)."
(*)Nộ hỏa trung thiêu: Trong cơn giận dữ.
"Củi khô lửa bốc! Hậu viện khởi hỏa (*)!Ưm ưm ưm..." Cảnh Vân nối thành ngữ đến nghiện bị Vệ Hoàn mạnh mẽ bịt miệng, "Lệch đường rồi, lệch đường rồi, im miệng đi Tiểu Trùng Minh à."
(*)Hậu viện khởi hỏa: Mâu thuẫn nội bộ.
Đối tượng được miêu tả trong trò chơi nối thành ngữ của bộ đôi tấu nói chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Xích Tế không ngừng giãy giụa, biểu cảm lạnh lùng, không hề có ý định vươn tay giúp đỡ.
Tô Bất Dự đến cùng lúc với hắn thì không khoanh tay đứng nhìn, nói với Tiểu Xích Tế đang hoảng loạn, "Đừng sợ, cậu gọi một tiếng Vân Dương là được."
Tiểu Xích Tế ăn mặc lòe loẹt sợ tới mức nấc lên, "Vân...!hức...!Dương..."
Cành lá đột ngột được nới lỏng, Tiểu Xích Tế hoảng sợ đến không kịp giương cánh, ngơ ngác rơi thẳng xuống đất.
Tô Bất Dự khẽ nâng tay, một dòng nước hệt như dải lụa dâng lên từ lòng bàn tay, đón lấy cậu nhỏ kia, để cậu nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Tiểu Xích Tế như đang được tắm mình trong làn gió xuân, rưng rưng nước mắt nhìn về phía Tô Bất Dự.
Sau khi đứng dậy thì sửa soạn lại lông chim trên người mình, ưỡn ngực khôi phục lại vẻ đỏm dáng và tự luyến lúc ban đầu.
Tô Bất Dự cười rộ lên, mi mắt khẽ cụp xuống, hai bên má hiện lên lúm đồng tiền.
Y chắp tay sau người, hướng về phía đại thụ nhẹ giọng nói, "Vân Dương, mau bắt đầu đi."
Vừa dứt lời, tất cả cành lá của đại thụ chậm rãi vung lên, tỏa ra ánh huỳnh quang màu vàng nhạt, thụ tinh thản nhiên mở miệng, "Lại đây."
Đương lúc Xích Tế vẫn còn sững sờ thì sau lưng đã bị nhánh cây của Vân Dương đẩy qua.
Cậu ta tiến về trước mấy bước.
Đại thụ Vân Dương đưa ra một cành cây màu đỏ, phần lá ở ngọn cây mở bung, dán vào trán Xích Tế.
Trong tích tắc, Xích Tế cảm nhận được cơ thể mình không thể động đậy, đến cả lông vũ luôn lay động theo làn gió cũng đều đứng yên.
Cảnh Vân ghé vào tai Vệ Hoàn hỏi nhỏ, "Ông ấy đang làm gì vậy?"
"Vân Dương có thể căn cứ vào yêu khí để đoán trước khả năng phát triển trong tương lai.
Nói cách khác thì là dựa vào thuộc tính yêu lực của ông để chọn ra Học viện phù hợp nhất."
Cảnh Vân kinh ngạc, "Vậy tui..."
Vệ Hoàn chẳng thèm nghĩ ngợi, "Chắc chắn ông sẽ vào Phù Dao, không trật đi đâu được."
Cảnh Vân gật đầu, câu hỏi thứ hai suýt nữa thì buột miệng nói ra lại bị cậu nhóc nuốt ngược trở vào.
Cậu trộm liếc Vệ Hoàn nhưng động tác nhìn thoáng qua này vẫn bị Vệ Hoàn bắt được, "Đừng hỏi, hỏi thì là thôi học."
Cảnh Vân hoảng sợ, "Sao lại vậy được? Không thể nào đâu, sao có thể đuổi học ông cơ chứ?"
Cậu nhún vai, "Nói giỡn thôi mà, cũng có thể là phân ngẫu nhiên? Chắc là sẽ không bị đuổi đi đâu..."
Từ xưa đến giờ Sơn Hải chưa từng có sinh viên nào là nhân loại và Vệ Hoàn chính là sinh viên nhân loại duy nhất của Sơn Hải.
Thế nên lòng cậu cũng rất lo lắng, hiện tại mình không có một chút yêu lực nào, Vân Dương dựa vào điều kiện gì để phân viện cho cậu?
Vào khoảnh khắc cành cây bám trên trán Xích Tế buông lỏng, khuôn mặt trên thân cây chậm rãi mở miệng, "Học viện Phù Dao."
Xích Tế nhanh chóng khôi phục khả năng hoạt động của mình.
Cậu ta sờ lông vũ vàng trên đầu vai, vô cùng đắc ý bước xuống, "Tôi biết ngay là tôi được vào Phù Dao mà."
"Người tiếp theo."
"Đuôi của ngươi rất đẹp." Yêu quái cá chép vốn không hề để lộ đuôi kinh ngạc nhìn về phía Vân Dương, chỉ thấy ông ta bày ra vẻ mặt "ta biết mọi thứ" rồi cười nói, "Học viện Thượng Thiện."
"Người tiếp theo."
"Đây là một hạt giống tốt của Học viện Gia