“Tay.”
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Vân Vĩnh Trú lại lần nữa kéo Vệ Hoàn ra khỏi hồi ức.
Cậu ngây thơ “dạ” một tiếng, cổ tay đã bị Vân Vĩnh Trú kéo qua.
Chỉ nghe thấy tiếng cùm cụp vang lên, trên cổ tay phải bỗng có thêm một chiếc vòng tay kim loại màu vàng, bên trên có khắc đồ đằng thái dương màu đen.
“Đây là gì vậy ạ?” Vệ Hoàn khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ồ, em biết rồi.
Có phải thầy sợ em bỏ trốn nên mới chế tạo ra công cụ để hạn chế sự tự do của thân thể em không? Là cái kiểu vượt quá khoảng cách quy định sẽ phóng điện khiến cả người đau nhức, thất khiếu đổ máu…”
Vân Vĩnh Trú cắt ngang trí tưởng tượng vô tận của cậu, “Một loại vũ khí mà thôi.”
Vũ khí?
Cậu còn tưởng là còng tay play chớ.
Vệ Hoàn nâng tay mình lên, cẩn thận quan sát vòng tay màu vàng kia, rồi lại lắc lắc cánh tay, “Thứ này dùng làm vũ khí kiểu gì hả thầy?”
Vân Vĩnh Trú không nói lời nào, ngay khoảnh khắc hắn ngước mắt lên, đôi đồng tử bỗng chuyển sang sắc vàng kim.
Chẳng đợi Vệ Hoàn kịp phản ứng lại thì vòng tay đã đột ngột hóa thành một thanh súng lưỡi lê(*) sắc bén, xuất hiện trên tay Vệ Hoàn.
(*)
“Đậu má.” Vệ Hoàn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vũ khí nằm trong tay mình, sau khi xác nhận nó thật sự tồn tại thì nhịn không được múa may vài đường, hưng phấn không thôi, “Cái gì mà đỉnh dữ vậy thầy?”
“Tác dụng của thuật điều khiển ánh sáng.
Vòng tay này là vật trung gian để dùng thuật điều khiển ánh sáng.” Vân Vĩnh Trú thoáng ngừng rồi nói tiếp, “Sau khi lập khế ước em sẽ có được một phần sức mạnh của tôi, nhưng hiện tại em mới chỉ có thể biến ra ánh sáng mà thôi chứ chưa thể chuyển hóa nó thành vũ khí được, mà cái vòng tay này có thể giúp em.
Tất nhiên với trình độ của em thì cần phải luyện tập thêm.”
Vệ Hoàn thật sự không thể tin tưởng nổi, phóng mắt khắp Yêu Vực này, ngoại trừ Vân Vĩnh Trú ra thì làm gì còn ai có thể sử dụng thuật ngự quang hóa vật được cơ chứ.
Thế mà bây giờ hắn lại chia sẻ năng lực quý giá đến nhường ấy cho mình, “Khoan đã, ý thầy là sau này em có thể tạo ra vũ khí từ ánh sáng ấy hả? Tạo kiểu gì cũng được luôn? Độ lớn nhỏ thì sao?”
“Đầu tiên em phải tự dựa vào năng lực của bản thân để tạo ra được một cái đã rồi nói tiếp.” Trước giờ Vân Vĩnh Trú đều tạt nước lạnh vô cùng dứt khoát, trôi chảy.
“Hứ.” Vệ Hoàn chép miệng, đôi mắt đảo quanh một vòng rồi lại quay trở lại người Vân Vĩnh Trú, “Có điều vì sao thầy…”
“Tôi nói rồi, tôi không muốn lập khế ước với người chết.
Em phải học được cách tự bảo vệ chính mình.” Vân Vĩnh Trú biết cậu định hỏi gì nên quyết định cắt ngang luôn, tránh việc phải trả lời thẳng vào vấn đề.
Sau đó chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần mà cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng huấn luyện, mở bung đôi cánh trắng, hòa mình vào bầu trời đêm.
“Không muốn nói thì thôi.” Vệ Hoàn nhìn chằm chằm vào thanh quang thứ(*) trong tay, ngó trái nghía phải rồi tự lầm bầm, “Làm sao để biến về như cũ đây?”
(*)
Biến về như cũ đi.
Biến lại như cũ cho tao coi.
Vệ Hoàn vừa lảm nha lảm nhảm trong lòng vừa lắc cổ tay, bỗng dưng hình dáng của quang thứ thật sự xảy ra biến đổi, khôi phục thành kiểu dáng vòng tay.
“Đệt, cái thứ này ngầu vãi…”
Vệ Hoàn vốn đang đắm chìm trong vũ khí đời mới thì chợt cảm thấy có gì đó rơi xuống đầu mình.
Cậu duỗi tay sờ thử, hóa ra là cục lông nhỏ kia.
Vệ Hoàn gắng sức siết lấy nó như đang bóp một viên kẹo dẻo hình cầu, “Sao mày cứ như âm hồn không tan vậy hả?”
“Chíp…” Cục lông nhỏ kêu thành tiếng tủi thân, co nhỏ người lại, lách qua khe hở ngón tay Vệ Hoàn chạy ra rồi nhảy tưng tưng đến vai cậu, “Chíp chíp chíp.”
“Chíp cái đầu mày.
Không phải bây giờ mày đổi đùi để ôm rồi à? Tên nhóc hám danh lợi.” Vệ Hoàn muốn kéo nó khỏi vai mình nhưng sức lực của nhóc này mạnh thật sự, cố gắng cỡ nào cũng không kéo nổi, “Ê cái con yêu quái chíp chíp kia… Tao nói mày nghe nè, tao hiện tại đã không còn như xưa nữa, mày quấn lấy tao cũng không có gì tốt lành đâu.”
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Vệ Hoàn vẫn rất phấn chấn, ít nhất cục lông nhỏ này còn nhớ rõ cậu.
Lúc trở lại ký túc xá trời đã khuya rồi nhưng bạn cùng phòng vẫn chưa về.
Đến tận giờ Vệ Hoàn mới nhớ ra hình như bạn cùng phòng về nhà rồi.
Cậu rửa mặt xong xuôi thì leo lên giường, tắt hết đèn đi.
Trong màn đêm, hình ảnh ở bên Vân Vĩnh Trú trong phòng huấn luyện mấy giờ trước cứ không ngừng thấp thoáng trong đầu tựa như thước phim điện ảnh nào đó khiến người xem nhớ mãi không quên.
Từng câu ca lời kịch, từng bức ảnh thước phim đều được trí nhớ lưu trữ.
Từ lúc sống lại đến giờ Vệ Hoàn chưa từng mất ngủ lần nào.
Mỗi ngày đều trôi qua trong sự kinh hoàng thế nên đêm khuya cứ như con thú khổng lồ cắn nuốt tất cả năng lượng của cậu, ngoại trừ đêm nay.
Cậu thử nhiều cách khác nhau để khiến mình chìm vào giấc ngủ nhưng càng thử nhiều thì càng tỉnh táo.
Cuối cùng cậu dứt khoát hất chăn ra qua một bên rồi ngồi dậy.
“Chíp!” Cục lông nhỏ sợ đến mức xù lông, theo bản năng nhảy phốc lên trời rồi lại nhẹ nhàng rụng xuống đùi Vệ Hoàn.
Nương nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, Vệ Hoàn chụp lấy nó đặt lên lòng bàn tay mình, “Mày cũng không ngủ được phải không? Quả nhiên không phải có mình tao mất ngủ.”
Cục lông nhỏ đã buồn ngủ đến độ hư thoát luôn rồi, thậm chí nó còn chẳng thể phồng thành hình quả cầu đúng nghĩa mà nằm bẹp xuống thành một miếng bánh gạo nếp, yếu ớt đáp lời Vệ Hoàn đang dồi dào sức sống, “Chíp…”
Vệ Hoàn nghiêm túc vờ như nghe hiểu lời nó nói, “Tao biết ngay là mày cũng không buồn ngủ mà.
Đến đây cưng à, chơi với chủ nhân cũ nhà cưng.”
Ba chữ chủ nhân cũ như chọc trúng trái tim cục lông nhỏ, từ chiếc bánh gạo nếp nó khôi phục lại thành hình quả cầu.
Rõ ràng nó không hề có miệng nhưng lại nhăn lại như đang bĩu môi, còn phát ra âm thanh uất ức, làm nũng, “Chíp chíp chíp ~”
“Mày nói xem vì sao cậu ấy lại lập khế ước với tao?” Vệ Hoàn khoanh chân, đặt cục lông nhỏ vào chính giữa.
Cục lông nhỏ dựa vào cẳng chân cậu, chíp một tiếng.
Vệ Hoàn suy đoán, “Cậu ấy thích đàn ông thật luôn hả ta?”
“Chíp~”
“Mày cũng thấy vậy đúng không?” Vệ Hoàn vừa lắc đầu vừa chậc lưỡi, “Không thể ngờ được mà, hóa ra tên Vân Vĩnh Trú này là dạng tuyển thủ vừa gặp đã yêu.
Mày nói đi, tao với cậu ấy, à ý tao là tao của hiện tại với cậu ấy mới quen được bao hôm mà cậu ấy lại đào tim đào phổi ra như thế.
Lập huyết kế với tao, tặng tao quả Phản Hồn còn dạy tạo thuật điều khiển ánh sáng nữa chứ.”
Càng nghĩ càng thấy Vân Vĩnh Trú nhiệt tình quá đỗi.
Vệ Hoàn thở dài, “Trước kia sao tao không thấy cậu ấy như thế nhở, toàn để mình tao quấn mãi không bỏ thôi.”
Cục lông nhỏ cũng kêu thành tiếng dài như đang thở than, “Chíp ~”
“Mày cũng thấy hợp lý mà ha? Nhiều lúc đến cả mày cũng không thể bám được.”
Tên Vân Vĩnh Trú này thật sự không có mắt nhìn mà.
Hình ảnh trong phòng huấn luyện lại xuất hiện thêm lần nữa.
Ánh sáng yếu ớt của đom đóm mạ lên gương mặt xinh đẹp của Vân Vĩnh Trú một lớp sáng nhạt nhòa như tầng khăn che mặt ánh sắc vàng kim.
Mắt hắn vốn dĩ đã rất sáng, sắc vàng lóa mắt nhưng lại bị bao phủ bởi một lớp sương mù mênh mông, mềm mại.
Mà những sự việc tưởng chừng đối lập nhau ấy vẫn luôn cùng nhau tồn tại trên người Vân Vĩnh Trú, hệt như tên của hắn vậy, là ánh mặt trời vĩnh hằng bị mây mờ che khuất.(*)
(*)
Vệ Hoàn chẳng rõ tại sao giờ phút này trong đầu cậu lại miêu tả khuôn mặt của một người tường tận đến nhường ấy.
Kỳ lạ ghê.
Cậu vươn tay ra, năm ngón tay khẽ khàng khép chặt lại.
Màn đêm hư ảo mang đến cảm giác đè nén như đang đắp lên một lớp chăn dày nặng thấm đẫm hơi nước lạnh lẽo, vây kín lấy cậu.
Cậu dứt khoát nhắm mắt lại.
[Trong thân thể em có chứa máu của tôi, dùng nó để cảm nhận bóng tối.]
[Hãy dùng máu của em thắp lên tia sáng.]
Đầu óc bỗng tê rần, trong thân thể có một nguồn sức mạnh cuồn cuộn dâng lên.
Nhưng bây giờ Vệ Hoàn rốt cuộc đã có thể thản nhiên chấp nhận cảm giác bóp nghẹt này.
Cậu siết chặt nắm tay, cảm nhận dòng máu dần dần sôi trào, dần dần bốc lên hơi nóng bỏng rát.
Vệ Hoàn cẩn thận xòe tay mình ra, thử làm theo những gì mà Vân Vĩnh Trú chỉ dẫn mình ban nãy, nhưng trong lòng bàn tay cậu không hề xuất hiện đốm sáng như trong dự đoán.
“Chíp…”
“Không sao cả.” Vệ Hoàn ngã người ra sau, nằm xuống, ngắm nhìn trần nhà trong màn đêm, “Tao biết nó chẳng hề dễ dàng mà.”
Rõ ràng đã cảm nhận được yêu lực trong máu nhưng vì sao vẫn không có cách nào tạo ra ánh sáng?
Cục lông nhỏ nhảy tưng tưng lên đầu vai Vệ Hoàn, yên lặng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Suy nghĩ rối ren náu mình trong bóng tối khiến cho màn đêm vốn dĩ đã tĩnh lặng lại càng thêm mênh mông vô tận.
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Vân Vĩnh Trú vang vọng từ lồng ngực trống rỗng của cậu.
[Em muốn có được ánh sáng đúng không?]
Ánh sáng.
Khép đôi mắt lại để cho thân thể chìm xuống đáy hồ sâu thăm thẳm, nỗi lòng lo âu lắng lại, cảm giác dòng máu sục sôi cũng biến tan, hóa thành đống tro tàn vẫn còn dư lại hơi ấm từ trận lửa đốt.
Ngọn gió thoảng qua ánh trăng ngâm mình trong làn nước rồi tan vào khoảng không đen kịt.
Thứ duy nhất còn ở lại không phải là nỗi sợ, cũng không phải sự ép buộc và khống chế của dòng yêu lực mạnh mẽ nữa.
Là nỗi khát vọng.
Nhắm nghiền hai mắt lại, cậu không thể chạm được vào làn gió đêm đem lại sự lạnh lẽo trên da thịt mình.
Mỗi một tế bào trên cơ thể đều bị lấp kín bởi sự khát khao.
Muốn có ánh sáng.
Trái tim bỗng dưng thắt lại rồi bắt đầu đập từng nhịp mạnh mẽ.
Từng nhịp đập