Sống không được bao lâu?
Vệ Hoàn sửng sốt mất mấy giây, nhíu mày nhìn về phía Leah, "Cô đang đùa kiểu gì vậy?"
Đến A Tổ cũng thấy bối rồi, "Đúng thế, anh ta, không phải anh ta vẫn đang yên đang lành à?" Nói xong nhóc sờ lên cánh tay Vệ Hoàn rồi lại vỗ lên đùi cậu, "Cũng đâu có thiếu cánh tay, cụt cánh chân nào đâu."
"Cái này." Leah ném cho Vệ Hoàn một cái ống tiêm, "Tôi đã làm xét nghiệm với nó, là yêu độc."
Yêu độc?
Vệ Hoàn cầm ống tiêm kia lại gần, đặt dưới mũi ngửi, quả thật có mùi của yêu quái, hình như là...
Câu vẫn.
Hơn nữa còn là yêu tâm câu vẫn trăm năm, yêu khí cực kỳ mạnh mẽ.
Để được như thế này chắc có lẽ phải hút cạn cả một cây câu vẫn hoàn chỉnh.
Bàn tay đang cầm ống tiêm bỗng dưng mất hết sức lực.
Con người không hiểu rõ lắm thì không nói gì, Vệ Hoàn là yêu quái, đối với lực sát thương của cái thứ này hiểu đến mức không thể hiểu rõ hơn được nữa.
Thời còn đi học, thầy cô đã nhắc nhở vô số lần, yêu độc như câu vẫn nếu có thể tránh thì phải tránh, nhẹ thì thân thể bị tê liệt, nặng thì trọng thương khó chữa.
Nếu nhân loại bị dính phải thì việc đi đời nhà ma là chuyện không cần nghi ngờ.
Hiện tại cậu không có lấy một chút yêu lực, chẳng phải thành nhân loại rồi ư?
"Đừng nghĩ nữa, cậu còn nhiều nhất là hai tuần." Leah lấy lại ống tiêm, ném vào hòm thuốc.
"Ấy ấy ấy, cô đừng có quăng mà..." Vệ Hoàn duỗi tay hòng đoạt lại ống tiêm, rồi chợt cậu nhìn thấy một mặt gương nhỏ trong hòm thuốc đang phản chiếu lại vẻ mặt của cậu.
Trong nháy mắt cả người Vệ Hoàn trở nên cứng đờ.
Sao có thể!?
Cậu hoảng loạn chộp lấy cái gương kia, nhìn chằm chặp vào khuôn mặt bên trong với vẻ không thể tin nổi.
Đây không phải là mặt của cậu, không phải là mặt của Vệ Hoàn.
Cho dù trong quá khứ cậu vẫn luôn thích sử dụng hình dáng của nhân loại nhưng người trong gương kia lại là một kẻ hoàn toàn xa lạ, thoạt nhìn như một cậu thiếu niên loài người mới độ mười sáu, mười bảy tuổi.
Hô hấp của cậu không thể khống chế được mà trở nên nặng nề.
Vốn tưởng rằng mình chỉ tạm thời mất đi yêu lực sau khi sống lại thôi.
Nhưng đến tận giây phút này Vệ Hoàn mới biết được, đây nào phải thân thể của cậu, đây rõ ràng là thân xác của một con người bình thường!
Không có khả năng.
Vệ Hoàn kéo vạt áo của mình ra, trái tim hoàn toàn chùng xuống.
Cửu Chuyển Phượng Văn bất kỳ lúc nào cũng hiện hữu trên xương quai xanh của cậu từ thuở mới chớm lọt lòng đã không còn nữa.
Đây quả thật không phải là thân xác Cửu Phượng.
"Cậu làm gì vậy?" Leah híp đôi mắt thon dài đầy hoài nghi, "Bớt giả vờ giả vịt ở đây đi, thành thật khai báo, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với viện nghiên cứu 137."
A Tổ cũng cảm thấy Vệ Hoàn là lạ, nhóc thở dài, "Người của viện nghiên cứu 137 đều là cái đồ mất hết nhân tính, dùng người sống làm thí nghiệm.
Nếu anh là vật thí nghiệm thì không cần phải giấu giếm thay bọn chúng đâu."
"Tôi cũng đâu có muốn giấu giếm thay ai đâu." Đầu óc Vệ Hoàn cực kỳ hỗn loạn, bàn tay cầm gương rũ xuống, "Tôi thật sự không biết gì cả, lúc tỉnh lại đã ở trong phòng thí nghiệm kia rồi, sau đó thì bọn họ lại đuổi bắt tôi." Cậu nhớ lại chi tiết đêm trước, "Đúng thế, loa cảnh báo của bọn chúng gọi tôi là vật thí nghiệm, nhưng tôi không biết bọn chúng muốn làm thí nghiệm gì."
A Tổ nói, "Lúc tôi gặp được anh là anh vừa chạy thoát đó à?"
Vệ Hoàn gật đầu, "Đúng vậy, vừa mới chạy ra được một lát thôi."
"Tối hôm đó ở Khu Tối xảy ra động đất." Leah đánh giá Vệ Hoàn, "Cậu biết không?"
Bỗng Vệ Hoàn nhớ đến khi mình còn nằm trong phòng thí nghiệm đã cảm nhận được yêu khí hùng mạnh, nhưng trước sau cậu đều đề phòng, "Tôi chỉ biết lúc tôi tỉnh lại phòng thí nghiệm đã sắp sụp rồi, nếu không tôi cũng không thể nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát."
Yêu khí nặng như thế, chắc chắn là của mình rồi.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sau khi sống lại mọi thứ đều bất hợp lý.
Chết thì cũng đã chết rồi, lại còn...
Chết.
Vệ Hoàn nhíu mày.
Cái chết của cậu có hợp lý không?
Cho dù lúc đó mình bị quân đội loài người bao vây tấn công, cho dù có máy bay cơ giáp ném bom nhưng với năng lực tự phục hồi của cậu thì vốn không thể chết nhanh như vậy.
Bảy năm trôi qua, hiện tại nguyên thân của cậu đang nằm nơi nao? Trong khu nghĩa trang của gia tộc Cửu Phượng? Hay là đã bị quân đội loài người phanh thây?
Cuối cùng thì ngày trước đã xảy ra chuyện gì...
Vệ Hoàn muốn nhớ lại chuyện xảy ra trước khi chết nhưng bất luận cậu cố gắng đến đâu thì cũng chỉ nhớ được một vài hình ảnh vụn vặt.
A Tổ rất tin tưởng Vệ Hoàn, nhìn thấy cậu đau khổ đến thế cũng có chút không nỡ, vậy nên ngẩng đầu nhìn về phía Leah, "Tôi cảm thấy anh ấy nói thật đó.
Có lẽ là do trận động đất phá hủy thiết bị của viện nghiên cứu nên anh ấy mới có cơ hội trốn ra được.
Hơn nữa anh ấy thật sự bị người khác đuổi giết mà."
"Người thẩm vấn cậu ta là tôi, cậu câm miệng đi." Leah lại hỏi, "Vậy trước kia cậu từng làm gì, có hộ tịch không, ở khu nào?"
Hỏi mấy cái này là làm khó Vệ Hoàn rồi, cậu liếc nhìn bản thân xa lạ trong gương.
Quả thật cậu không hề biết chủ nhân của thân thể này trước kia đã từng làm gì, ngay cả tên cũng là bịa đại.
"Tôi không nhớ rõ." Bịa ra mấy câu nói dối cũng không phải không được nhưng cô gái Leah này có vẻ rất cẩn thận, cộng thêm vốn dĩ cậu không phải là con người, nói bừa rất dễ bị lộ, "Tôi chỉ nhớ được những chuyện sau khi tỉnh dậy từ phòng thí nghiệm."
A Tổ nhỏ giọng nói, "Có khi nào đã bị tẩy não rồi không..."
Leah trừng mắt nhìn cậu nhóc một cái rồi không nói gì nữa.
Vệ Hoàn cũng rơi vào trầm tư, thật ra từ nãy đến giờ cậu vẫn chưa bình tĩnh lại, đầu óc là một vùng hỗn loạn.
Cậu không biết phải hình dung tâm tình của mình ngay lúc này như thế nào cho phải.
Vốn dĩ cậu cho rằng mình đã chết, cho rằng huyết mạch của gia tộc Cửu Phượng đã đứt đoạn ở đời của cậu.
Từ lúc mất đi cha mẹ, Vệ Hoàn đã biết rằng chỉ còn một mình cậu phải gánh vác cả gia tộc Cửu Phượng trên vai.
Lúc bỏ mạng trên chiến trường vào bảy năm trước cậu cũng chưa từng cảm thấy hối hận.
Và rồi hiện tại cậu có thể sống lại.
Tuy rằng phải sống nương nhờ trong thân thể kẻ khác nhưng chung quy vẫn đã trở lại.
Việc này giống như giữa tro tàn phủ đầy đất bỗng nhen nhóm lên một đốm lửa nhỏ.
Nhưng đốm lửa nhỏ này còn chưa kịp bốc cháy đã vội bị một đòn đánh xuống cho tỉnh, nói cho cậu biết cậu không thể sống quá hai tuần.
Vậy cậu sống lại để làm chi, còn chẳng bằng cứ chết tiếp cho rồi.
Chết...!nghĩ đến từ này, cả người cậu đều cảm thấy khó chịu.
Có lẽ bất cứ ai đã từng chết một lần rồi sẽ thấu hiểu được sự thống khổ này.
Không.
Vệ Hoàn không cam lòng.
Cho dù mình chỉ là một đốm lửa nhỏ, cậu cũng phải biến mình thành một ngọn lửa.
Không, phải biến thành quả cầu lửa, cây đuốc, đám lửa lớn cháy hừng hực.
Cậu nhất định phải bắt lấy cơ hội này để có thể hoàn toàn quay về.
Leah thấy cậu cúi đầu không nói, cho rằng cậu biết mình sống không được bao lâu nên khó chịu trong lòng.
Cô muốn nói gì đó nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
A Tổ liếc mắt ra hiệu với cô, cô trừng ngược lại rồi lại lướt mắt thoáng qua, vừa vặn nhìn được Vệ Hoàn ngẩng đầu lên hỏi, "Yêu độc này có thuốc giải không?"
"Không có." Leah vô cùng quả quyết, "Nhiều nhất thì 15 ngày nữa nội tạng của cậu sẽ hoàn toàn suy kiệt.
Mấy ngày tới đây tĩnh mạch trên cổ tay cậu sẽ dần chuyển sang tím đen, đến khi chuyển hết thành màu đen thì cậu không thể sống được nữa."
Nghe lời cô nói, một bên Vệ Hoàn cảm thấy lòng mình lạnh lẽo, một bên lại có hơi thắc mắc.
Nếu mục đích của đám người viện nghiên cứu 137 kia là muốn giết cậu thì vì sao không dùng loại độc có thể giết người ngay lập tức luôn, hoặc là dứt khoát bắn nổ cả xe lẫn người cậu mà, mắc gì phải dùng đến loại độc mãn tính này, còn là yêu độc.
Chẳng lẽ bọn chúng có thuốc giải? Hay là muốn trong khoảng thời gian này để truy tìm tới nơi cậu trốn, nếu tìm không ra thì để cậu chết luôn cũng được, bắt trở về thì vẫn còn đường sống.
Vệ Hoàn cúi đầu, nhìn vào tay mình.
Thân xác này chắc hẳn rất có giá trị với bọn chúng nếu không vì sao chúng không muốn hủy hoại cậu?
Đây là một hướng suy nghĩ tích cực.
"Này!" A Tổ vẫn luôn ngồi nghe đột nhiên vỗ đùi, "Tôi có một biện pháp."
Leah hừ một tiếng, "Cậu thì có nổi cái biện pháp gì."
Vẻ mặt