(*)Kinh Hồng: dùng để miêu tả dáng hình mỹ nhân duyên dáng uyển chuyển, tựa bóng chim hồng nhạn.
Vào thời Đường, Mai phi được Đường Huyền Tông sủng ái đã sáng tạo ra điệu Kinh Hồng vũ nổi tiếng, sau này bị thất truyền.
Kinh Hồng vũ chú trọng thủ pháp chấm phá, động tác mô phỏng cảnh tượng cánh chim hồng bay liệng giữa tầng không vô cùng ưu mĩ, dáng điệu mềm mại, nhẹ nhàng phiêu dật, vừa đẹp đẽ lại vô cùng ý nhị.
Đường Huyền Tông từng ở trước mặt chư vương tán tụng Mai phi: "Thổi sáo bạch ngọc, múa Kinh Hồng vũ, một tòa huy hoàng".
Kể từ khi Vệ Hoàn sống lại, để đi được đến đây phải trải qua biết bao nguy hiểm, đến cả một người quen thuộc cũng chưa được gặp, cuối cùng cũng gặp được người mình quen biết.
Tuy không thể gọi là bạn cũ, thậm chí có thể xem nhau như địch thủ, nhưng vẫn khiến cho Vệ Hoàn không cách nào che giấu được cảm xúc dâng trào trong lồng ngực.
Cuộc chạy trốn và sóng gió đã trải qua sau khi sống lại như một giấc mơ dài, mãi đến khi nhìn thấy người trước mặt này cậu mới thật sự tin rằng chính mình đã quay về rồi.
Là độc đinh trong gia tộc Cửu Phượng bao đời đơn truyền, đồng thời kế thừa năng lực của cả cha và mẹ, trong mắt người ngoài, từ lúc Vệ Hoàn được sinh ra đã đứng ở vạch đích.
Mười năm trước, ngay tại phía sau cánh cổng màu đỏ kia, cuộc sống xuôi chèo mát mái mười tám năm của cậu cuối cùng cũng va phải khắc tinh đầu tiên trong cuộc đời mình.
"Ê, bên kia có phải là Vệ Cửu của Bắc Cực Thiên Quỹ không? Nhìn cái dáng vẻ hào nhoáng của cậu ta kìa."
"Sinh ra trong một gia tộc như thế, ngông nghênh một chút thì cũng bình thường mà.
Gia tộc quân nhân đó, nếu là tao thì tao đã ngang ngược khắp chốn rồi."
"Hờ, cậu ta trâu bò thế là do nhờ vào việc kế thừa huyết thống đại yêu quái thôi và cả địa vị của gia tộc Cửu Phượng nữa.
Nếu không phải cậu ta được thừa hưởng năng lực của cả cha lẫn mẹ thì cũng có khác gì chúng ta đâu?"
"Nói thì nói thế nhưng yêu quái có thể thừa hưởng đồng thời năng lực của cha mẹ cũng hiếm lắm, mà cậu ấy sở hữu được cả hai loại sức mạnh."
"Suỵt, nói nhỏ thôi, người ta tới gần rồi kìa..."
Đều đến để tham gia cuộc thi tuyển sinh của Đại học Sơn Hải, người khác phải cẩn thận đi đến trước cổng, một lòng mong mỏi bước được vào cổng trường, chỉ e sợ cánh cổng này chặn mình bên ngoài.
Còn Vệ Hoàn thì ngược lại, đến cánh cũng lười thu, trực tiếp bay vào, có vẻ quen thuộc hơn cả những sinh viên đã nhập học từ lâu.
"Yêu so với yêu chỉ càng khiến yêu tức chết."
"Uầy, lần này lại không có trò vui để xem rồi."
Vệ Hoàn dạo một vòng trên không, rồi lơ lửng giữa bầu trời, đôi cánh màu đen dang rộng, "Dương Thăng, nhanh lên nào."
Thanh niên đi phía sau mặt mày tuấn tú, mũi chân chạm đất, thu hồi đôi cánh màu lam sau lưng, "A Hoàn, mày cũng xuống đây đi, mày ở trên đó gây chú ý quá rồi đấy."
Tuy Vệ Hoàn vẫn muốn tiếp tục chơi, nhưng nể mặt bạn tốt Dương Thăng vốn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn quyết định đáp xuống đất.
Đôi cánh trên xương bả vai biến mất, "Bay trên trời thì có sao đâu, tụi mình muốn vào học viện Phù Dao mà, phải bay nhanh như diều gặp gió, bay thẳng một mạch chín vạn dặm cơ, chứ mới bay tầm đó thì tính làm gì."
"Ừ thì không tính là gì nhưng mày vừa mới vào đã kéo thù hận rồi." Dương Thăng lắc đầu, "Cha mẹ mày mà biết được là lại cằn nhằn cho xem."
Tính cách của Dương Thăng điềm tĩnh hơn Vệ Hoàn rất nhiều, nhưng cũng không phải kiểu cứng nhắc, thỉnh thoảng vẫn đấu võ mồm với Vệ Hoàn vô cùng vui vẻ.
Từ nhỏ Vệ Hoàn đã là một tên nhóc thích gây chuyện, cha mẹ thường xuyên dặn dò Dương Thăng phải quản Vệ Hoàn, nhưng vị tổ tông này vẫn cứ ưa làm theo ý mình như cũ.
"Cằn nhằn thì cứ cằn nhằn, dù sao tao cũng tới Phù Dao rồi.
Trời cao hoàng đế xa, cho hai người họ nói thoải mái."
Dương Thăng nghe xong không khỏi thở dài, "Mày thì chắc chắn là đến Phù Dao rồi, còn tao vẫn chưa biết thế nào đâu."
Trong lòng Vệ Hoàn hiểu rõ, Dương Thăng là chim Tất Phương[1].
Tộc Tất Phương khác với Cửu Phượng, so với các yêu tộc hệ phong thì gia tộc bọn họ thiên về hệ hỏa nhiều hơn.
Tuy nhiên Dương Thăng lại không hề kế thừa yêu lực điều khiển lửa của cha mà lại giống với mẹ, giỏi thuật chế ngự gió, có thể điều khiển phong trận, tạo gió từ hư vô.
Sơn Hải khác hẳn các trường học Yêu tộc khác, sau khi chính thức nhập học, sinh viên sẽ được thụ tinh phân viện căn cứ vào thiên phú của từng người để phân phối đến các học viện khác nhau – Hệ phong là Học viện Phù Dao[2]; Hệ hỏa là Học viện Viêm Toại[3]; Hệ thủy là Học viện Thượng Thiện[4]; Hệ mộc là Học viện Gia Hủy[5].
Sinh viên ở các học viện khác nhau sẽ được giảng dạy theo những hình thức khác nhau dựa trên trình độ vốn có.
Nghĩ đến tâm bệnh của Dương Thăng, Vệ Hoàn ôm lấy bả vai anh, "Không sao cả, tao thấy Học viện Viêm Toại kia cũng chẳng có gì tốt, quản lý quá nghiêm ngặt, yêu quái hệ hỏa tính cách nóng nảy không ai chịu nổi.
Vào Phù Dao rồi hai đứa mình vẫn có thể luôn ở bên nhau, quá tốt.
Đợi đến lúc cả hai đều tốt nghiệp thì có lẽ sẽ được ở lại Sơn Hải nhậm chức huấn luyện viên thực chiến gì gì đó."
"Mày không lên chiến trường à?" Dương Thăng nhìn về phía cậu.
Vệ Hoàn xua tay, "Không lên đâu, ai thích lên thì lên.
Nhà anh đây đơn truyền chín đời rồi, tiếc mạng lắm."
"Đừng nói sau này mày muốn sinh một đội Cửu Phượng nhỏ luôn nhá."
"Tất nhiên phải thế rồi.
Gen của tao tốt như này, nhất định sẽ cưới được yêu quái xinh đẹp nhất, rồi cô ấy sẽ sinh cho tao một toa xe lửa toàn trẻ con.
Nếu không thì có lỗi với liệt tổ liệt tông lắm, còn có lỗi với trái tim của đông đảo thiếu nữ luôn hướng về tao nữa.
Tao nói cho mày biết, hôm nay anh đây vào trường, danh hiệu hotboy Đại học Sơn Hải ngoài tao ra còn trao cho ai được nữa."
Dương Thăng nhìn trời, "Nếu một ngày nào đó mà mày chết thì chắc chắn là chết do quá đắc ý."
Vào được cổng lớn chỉ là bước thứ nhất, nếu muốn chính thức nhập học thì cần phải thi đạt trong kỳ thi tuyển sinh, cũng chính là kỳ thi khảo sát đầu vào.
Tóm lại phải trải qua hai vòng thi(*).
Đầu tiên là thi lý thuyết, sau khi thi đậu vòng thi lý thuyết thì mới đạt được tư cách tiếng vào vòng thi thứ hai – vòng đấu thực chiến loại trực tiếp.
Từng đôi đối kháng với nhau trên kỳ đài, mãi đến khi tìm ra được người đứng nhất.
(*)Trong raw chỗ này ghi là 3 vòng thi, nhưng khúc sau viết ra chỉ có hai vòng lý thuyết và thực chiến (trong lúc thực chiến thì chia ra hai hiệp nhỏ) nên mình mạn phép sửa lại thành 2 vòng thi cho khớp với nội dung phía sau.
Vệ Hoàn đến đây vì cái danh hiệu đệ nhất này.
Từ ngày đầu tiên cậu muốn vào Sơn Hải thì đều nghĩ xong xuôi hết rồi, đến cả cảm nghĩ lúc nhận thưởng cũng đã diễn tập trong đầu 800 lần.
"Nghe bảo là có bảng thành tích thi lý thuyết rồi?!"
"Ừ, ở bên phía tòa chính kìa."
Vệ Hoàn vốn đang ngủ gật trên thảm cỏ ở sân thể dục thì bị Dương Thăng lay tỉnh, "Bài thi lý thuyết của mày cũng tốt đấy."
"Nói thừa..." Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Vệ Hoàn trả lời mơ hồ, "Chắc chắn bài thi lý thuyết của tao đạt..."
Ai ngờ giây tiếp theo trong lúc mê mang Vệ Hoàn nghe thấy Dương Thăng nói, "Mà tên của người đứng nhất nghe hay lắm, là cái kiểu khiến cho người khác cảm thấy tỏa sáng ấy."
Vệ Hoàn vụt dậy như cá chép quẫy nước, "Mày nói cái gì? Tao không đứng nhất á?"
Dương Thăng gật gật đầu, "Đúng thế, mày đứng hai."
"Đứng thứ hai?"
Đùa kiểu quái gì vậy!
Vệ Hoàn xắn tay áo, đứng lên khỏi thảm cỏ, còn bước chưa được hai bước đã mở bung cánh chim đen tuyền, bay thẳng vào biển người của tòa nhà chính.
Bảng xếp hạng cuộc thi lý thuyết lơ lửng trước tòa chính, một tấm bảng ánh sáng cao khoảng 5 mét được thả từ trên cao xuống, phía dưới bảng là đông đảo thi sinh đến xem điểm.
Vệ Hoàn trực tiếp bay đến trước bảng, treo người giữa không trung, tầm mắt đối diện với vị trí đầu bảng.
Hạng 1: Vân Vĩnh Trú – 150 điểm
Hạng 2: Vệ Hoàn – 149 điểm
"Là ai đã trừ mất một điểm của tao?" Vệ Hoàn xoay người giữa không trung, tức giận, "Vân Vĩnh Trú là con yêu tinh nhỏ nào?
Dương Thăng cũng bay lên, túm lấy Vệ Hoàn, kéo xuống, "Tao mới hỏi thăm rồi.
Tên Vân Vĩnh Trú này là con trai nhỏ của nhà họ Vân tộc Kim Ô." Nói xong anh đưa mắt ra hiệu với Vệ Hoàn, "Mày nghĩ không lầm đâu, là nhà họ Vân ở phía trên kia đó.
Bọn họ mới chuyển từ Bồng Lai Hải đến Yêu đô Côn Luân Hư từ năm ngoái.
Quan mới nhậm chức, cả nhà đều đi theo."
"Ai thèm quan tâm tới bối cảnh của cậu ta.
Mới đến mà dám kiêu ngạo vậy hả?" Hạng nhất cuộc thi lý thuyết mình không thèm để vào mắt bị đoạt mất rồi, ý chí chiến đấu của Vệ Hoàn bị kích thích, nắm tay siết đến độ kêu răng rắc, "Vân Vĩnh Trú..."
Cậu liếc mắt nhìn cái tên cao cao tại thượng đang đè ép cậu kia, "Tốt nhất cậu nên trụ vững cho lâu vào.
Đến lúc thi thực chiến tôi chắc chắn sẽ không nương tay."
Vệ Hoàn có một thiên phú kinh người, đó là khả năng lập flag còn linh nghiệm hơn cả ngôn linh.
Bị vả mặt trong vòng một giây, mặt cũng bị vả nhiều đến độ dày lên.
"Không phải vừa nãy mày còn buông lời hung ác à, giờ mày ngẩn người làm cái gì." Dương Thăng đứng ở khán đài gọi vọng lên Vệ Hoàn trên sân chiến đấu, "Mày tỉnh táo lại cho tao."
"Vãi chưởng..." Vệ Hoàn quay đầu lại, đôi mắt mở to, "Con mẹ nó, tên Vân Vĩnh Trú này đẹp dữ vậy."
"Để tao kể chuyện ma cho mày nghe." Mặt Dương Thăng không có lấy một chút cảm xúc, "...!Vệ Hoàn, mày đang thi đấu, trận chung kết."
"Ồ! Đúng đúng đúng..." Vệ Hoàn vỗ đầu mình, "Suýt nữa quên mất."
Vệ Hoàn là một tên cuồng sắc đẹp.
Vốn cậu cảm thấy nhan sắc của mình đã là đẹp nhất trong chúng yêu rồi, cả ngày đều nghĩ mình đẹp đến không chịu nổi.
Thậm chí bởi vì nguyên hình không được đẹp cho lắm nên cứ luôn duy trì hình dáng nhân loại.
Ai ngờ lúc này gặp được người còn đẹp hơn cả cậu chứ.
Vân Vĩnh Trú diện nguyên một cây đen đi ra từ một đầu khác của kỳ đài.
Bóng râm dần dần rút khỏi gương mặt, mãi cho đến khi ánh sáng hoàn toàn bao phủ lấy người hắn.
Làn da hắn tái nhợt, ngũ quan tinh tế, giống như một bức tượng điêu khắc không có cảm xúc.
Sắc màu duy nhất trên mặt hắn có lẽ là gia văn hình ngọn lửa màu đỏ lớn cỡ ngón cái của gia tộc Kim Ô nằm ở thái dương bên trái, như ẩn như hiện bên dưới mái tóc, được làn da nhợt nhạt của hắn tôn lên vẻ diễm lệ.
Đôi đồng tử nhạt màu như đang ngâm trong ánh mặt trời, y hệt viên đá hổ phách vừa sáng trong vừa lạnh lẽo, cứng rắn.
Vân Vĩnh Trú thản nhiên nhìn Vệ Hoàn, biểu tình lạnh nhạt.
"Đây là trận đấu cuối cùng của vòng thực chiến! Vẫn tuân theo quy tắc cũ, trong hiệp một không phép sử dụng pháp thuật, sau khi tiếng còi thông báo hiệp hai bắt đầu thì không còn lệnh cấm nữa." Hình ảnh 3D của thầy chủ nhiệm Bạch Hổ Lâm Chính Tắc được chiếu thẳng vào giữa khu vực dành cho trọng tài, đuôi hổ của ông quấn lấy cây cờ màu vàng kim của trường.
Nhịp trống của yêu cổ(*) ở hai bên kỳ đài càng gõ càng nhanh, càng đánh càng vang, "Trận thi đấu chính thức bắt đầu! Chúng ta hãy cùng nhau chờ đợi quán quân của cuộc thi tuyển sinh lần này!"
(*)Yêu cổ: yêu quái bản thể là cái trống.
Vào khoảnh khắc lá cờ được hạ xuống, toàn trường bộc phát tiếng cổ vũ cực lớn.
Trong mắt người xem, đặt biệt là khán giả nữ trên khán đài,