A Lê thần sắc vội vàng, một mình lẻ loi xuyên qua núi rừng, lướt qua một con sông, bỏ lại hai ngọn núi phía sau, nàng quay đầu lại nhìn đám sương bao quanh ngọn núi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Nơi này hẳn là nằm ngoài phạm vi trinh sát của đám vệ binh.
"Thật là đói". A Lê lẩm bẩm một tiếng, xoa xoa cái bụng lép kẹp, tiếp tục đi về phía trước.
Vì lên đường, nàng đã một ngày một đêm không ăn uống, phải dựa vào yêu lực chống đỡ mới có thể trèo đèo lội suối đến được đây.
Nàng nhìn quanh bốn phía, nhặt nhạnh những thứ có thể ăn được.
Bỗng dưng, một mùi dương khí thuần khiết thơm ngào ngạt xộc vào mũi, A Lê vui vẻ, trong ánh mắt lóe lên sự hưng phấn.
Nàng tìm khí vị, bình thản đi vào một chỗ trong rừng cây. Tại cây đại thụ cách đó mười mét, một nam tử toàn thân đạo bào màu trắng ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt hắn nhắm nghiền, môi mỏng hơi nhấp, biểu tình lạnh nhạt, không biết đang làm gì.
A Lê tránh sau cây đại thụ, nuốt trộm nước miếng, càng tới gần hắn, dương khí càng thêm nồng đậm, càng làm tâm nàng xao động.
Nàng chưa bao giờ có loại khát vọng này đối với bất cứ nam nhân nào, nhưng người trước mắt này thật khác lạ, dương khí loáng thoáng có cả linh khí, nếu có thể hút được một ngụm, không chỉ có thể thỏa mãn được cơn đói khát mà yêu lực cũng sẽ được tăng lên nhiều phần.
Nhìn nam nhân này hẳn là cũng có chút pháp lực, A Lê không dám lỗ mãng hành sự.
Vê tay làm phép thuật, một con bướm năm màu sinh ra từ đầu ngón tay nàng, xiêu vẹo theo gió bay đến trước mặt nam nhân, rồi nhẹ nhàng dừng ở chóp mũi hắn.
Con bướm vỗ nhẹ cánh, đậu trên chóp mũi hắn, nam nhân vẫn như cũ nhắm mắt vận khí, không nhúc nhích.
A Lê lớn gan hơn, thả thần thức đi dò la pháp lực hắn, phát hiện hắn nội thương nghiêm trọng, nguyên khí chỉ còn hai phần pháp lực, hiện nay tùy tiện một yêu tinh đạo hạnh hai trăm năm đều có thể đem hắn nuốt vào bụng. Huống chi A Lê là hồ ly tinh ngàn năm, tuy rằng thường ngày bị người trong tộc chế diễu, nói nàng trời sinh ngu dốt, không thể dạy, yêu linh ngàn năm lại chỉ có 400 năm đạo hạnh, nhưng để đối phó với đạo sĩ bị thương trước mắt này thì dư dả.
Nàng thu hồi thần thức, giấu đi yêu khí của mình, kéo vạt áo trước ngực ra, bộ ngực tròn trịa như ẩn như hiện, nửa bên ngực trắng nõn bại lộ trong không khí, hơi run rẩy, núm vú phấn hồng lộ ra trên bộ ngực trắng sữa.
A Lê chớp chớp con mắt mị hoặc, giả vờ bộ dạng bị kinh hãi chà đạp chịu khổ, khóc sướt mướt chạy về phía trước, một phen nhào vào lồng ngực đạo sĩ kia.
"Đạo trưởng, cứu mạng, trong núi này có yêu quái." Nàng bám vào vai hắn duyên dáng nói to, bộ ngực đẫy đà không an phận mà cọ vào ngực hắn:" Có con yêu gấu đen muốn vấy bẩn sự trong sạch của ta, còn muốn đem ta trở về làm áp trại phu nhân, ngươi phải cứu ta, huhu..."
Thân hình mềm mại ập đến, một mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi, Lục Trường Uyên bỗng dưng mở to mắt, ánh mắt hắn sắc bén, nhìn chằm chằm A Lê, thanh âm lãnh đạm:" Cô nương, tự trọng."
Hắn tuy nói tự trọng, lại chưa đẩy nàng ra.
A Lê nghĩ, người này nếu không phải ở đây luyện công, không thể đứng dậy, vậy thì là giả đứng đắn, trên mặt cự truyệt nhưng có lẽ trong lòng đã suy nghĩ bậy bạ.
Nàng ngồi trên đùi hắn, vặn vẹo cái