Nhìn vào kính chiếu hậu của chiếc xe, đôi mắt dường như đã phủ đầy sương nước." Lúc đó Lan mới mười tuổi.
Tôi rất vui vì Lan mới mười tuổi, đồng thời tôi rất buồn vì Lan mới mười tuổi.
Tôi mừng vì Lan mười tuổi chưa hiểu hết được sức tàn phá của cái nghèo; thương tâm là vì người xem những tiết mục của chúng tôi còn có rất nhiều đứa nhỏ trạc tuổi Lan, bọn chúng đang được ngồi bên người thân của mình xúng xính trong bộ quần áo sạch sẽ thơm tho” .Làn sương nước nhẹ trôi trong đôi mắt ấy rồi lần lượt hóa thành những vật thể trong suốt và rơi xuống khóe mắt khi nhắc đến “ Lan ” .Triệu Chi Liên đưa khăn giấy cho Kiều Tri Trân.Đây là lần đầu tiên Kiều Tri Trân rơi nước mắt trước mặt Triệu Chi Liên, và cũng là lần đầu tiên Kiều Tri Trân nói nhiều lời như vậy trước mặt cô.Phần lớn thời gian Kiều Tri Trân đều cúi đầu, ít nói, trong các hoạt động tập thể, cô ấy cũng vẫn yên lặng như vậy, cứ như sợ bị ai đó phát hiện ra.Về những hiện tượng này, lời giải thích của Kiều Tri Trân là " không muốn, sợ hãi và tôi không có tinh lực.
"Tôi không muốn vì sự chú ý của thế giới bên ngoài mà theo hiệu ứng cánh bướm có thể gây ra gánh nặng tài chính, chẳng hạn nếu kết giao bạn bè, khi sinh nhật bạn ấy, bạn phải bỏ tiền ra mua quà cho bạn của mình.
Không phải không muốn tham gia các hoạt động tập thể, mà là tôi sợ nếu tham gia, nếu tôi vô tình làm hỏng tài sản công cộng nào đó, thì tôi làm sao có nổi cả trăm triệu để bồi thường.Về phần không có tinh lực?Không còn tinh lực là do trong thế giới của Kiều Tri Trân chỉ có “ Lan ” , vì Lan