Khiêu khích bằng lời nói không thành công, Triệu Chi Liên quyết định thử tìm một bước đột phá mới trong hành động.
Cô đứng dậy, bước đi chậm rãi quan sát.
Có một chiếc giường đơn và một chiếc bàn ăn, một nửa chiếc bàn được dùng để xếp sách, không có tủ giày cũng như phòng tắm, tủ quần áo có nhưng nhìn ra được là chẳng có mấy bộ quần áo vì nó quá nhỏ.
Miệng thì hỏi tôi có thể xem tủ quần áo của Trân không, nhưng tay cô đã đặt ngay trên tay nắm cửa tủ quần áo, chàng trai di chuyển rất nhanh, khi Triệu Chi Liên có ý định mở cửa tủ quần áo ra, cậu đã dùng một tay chặn lên ván cửa tủ.
Khi tâm trạng tốt, thỉnh thoảng cô sẽ hưởng ứng các hoạt động quyên góp quần áo cũ trong cộng đồng, cô đoán rằng Kiều Tri Trân nhất định là một người được hưởng lợi từ hoạt động này, liệu có phải là trùng hợp ngẫu nhiên nếu như cô có thể nhìn thấy quần áo cũ của mình trong tủ quần áo của Trân không? Suy nghĩ này là phỏng theo mấy tác phẩm điện ảnh và truyền hình kể về mấy cô con gái nhà giàu bị chiều đến hư hỏng luôn tự cho mình là tài giỏi hơn người, tuy khẳng định là quần áo cũ nhưng thực sự cô chỉ mặc nhiều nhất một lần, có bộ cô đem đi tặng còn chưa thèm mặc lần nào.
Trong khi nói, Triệu Chi Liên nhìn xuống đôi giày của cậu chàng.
Ồ, là giày nhập khẩu.
Công nghệ sản xuất của Peru vẫn còn như ở thế kỷ trước, những người thuộc tầng lớp trung lưu thường sẽ sắm những đôi giày nhập khẩu thoải mái và phong cách, nhưng đại đa số dân chúng với số tiền ít ỏi trong túi sẽ đi giày sản xuất trong nước.
Hai chị em này vẫn còn cách xa tầng lớp trung lưu nên không khó để đoán ra đôi giày nhập khẩu trên chân cậu thiếu niên đến từ đâu.
Cô nhướng mày lên , tươi cười ra vẻ hiểu rõ.
Không biết là do ánh mắt rơi xuống chân mình kia, hay do lời nói của cô có liên quan đến chị gái mình, trên khuôn mặt thiếu niên rốt cục đã lộ ra một ít cảm xúc, bối rối, nhưng càng nhiều hơn là chán ghét.
Hai mắt nhìn nhau không ai chịu ai.
Lúc này, dáng vẻ của cô in rõ trong đôi đồng tử trong veo của cậu.
Rời mắt đi , Triệu Chi Liên phải thừa nhận rằng trong một khoảnh