Vu Lan nhét một xấp tiền nhỏ để vào túi của Triệu Chi Liên, kèm theo những lời lẽ vô cùng cương quyết : “Bây giờ tôi chỉ có thể trả 1 ít chi phí y tế như vậy cho Trân, cho tôi số tài khoản ngân hàng của cô, số còn lại tôi sẽ chuyển vào tài khoản ngân hàng"Thật là!.
Lần này không dùng từ " cô " kính trọng như lần trước nữa !Dừng một chútĐương nhiên, tôi không thể trả một lần, chỉ có thể trả từng đợt.
” Vu Lan nói nhanh hơn, nhưng thanh âm nhỏ lại.
Ở khoảng cách gần.
Vu Lan ở dưới ánh đèn sáng trưng, hôm nay cậu mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh sáng lại càng sáng sủa, đẹp đến mức Triệu Chí Liên có cảm giác xúc động muốn chạm vào.
Kiên quyết chắp tay ra sau lưng, cô phớt lờ Lan và tiếp tục đi về phía bãi đậu xe, học kỳ này cô đã đi muộn rất nhiều lần, cuối học kỳ mà đến muộn nữa sẽ làm hỏng hình ảnh của Liên học tỉ.
Vì đi quá nhanh, Triệu Chi Liên đánh rơi một chiếc giàyChiếc giày vô tình rớt xuống bên cạnh chân Vu Lan , lần này cô không hề cố ý.
Váy của Triệu Chi Liên hôm nay cũng không tiện cúi xuống, cô đứng một chân ngẩng cao đầu, chờ Vu Lan nhặt giày cho cô.
Vu Lan giúp cô nhặt giàyNhưng— _Triệu Chi Liên bất lực nhìn Vu Lan giơ tay ném chiếc giày lên cành cây cách mặt đất khoảng ba thước" Cậu điên rồi! " Triệu Chí Liên tức giận mắngVu Lan đứng dưới gốc cây, nhàn nhạt nói: " Cho tôi số tài khoản ngân hàng.
"Lòng tự trọng khá mạnh mẽ đấy!" Lập tức lấy giày lại ngay cho tôi! "" Cho tôi số tài khoản ngân hàng của cô.
"" Vu Lan, đây là cách thức cậu hứa hẹn sẽ báo đáp tôi sao? ! " Triệu Chi Liên rất là tức giận, tuy rằng tối hôm qua cậu không chính thức mở miệng là đồng ý với cô, nhưng sự im lặng của cậu chẳng khác nào đồng tình, " Lập tức! Trả lại giày cho tôi.
"Câu sau Triệu Chí Liên đè giọng nói ra, cô nhìn thấy hơn chục người đi vào trong hành lang,