Cả buổi tối biểu diễn, Ninh Lan chỉ suy nghĩ làm sao để thành cháu.
Mặc dù hiện nay anh lớn nhỏ gì cũng là nhân vật công chúng, hành tung đều bị bại lộ dưới ánh mặt trời, chạy đâu cũng không thoát.
Nhưng nghĩ kỹ lại, phần lớn thời gian anh đều ở chỗ miệng nhiều người đông, cơ hội bị bắt gặp một mình như hôm nay là vô cùng ít.
Nói chung, chạy được lần này rồi tính.
Anh nghĩ đủ mọi tình huống trong đầu, nghĩ đến xuất thần.
Lên sân khấu chụp ảnh chung không để ý dưới chân, giẫm phải chân Cố Thần Khải, bị cậu ta liếc trắng mắt.
Phát biểu từ thiện do đội trưởng đảm nhận.
Anh dứt khoát đứng bên cạnh ngây ngốc.
Dáng vẻ ngốc nghếch này bị ống kính chiếu đến mà không nhận ra.
Lúc xuống sân khấu, Phương Vũ lấy cùi chỏ huých anh một cái, nhỏ giọng nói: "Cằm cậu bị sao thế?"
Ninh Lan hồi thần, giơ tay sờ cằm, vẫn còn đau, có lẽ bị nắm đến sưng rồi.
"Không cẩn thận bị va ấy mà, không sao." Anh nói.
Phương Vũ lấy ra một tuýp kem che khuyết điểm: "Còn phải ngồi đợi sau ống kính một lúc.
Cậu bôi cái này trước rồi về chỗ ngồi nhé."
Ninh Lan bó tay với Phương Vũ, cảm thấy cậu ta như Doraemon, luôn có đồ tốt vào những thời điểm quan trọng.
Trốn trong góc bôi kem che khuyết điểm.
Chỗ ngồi khách mời của Ninh Lan bị Cao Minh chiếm, chỉ đành ngồi bên cạnh Tuỳ Ý ở gần lối đi.
Vừa ngồi xuống, ánh mắt Tuỳ Ý đã lướt nhẹ qua mặt anh, như làm việc công mà nói: "Kết thúc đừng có chạy lung tung, phải tập hợp cùng công ty."
Ninh Lan lơ đễnh, gật đầu: "Ừ, biết rồi."
Lúc này, anh càng mong một ngày 24 giờ đều hoạt động tập thể, bảo anh rời mọi người còn không chịu kia kìa.
Tiệc tối không có gì ăn, uống ngụm nước cũng phải che đậy sợ bị ống kính chụp xấu.
Lúc trên sân khấu tuyên bố tiệc từ thiện kết thúc tại đây, bảy người AOW cầu còn không được vội đứng lên, chào tạm biệt tiền bối, thuận theo dòng người đi ra ngoài.
Càng gần cổng ra vào, tim Ninh Lan đập càng nhanh đến mức màng nhĩ còn cảm thấy đập thình thịch.
Anh đi từng bước nhỏ đến bên Tuỳ Ý, trong lòng cầu mong gã to con sẽ không nhìn thấy.
Cho dù nhìn thấy, ít nhất kiêng kị xung quanh nhiều người, sẽ tha cho anh lần này.
Anh hận không thể biến thành một quả bóng hoặc là đào hầm chui ra ngoài.
Tuy nhiên, anh không làm được, chỉ có thể hết sức trốn tránh, mượn dáng người cao lớn của Tuỳ Ý che đậy.
Tuỳ Ý bước lớn, đi được một nửa đã cách xa các thành viên còn lại.
Ninh Lan trốn ở phía sau, trong lòng thầm cầu may, thế này có lẽ không nhìn thấy mình được đâu nhỉ?
Ai ngờ được rằng, gã to con giữa dòng người đông đúc liếc một cái là nhận ra anh.
Mặt tối sầm, ngậm điếu thuốc, bước đi như bay vươn tay ra bắt người.
Ninh Lan trơ mắt nhìn hắn ta đi tới, tim muốn vọt lên cổ họng.
Ngay khi bàn tay của gã to con chạm vào người anh, Tuỳ Ý – người vốn dĩ đang đi phía trước nghiêng người che anh lại, đứng trước mặt bảo vệ anh.
To con bắt hụt, không nhẫn nại càng muốn tiến đến bắt người.
Tuỳ Ý nắm chắc cánh tay đang vươn ra phía sau: "Làm gì vậy?"
Hắn nhìn cậu một cách dò xét: "Đâu ra thằng nhóc thối lo chuyện bao đồng này hả?" Nhìn một lúc thấy nóng mặt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người: "Ấy, đây không phải là chồng Tiểu Lan Lan của chúng ta sao? Hay là con trai chồng nhỉ?"
Tướng mạo Tuỳ Ý quả thật rất bắt mắt, chẳng trách nhìn một lần là nhớ.
Sự việc phát triển không theo bất kỳ tình huống nào mà Ninh Lan đã tính.
Anh gượng gạo giả vờ: "Anh, anh ở đây à.
Em đang tìm anh đây...!Đội trưởng, đội trưởng buông tay ra đi, đều là bạn bè cả."
Tuỳ Ý lạnh lùng nhìn anh rồi lướt mắt sang xung quanh, thấy mọi người không chú ý mới từ từ buông tay.
Gã to con cũng không muốn gây chuyện nơi đông người, nếu không hai thằng nhãi gộp lại cũng không phải đối thủ của hắn.
Hắn hừ hừ mấy tiếng tức giận với Tuỳ Ý, sau đó ngoắc tay với Ninh Lan: "Đi thôi, Tiểu Lan Lan."
"Cậu ấy phải cùng tôi về công ty." Tuỳ Ý đáp.
Ninh Lan sợ hắn nói ra điều gì khó nghe, van nài: "Anh, đợi em một lúc, chỉ một lúc.
Em qua công ty báo cáo, xong nhanh thôi."
Nơi công cộng người người qua lại.
Máy quay vẫn ở trước cổng.
Bảo vệ bên kia đã dõi theo bọn họ một lúc.
Gã to con cuối cùng không ra tay, cảnh cáo Ninh Lan ngoan ngoãn đừng giở trò, hung dữ trừng anh một cái, cảm thấy đủ ác rồi, tạm thời thả anh đi.
Cho đến lúc xe bảo mẫu dừng lại, các thành viên AOW nối đuôi nhau xuống xe,