Ninh Lan cực chẳng đã kéo ông chủ Lưu ra một góc "ôn chuyện cũ".
Suy cho cùng người ta đã cho anh vay tiền lúc khốn khó.
Mặc dù thủ đoạn đòi nợ sau đó cũng chẳng ra gì nhưng ít nhất cho anh sống toàn thân đến bây giờ, cũng coi như là ân nhân của anh.
Ông chủ Lưu như đánh giá sản phẩm săm soi một lượt từ đầu đến chân: "Bây giờ Tiểu Lan Lan giỏi lắm, bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi."
Ninh Lan vô cùng câm nín với cách sử dụng từ ngữ của hắn, khách khí đáp: "Làm gì có, lăn lộn bừa thôi.
Tư cách so sánh với ông chủ Lưu ngài còn chẳng có."
Ông chủ Lưu nghe lọt tai câu này, ôm bụng cười haha: "Mấy minh tinh nhỏ bọn mày, đúa nào đứa nấy đều biết ăn nói."
"Làm gì có, làm gì có, kiếm ăn mà thôi." Ninh Lan nói câu thật lòng.
Hai người hàn huyên mấy câu, tên to con đứng sau ông chủ Lưu nhìn thấy Ninh Lan là bực mình, cả mũi cả mặt hầm hừ thở phì phò.
Ông chủ Lưu trách móc trừng mắt nhìn hắn: "Thái độ gì đây hả? Tiểu Lan Lan bây giờ có núi to chống lưng rồi, về sau gặp mặt phải khách khí chút."
Ninh Lan vội khiêm tốn: "Không có, không có."
Cách đối phó tốt nhất với mấy bọn giàu có mới nổi yêu thể diện là tỏ ra yếu đuối, thoả mãn lòng hư vinh vô bờ của họ.
Ông chủ Lưu nghi hoặc đáp: "Thật sự không có?"
Ninh Lan nhanh chóng ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói đó, sợ rước phiền cho Tuỳ Ý, phủ nhận đáp: "Đương nhiên không có.
Nếu không tôi còn đứng ở đây ca hát làm gì?"
Hai con mắt nhỏ của ông chủ Lưu sáng lên: "Ai da.
Tao biết ngay mà.
Lan Lan của chúng ta có phẩm chất tốt như vậy, sao lại có thể...!haha." Vừa nói vừa xoa tay: "Thật ra, lần đó mày không đến tìm tao, tao còn có chút thất vọng đấy."
Ninh Lan e sợ biến sắc, sao anh có thể nghĩ được ông chủ Lưu vẫn còn ghim vụ đó.
"Dạo này có nuôi một cô, vô cùng chua ngoa.
Này." Ông chủ Lưu chỉ bó hoa hồng trên tay to con ở phía sau: "Cứ bắt tao mang hoa đến khoe mẽ, tuỳ hứng, không làm người ta bớt lo chút nào.
Haiz, mày nói có phải không?"
Ninh Lan toát mồ hôi, hùa theo vâng dạ.
Ông chủ Lưu tiến lên trước một bước, hạ thấp giọng, có chút mờ ám nói: "Mày nói xem, sao lúc trước tao không phát hiện ra Tiểu Lan Lan lại khiến người khác thương xót đến thế?"
Ninh Lan lùi sau một bước, nụ cười trên mặt tiêu tan, ẩn trong đó là sự tức giận.
Hiện giờ ngoài Tuỳ Ý, anh không nợ nần ai, cũng không cần phải nhẫn nhịu chịu nhục.
Anh trầm giọng đáp: "Nếu không có việc gì khác thì tôi đi trước đây.
Ông chủ Lưu bận việc của ngài đi." Nói xong xoay người định đi.
Ông chủ Lưu vô cùng đểu giả kéo cánh tay anh lại: "Ôi ôi ôi, tao còn chưa nói hết mà, đừng đi chứ."
Ninh Lan muốn giãy ra thì cánh tay kia bị một người khác kéo.
Một lực mạnh kéo anh thoát khỏi người ông chủ Lưu, đi kèm là giọng nói trầm ấm quen thuộc: "Sắp lên sân khấu rồi.".
||||| Truyện đề cử: Nước Sôi Lửa Bỏng |||||
Là Tuỳ Ý.
Đầu Ninh Lan thực sự sắp nổ tung.
Anh cảm thấy ông trời nhất định đang trêu đùa anh, lần nào cũng để Tuỳ Ý thấy anh trong bộ dạng quẫn bách.
"Ô, đây không phải, đây không phải..." Vế sau bị ông chủ Lưu bỏ lửng, cũng không nhắc tên Tuỳ Ý.
Nhà họ Tuỳ là một trong những gia tộc danh giá nhất thủ đô, không cùng đẳng cấp với mấy bọn nhà giàu mới nổi.
Hắn cứ cảm thấy tên nhóc này quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó.
Ở bên này, Tuỳ Ý đã kéo Ninh Lan bỏ lại hắn phía sau, sau khi rẽ vài lần đến góc vắng mới buông cánh tay Ninh Lan.
Ninh Lan bị cậu không biết nặng nhẹ nắm đến phát đau, xoa cánh tay phồng má nhìn cậu: "Cậu dữ thế làm gì?"
Câu này của anh ý tứ nũng nịu, muốn Tuỳ Ý thương anh một chút, như lúc trước thơm thơm hay ôm ôm cũng được.
Từ cái ngày anh lỡ lời hỏi về đàn violin mấy hôm trước, Tuỳ Ý không để anh trong lòng.
Tối qua anh mạo hiểm một lần nữa trèo lên giường trên, Tuỳ Ý chỉ qua loa thơm anh một cái, lật người xuống giường đón anh rồi lại trèo lên ngủ.
Anh không biết vấn đề nằm ở đâu, chỉ có thể vắt óc để lấy lòng, không dám tiến quá gần, sợ bị cậu ghét, cũng không dám rời quá xa, sợ cậu quên đi sự tồn tại của mình.
Ninh Lan cho rằng làm như vậy Tuỳ Ý sẽ nguôi giận.
Mặc dù cậu chưa bao giờ nói ra nhưng Ninh Lan biết cậu hay mềm lòng khi anh bị thương.
Ai ngờ được rằng biểu cảm của Tuỳ Ý không hoà hoãn lại, lạnh lùng hỏi anh: "Còn cần bao nhiêu tiền?"
Ninh Lan lặng người: "Gì cơ?"
Thực ra Ninh Lan đoán đúng rồi.
Mấy ngày hôm nay tâm tình của Tuỳ Ý rất kém nhưng nguyên nhân không phải do anh.
Dạo này, mỗi ngày Tuỳ Ý đều nhận được điện thoại của bố.
Anh ngắt máy, ông lại gọi lại, mở chế độ không làm phiền không nhận, ông lại gửi tin nhắn, nói thầy bệnh rồi, đang nằm ở bệnh viện XX.
Cho dù bố có gửi địa chỉ và số giường đến, cậu cũng không có ý định đi thăm.
Duyên thầy trò của hai người sớm đã đứt đoạn vào lúc thầy chen giữa mối quan hệ gia đình của ba người họ.
Đối phương phụ lòng sự tín nhiệm của cậu trước.
Để không còn dính líu đến bọn họ, cậu đã đập nồi dìm thuyền đi đến bước này, hiện tại căn bản không thể quay đầu.
Sự việc tồi tệ dường như đã hẹn trước cùng nhau ào đến, Kỷ Chi Nam cũng nằm viện.
Anh ấy nhát gan như vậy, hồi nhỏ thấy mình xuống nước bơi đều bịt mắt hô cứu mạng.
Bây giờ chịu đả kích lớn như vậy mà công ty đã sắp xếp cho anh đi làm lại?
Hai sự việc này, Tuỳ Ý đều bất lực nhưng lại cứ chiếm chỗ trong lòng làm phiền cậu bao lâu nay, muốn tránh nặng tìm nhẹ cũng không làm được.
Ninh Lan ở trước mắt lại khiến cậu không vui, không phải nói đã trả hết nợ rồi sao? Tại sao còn ở đây dây dưa không dứt với người rõ ràng có ý đồ xấu với anh?
"Tôi hỏi cậu, còn cần bao nhiêu tiền." Tuỳ Ý nhấn mạnh từng chữ.
Ninh Lan vẫn ngây người, ấp úng đáp: "Tôi...!tôi không cần tiền mà."
Tuỳ Ý nghe thấy lời này đột nhiên nhếch miệng cười nhạo.
Ninh Lan như bị dội gáo nước lạnh, chẳng khác gì bị công khai kết án.
Đúng vậy, cầm của con người ta bao nhiêu tiền như vậy mà nói mình không cần tiền, có khác gì đĩ điếm đứng phố đâu?
Không cần tiền? Không cần tiền còn trèo lên giường cậu, dùng bản lĩnh toàn thân câu dẫn cậu?
Tuỳ Ý thấy mặt anh trắng bệch như tờ giấy, tự dưng cảm thấy ngứa mắt, vứt câu "Nửa tiếng sau tập hợp" rồi quay người bỏ đi.
Ninh Lan đứng ngây ra đó rất lâu, cuối cùng điện thoại trong túi vang lên đánh thức anh.
Vừa nghe máy đã thấy người mẹ Triệu Cẩn San hét lớn nói mình bị tông xe phải nằm viện, cần mấy vạn tệ, không gửi thì chết ngay ở đây.
Ninh Lan im lặng nghe, thấy bà không hét nổi nữa, mới lặng lẽ cúp