Trong lúc ngẩn ngơ nghe thấy có người đang gọi tên mình.
Ninh Lan khó khăn động đậy cơ thể, chân vẫn có cảm giác, anh vẫn còn sống.
"Rầm" một tiếng, lán che mưa trên người được hất ra, cuồng phong mưa gió bên ngoài ập đến.
Mắt đã quen với bóng tối, đột ngột nhìn thấy nguồn sáng nên khó mở mắt.
Ninh Lan thích ứng rất lâu mới nhìn rõ khuôn mặt người đứng trước mắt.
Vậy mà lại là Kỷ Chi Nam.
Cả người anh ta ướt sũng, vội vàng lau nước mưa trên khuôn mặt, phát hiện chân Ninh Lan bị đè, không nói hai lời cúi người bắt đầu nhấc bàn lên.
Tuy nhiên, bàn trang điểm quá nặng nên mới nhấc được một nửa lại đổ sụp xuống.
Ninh Lan rên rỉ, sắc mặc trắng bệch như tờ, hít vài hơi, nghiêm túc nói: "Anh đi đi, không cần lòng tốt giả tạo của anh."
Hành vi này của Kỷ Chi Nam được gọi là lấy ơn báo oán.
Nhưng anh ta càng tốt, càng lương thiện, trái tim Ninh Lan càng hoảng hốt.
Kỷ Chi Nam không rảnh nghe anh nói, nghỉ một lúc tiếp tục di chuyển.
Vị trí anh bị đè có góc độ rất khó xử, khó dùng lực hai cánh tay.
Thấy sức đã cạn kiệt không thể chống đỡ được nữa, đột nhiên có người đi tới sau lưng, nắm cánh tay của Kỷ Chi Nam: "Tiểu Tinh tránh ra, để anh."
Sức lực của người đàn ông này rất lớn, nắm góc bàn dùng lực một cái đã lật được cái bàn ra.
Hắn và Kỷ Chi Nam nghiêng người đổ về sau theo quán tính.
Kỷ Chi Nam lùi hai bước được người đàn ông đó bảo vệ, không hề bị ngã.
Đương nhiên Ninh Lan nhớ người đàn ông này tên là Tần Nguỵ Vũ.
Anh nhìn hai người quan tâm nhau như chốn không người, còn nắm tay nhau, cảm thấy hơi chói mắt, cắn răng đứng dậy với cái chân bị thương, vừa miễn cưỡng đi được hai bước đã ngã xuống đất.
Kỷ Chi Nam tiến đến đỡ anh.
Ninh Lan không muốn nhận sự giúp đỡ, cố ý dùng lời nói đâm chọc anh ta: "Anh tưởng tôi sẽ cảm ơn anh sao? Thầy Kỷ thánh mẫu."
Kỷ Chi Nam điềm đạm nói: "Đừng nghĩ nhiều.
Chỉ là tôi đáp ứng với đạo diễn đưa cậu trở về."
Đừng nghĩ nhiều? Làm sao không thể nghĩ nhiều được đây?
Đột nhiên Ninh Lan nhận ra lần này mình thật sự thua rồi, người được Kỷ Chi Nam cứu thất bại thảm hại.
Anh nhếch khoé miệng như cười như khóc, cảm thấy sự nực cười của những việc ngu ngốc mình làm đã leo lên một tầm cao mới.
Cùng một khoảng thời gian ấy, tại Bắc Kinh cách đây hơn một nghìn cây số, Tuỳ Ý cảm thấy phiền muộn vì Ninh Lan không nhận ý tốt của cậu, bất chợt nghe An Lâm nói rằng vùng núi gần vị trí đoàn phim "Phúc giang sơn" xảy ra động đất, cậu đứng bật dậy, sải bước chạy ra ngoài.
An Lâm ngăn cản cậu: "Tí nữa có biểu diễn rồi, định đi đâu?"
"Đi bệnh viện."
"Ninh Lan còn ở thành phố H, cậu định đi bệnh viện nào?"
Nghe thấy lời này, Tuỳ Ý mới thoát khỏi cơn hoảng loạn, cầm điện thoại lên gọi.
Sắc mặt cậu bình tĩnh nhưng gọi vô số lần không có ai bắt máy khiến đầu ngón tay hơi run rẩy.
An Lâm bên cạnh khó khăn lắm mới gọi được cho một nhân viên đoàn phim, xác nhận Ninh Lan không bị nguy hiểm tính mạng, Tuỳ Ý mới bỏ điện thoại xuống, ổn định nhịp thở tán loạn.
Phương Vũ chu đáo, lấy khăn giấy đưa cho Tuỳ Ý, thấy cả khuôn mặt cậu biến sắc, trong lòng nghĩ trước kia có lẽ đã trách nhầm đội trưởng, rõ ràng cậu có quan tâm Ninh Lan.
Phản ứng lúc này không thể giả vờ được.
Hôm nay AOW có một buổi ghi hình.
Sau khi tổng đạo diễn biết được tình hình, đã sắp xếp ghi hình cho các cậu trước.
Sáu người ghi hình xong vội vàng ra ngoài.
Bên ngoài có cả đống fans đứng chờ.
Bọn họ cũng nhận được tin trên mạng.
Có vài em gái khóc lóc, đuổi theo hỏi Lan Bong Bóng có sao không.
Trong những trường hợp này, Tuỳ Ý thường đi càng nhanh càng tốt nhưng hôm nay dừng bước chân, bỏ khẩu trang, nói với fans: "Cậu ấy không sao.
Cậu ấy nhất định sẽ không sao."
Trở về công ty, Tuỳ Ý xuống xe đi thẳng đến hầm đỗ lấy xe của mình.
An Lâm đi theo.
Phương Vũ biết cậu định ra sân bay đón Ninh Lan, lon ton chạy theo: "Đội trưởng đưa tôi đi với."
Lục Khiếu Xuyên cũng chen vào xe, vừa xem bản đồ vừa nói: "Đi vòng qua đường Thương Sơn.
Đường chính đang kẹt xe."
Ninh Lan đang trên máy bay trở về.
Bốn người phi nhanh như chớp đến sân bay, đợi thêm nửa tiếng nữa, đón được Mễ Khiết đang dìu Ninh Lan bước thò bước thụt.
Tuỳ Ý đang định bước tới thì bị Phương Vũ vọt lên, nức nở xông tới.
Ninh Lan lại cười tít mắt, nói: "Mình không sao...!Cậu đừng khóc mà.
Mình đã chết đâu...!Nè nhìn đi, bên kia có máy ảnh đấy!"
Động tĩnh của mấy người quá lớn, thu hút fans qua đường, lấy điện thoại chụp bọn họ một cách điên cuồng.
Khó khăn lắm cũng lách khỏi vòng vây xung quanh đi đến phía trước ô tô nhưng lại gặp khó khăn trong việc sắp xếp chỗ ngồi.
Phương Vũ quay người đấm Lục Khiếu Xuyên một cái: "Bảo cậu đừng đi mà cứ đòi theo, bây giờ Lan Lan không có chỗ ngồi rồi."
An Lâm và Mễ Khiết chủ động đề nghị tự bắt taxi về.
Lục Khiếu Xuyên cũng bị đuổi đi.
Phương Vũ đỡ Ninh Lan ngồi vào ghế sau.
Thân xe quá cao khiến người bị thương khó chui vào.
Tuỳ Ý ra hiệu cho Phương Vũ tránh ra, sau đó ôm eo Ninh Lan nhấc bổng anh lên khỏi mặt đất, cúi người cẩn thận rồi đặt anh vào trong xe.
Động tác thuần thục khiến Phương Vũ mắt chữ O mồm chữ A.
Tuỳ Ý lấy chăn từ cốp sau đắp cho Ninh Lan.
Ninh Lan nhỏ tiếng nói: "Cảm ơn." Một lát sau nói tiếp: "Anh ta không sao, là anh ta cứu tôi."
Động tác của Tuỳ Ý ngừng một lúc, ánh mắt dừng trên mặt Ninh Lan trong chốc lát, sau đó "Ừm" một tiếng, trở về ghế lái.
Trời đã tối, Ninh Lan nằm ở ghế sau, chìm vào giấc ngủ say, vừa tỉnh dậy đã đến bệnh viện.
An Lâm đến trước bọn họ, mang xe lăn tới.
Ninh Lan ngại ngồi nhưng mắt thấy tay Tuỳ Ý sắp giơ ra định bế anh, chỉ đành cắn răng ngồi xuống.
Vết thương đã được kiểm tra và băng bó đơn giản ở bệnh viện nhỏ dưới chân núi chỗ quay phim.
Ninh Lan làm thủ tục nhập viện.
Bác sĩ trực ban đi qua xem xét, treo lên mấy bình nước tiêu viêm.
"Chỉ là xước tí da thôi.
Không sao, các cậu về trước đi." Ninh Lan ngồi trên giường bệnh nói với mọi người.
Phương Vũ trừng mắt: "Xước tí da á? Sưng đến mức này rồi.
Cậu ngoan ngoãn nằm xuống cho mình.
Hôm nay mình sẽ ở đây với cậu." Nói xong liền đặt mông xuống, dáng vẻ đòi ở lại.
"Tôi ở lại, các cậu về trước, nếu không người nhà sẽ lo lắng." Tuỳ Ý nói.
Phương Vũ xua tay đuổi người: "Tôi gọi một cuộc điện thoại là được.
Mọi người về đi.
Không phải ngày mai có buổi họp báo à? Đừng làm lỡ công việc."
Ngày mai là buổi họp báo bộ phim thần tượng Tuỳ Ý quay vào năm ngoái.
Lục Khiếu Xuyên cũng có công việc khác.
An Lâm tính toán, cảm thấy có lý, giục mọi người về nghỉ ngơi sớm.
Tuỳ Ý đi một bước quay đầu ba lần, đi đến cửa quay người lại nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì gọi điện cho tôi."
Ninh Lan không để lời cậu vào trong lòng.
Cho dù thực sự có việc gì cũng sẽ không tìm cậu, huống hồ Ninh Lan cảm thấy đây chỉ là vết thương nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, Phương Vũ đẩy Ninh Lan đi chụp chiếu.
Lúc đợi phim chụp, anh kêu đói, bảo Phương Vũ đi mua đồ còn tự mình đi lấy hồ sơ tìm bác sĩ.
Chẩn đoán anh bị gãy xương mắt cá chân và căng dây chằng, được đề nghị phẫu thuật.
Ninh Lan không muốn làm phẩu thuật, nói có phải rất đau không, hỏi bác sĩ có thể điều trị bảo tồn không.
Hôm nay bác sĩ trực vẫn là ông chú lần trước.
Lần này ông không cười, biểu cảm nghiêm túc nói: "Cậu nhóc này đừng nghe đến phẫu thuật là sợ mất mật.
Điều trị bảo tồn là thủ pháp nắn xương về chỗ cũ, có rủi ro nhất định.
Một khi thất bại vẫn phải thông qua phẫu thuật cố định bên trong."
Ninh Lan không sợ phẫu thuật, mà sợ làm lỡ thời gian.
Giải trí Tinh Quang dự định tổ chức concert cho AOW vào tháng 7.
Tiền lương của bọn họ hoàn toàn dựa vào lượng công việc.
Ninh Lan không giống như Tuỳ Ý có thể nhận được nhiều đại ngôn, cũng không giống Lục Khiếu Xuyên, Cao Minh nhận được nhiều chương trình giải trí.
Tiền lương của anh luôn thấp nhất AOW.
Cái giới này rất thực tế.
Vì phải quay phim từ đầu năm đến nay đã mấy tháng trời nên anh không nhận được chú ý, cũng không tham gia nửa sau đợt tuyên truyền cho album mới.
Nếu tiếp tục không lên sân khấu concert, có lẽ fans sẽ quên anh một cách sạch sẽ.
Nghệ sĩ không có fans đồng nghĩa với việc không có giá trị thương mại.
Ninh Lan cũng không ngốc đến mức cho rằng AOW sẽ tồn tại mãi mãi.
Có công ty nào không quảng bá nhóm vì cộng đồng fans, sau đó sẽ chọn ra những thành viên có giá trị để tập trung nâng đỡ? Kết cục của việc đánh mất giá trị là gì, đã có vô số vết xe đổ trước đó.
Anh bắt buộc phải tính toán cho bản thân, tìm một lối thoát.
Cuối cùng bác sĩ bị anh thuyết phục, nói trước anh có thể phải chịu trách nhiệm rủi