Thực ra động cơ của Ninh Lan rất đơn giản, sắp phải ra mắt rồi, anh muốn thay đổi diện mạo để làm người một lần nữa.
Nếu thời gian không cho phép anh hoán đổi xương cốt, thì chấm thêm một cái nốt ruồi đi, may thì chứng minh được mình không giống trước kia nữa.
Anh vội vàng vùng khỏi số phận bất lực phản kháng, mong chờ từ nay về sau đi trên con đường mới.
Mặc dù trong tiềm thức, anh không ôm hy vọng gì cả.
Anh cho rằng việc chỉnh sửa, thẩm mỹ là điều thường tình trong giới giải trí, hành động nhỏ này chẳng là gì cả, ai ngờ rằng ngày hôm sau, tất cả mọi người gặp anh đều lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Lúc ngủ dậy, Cố Thần Khải nhìn anh chằm chằm nửa ngày, sau đó "xuỳ" một tiếng biểu thị sự khinh thường.
Cao Minh gặp anh ở nhà vệ sinh, ngậm bàn chải trong miệng nhìn anh qua gương, ô ô a a nói mấy câu khó hiểu.
Vương Băng Dương lại càng khoa trương, ôm lấy mặt anh thương tâm nói: "Anh Lan ơi, sao anh lại nghĩ không thông vậy?"
Ninh Lan hỏi có ý gì.
Cậu ta ấn vào nốt ruồi, đáp: "Vị trí này không phải là nốt ruồi nước mắt sao? Không may mắn đâu à."
Trên đường đi làm Ninh Lan lên mạng tra cứu, trong lòng nghĩ nốt ruồi này cũng chẳng phải là thật, gì mà "cô tinh nhập mệnh" * chứ?
Việc gì đến thì cứ đến.
*cô tinh nhập mệnh: thường chỉ sự khó khăn, hay gặp đau buồn, cô đơn trong tình cảm.
Công ty điều một chiếc xe ô tô chín chỗ đưa bọn họ đi studio chụp ảnh.
Bảy người mới ngồi một lúc, trợ lý An Lâm cũng đến.
Vương Băng Dương hỏi: "Chị An An ơi, không phải chị là trợ lý đời sống của bọn em sao? Sao cũng đi làm theo vậy?"
An Lâm mở túi vải bố to đùng ra, lấy vài chai nước từ bên trong, đưa cho các thành viên và lái xe mỗi người một chai, nói: "Ngoài công việc là trợ lý đời sống, trong công việc là trợ lý hành chính.
Có ý kiến gì không?"
Mấy thanh niên đều lắc đầu cười hihi.
Ninh Lan nói: "Thế phải bảo công ty tăng lương cho chị đi." Vừa nói, vừa tiện tay nhận lấy chai nước khoáng, giúp cô vặn nắp rồi trả lại.
An Lâm cười tít mắt nhận lấy, uống một ngụm rồi đáp: "Tôi cũng nghĩ như vậy...!Ớ...!mặt cậu làm sao thế?"
Tài xế nghe thấy cô bất ngờ cao giọng, cũng nghiêng đầu nhìn.
Ninh Lan bị mọi người vây quanh nhìn cả sáng.
Lúc họp còn bị Trương Phạn trách mắng một hồi, nói về sau động vào mặt phải báo với cô một tiếng.
Vì thế anh đã quen với sự kinh ngạc của mọi người, đáp: "Chỉ là thêm một chấm đen thôi mà.
Người không biết lại tưởng em thay đầu."
An Lâm xúm lại ngắm kĩ trong chốc lại, bảo: "Cậu đừng nói, cũng khá là đẹp đấy.
Trước kia không phát hiện mắt cậu lại đẹp đến vậy.
Chốc nữa lúc tạo hình bảo thợ làm cho cậu một tí mái mưa, sẽ càng thêm hiệu quả."
Ninh Lan vâng dạ liên tục.
Tuỳ Ý ngồi ở trong cùng cạnh cửa sổ nhìn anh một cái, sau đó rời mắt hướng ra cửa sổ.
Nơi chụp ảnh là studio trong nhà, hai bộ trang phục, một bộ mang phong cách thiếu niên phản nghịch, một bộ kiểu đáng yêu, vừa hợp với phong cách của hai bài hát ra mắt.
Nói là thiếu niên phản nghịch, thực tế tạo hình cũng không quá khoa trương.
Tất cả thành viên đều đi giày thể thao cộng thêm trang phục thiết kế riêng, nhìn tổng thể thì phổ thông, nhìn chi tiết sẽ thấy vô cùng tinh tế, vừa thời thượng, vừa mang lại cảm giác thanh xuân.
Tóc của Ninh Lan được nhuộm thành màu hạt dẻ, để duy trì màu đến lúc quay MV tuần sau, nên đã nhuộm loại màu giữ lâu.
Cùng nhuộm tóc còn có Tuỳ Ý và Vương Băng Dương, một người màu xám, một người màu vàng, không ai theo kiểu smart*.
Ninh Lan thấy rằng thẩm mỹ của công ty khá ổn, đáng tin.
*smart: tiếng Trung là 杀马特: một cộng đồng thanh niên có tóc kiểu, phong cách như thế này =))
Tạo hình xong, quá trình chụp ảnh diễn ra rất nhanh.
Ảnh chung của bảy người đã được sắp xếp sẵn vị trí và tư thế.
Phong cách phản nghịch nên cũng không cần biểu cảm mấy, còn phong cách đáng yêu thì cười lên là được.
Thời gian Ninh Lan chụp ảnh cá nhân bị kéo dài một chút.
Anh không thích ứng được với tiết tấu 30 giây "tách" chụp.
Thợ chụp ảnh chắc chưa bao giờ thấy thần tượng nào mà cứng nhắc như thế, vừa nhìn ảnh chụp đã lắc đầu thẳng thừng.
Ninh Lan cho rằng bản thân đã nỗ lực hết sức, tạo hình trái tim bằng cách vòng cánh tay lên đầu cũng phải nghiến răng nghiến lợi làm.
Hiện giờ chỉ có thể ngồi đợi hậu kỳ cứu mạng thôi.
Anh đi rửa mặt sau khi chụp ảnh xong, kì cọ nửa ngày trời cũng không rửa sạch được kẻ mắt, dứt khoát vuốt cái mái mới cắt che đi.
Trên xe trở về, An Lâm bảo mọi người đăng ký weibo mới, tên gồm tên nhóm và tên mình, theo dõi trang của công ty và các thành viên.
Lục Khiếu Xuyên vô cùng đắc chí theo dõi mấy người nổi tiếng trên mạng, bị An Lâm nói cho một trận.
Lão đại không vui, nói rằng sớm biết thế này đã không ra mắt nữa, đến tự do cá nhân cũng không có.
Ninh Lan gõ "AOW Ninh Lan" trên weibo rồi ấn xác nhận, hỏi An Lâm: "Vì sao nhóm mình được đặt tên như vậy ạ?"
An Lâm đáp: "Là viết tắt của All Over The World."
Ninh Lan đang ngẫm nghĩ xem là từ nào thì Cố Thần Khải giễu cợt nói: "Ý nghĩa là toàn thế giới."
Dù gì Ninh Lan cũng đã học cấp 3, anh cười với Cố Thần Khải rồi hỏi tiếp: "Vậy phải là AOTW chứ?"
Vương Băng Dương ngáp một cái, đáp: "Phòng kế hoạch nói nhìn chữ T không đẹp nên bỏ đi luôn."
Ninh Lan âm thầm thu lại câu nói công ty đáng tin vừa lúc nãy.
Cả nhóm được sắp xếp luyện tập vào buổi chiều.
Ninh Lan tập luyện một mình trong một tuần, động tác cơ bản còn chắp vá được.
Tuy nhiên bảy người cùng nhảy, phải vừa nhảy vừa thay đổi đội hình.
Cho dù phần lớn thời gian anh đều đứng sau cùng đội ngũ, thì vẫn có chút không theo kịp.
Hơn nữa, lúc di chuyển đội hình va vào người khác.
Cao Minh đã bị va mấy lần lộ ra vẻ sốt ruột: "Lần thứ mấy rồi hả? Thay đổi vị trí trước sau không khó đến thế chứ?"
Trước khi luyện tập đội hình, Cao Minh ngàn lần không ngờ rằng thực lực của Ninh Lan còn không đến mức đạt yêu cầu, chứ chưa nói đến sự phối hợp kém.
Động tác mềm oặt thiếu lực, nhìn là biết không có nền tảng nhảy múa.
Nếu không phải để anh đứng phía sau, chen trong một đám người sẽ khó lộ ra thì cả nhóm đã bị anh làm cho liên luỵ rồi.
Cao Minh thuộc phái thực lực, thức khuya dậy sớm đổ mồ hôi luyện tập trong ba năm.
Trước kia không biết rõ nội tình của Ninh Lan, mới đối xử khách khí, lễ phép với anh.
Bây giờ mới biết anh là "lính nhảy dù", vừa không có tiền, vừa không có thực lực, căn bản không muốn để anh vào mắt.
Ninh Lan cũng không ngốc.
Anh biết Cao Minh đại để đã nhìn anh với con mắt khác.
Từ lúc biết đứa trẻ này tức giận phát tiết, anh đã không còn làm thân với cậu ta nữa.
Lúc trả tiền còn nhét thêm 200 tệ, không biết cậu ta có đếm lại không.
Việc này không liên quan đến mấy thành viên xếp trước.
Phương Vũ – người đứng cao nhất còn quay lại giảng hoà: "Lần đầu tiên kết hợp còn hơi lúng túng, chúng mình cùng làm lại đi."
Vương Băng Dương cũng tiến đến vỗ hai người họ, nói: "Được rồi, được rồi, đều là anh em cả."
Ai về vị trí nấy.
Luyện tập thêm hai lần, cuối cùng Ninh Lan cũng không giẫm lên chân người khác.
Lúc nghỉ giải lao, anh chủ động xuống tầng mua nước uống mời mọi người.
Vốn dĩ định mua bảy chai nước khoáng, sắp ra quầy thu ngân, suy nghĩ lại rồi cắn răng đổi sáu chai thành nước uống vận động.
Đến phòng luyện tập, tự mình lấy chai nước khoáng, còn những chai khác để thành viên trong nhóm chọn.
Lục Khiếu Xuyên vô cùng ga lăng định đổi chai nước uống vận động của mình cho Ninh Lan.
Ninh Lan nói mình đang giảm cân.
Lục Khiếu Xuyên thân thiết vẹo má anh: "Đừng giảm nữa.
Sau lại giảm luôn má lúm đồng tiền mà anh thích thì sao."
Ninh Lan không ngờ rằng mình bị động chân tay, cảm thấy hơi ghét bỏ né tránh, không chú ý mà lùi lại sau hai bước, suýt nữa ngã lên người Tuỳ Ý.
"Cẩn thận."
Tuỳ Ý đỡ anh.
Ninh Lan đứng vững rồi nghiêng đầu nói