Tuỳ Ý vội trở về nhà, thầy giáo đứng cửa đón cậu, nói vừa nãy gặp Triệu Cẩn San đang bị bảo vệ giữ lại ở trước cổng khu nhà, sau đó gọi điện ngay cho cậu.
Lúc bước vào nhà, Triệu Cẩn San đang ngồi trên sô pha uống trà, thấy Tuỳ Ý thì đứng dậy hàn huyên hỏi han, "Sao Tiểu Tuỳ lại gầy thế này", "Ăn cơm tối chưa", "Dạo này có tốt không"...!ai không biết còn tưởng bà là mẹ ruột cậu.
Ba năm nay, Tuỳ Ý không ít lần bị bà quấy nhiễu đủ kiểu.
Cậu ôm suy nghĩ nói không chừng Ninh Lan sẽ về quê thăm nhà, lưu lại cách liên hệ với Triệu Cẩn San, manh mối đáng tin thì chẳng có, tiền thì bị bà bòn rút không ít.
Đến bây giờ, cậu mới hiểu được nỗi khổ của Ninh Lan trong những năm đó.
Dù sao cũng là mẹ ruột, Ninh Lan có cứng miệng mềm lòng cũng không thể ngồi yên không quản.
Lần này, Triệu Cẩn San vẫn bày ra bộ dạng "Không cứu tôi thì tôi sẽ chết ngay tại đây", vừa nén nước mắt vừa nói cầm tiền di dời đi mua nhà mới, nhà mới thì chưa có, bây giờ lưu lạc đầu đường, một chút tiền cuối cùng trên người dùng để mua vé xe, mấy ngày đã không ăn được bữa cơm ngon.
Tuỳ Ý lấy hết tiền mặt trên người đưa cho bà, Triệu Cẩn San trông có vẻ không được hài lòng đếm đếm, đếm xong đảo mặt nói một cách bí ẩn rằng đêm qua bố Ninh Lan báo mộng cho bà, nói con trai đến mộ thăm ông, nói rất nhiều điều, trong đó có câu muốn trở về trường học hành.
Trước nay Tuỳ Ý không tin mấy thứ hão huyền quỷ thần, nhưng lần này lại có bệnh thì vái tứ phương, tin đến 80%, ngay lúc đó cầm điện thoại chuyển tiền cho Triệu Cẩn San, nhận được tên trường đại học là nguyện vọng đầu tiên của Ninh Lan trong kỳ thi, cơm cũng không ăn vội vàng phóng xe đến đó.
Trên đường, cậu nhớ lần đầu tiên quay phim năm đó, Ninh Lan bay từ thủ đô đến thăm cậu, bất chấp mưa gió muốn đến trường học đi dạo.
Lúc đó, Tuỳ Ý không hiểu, hiện giờ nhớ lại sự nuối tiếc của Ninh Lan khi được hỏi vì sao không tiếp tục học, và sự ghen tị trong mắt anh khi anh thấy sân chơi, thư viện, hàng cây, thực ra tất cả đều đang nói lên lí tưởng và khát khao của anh.
Thầy giáo giúp cậu tìm người điều khiển camera giám sát ở cổng trường để điều tra, Tuỳ Ý đỗ xe trước cổng, nhìn đám học sinh khoác vai cười đùa trong giờ ăn tối, chợt hiểu ra vì sao Ninh Lan lại muốn đi học.
Ít nhất không khí trong trường học trong lành hơn bên ngoài, có thể tự mình nắm lấy vận mệnh mà không phải bị ràng buộc bởi những hợp đồng nghiêm ngặt và vô số nợ nần, trói buộc đến việc tự do hít thở cũng là một điều xa xỉ.
Đêm muộn, thầy giáo gọi điện đến: "Camera trường học chỉ lưu một tháng, bước đầu điều tra không tìm thấy Ninh Lan.
Con mau về ngủ đi, đừng đợi ở đó nữa."
Tuỳ Ý nhìn chằm chằm không chớp mắt khuôn viên đang đóng cửa, khàn giọng gọi: "Thầy."
"Ơi?"
"Con...!có phải rất ngốc không?"
Thầy giáo chần chừ chốc lát, đáp: "Là rất ngốc, thanh niên tuổi đôi mươi còn mê tín hơn cả ông già như thầy."
Tuỳ Ý giơ tay che đôi mắt: "...!Con xin lỗi."
"Tiền là con tiêu, nói xin lỗi với thầy làm gì? Chẳng bằng giữ lại đợi cậu ta trở về rồi nói cho cậu ta nghe."
Yết hầu của Tuỳ Ý lên xuống vài lần, có chút khó khăn mở miệng: "Năm đó bố cũng xin lỗi thầy như vậy sao?"
"Đương nhiên, nếu không giờ thầy đã ở nước Y, chứ không phải ở đây gấp quần áo cho bố con." Thầy giả vờ nhẹ nhõm đáp.
Tuỳ Ý nhếch khoé miệng rồi lại nhanh chóng rút lại nụ cười, trầm giọng nói: "Thầy, con xin lỗi."
"Sao lại nữa rồi? Hôm nay là "Quốc tế xin lỗi" à?"
Tuỳ Ý hít một hơi sâu: "Xin lỗi, đã từng hiểu lầm thầy, coi thầy là..." Từ đó cuối cùng cũng không nói ra: "Con còn nợ thầy một lời xin lỗi chính thức."
Năm ngoái, cậu biết được sự thật bị phủ bụi từ một người lớn lâu ngày không gặp, sự chấn động lúc đó ngang với việc thế giới quan được định hình lại.
Tất cả những gì cậu tưởng đều là sai, chân tướng giấu ở sau lưng, chỉ cần truy hỏi thêm chút cậu sẽ biết tất cả, nhưng cậu mù quáng, chỉ tin những gì mình thấy, còn cố chấp làm nhiều điều ngu ngốc.
Cậu đối xử với Ninh Lan cũng như vậy.
Thầy giáo ở đầu kia cười: "Được rồi được rồi, còn "chính thức xin lỗi"...!Đêm hôm đừng có doạ lão già đây không ngủ được.
Có lòng thì lúc rảnh thu âm mấy bài, để thầy cho phụ huynh học sinh nghe, đỡ tốn công viết quảng cáo."
"Vâng." Tuỳ Ý đáp ứng ngay.
Cuối cùng, thầy giáo nghiêm túc nói: "Con phải sống tốt, đừng làm bản thân nhếch nhác nữa.
Đợi cậu ấy trở về thấy con như thế này, cảm thấy thất vọng rồi lại bỏ đi thì phải làm sao?"
Tuỳ Ý nghe lời thầy dạy, ngày hôm sau dậy sớm, chạy bộ rồi rửa mặt, chọn áo phông tay ngắn phối với quần đen ống đứng, đứng trước gương chải tóc xong mới ra ngoài.
Bà lão của tiệm tạp hoá gần sân vận động ngoại ô thấy tinh thần cậu hôm nay rất tốt, cười tít mắt nói với cậu: "Cậu nhóc làm việc ở đĩa bay đằng kia sao? Bình thường làm gì vậy?"
Thiết kế bên ngoài của sân vận động rất độc đáo, nhìn từ xa giống một chiếc đĩa bay.
Tuỳ Ý cười đáp: "Vâng ạ, nghiên cứu vũ khí sinh hoá, chuẩn bị tiêu diệt nhân loại."
Bà lão không để bụng bĩu môi: "Mấy thanh niên các cậu cứ thích doạ bà lão như tôi thôi."
Đột nhiên Tuỳ Ý hơi tò mò "các cậu" trong lời bà lão còn có ai.
Lần này bà lão không gọi với "thằng nhóc thối" ở phòng trong, bà đã học cách dùng máy pha cà phê, rót đầy cốc đưa Tuỳ Ý, sau đó lấy một tấm thẻ cứng có kích thức bằng danh thiếp từ trong tủ đưa cho cậu: "Này, đủ năm cốc tặng một cốc."
Tuỳ Ý cầm chiếc thẻ ghi "Thẻ cà phê VIP tối cao của tiệm tạp hoá Tuyền Tây" lật xem hai lần, dở khóc dở cười đáp: "Cảm ơn bà chủ ạ."
Bà lão xua tay: "Đừng cảm ơn tôi, là thằng nhóc thối làm đó.
Giữ kỹ tấm thẻ đó, còn có thể uống thêm bốn cốc nữa."
Còn một tuần nữa là đến concert, thời gian gấp rút, công việc bận rộn, Tuỳ Ý không có thời gian đến tiệm tạp hoá mua cà phê, dần quên mất chiếc thẻ cà phê handmade tiện tay nhét vào túi.
Chớp mắt đến ngày biểu diễn, ban ngày tiến hành tổng duyệt, Tuỳ Ý nhìn xuống khán đài trống không mà hai tiếng nữa sẽ chật kín khán giả.
Cậu không khỏi nghĩ, liệu có anh trong vạn người đó không? Liệu anh có nghe ca khúc cậu biểu diễn vì anh không?
Tuy nhiên, kiểu suy nghĩ viển vông này chỉ lưu lại trong đầu một lúc, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, sẽ bị sự hối hận và tự trách đè nén đến không thở được.
Năm đó, Ninh Lan một thân một mình chịu đựng sự bôi nhọ.
Cậu thấy Ninh Lan không khóc, nông cạn cho rằng anh đủ kiên cường và không cần mình an ủi.
Lúc đó, cậu không biết có một số việc phải tự đặt mình vào trong đó mới có thể hiểu được.
Chẳng hạn bị một người coi là bảo bối bỏ rơi, là nỗi đau dòng máu lạnh ngắt chảy ngược, là nỗi tuyệt vọng khi cơ thể liên tục rơi xuống bóng tối nhưng không tìm được điểm hạ cánh.
Lúc đó, cậu không bảo vệ tốt Ninh Lan, sự tuyệt vọng cuối cùng cũng là tự tay cậu gây nên.
Vì thế, đến tư cách tưởng tượng Ninh Lan xuất hiện trước mặt cậu cũng không có.
Đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho cậu.
Vào thời điểm này, bên ngoài đã có rất đông khán giả, thời tiết nắng nóng không hề ảnh hưởng đến sự cuồng nhiệt của họ.
Trời còn chưa sáng, đã có nhiều trạm đứng giơ băng rôn tiếp ứng ở trước cổng.
Ninh Lan quấn kín người từ đầu đến chân, chỉ lộ ra hai con mắt bên ngoài, đi vào đám người còn hơi căng thẳng, không dám nhìn mặt người trên băng rôn xung quanh mình, chặn một cô gái mặt đầy đau khổ khi bị đẩy ra khỏi chỗ tập hợp bán vé chợ đen, trầm giọng hỏi: "Mua vé không?"
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh cũng quyết định bán tấm vé đó đi trước một tiếng.
Lục tung phòng mười mấy phút mới nhớ ra mình kẹp vé vào sách.
Trong ba năm qua, trí nhớ của anh nâng cao một chút, tuy nhiên do uống thuốc nên việc khôi phục trí nhớ như xưa là điều không thể, thỉnh thoảng quên trước quên sau, không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày là anh mãn nguyện rồi.
Cô gái bị chặn thấy cách ăn mặc của anh kỳ lạ, vội vã vứt câu "không cần" rồi bỏ đi.
Ninh Lan lại hỏi mấy cô gái đang lòng vòng quanh chỗ bán vé chợ đen.
Bọn họ liên tục xua tay sợ hãi khi thấy cách ăn mặc như tội phạm bỏ trốn của anh.
Trình độ bán vé chợ đen hiện nay rất cao, họ đều mang theo chứng minh thư, còn cung cấp dịch vụ mua vé và giao vé tận nơi, Ninh Lan không có chút ưu thế nào khi so với họ, suy cho cùng đến chứng minh thư anh cũng không dám lấy ra.
Lượn một vòng, vé vẫn trên tay, Ninh Lan ngồi xổm bên đường suy ngẫm, rốt cuộc để vé mốc trên tay, hay là lấy chứng minh thư ra đợi mai lên mặt báo?
Tiêu đề bài báo anh cũng nghĩ rồi – Cựu thành viên AOW Ninh Lan xuất hiện trong concert của đội trưởng Tuỳ Ý, hoá thân thành kẻ bán vé chợ đen bị fans vây đến đánh đập.
Ninh Lan rùng mình dưới cái nắng nóng, lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ đáng sợ này ra sau đầu.
Hay là...!tự mình vào là xong? Vé đắt như vậy, không nghe cũng phí.
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, nó đã bị dập tắt với tốc độ nhanh như chớp.
Anh không muốn gặp cậu, cũng không thể gặp cậu.
Mấy phút trước khi bắt đầu, vé chợ đen bán hết sạch, cuối cùng cũng có fan thấy Ninh Lan đang cầm vé trên tay, dựa vào tưởng mệt mỏi buồn ngủ.
Qua một hồi mặc cả, cô gái cầm băng rôn đèn to đùng cuối cùng đã giao dịch với Ninh Lan bằng giá gốc.
Cô gái vừa đếm tiền vừa oán thán: "Anh trai à, đến cả Zhi X Bao* cũng không có sao? Không sợ em đưa tiền giả à?"
Ninh Lan đắc ý nói: "Anh trai tôi là người kinh doanh, tiền giả tiền thật vừa sờ đã biết."
* Zhi X Bao: app thanh toán điện tử của Trung Quốc, tác giả để X chứ đúng là Zhi Fu Bao.
Cô gái đưa sấp tiền vừa đếm cho Ninh Lan, một tay giao tiền một tay giao vé, Ninh Lan cuộn