“Được rồi, rốt cục làm xong.” Nam sinh diện mạo tinh xảo xinh xắn, thanh âm mang theo nét trong trẻo nhưng lạnh lùng duỗi cái thắt lưng. Một giọng nam dễ nghe lại đáng thương hề hề khác cũng nói: “Ai... rốt cục cũng xong, em có biết trong khoảng thời gian này anh không dám gặp mặt A Nam hay không.” Một tuần trước y cùng Trình Tư Nam ăn cơm, gặp mặt câu đầu tiên chính là “Vệ Thiên Minh, cậu có chuyện gạt tôi phải không.” Thật sự là sợ tới mức y tổn thọ mười năm.”Vậy là anh có tật giật mình.” Nam sinh lành lạnh trả lời y.
“Cám ơn hai người.” Trong phòng một giọng thiếu niên sạch sẽ thanh thúy vang lên, một nam sinh mặt búp bê ngồi trước máy tính dường như bảo bối xem đi xem lại âm thô đã lưu.”Cậu cùng trúc mã nhà cậu sau khi gạo nấu thành cơm mời chúng tôi ăn cơm là được rồi.” Diệp Tịch đẩy đẩy trêu chọc cậu. Da mặt nam sinh mặt búp bê ngược lại rất dày, còn nghiêm túc gật gật đầu: “Cậu nói đúng, giúp tôi lập cái danh sách xem coi phải chuẩn bị cái gì đi.” Nam nhân diện mạo tuấn mỹ bị sặc nước miếng của chính mình.”Tiểu Kiều Kiều, loại chuyện này......” “Tôi nhớ rõ chúng ta còn có một món nợ còn chưa tính rõ đâu?” Vệ Thiên Minh kêu rên: “Đó là cậu không thấy toàn bộ, không trách tôi được! Hơn nữa lần đó tôi cùng hắn ôm nhau là do cùng nhau ngã! Ngã đó!” Tươi cười trên khuôn mặt búp bê càng thêm sáng lạn: “Ra còn có chuyện này nha, tôi kí thêm.” Diệp Tịch lành lạnh nói: “Tôi rốt cuộc biết cái gì gọi là không làm sẽ không chết.” “Ngao!!” Vệ Thiên Minh kêu rên thuận tiện ôm vợ y chiếm tiện nghi. Diệp Tịch ngược lại không có trốn, miễn cưỡng tựa vào trong ngực y: “Còn có nửa tháng, anh giấu kĩ cho tôi.” “Vệ đại ca, giấu được, chúng ta liền xóa bỏ.” Kiều Sâm cười tủm tỉm uy hiếp: “Giấu không được mà nói, tôi liền nói cho Nam ca là anh dạy tôi nha.” Vệ Thiên Minh giơ tay đầu hàng, chỉ hy vọng Trình Tư Nam có thể nhìn tại kết quả là tốt cộng thêm tình cảm huynh đệ mười năm xuống tay nhẹ một chút.
Nam Hữu Kiều Mộc: nhận file.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: gào khóc ngao, âm thô phải không? Ôm Kiều thụ hôn một cái.
Nam Hữu Kiều Mộc: cô xem xem có cần phản âm hay không. Cần mà nói thì gọi tôi.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: tôi cho đại thần nghe một chút, anh ấy nói được là ổn. Tôi nói với cậu, kịch bản lần này hoàn toàn là anh ấy một mình lên kế hoạch a a a a a a! Tôi chưa thấy lúc nào anh ấy để bụng như vậy!!! Nguyệt Hạ nói với tôi, poster đều là ý tưởng của anh ấy ngao!!! Tôi vậy mới biết đại thần vậy mà còn có thể vẽ vẽ a a a a!!! Thật toàn năng!!!! Đại thần của tôi đó!!
Nam Hữu Kiều Mộc: ^ ^ cô không cơ hội đâu.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: đại thần, ở không ở không?
Huyền Ngư:?
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: âm thô của Kiều thụ xong rồi.
Huyền Ngư: được, tôi nghe một chút.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: [ hai ngón trỏ đối nhau ], Kiều thụ lần đầu tiên phối âm, không có kinh nghiệm gì, nhưng mà tôi nghe cũng không tệ, nếu không được, tôi bảo cậu ấy làm lại.
Huyền Ngư: không cần, phối tốt lắm.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: vậy có thể trực tiếp hậu kỳ??
Huyền Ngư: ừ, rất tuyệt, nghe được cậu ấy cố gắng rất nhiều, tôi lần đầu phối cũng không nhất định có thể phối được như vậy.
Có một số chỗ quả thật còn chút trúc trắc, nhưng chỗ làm Trình Tư Nam vừa lòng là, khiến anh giống như thấy được Kiều Sâm lúc trung học.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: o(*////▽////*)q có loại cảm giác con trai của tôi trưởng thành rồi. Đại thần tôi có cái yêu cầu quá đáng ~~
Huyền Ngư:?
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: [ hai ngón trỏ đối nhau ], việc này anh có thể tự mình nói cho Kiều Thụ không?
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: Kiều thụ vẫn không nói, nhưng bởi vì tôi biết cậu ấy rất sớm, cậu ấy lúc đó vào giới hình như là bởi vì nghe kịch của anh, mỗi ca hội của đại thần anh cậu ấy đều sẽ đi nghe, đi không được cũng sẽ bảo tôi thu dùm. Mỗi cái weibo của anh cậu ấy đều sẽ bình luận, mỗi lần hắc cậu ấy sẽ khoác ID nhỏ mắng lại, tuy rằng tôi không biết tại sao cậu ấy vẫn không chịu nói, nhưng tôi thấy được cậu ấy thực để ý cái nhìn của anh.
Chu Sa vốn không nghĩ nói cho Huyền Ngư, chỉ là cô ở một bên nhìn lo lắng suông, tuy rằng Kiều Sâm nói có tiến triển, nhưng cô lại hoàn toàn không cảm thấy được tiến triển gì, ngược lại số lần Huyền Ngư xuất hiện trong nhóm càng ngày càng ít. Bao quát cả nhóm, rất nhiều người trêu chọc anh, anh đều không có đáp lại, kết quả ngược lại bởi vì cùng Lê Hoa Bạch phối mấy bộ kịch hơn nữa hắn ác ý bán hủ, lầu CP Huyền Bạch càng xây càng cao, tuy rằng Huyền Ngư chưa từng đáp lại, nhưng cô cảm thấy tốt xấu dù sao cũng phải có câu trả lời thuyết phục mới được.
Huyền Ngư:...... Hậu kỳ của Tiểu Kiều làm rất tuyệt, phối âm cũng tốt lắm, cậu ấy không cần tôi khẳng định cũng có thể thực xuất sắc.
Huyền Ngư: Tiểu Kiều rất tốt, cậu ấy xứng đáng người tốt hơn.
Huyền Ngư: nhưng tôi quả thật có một người thích từ nhỏ.
Huyền Ngư: bộ kịch này là lễ vật tôi đưa cho bản thân, bởi vì tôi định lấy bộ kịch này thổ lộ với người tôi thích.
Huyền Ngư: tuy rằng thật có lỗi, nhưng mà hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: QAQ
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: ngược khóc T ^ T hai cái đều quá ngược.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: đại thần, nếu người anh thích kia không thích anh, anh có thể suy nghĩ Tiểu Kiều một chút a......
Huyền Ngư: sờ sờ đầu, điều này không công bằng đối với cậu ấy. Tôi không tiện ra mặt, cô giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy. Cậu ấy tốt lắm, cho nên cũng sẽ có người tốt hơn thương cậu ấy.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: QAQ đại thần, hy vọng anh cùng người anh thích sẽ thành thân thuộc. Việc tôi nói Kiều thụ không biết, anh cũng đừng nói với cậu ấy. Hu hu hu hu hu hu ~
Huyền Ngư: được, nhận lời chúc của cô.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: đại thần nói có thể làm hậu kỳ, toàn bộ âm thô của đại thần tôi cũng gửi cho cậu.
Nam Hữu Kiều Mộc: ừ.
Chu Sa ở trong khung đối thoại hết xóa lại sửa sửa lại xóa một đoạn đối thoại dài, cuối cùng vẫn xóa hết toàn bộ, chỉ có thể phát ra tiếng thở dài im lặng.
Kiều Sâm ngâm nga, nhìn thời gian, hôm nay buổi tối tám giờ 《Trúc mã》 liền phát kịch, đã hẹn toàn bộ tổ kịch