Buổi sáng 10 giờ.
Trần Hựu Hàm ngồi ở vị trí sát cửa sổ, địa điểm là do đối phương hẹn, người ở Ninh Thị đều cảm thấy rất thú vị, chỉ có hắn ngại ê răng.
Một thiếu niên trắng trẻo đang ngồi đối diện hắn, mắt rũ xuống, cằm nhọn, răng khểnh, tên khá là điệu, kêu Duệ Duệ, là bạn giường được hắn yêu thương hai tháng qua, đồng thời cũng là đối tượng hôm nay muốn tống cổ.
Trải qua hơn mười phút "Trao đổi hữu nghị", trong giọng của Duệ Duệ đã mang theo tiếng nức nở. Vấn đề chia tay có ba loại, trước mắt còn đang liều mạng ở vấn đề đầu tiên: "Tại sao? Tại sao nhất định phải chia tay?"
"Không tại sao cả." Giọng điệu Trần Hựu Hàm mang theo ý cười, nhưng thực ra trong mắt hắn lại chẳng có chút nhiệt độ nào.
"Anh. . . anh không yêu em sao?"
Trần Hựu Hàm nghịch bật lửa trên tay, xoay một vòng, ấn lên một ngọn lựa nhỏ rồi lại đậy lại, lặp đi lặp lại mấy lần. Nghe thấy câu hỏi này hắn dừng lại động tác trong tay, híp mắt lại cười như không cười: "Em nói xem?"
Đây là một câu hỏi tự rước lấy nhục, đi chơi chú ý chuyện anh tình tôi nguyện, nói đến yêu đương cũng quá long trọng rồi.
Hàng mi vừa dài vừa dày của Duệ Duệ rủ xuống, một lát sau, trên bàn xuất hiện vệt nước nho nhỏ đang từ từ loang ra.
Trần Hựu Hàm không chút biến sắc mà xem giờ.
Có người đến muộn.
Còn muộn gần nửa tiếng. Nếu còn không đến thì hắn sắp phải lật bàn đến nơi.
Tiếng nức nở của của đối phương nhỏ dần, chẳng khác gì tiếng ngựa xe như nước của thành phố này, trở thành loại âm thanh bối cảnh khống có chút ý nghĩa nào. Trong đầu Trần Hựu Hàm trống không, ánh mắt chuyển hướng sang nhìn đường phố ngoài cửa sổ.
Mặc dù là mùa đông, thế nhưng sắc xanh trong Ninh Thị vẫn cứ dạt dào, trong không khí cũng mang theo mùi hoa. Đối diện đường cái, có một cậu thiếu niên đang chờ đèn đỏ. Cậu khoác trên người chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, không cài cúc, bên trong là áo phông trắng, quần màu kaki, ống quần xắn lên một gấu, để lộ mắt cá chân, cậu đi một đôi giày vải cao cổ màu đỏ, sau lưng đeo một chiếc balo được buộc rất cao, dây đeo màu đen vắt một đường ngang ngực, làm lộ ra hình dáng lồng ngực thon gầy.
Là Diệp Khai.
Đến lượt đèn xanh sáng, Diệp Khai cùng với người qua đường cùng rảo bước lên đường vạch trắng, rất nhanh thì bóng dáng của cậu đã bị biển người bao phủ.
Trần Hựu Hàm thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cậu thiếu niên trước mặt mình, cậu vẫn còn đang khóc, khăn giấy đã chất thành một ngọn núi nhỏ trên bàn.
Cửa quán cà phê bị đẩy ra, Diệp Khai thoáng đứng lại nhìn xung quanh một vòng, sau khi thấy Trần Hựu Hàm rồi thì miễn cương vẫy tay với hắn, ý là mình đã tới rồi, sau đó mới không chút hoang mang mà đi qua.
"Sao lại muộn thế? Trần Hựu Hàm đứng lên, để cậu đi vào chỗ bên trong.
Cậu vừa đi vào, Duệ Duệ liền ngừng khóc, vừa hoài nghi vừa đề phòng mà nhìn cậu, nhìn Diệp Khai đặt chiếc túi đeo vai phiên bản giới hạn kia xuống, xắn tay áo lên, gọi đồ uống với nhân viên phục vụ, rồi lại quay đầu đối diện với Trần Hựu Hàm: "Anh nói vậy có thấy ngại không hả? Em trốn học chạy ra đấy."
Trần Hựu Hàm cười cười, xoa đầu cậu một phen: "Được rồi, thiệt chỗ nào anh đền cho em chỗ đó."
Trong lòng Duệ Duệ trầm xuống, hai tháng này cậu đã quá quen với loại ánh mắt kia, chỉ là hiện giờ muốn gặp lại một lần cũng khó như lên trời.
"Anh thôi đi, ván trượt lần trước nói đến giờ còn chưa có đâu, miễn cưỡng tin anh thêm lần này."
Trần Hựu Hàm lập tức nói được, lúc này ánh mắt của Diệp Khai mới hướng về Duệ Duệ. Cậu cười cười nói xin lỗi: "Xin lỗi, người này lại làm phiền anh sao?"
Lời này nghe có vẻ khách khí, thế nhưng lại mang theo giới hạn không nói cũng hiểu.
Duệ Duệ chợt hiểu ra, suy đoán của cậu ngày hôm nay đã có chứng minh thực tế, lại khóc: "Trần Hựu Hàm, anh, anh quả nhiên có người khác."
"Đây là con trai anh."
"Đúng thế."
Giọng của hai người đồng thời vang lên.
Trần Hựu Hàm: ". . ."
Sao lời thoại này lại không giống với kịch bản thường dùng lúc trước của bọn họ cho lắm?
Căn cứ chính xác lại biến thành lời khai mâu thuẫn, rồi lại biến thành dây dẫn nổ, Duệ Duệ lau sạch nước mắt, ngữ khí sắc nhọn hẳn lên: "Đến lúc này rồi anh vẫn không chịu nói thật với em sao?"
Tình thế nhanh chóng diễn biến theo hướng ngược lại với kỳ vọng.
Trần Hựu Hàm nắm lấy tay cậu, trấn an: "Xuỵt, xuỵt --" Mẹ kiếp, bàn này của bọn họ sắp trở thành trung tâm bát quái đến nơi rồi! "Đừng có gào nữa."
Diệp Khai ngả người vào ghế sô pha, thích thú liếc nhìn Trần Hựu Hàm.
Cậu chống một tay lên ghế, hờ hững nói: "Nói đi, anh muốn thế nào mới chịu rời khỏi người này."
Duệ Duệ "A" một tiếng, tức đến bật cười: "Cậu là ai chứ? Dựa vào cái gì?"
Diệp Kha chỉnh lại tư thế, nghiêm túc nói: "Tôi là người yêu Trần Hựu Hàm, chúng tôi đã ở bên nhau ba năm, trên thực tế, ngoài anh ra thì người này còn có hơn chục người tình khác. Anh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, lại càng không phải người duy nhất."
Trần Hựu Hàm: ". . ."
Mẹ nó, cảnh này diễn sai rồi.
"Fuck!" Hai mắt Duệ Duệ đỏ hoe: "Vậy mà cậu còn ở bên anh ta?"
Sau đó Duệ Duệ liền nghe thấy tiếng cười của Diệp Khai, là kiểu cười khẽ thờ ơ bất cần đời, cậu nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, đã thế rồi mà tôi vẫn còn ở bên anh ta đấy."
"Tự cam đọa lạc!" Duệ Duệ phẫn nộ đứng dậy, tình yêu không đáng tiền, chỉ có tiền mới đáng tiền! Cậu vô cùng lưu loát nói: "Phí chia tay chuyển vào thẻ của tôi, từ này về sau giang hồ không chạm mặt!" Nghĩ nghĩ một chút thấy vẫn còn không cam tâm cho lắm, trước khi bỏ đi liền thay đổi chủ ý, giận dữ mắng --
"Đồ cặn bã!"
Rào!
Chất lỏng màu nâu chảy dài trên khuôn mặt điển trai kia, thấm vào vạt áo sơmi trước.
Trần Hựu Hàm: ". . ."
Trong tiếng cười phá lên của Diệp Khai, hắn rút khăn giấy lau mặt, vuốt tóc về phía sau, sau đó lại cầm cốc lên, bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê,
Diệp Khai cười đến mức không thở nổi, vẻ bất cần và giễu cợt khi nãy đều biến mất, cởi bỏ ngụy trang, khuôn mặt trông sạch sẽ vô tội. Vất vả lắm mới ngừng cười được, cậu xòe tay ra: "Nhiệm vụ hoàn thành, thanh toán nào. "
Mặt Trần Hựu Hàm vô cảm, giọng điệu lạnh lùng: "Diệp Khai, ván trượt tuyết của em tàn đời rồi."
Tấm gương trong phòng vệ sinh quá sáng rõ, phản chiếu sự nhếch nhác của Trần Hựu Hàm. Trên chiếc áo sơ mi đắt tiền đầy vết bẩn màu nâu, làm tra nam bao năm qua, đây là lần đầu tiên hắn thảm hại như thế. Hắn chậm rãi rửa tay lau mặt, khi trở lại chỗ ngồi thì thấy Diệp Khai đang cầm cốc uống nước. Vóc dáng cậu thon gầy cao ngất, dáng vẻ khi uống nước cũng đoan chính, khi nãy há miệng ngậm miệng đều là bạn tình với tra nam, nhưng trên thực tế cậu lại là một học sinh ba tốt, được nhà họ Diệp ngày ngày nghiêm khắc dạy dỗ ra bồi dưỡng ra quý khí.
Ánh sáng như thành tinh, biết Trần Hựu Hàm đang nhìn Diệp Khai liền cố tình thiên vị cậu, phác họa ra cho cậu một góc nhìn đẹp đẽ.
Mười giờ sáng, ánh nắng màu vàng kim.
Trần Hựu Hàm ngồi vào chỗ, đôi chân dài vắt chéo dưới mặt bàn: "Ở bên nhau ba năm? Hơn chục bạn tình? Cặn bã? Kịch bản của em cũng cẩu huyết thật đấy."
Diệp Khai đặt cốc nước xuống, vừa nhìn thấy bộ dáng của Trần Hựu Hàm lại bắt đầu cười, mạnh miệng nói: "Cách nói này của em rất khoa học."
Trần Hựu Hàm kính cẩn lắng nghe.
"Anh xem, anh từng thấy người đàn ông nào mới hơn ba mươi tuổi mà đã có đứa con 16 tuổi chưa? Sinh con ở tuổi vị thành niên là phạm pháp đấy."
Nói cũng có lý, nhất thời không phản bác lại được. Để tránh việc phải đội chiếc nồi phạm pháp, suy đồi đạo đức này, Trần Hựu Hàm miễn cưỡng chấp nhận kịch bản của Diệp Khai, tiến lên quàng cổ cậu thương lượng : ". . . Vậy lần sau có thể đổi sang cách nói khác không? Anh vẫn còn muốn mặt mũi mà."
Diệp Khai giật mình một cái, nhiệt độ cơ thể và hơi thở của