Chương 04:
Khi tỉnh dậy Diệp Khai phải mất vài giây mới nhận ra đây là nhà của Trần Hựu Hàm. Cậu từng đến đây vài lần nhưng đây là lần đầu tiên cậu ngủ lại.
Trên người khô ráo sạch sẽ, chắc hẳn đã được tắm táp qua. Máy điều hòa không khí và máy tạo độ ẩm đang chạy rất khẽ, Diệp Khai nắm lấy chăn bông, hai má ửng hồng, đột nhiên có chút xấu hổ khi sắp phải đối mặt với Trần Hựu Hàm. Cậu rời giường, đi đến phòng khách, nhìn thấy trên cánh cửa tủ lạnh có dán một tờ giấy.
-- xin nghỉ rồi, ăn sáng xong rồi đi.
Thì ra Trần Hựu Hàm đã đi rồi.
Trên bàn ăn có sủi cảo tôm với cháo, vẫn còn đang bốc lên hơi nóng. Diệp Khai đổi sang đồng phục của mình, cắn một miếng, lại ngây người một hồi, mãi lâu sau mới đi ra ngoài.
Sau lần đó, rất lâu Diệp Khai không gặp Trần Hựu Hàm, Trần Hựu Hàm cũng không đến tìm cậu.
Dạo này Diệp Khai cũng bận rộn, ngoại trừ thi cuối kỳ, cậu còn phải đại diện cho thành phố tham gia một cuộc thi biên luận cấp tỉnh, vì vậy ngoài việc ôn luyện ra thì còn có rất nhiều huấn luyện, mô phỏng biện luận, tìm kiếm thông tin.Trước đây Trần Hựu Hàm nếu không đến tìm cậu thì cũng sẽ trò chuyện đôi ba câu trên wechat, thế nhưng khoảng thời gian này hắn lại im lặng một cách lạ thường. Mới đầu Diệp Khai còn thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem, về sau cũng dần dần tĩnh tâm lại.
Vào sáng thứ sáu, khi tiết học thứ tư kết thúc, Diệp Khai lại lao vào văn phòng như một cơn gió -- để xin nghỉ phép.
Chủ nhiệm lớp đã không còn lạ với chuyện này, ông lấy ra một cuốn sổ nghỉ phép trong ngăn kéo ra rồi trực tiếp xé cho cậu: "Dạo gần đấy thấy em chạy nhảy suốt, chuẩn bị cho cuộc thi đến đâu rồi?"
Diệp Khai có chút ngượng ngùng: "Vẫn ổn ạ, chiều nay đi thư viện thành phố bổ sung thêm tài liệu."
"Cố lên nhé, trường chỉ hi vọng vào em để đoạt được giải thôi đấy."
Diệp Khai cười cười, về phòng hợp lấy ba lô, trên tay cầm một đống tài liệu dày cộp đi ra cổng trường, đến cơm trưa cũng không ăn.
Gần như ngay giây phút đầu tiên bước chân ra khỏi cổng trường, cậu đã để ý đến chiếc Porsche SUV màu đen đang đậu bên đường. Dạo gần đây Trần Hựu Hàm cũng hay đi chiếc này, bởi thế mà cậu cũng nhạy cảm để ý đến nó nhiều hơn, chỉ do dự một lúc thì đã thấy có một người bước ra khỏi xe, chính xác mà nói thì là một cậu bé, mặc một chiếc áo phông đơn giản, quần jean ống thẳng, dưới gấu gập lên hai vòng, đi giàu vải, cách ăn mặc này có bảy tám phần giống với phong cách của Diệp Khai. Chỉ có điều người kia cao hơn Diệp Khai, bởi vậy nên nhìn cũng càng cao ngất hơn một chút.
Diệp Khai nhìn thêm một lúc rồi thu hồi ánh mắt, đưa giấy xin nghỉ cho bảo vệ, bảo vệ nhìn qua, thu lại rồi phất tay với cậu.
Cậu nói cảm ơn rồi quay người đi về hướng trạm xe buýt, mới đi được hai bước thì dừng lại. Người vừa bước xuống từ chiếc kia đang khom người xuống nói chuyện với người trong xem cửa sổ xe nửa hạ xuống, lộ ra mặt chủ nhân chiếc xe, mặc dù người đó đang đeo kính, thế nhưng Diệp Khai vừa nhìn đã nhận ra đó là Trần Hựu Hàm.
Diệp Khai chỉ cảm thấy bỗng nhiên có một hơi thở nghẹn lại ngay lồng ngực, sững sờ một hai giây mới tỉnh lại, nhanh chóng xoay người trốn đi.
Cậu không biết tại sao mình lại muốn trốn, gần như theo phản ứng bản năng, tóm lại là cậu không muốn gặp Trần Hựu Hàm vào lúc này.
Cậu bưng chồng tài liệu, nhìn thấy Trần Hựu Hàm bước xuống từ trên xe, một tay chống lên nóc xe, một tay dựa lên cửa giữa, trên tay theo thói quen kẹp lấy một điếu thuốc, khuôn mặt đeo kính râm có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Diệp Khai tìm đến số của Trần Hựu Hàm, gọi qua.
"Alo?" Người kia thế mà lại nhận máy rất nhanh.
"Anh đang ở đâu?"
"Công ty."
Diệp Khai híp híp mắt, giọng điệu vô cùng tự nhiên: "Anh rảnh không? Chiều nay em xin nghỉ, ăn cơm chung nhé?"
Trần Hựu Hàm trong điện thoại trả lời rất nhanh: "Được, hai mươi phút nữa ra cổng trường." Nói xong liền phất tay với cậu bé kia, đuổi cậu ta đi.
Diệp Khai nhẹ nhàng thở ra, chờ đến khi người kia vào trong trường, Trần Hựu Hàm ngồi vào trong xe, cậu mới đi ra khỏi trạm gác, lại nói với người bên kia điện thoại: "Em vừa thấy một chiếc Porsche ở cổng trường, rất giống với xe anh."
Trần Hựu Hàm hiếm thấy do dự một chút: "Em ra cổng trường rồi sao?"
"À, vừa mới ra, sao vậy?"
"Không có gì, đúng là xe của anh, qua đây đi."
Diệp Khai cúp điện thoại, bình tĩnh đi tới bên cạnh xe Trần Hựu Hàm, gõ gõ cửa, Trần Hựu Hàm nghiêng người tới mở cửa ra cho cậu: "Lên xe đi."
"Không phải anh đang ở cổng trường rồi sao, còn kêu em chờ thêm hai mươi phút làm gì."
Trần Hựu Hàm nhìn gương xe để quay đầu, trả lời không chút mập mờ: "Vốn là tới tìm em, không phải anh sợ em thấy anh suốt ngày dính lấy em, quá là mất giá à?"
Diệp Khai lười biếng liếc hắn một cái, không vạch trần: "Sao nào, không phải anh có ý đồ bất lương gì với em đấy chứ."
Trần Hựu Hàm bị lời này của cậu làm cho bối rối đến mức suýt chút nữa thì đụng vào hàng cây xanh. Chiếc xe đi đằng sau vọt hắn lên giơ ngón giữa mắng: "Đồ ngu, có biết lái xe không hả!"
Diệp Khai hạ kính xe xuống, vươn người ra, giơ lại một ngón giữa.
Trần Hựu Hàm cười mắng một câu, kéo cậu lại: "Nhóc con hư rồi." Tiếp đó hắn đạp mạnh chân ga, xả cho xe sau một trận khói.
Trần Hựu Hàm đưa cậu đến một nhà hàng tư nhân mà họ thường đến.
Quản lý thấy Trần Hựu Hàm đến liền dẫn họ đến một cái đình viện nhỏ sân sau, vừa châm trà vừa nói: "Lâu rồi không thấy Trần thiếu với Diệp thiếu ghé qua."
Trần Hựu Hàm gật gật đầu, gọi một vài món ăn, đều là mấy món mà Diệp Khai thích. Quản lý cười đưa trà đến cho Diệp Khai, lại nói: "Trần thiếu thật là có lòng, Diệp thiếu thích ăn gì ngài ấy đều nhớ."
Diệp Khai từ chối cho ý kiến, cười nói: "Không phải cũng cũng nhớ sao?"
Quản lý sửng sốt: "Xem cậu nói kìa, việc chúng tôi nhớ là theo bổn phận phải làm." Hắn ta không nói ra nửa câu cuối, rất có chừng mực.
Trần Hựu Hàm nhấp một ngụm trà, cười như không cười đuổi người: "Tôi gọi xong đồ rồi mà vẫn không ngăn nổi miệng cậu à? Còn không đi ra đi."
Chỗ này là một lâm viên Tứ Hợp Viện, ông chủ cũng ở trong giới của họ, mở ra nơi này để cho đám công tử hoàn khố chơi bời phóng túng, có đôi khi hắn cũng đến đây bàn chuyện làm ăn. Trần Hựu Hàm là khách quen trong số các khách quen, không ai dám thất lễ, đồ ăn được bưng lên như nước chảy, trừ mấy món Trần Hựu Hàm gọi ra thì bọn họ cũng dựa vào sở thích của hắn mà làm thêm mấy món khác, ở đây coi trọng nhất chính là thủ đoạn nhiều mà số lượng thì ít, cái gì cũng phải đẹp đẽ tinh xảo.
"Nói thật xem, anh vẫn còn ở bên cái người lần trước à?" Diệp Khai cắn cái thìa, nằm úp sấp trên mặt bàn, nghiêng đầu hỏi hắn.
Trần Hựu Hàm uống một ngụm canh cá bạc, hỏi: "Người nào?"
"Chính là cái người đánh rơi điện thoại trên xe anh đấy."
Trần Hựu Hàm sửng sốt một hồi, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Khai: "Sao tự dưng em lại hỏi chuyện này?"
"Chỉ hỏi vậy thôi."
"Vẫn còn." Trần Hựu Hàm chậm rãi nói, biểu cảm không coi là chuyện gì to tát: "Ngoan lắm."
Diệp Khai dừng tay lại, rất chậm mà "A" một tiếng. Trong không gian chỉ còn lại tiếng chén đĩa.
Sau này Diệp Khai lại gặp lại người kia vài lần trong trường. Với vòng bạn bè của cậu thì không khó để hỏi thăm về một người. rất nhanh cậu đã biết người kia là học sinh lớp mười hai khoa văn, tên là Ngũ Tư Cửu, không có bạn bè, bình thường chỉ cô độc một mình, có vẻ hơi lầm lì, thành tích chẳng ra sao, thế nhưng vẽ tranh thì không tệ lắm, đoán chừng là thí sinh nghệ thuật.
Diệp Khai vừa hỏi thăm về Ngũ Tư Cửu liền có vài người nhiều chuyện, niềm nở đưa tin về Ngũ Tư Cửu cho cậu, thời gian dần qua cũng bắt đàu nói đến bạn trai của cậu ta, đắp nặn lên hình tượng của một người đẹp trai nhà giàu, thường xuyên đến đón Ngũ Tư Cửu sau khi tan học, tặng giày thể thao, tặng quần áo, tặng tranh, tặng thẻ ngân hàng, Diệp Khai nghe cũng chỉ ừ một tiếng, không có động tác thừa thãi nào. Cậu biết Trần Hựu Hàm mỗi khi hợp ý ai liền sẽ trăm phương ngàn kế đối xử tốt với người đó, quan trọng nhất là thời kỳ mới mẻ kéo dài được bao lâu. Hắn đổi đàn ông còn siêng năng hơn cả thay quần áo, những người đi theo hắn còn lỗi mốt nhanh hơn cả các bộ trang phục trong tuần lễ thời trang.
Ở một mức độ nào đó mà nói, Trần Hựu Hàm không tính là tra nam, hắn ra tay hào phòng, sẵn sàng nâng niu người ta trong lòng bàn tay, đoán chừng trình độ giường chiếu cũng dịu dàng cao siêu, một người như vậy bạn không thể trách hắn đào hoa đa tình, chỉ có thể trách mình không có năng lực để kéo dài thời kỳ mới mẻ đó kéo dài lâu thêm một chút, lại lâu thêm một chút nữa.
Trong khoảng thời gian Trần Hựu Hàm "say mê" đối tượng mới, Diệp Khai cũng không hề nhàn rỗi. Nhà cậu là chủ tịch hội đồng quản trị của trường cấp ba Thiên Dực, từ lúc nhập học đến nay cậu chính là biển vàng của trường -- Diệp gia đưa người thừa kế duy nhất vào đây để tiếp nhận giáo dục, thế này còn chưa đủ để nói rõ mọi chuyện