Chương 42:
Ánh sáng đánh thức đồng hồ sinh học vào lúc hơn sáu giờ sáng, ý thức của Trần Hựu Hàm tỉnh lại trước tiên, cánh tay hắn bị đè nặng, trong chăn vừa khô ráo ấm áp lại còn thoải mái dễ chịu, cảm giác hoàn toàn khác so với một mình tỉnh lại. Vài suy nghĩ mơ hồ lướt qua trong lòng, nghĩ đến việc Diệp Khai đang gối lên tay hắn, nghĩ đến việc cậu đang ngủ yên trong vòng tay mình, khóe môi hắn không nhịn được hơi cong lên, đáy lòng dâng lên cảm giác mềm mại và hạnh phúc lạ thường, giống như là nước trên núi cao tràn xuống, liên tục không ngừng, càng ngày càng tràn đầy trong tứ chi nội tạng, đi đến khắp mọi nơi trên cơ thể. Hắn từ từ mở mắt ra, căn phòng ngủ được bao phủ bởi ánh nắng bạn mai màu xanh nhạt. Cánh tay hắn hơi dùng sức, kéo Diệp Khai vào sâu trong lòng mình.
Lồng ngực áp vào tấm lưng gầy của Diệp Khai, môi hôn lên tấm lưng trần của cậu.
Diệp Khai ngủ rất nông, "ưm" một tiếng, nửa tỉnh nửa ngủ đáp lại hắn, tay cậu nắm lấy cánh tay khoác bên eo mình của Trần Hựu Hàm.
"Chào buổi sáng." Gương mặt cậu dụi dụi vào tay hắn, "Mấy giờ rồi anh?"
Trần Hựu Hàm cầm điện thoại lên nhìn, "Vẫn còn sớm, mới hơn sáu giờ," hắn hôn cậu một cái, "Em ngủ tiếp đi."
Diệp Khai không lên tiếng, nhắm mắt lại. Trần Hựu Hàm tưởng rằng cậu lại thiếp đi rồi, sau khi tiếng hít thở trở nên đều đều, cậu đột nhiên nói: "Hựu Hàm ca ca, em yêu anh."
Nói xong lời này rồi cậu mới chính thức đi vào giấc lần nữa. Trái tim Trần Hựu Hàm không kìm được mà đập thình thịch, như thể một động cơ hơi nước cũ gỉ đột nhiên hoạt động lại. Hắn tự giễu cười cười, trong lòng bình tĩnh suy nghĩ, giống như ngẫm lại một bản báo cáo mà hắn chưa đọc hiểu. Chuyện này là sao? Đã nói là điểm đến là dừng rồi, cứ tiếp tục như vậy, Trần Hựu Hàm ơi là Trần Hựu Hàm, mày sẽ chẳng thể nào mà hảo tụ hảo tán đâu.
Khi tỉnh dậy lần nữa thì đã gần chín giờ. Lần này không còn dịu dàng thắm thiết như vậy nữa, hiện ra chút xấu hổ. Đàn ông trưởng thành đều hiểu, nhưng bất ngờ đụng phải thì vẫn có chút sững sờ, đầu óc không nghe theo lý trí, nó quay lại khoảnh khắc làm xằng làm bậy ở trong chăn tối hôm qua, trái tim cậu giống như bị ngâm vào nước soda, không ngừng lên cao theo đám bọt khí mập mờ kia, nó bay lên, mãi cho đến khi "bùm" một tiếng, đầu óc cậu trống rỗng.
"Mới sáng ra mà đã có tinh thần vậy à." Trần Hựu Hàm giống như cười mà không phải cười, nhìn Diệp Khai vùi mặt vào lòng hắn.
Sống lưng cậu kéo căng.
". . . Muốn sao?" Trong giọng nói hắn có phần hơi kinh ngạc.
"Không muốn không muốn không muốn không muốn. . ." Diệp Khai nói một tràng, trở mình trên giường rồi hít sâu một hơi, cố gắng khiến nỗi lòng đang xao động của mình chìm xuống, ". . . Chịu không nổi đâu," cậu tỉnh táo nói, "Cứ như vậy sẽ không cao được mất."
Trần Hựu Hàm chết cười: "Em còn có 2 năm để vượt qua 1 mét 8."
"Anh không cần phải nhắc nhở em, việc này đâu có khó đâu, so easy." Cậu nhảy xuống giường, khịt mũi hừ một tiếng, cố ý mặc quần áo thật chậm, lộ ra dáng người mảnh khảnh thon dài của thiếu niên, đường cong da thịt dưới ánh bình minh nhìn rất xinh đẹp.
"Nghỉ hè em có muốn đến chỗ anh thực tập không?" Trần Hựu Hàm hỏi. Trước đó Diệp Thông từng đề cập đến chuyện này trên bàn ăn, khi đó bị hắn trả lời qua loa cho xong.
"Không phải anh không muốn em đến à?" Cậu không có tính thù dai, nhưng lại đặc biệt thù dai với Trần Hựu Hàm. Đương nhiên, cũng nhớ rất kỹ.
Trong ký ức của cậu có đầy ắp hồi ức về Trần Hựu Hàm ở mọi nơi mọi chỗ, tùy tiện đụng vào xó xỉnh nào cũng có thể khiến cậu cong môi cười ngây ngô vài phút.
"Đồng chí này ơi, anh đã comeout bao nhiêu năm rồi, nếu như anh lập tức đồng ý mẹ em sẽ nghi ngờ anh có ý đồ xấu ngay mất."
Diệp Khai chấp nhận lý do này của hắn, làm ra vẻ miễn cưỡng tha thứ cho hắn ngay lúc đó, cậu ngước cằm lên hỏi: "Thực tập ở bộ phận nào? Nhà em cách trung tâm thành phố xa như thế --" Cậu kiềm xuống vẻ hoan hỉ trong giọng điệu, dè dặt nói: "Đi lại phiền phức lắm."
Trần Hựu Hàm cười ra tiếng, vuốt vuốt đỉnh đầu mềm mại của cậu: "Tổng tài còn thiếu người làm ấm giường."
"Vậy em sẽ báo cáo anh lấy việc công làm việc tư, giở trò với cấp dưới," cậu cào qua mái tóc, "Yêu đương nơi công sở!"
Trần Hựu Hàm ôm lấy cậu từ phía sau lưng, không làm gì được cậu, cực hận mà cũng cực yêu nói: "Em có thể đừng đáng yêu như vậy không?"
Từ phòng ngủ đến phòng khách chỉ mất vài bước chân mà cả hai đi đến là vất vả, năng lực dính người cỡ này đến cả mặt trời cũng không thể nhìn nổi mà chuyển từ trời trong mây sáng sang thành âm u.
Cả hai dính lấy nhau ăn xong bữa trưa sớm, Trần Hựu Hàm tự mình đưa Diệp Khai về nhà, hắn giờ đã nghiện làm tài xế riêng của cậu, thậm chí đến cả Cù Gia cũng tự hỏi sao mà dạo này thường xuyên nhìn thấy tên khốn này thế không biết.
Hai người gan to bằng trời, công khai hôn nhau ngay dưới gara. Lúc tách ra cũng đúng là lúc Diệp Cẩn xuống lấy xe, cô khó hiểu hỏi: "Đưa người về thôi mà cậu vào tận gara làm gì? Trần Hựu Hàm, cậu cũng xứng với chức vị tài xế quá đấy." Mở khóa chiếc Ferrari, cô hơi nheo mắt khi mở cửa xe ra, đột nhiên hỏi: "Diệp Khai, không phải em ngủ lại nhà bạn học sao?"
Diệp Khai khẽ giật mình. Thần kinh căng thẳng, cậu khéo léo trả lời: "Lần trước để em quên một quyển vở bên nhà Hựu Hàm ca ca."
Diệp Cẩn cũng chỉ là thuận miệng thuận miệng hỏi một chút, cũng không thực sự quan tâm đến tung tích của Diệp Khai. Dù sao cậu vẫn luôn ngoan ngoãn tuân thủ các quy tắc, chưa từng buông thả chính mình.
Diệp Cẩn lên xe nổ máy, cô ngứa tay, khiêu khích nói: "Trần tổng tài, DBS không tệ đâu, đi bão một phen chứ?"
Trần Hựu Hàm hút thuốc, lười biếng trả lời: "Đừng uất ức vậy chứ, LaFerrari để đó cũng bám bụi rồi, nếu cậu có hứng thú thì qua nhà tôi lấy mà chơi hai ngày."
Gϊếŧ người không dao. Cánh tay trắng nõn của Diệp Cẩn duỗi ra ngoài cửa sổ, thoải mái mà tặng cho Trần Hựu Hàm một ngón giữa, sau đó đạp chân ga lao ra khỏi tầng hầm.
"LaFerrari là gì vậy?" Diệp Khai ngây thơ hỏi, cậu không hiểu nhiều về xe.
"Là thứ không bằng một đầu ngón tay của em." Trần Hựu Hàm xuống xe, dụi tắt thuốc lá vào chiếc gạt tàn cạnh thang máy, liếc nhìn camera, hắn quay lưng qua chỗ khác, hôn lên khóe miệng Diệp Khai một cái: "Vào nhà đi, ngoan một chút."
Thang máy đi từ dưới lòng đất lên tầng 3. Trong khoảng thời gian đó Diệp Khai tiện tay search thử, sau khi nhìn thấy mức giá 20 triệu liền rơi vào trầm tư.
. . . Cậu thậm chí cũng không biết mình lại đáng giá đến thế.
Sau khi luyện tập liên tục suốt một tháng, cuối cùng thì đám nhóc đã có thể luyện tới trình độ có thể biểu diễn được. Dương Trác Ninh sau khi hóng hớt được tin tức từ văn phòng nhóm lớp thì mặt mày hớn hở chạy về nói với mọi người rằng sau khi Pizza Hut xem qua buổi diễn tập thì cực kỳ có lòng tin, ông khoe khoang khoác lác với những giáo viên chủ nhiệm khác rằng ít nhất thì cũng đoạt được giải nhì, đồng thời còn đặc biệt nhắc đến vũ khí bí mật của lớp ông, đó chính là Diệp Khai —— "Quý tộc trời sinh, chỉ cần đứng trên sân khấu thôi đã ẵm chắc điểm mười, không thì tối thiểu cũng phải được đến 9,8."
Diệp Khai nghĩ đến việc Trần Hựu Hàm sẽ tới, cậu như có như không mà tìm hiểu qua wechat, nhưng cũng không tiện nói thằng, nếu không Trần Hựu Hàm dù có bị thiên lôi đánh cũng nhất định sẽ đến xem trò cười của cậu. Trần Hựu Hàm bị cậu hỏi mấy lần cũng bắt đầu phát hiện có chuyện gì đó bí mật: "Sao nào,