Chương 86:
Dưới ánh nắng, Diệp Khai nằm phơi nắng đến mức buồn ngủ, không thể không châm một điếu thuốc.
Trên đường lúc này cũng coi như đông đúc, những xe taxi đi qua cứ ngỡ rằng cậu đang chờ xe, đạp phanh rồi hạ cửa kính xe hỏi cậu muốn đi đâu, sau khi nhận lại câu từ chối liền đạp ga đi ngay.
Sau khi bị chào mời hơn ba lần, Diệp Khai liền dứt khoát dựa vào cột đèn đường mà ngây người.
Một lát sau, có một cô gái nhỏ với bím tóc sặc sỡ, khoác trên mình chiếc khăn choàng, nom có vẻ là khách du lịch tiến đến hỏi cậu một cách rụt rè: "Ừm, anh ơi, anh đi một mình sao? Em có thể thêm we --"
Cánh tay cầm thuốc của Diệp Khai xuôi bên người, ánh mắt thoáng liếc nhìn vào bên trong tiệm thuốc, cười nhẹ đáp: "Bạn trai anh đang ở bên trong đó."
Bạn trai cậu đang ở trong đó mua gel bôi trơn.
Không có gel bôi trơn đúng thực là không làm gì nổi.
Sau khi Trần Hựu Hàm thú nhận mọi chuyện xong liền đè cậu lên ghế ô pha mà hôn, hôn đến mức hung ác mà tràn ngập tính xâm lược, hôn từ trên ghế sô pha rồi quấn lấy nhau lăn xuống đất, tấm thảm lông dê bằng phẳng cũng bị hai người quậy đến mức nhăn nhúm. Bầu không khí nóng bỏng đến mức khiến cho người ta không tài nào trốn thoát, chỉ là một số bộ phận bị va đụng đau đến mức nhíu mày.
Trần Hựu Hàm thở gấp cười hỏi cậu: "Khi nãy em ném sướng tay không? Hửm?"
Đường cung xinh đẹp khi ném tuýp gel bôi trơn vẫn như đang hiện ra trước mắt, Diệp Khai nhắm mắt lại, đuôi mắt cậu đỏ ửng, cần cổ dướn lên một đường cong tinh xảo mà yếu ớt. Cậu khó chịu đến độ hầu kết cũng nhấp nhô, vừa mãnh liệt hôn đáp trả vừa không nhịn được mà cười, cười xong lại thấp giọng mắng một câu "ĐM."
"L'Occitane không được sao?" Trần Hựu Hàm kìm nén tiếng thở dốc, cả giọng nói lẫn biểu cảm của hắn đều rất quyến rũ.
Diệp Khai cảm thấy mình gần như đã mất hết lý trí, chỉ mới sáng nay thôi cậu vẫn còn muốn đưa cái nhãn hàng này vào danh sách đen hoàn toàn, ấy vậy mà lúc này hai mắt cậu ươn ướt, bị Trần Hựu Hàm quyến rũ đến mờ mắt mà mơ màng gật đầu.
Trái lại là Trần Hựu Hàm lại xót cậu nên không nỡ ra tay.
Nhưng giờ mà lại nhờ quản gia đi mua thêm lần nữa thì Diệp Khai quả thực không còn mặt mũi nào để đối mặt với người ta nữa, một giờ dùng hết nguyên một bình, hai ngày còn lại, liệu quản gia sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn hai người bọn họ đây?
Cuối cùng hai người đành tự mình đi mua.
Trung tâm thành phố Shangri-La chỉ có một tiệm thuốc duy nhất nằm bên cạnh đường cao tốc bán các loại sản phẩm bảo vệ sức khoẻ này, nó nằm ngay bên cạnh cổng phía bắc của thành cổ Độc Khắc Tông. Thầy thuốc người Tây tạng mặc áo bào trắng cảm thấy sản phẩm này ngày hôm nay có vẻ bán chạy hơn ngày thường.
Diệp Khai không chịu nổi cái sự mất mặt này, cậu vừa mới đi vào chừng hai giây liền chạy ra ngoài, đứng trên đường vô công rồi nghề.
Điếu thuốc hút được chừng một nửa thì thấy Trần Hựu Hàm đi ra.
Chỉ với một chiếc áo len chữ T cổ lọ cộc tay thôi mà hắn đã có thể trình diễn ra khí thế của một người mẫu nam với phong cách cấm dục trong tuần lễ thời trang, chỉ tiếc thứ đồ trong túi giấy lại không hề mang phong cách như vậy. Chẳng biết tại sao Diệp Khai lại đột nhiên bật cười, rồi lại ho sặc sụa vì khói thuốc, đôi lông mày xinh đẹp của cậu giãn ra trong làn khói trắng, cả đôi mắt lẫn nụ cười đều sạch sẽ vô cùng.
Cậu không nhịn được mà chế nhạo: "Anh ở trong tiệm nhà người ta khảo sát hàng hóa sao?"
Trần Hựu Hàm cốc trán cậu một cái: "Anh tiện thể mua thuốc chống viêm cho em."
"Em vẫn ổn mà."
Trần Hựu Hàm cười như không cười mà nhìn cậu, một lúc sau mới lịch lãm hỏi: "Vậy về luôn nhé?"
"Thôi đừng, đừng," Diệp Khai cố ý cười khiêu khích, giọng điệu lúc nói chuyện cũng lộ ra vẻ không sợ hãi, gợi đòn: "Hựu Hàm ca ca, dù sao anh cũng 36 rồi, chỗ này lại còn là cao nguyên, không cần cậy mạnh nha."
Trần Hựu Hàm nhận lấy nửa điếu thuốc trong tay Diệp Khai rồi đưa lên miệng mình, nheo mắt nhìn cậu, trong mắt có sự hung ác nhàn nhạt. Mặc dù ánh nắng đang ngập tràn, nhưng mắt hắn lại mang theo cảm giác ẩm ướt, giống như hormone của một loài dã thú giống đực nào đó vừa mới lóe lên.
Diệp Khai bị hắn nhìn đến nỗi tim đập loạn hai nhịp, sâu trong cơ thể dâng lên sự bối rối như sắp bị xâm phạm.
"Muộn chút nữa hẵng về. . ." Cậu cúi đầu tránh khỏi ánh mắt Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm cười cười, dụi tắt thuốc lá, một tay hắn cầm túi giấy, tay kia nắm tay Diệp Khai.
Hai người đi về phía cổng bắc của thành cổ Độc Khắc Tông.
"Nãy có người bắt chuyện với em." Diệp Khai mím môi, "Những hai người."
Trần Hựu Hàm liếc cậu một cái, "Xem tiền đồ của em kìa."
Diệp Khai thẹn quá hoá giận: "Anh không thể ghen một chút à!"
"Vội gì chứ." Trần Hựu Hàm nắm chặt bàn tay với những khớp xương rõ ràng của hắn lại, "Em mới chỉ 20 tuổi mà thôi, sau này sẽ có thêm rất nhiều người thích em."
Không biết vì sao, chỉ là một câu trần thuật đơn giản như thế, nhưng Diệp Khai lại nghe ra sự ghen tuông và căng thẳng khó mà miêu tả nổi.
"Anh cũng ghen với Lucas đủ nhiều rồi, có ảnh chụp chung hay là lịch sử trò chuyện, rồi video, thư từ, đồ kỉ niệm gì đó thì em mau giấu kĩ hoặc tiêu hủy ngay đi," Trần Hựu Hàm nửa thật nửa giả nói: "Nếu không, để anh mà nhìn thấy thì sẽ đau lòng thật đấy."
Diệp Khai khẽ giật mình, bất giác quay đầu lại nhìn hắn.
Vẻ mặt Trần Hựu Hàm rất thản nhiên, hắn hỏi: "Lúc em chia tay với hắn ta. . . Hắn không làm khó em chứ."
Diệp Khai thu tầm mắt lại, khi trả lời có chút do dự.
"Em đưa ra lựa chọn nhanh như vậy, trong lòng thật sự đã buông tay hắn rồi sao?"
Không đợi Diệp Khai kịp trả lời, Trần Hựu Hàm rất thản nhiên, rất nhanh liền đáp, như thể sợ cậu sẽ đưa ra câu trả lời: "Chưa thể buông tay cũng không sao, dù sao hắn ta cũng đã ở bên em khi em đau khổ nhất,. . . anh có thể đợi em."
Diệp Khai có chút do dự, hỏi: ". . . Hựu Hàm ca ca, anh ghen với anh ấy thật sao?"
"Không ghen." Trần Hựu Hàm thản nhiên đáp.
Nói là nói như vậy, nhưng biểu hiện mấy ngày nay của hắn hiểu nhiên không phù hợp với hai chữ hời hợt này. Diệp Khai không chút biến sắc hỏi: "Mấy ngày nay anh ghen với anh ấy như vậy, không phải là diễn sao?"
Trần Hựu Hàm bị câu hỏi của Diệp Khai chọc giận đến mức bật cười, trái tim cũng muốn nhảy ra theo: "Làm người đi Thầy giáo Tiểu Hoa."
Diệp Khai lén lút cong khóe môi lên. Cậu cảm thấy mình hư quá đi thôi.
Shangrila cũng chỉ là một vùng trời đất nho nhỏ như thế, nhưng dường như lại được cai quản bởi những vị thần linh khác nhau, chỉ cách nhau một đoạn chẳng xa là bao mà chỗ này thì trời quang mây tạnh, bên kia đám mây lại đang là trời mưa. Bọn họ đã trải qua một buổi sáng tốt lành với trời quang mây tạnh bên khu vực cạnh đền Tùng Tán Lâm, thế nhưng chỗ thành cổ Độc Khắc Tông này lại là khung cảnh trời rạng sau cơn mưa.
Trận hỏa hoạn lớn năm 2014 đã khiến cho nơi đây có vẻ chia cách nửa mới nửa cũ. Những nơi chưa bị ngọn lửa ghé qua còn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của tường bùn màu vàng, xà nhà bằng gỗ, mái hiên ngói xanh, những nơi mới xây dựng lại thật ra thì cũng đã trôi qua mấy năm, nhưng khi nhìn vào những mái hiên được chạm trổ tỉ mỉ thì dường như vẫn luôn khiến người ta ngửi thấy mùi sơn thoang thoảng.
Diệp Khai cầm trong tay một tách cà phê Vân Nam được xay thủ công, có mùi thơm nồng, có thể cân nhắc mua về làm quà kỷ niệm.
Mỗi một ngõ hẹp đường tắt ở nơi đây đều có thể tìm ra một quán cà phê nào đó, vỉa hè hướng ra phố lúc nào cũng phải trang trí đẹp một chút, trên tầng 2 phải có sân thượng hướng ra phố, dưới mái hiên treo đèn hình ngôi sao, đến tối sẽ nhấp nháy. Thứ mà nhiều như quán cà phê ở đây chính là người nước ngoài da trắng, gần như khắp nơi đều là khách nước ngoài đeo balo du lịch, còn có rất nhiều người hippies với mái tóc bù xù cột chiếc khăn chùm đầu ma thuật và mặc áo choàng bằng vải lanh.
"Hựu Hàm ca ca, anh biết không, lúc đầu tên của Shangrila là huyện Trung Điện đấy."
Trần Hựu Hàm "Ừ" một tiếng. Hiện giờ khi nói đến Shangri-La, ở những nơi phía bắc Vân Nam vẫn còn dùng cái tên huyện Trung Điện.
Shangri-La là một cái tên hoàn toàn được dịch theo tiếng Trung Quốc. Ban đầu, một người đàn ông tên là James Hilton đã viết một cuốn tiểu thuyết mang tên "Đường chân trời đã mất". Nó kể về một chiếc máy bay gặp tai nạn và rơi xuống dãy Himalaya, sau đó phát hiện ra một xã hội không tưởng. Quyển sách đó rất nổi tiếng ở nước ngoài, 10 người tới đây thì trong ba lô của 9 người có mang theo quyến sách đó, và thêm cả một quyển "Lonely Planet".
Diệp Khai nhấp một ngụm cà phê, hương vị không tệ, sau đó nói: "Sau này có người bắt đầu nghiên cứu nguyên mẫu, tất cả đều muốn tranh giành nhau, trong nước cũng muốn tranh, mấy quốc gia dọc theo biên giới dãy Himalaya cũng bắt đầu tranh đấu, cái gì mà đồng lúa Lệ Giang, rừng rậm Nepal, chỗ nào cũng nói mình là "Shangrila", sau đó. . ." Diệp Khai không khỏi mỉm cười khi nói đến đây, "Người lãnh đạo của huyện Trung Điện lúc ấy thật đúng là thiên tài, ông ấy tiên hạ thủ vi cường* mà đổi tên huyện Trung Điện thành Shangrila." *(ra tay trước thì chiếm được lợi thế)
Ngay cả Trần Hựu Hàm cũng sửng sốt một chút, sau đó lập tức bật cười: "Thế là thắng rồi."
"Đúng vậy, thắng rồi."
Cả hai chậm rãi lang thang trên con đường lát gạch đá. Nghiêm túc đi dạo thế này cũng cảm thấy tẻ nhạt, bên trong các cửa hàng đều là ngọc bích cùng với trang sức làm bằng bạc liên miên vô tận, rất ít thứ có thể hấp dẫn tầm mắt họ.
Ánh nắng ngập tràn khắp nơi, bên bức tường trắng vẽ tượng thánh mờ mờ ngay lập tức